intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Mưa mùa hạ

Chia sẻ: Khanhlkkk Kahnh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:14

59
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

An Nhiên ơ…iii, An Nhiên… có phải cậu không? An Nhiên, An Nhiên…??? Những tiếng gọi to và gấp gáp. Đó là giọng của một chàng trai, chỉ cách những bước chân chậm dãi của cô vài chục mét. Vậy mà tưởng như xa lắm! Dòng xe cộ đã khiến tiếng gọi ấy trở lên thật nhỏ bé? Hay bởi do cô đang mải mê nghĩ ngợi về những thứ xa xăm, hoài niệm…

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Mưa mùa hạ

  1. Mưa mùa hạ
  2. - An Nhiên ơ…iii, An Nhiên… có phải cậu không? An Nhiên, An Nhiên…??? Những tiếng gọi to và gấp gáp. Đó là giọng của một chàng trai, chỉ cách những bước chân chậm dãi của cô vài chục mét. Vậy mà tưởng như xa lắm! Dòng xe cộ đã khiến tiếng gọi ấy trở lên thật nhỏ bé? Hay bởi do cô đang mải mê nghĩ ngợi về những thứ xa xăm, hoài niệm… Trời mùa hạ oi bức, cái nóng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng lòng An Nhiên lại đang trĩu nặng một cảm giác thật khó diễn tả. Đưa mắt nhìn về phía mặt trời lặn, ánh hoàng hôn đang dần dần sâu dưới những tòa cao ốc. - Này, cậu làm gì mà không nghe tiếng mình gọi vậy? Làm người ta chạy theo mệt đến thở cũng không nổi nữa – Một giọng nói hổn hển, cùng một bàn tay bất chợt vỗ vào vai An Nhiên, khiến cô giật mình.
  3. - Ơ! Là cậu à, Thanh Tùng? Sao cậu lại xuất hiện ở đây? – An Nhiên chợt nhún vai rồi bỗng ngoảnh lại, mở tròn đôi mắt vả hỏi. - Không tôi thì ai nữa. Bà làm gì mà bần thần cả người ra thế, khiến tôi gọi khản cả cổ cũng không thấy trả lời – Thanh Tùng vừa nói, vừa tỏ vẻ trách móc. - Chắc tại tiếng xe cộ ồn ào quá, làm tôi không nghe tiếng được. Mà chắc cũng tại giọng ông nhỏ quá đấy, không thì tôi đã nghe tiếng. Phải để bạn Thanh Tùng chạy mấy chục mét, rồi thở không ra hơi rồi… Cô vừa nói, vừa nhíu đôi lông mày, mỉm cười rất vui vẻ. An Nhiên rất hay trêu đùa Thanh Tùng, cũng chính điều đó luôn giúp tâm trạng cô khá hơn. - Chắc do bà đang mơ mộng tới anh nào thì có, khai ra mau? Không sẽ bị xử lý theo luật...
  4. Thanh Tùng vừa nói, vừa cười tinh nghịch có vẻ thật bí hiểm. An Nhiên chỉ im lặng… Bởi cô biết rằng Thanh Tùng hiểu cô đang nghĩ gì. Thanh Tùng và An Nhiên quen nhau từ ngày học cấp 2, luôn là đôi bạn thân và giúp đỡ nhau rất nhiều trong học tập. Nhưng từ ngày lên đại học, họ ít gặp nhau hơn, cũng bởi do mỗi đứa một trường. Mở cửa trái tim… Lại lững thững bước đi bên hồ Tây, đó là lúc mà cả hai thấy vui nhất. Họ thích cái cảm giác của Hà Nội về khuya. Những ánh đèn lung linh, những làn gió thổi nhẹ nhàng với khung cảnh tuyệt vời thường khiến người ta dễ trải lòng hơn.
  5. - Bà dạo này vẫn vậy chứ? Học hành tốt không? – Thanh Tùng bất chợt hỏi, phá tan sự tĩnh lặng. - Tôi thì vẫn vậy thôi, mọi thứ có vẻ như ổn cả. Còn ông thì sao? – An Nhiên hỏi,trong khi ánh mắt của cô vẫn đưa về phía hồ Tây. - Tôi thì vẫn vậy, học hành không có gì nổi bật cả.Vẫn chiều chiều lẻ loi một bước đi về như ngày nào. Bà thì chắc khác rồi, bận bịu quá quên luôn cả thằng bạn thân. Người ta gọi còn không thèm quay lại… - Vẫn giận à? Quên đâu mà, có ai thay thế được Thanh Tùng trong lòng An Nhiên. Con trai gì nhỏ mọn vậy? – Cô nói rồi lại cười, điệu bộ của An Nhiên vẫn trẻ con như ngày nào. Nhiên bắt đầu trọc ghẹo, vờ như giận dỗi. Bởi chiêu này áp dụng với cậu ngốc là hữu hiệu nhất, có tác dụng nhanh hơn cả thần dược.
  6. - Thật á? Bà nói thật lòng đấy chứ? – Với cậu ngốc thì An Nhiên chiếm vị trí rất quan trọng, nhưng có lẽ cô chưa cảm nhận được điều đó. - Ừ. Tôi nói thật mà, ai nói dối kẻ ngốc như ông, tội nghiệp ra. Bọn mình luôn là bạn thân của nhau, trong trái tim tôi ông mãi là người bạn tốt nhất – Nhiên cười vui vẻ, rồi lại đưa mắt ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Nhưng dường như câu nói của An Nhiên khiến Thanh Tùng có cảm giác hụt hẫng, rất khó tả thành lời. Thanh Tùng chạy vù đi, khi quay lại thì trên tay đã cầm hai cây kem ốc quế socola rất ngon, khiến cho cô không khỏi bất ngờ. Kem là món mà Nhiên vẫn rất thích. - Cũng gọi như là tạm được, không hổ là bạn tốt của An Nhiên này. Hì hì
  7. - Thì có ai hiểu An Nhiên bằng Thanh Tùng đâu chứ. Nhưng có người chẳng hiểu người ta gì cả. Chán thế đấy? – Tùng lại phịu mặt xuống. Là con trai nhưng cậu rất dễ làm trò, cũng chính điều đó mà Nhiên luôn thoải mái khi đi bên cạnh cậu. - Lại bắt đầu rồi đấy nhé. Thôi, có người cứ thế này thì mình đi về vậy. Đi cạnh người ta, chỉ mất công làm cho người ta thêm chán thôi. Thành ra An Nhiên này lại là kẻ vô duyên – Cô thở dài tỏ vẻ buồn rầu rồi phịu mặt xuống. - Ấy, đâu đâu. Hết giận rồi nè. Ăn kem đi, không chảy hết bây giờ, đừng có về nhé. An Nhiên cười vui vẻ. Những làn gió thổi nhẹ, khiến mái tóc của cô tung bay mềm mại. Những phút giây ấy, dường như chỉ có Thanh Tùng là cảm nhận rõ hơn ai hết. Nhiên là một cô gái sống nội tâm, bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại rất yếu đuối. Không phải với bất cứ ai, Nhiên cũng vui vẻ và hòa đồng được như vậy. Cô không quá nặng nề, cũng không quá vội vã để theo đuổi mọi thứ…
  8. - Cuối tuần này, Nhiên có rảnh không? – Thanh Tùng hỏi. - Ừ. Để làm gì vậy? Ông lại có trò gì hả? Hay lại định mời Nhiên đi ăn kem? - Nhiên không nhớ thật à? Thanh Tùng nói với một vẻ mặt buồn rầu, dường như chàng ngốc đang cố đợi chờ một điều gì đó ở An Nhiên. - Vậy ư? Có sự kiện quan trọng sao tôi không ta? – Nhiên cố tỏ vẻ như đang nghĩ ngợi.
  9. Thực ra An Nhiên đâu thể quên ngày cuối tuần là sinh nhật Thanh Tùng. Cô đã chuẩn bị quà từ rất lâu, và cũng mong ngóng từng ngày để tặng cậu bạn thân. Nhưng với cô, tất cả phải là bí mật. - Thôi, muộn lắm rồi đi về nào. Nhanh lên, Thanh Tùng. Ông còn lưỡng lự gì nữa… - Bà không nhớ thật à, cố nghĩ lại lần nữa xem. Hôm đó có phải là ngày gì quan trọng không, sao lại có thể quên được? - Đã bảo không rồi mà, có cố nghĩ cũng không ra. Về thôi! À, nhớ ra rồi… - Ngày gì, ngày gì…??? - Là ngày tôi đi làm bài tập nhóm – An Nhiên cười nắt nẻo, vì Thanh Tùng vẫn bị cô trêu trọc như ngày nào.
  10. Ngày cuối tuần không hẹn trước… An Nhiên đã chuẩn bị từ rất sớm để tới quán cà phê Hoa Sữa. Đó là nơi mà cô và chàng ngốc đều yêu thích, bởi mùi hoa sữa và những ca khúc nhẹ nhàng. Khi Thanh Tùng bước vào, An Nhiên đã ngồi đó từ bao giờ cùng với chiếc bánh sinh nhật. Không hẹn mà như đã được sắp xếp từ trước, tất cả đều khiến cho chàng ngốc rất bất ngờ. - An Nhiên, bà không quên đúng không? Tôi biết mà, tôi biết là bà sẽ không thể nào quên được mà – Thanh Tùng mừng quýnh, hai con mắt long lanh nhìn về phía An Nhiên đầy tò mò.
  11. - Quên sao được, cậu ngốc quá! Gọi cậu là chàng ngốc đâu có sai. Ngày quan trọng thế, tôi mà quên thì đâu xứng đáng là bạn tốt của cậu, đúng không? Thôi, tổ chức sinh nhật nào. Một bữa tiệc nhỏ với bản nhạc không lời yêu thích . Đó vẫn là những phút giây mà Thanh Tùng chờ đợi. - Này, nhìn gì tôi đấy? Không mau ăn bánh kem đi, tôi ăn hết đấy nhé – An Nhiên vừa nói, vừa nhìn Thanh Tùng và cười hì hì. - Hôm nay thực sự An Nhiên rất xinh – Ánh mắt Tùng dành cho Nhiên lúc này thật khó diễn tả. Đó không phải là tình cảm của người bạn thân, mà đang đi xa hơn… - Thôi ngay, muốn tôi cho một trận không? Ăn bánh kem đi, không tôi về đấy nhé – An Nhiên hơi ngượng ngựu, nhưng vẫn chống chế bằng việc bắt nạt Thanh Tùng.
  12. - Ừ thì ăn, tôi ăn ngay đây. Hơi tẹo lại đòi về, người đâu có cái kiểu vậy – Nhưng thỉnh thoảng Tùng vẫn liếc ngắm nhìn An Nhiên. Cơn mưa bất chợt… Khi An Nhiên và Thanh Tùng bước ra, chàng ngốc lưu luyến, chẳng muốn về. Bởi với Thanh Tùng, những phút giây ở bên cạnh An Nhiên là khi hạnh phúc nhất. Cả hai lại lững thững bước đi trên con phố Hà Nội về khuya. Cảm giác thật yên bình, mặc dù bên cạnh vẫn là những dòng xe hối hả nhưu thường ngày.
  13. Mưa bất chợt kéo đến, nhanh đến lạ kì. Mùa hạ vẫn vậy, cơn mưa thoáng rồi lại thoáng đi, nhưng lại mang đến biết bao điều kì diệu. Cả hai vội vàng chạy vào bên đường, những hạt mưa to và nặng cùng làn gió khiến An Nhiên cảm thấy hơi lạnh. Thanh Tùng đứng cạnh cô, lúc này cậu muốn quàng tay ôm An Nhiên để cô đỡ lạnh hơn, nhưng… - An Nhiên này, mình muốn nói điều này với cậu. Nhưng… - Thanh Tùng ấp úng nói không thành câu, lưỡng lự rồi lại thôi. - Sao thế, có điều gì thì nói ra xem nào, cứ như vậy không hiểu gì hết. Hôm nay cậu làm sao đấy, cứ ấp úng mãi thôi. - Mình, mình muốn nói rằng…
  14. - Mình nghe đây, cậu nói đi! Có chuyện gì mà làm ra vẻ trầm trọng vậy, hôm nay bí hiểm lạ thường đấy nhé – An Nhiên mở to trò đôi mắt nhìn về phía Thanh Tùng, cô dường như đang chăm chú để nghe câu nói của chàng ngốc. Chợt chiếc khăn tay của Nhiên rơi xuống đất. Cô vội vàng cúi xuống để nhặt nó, nhưng lại khẽ chạm phải bàn tay của Thanh Tùng… Đó là: “Mình thích cậu, An Nhiên…” Những làn gió thổi, cùng với mưa vẫn rơi… Tất cả như mang tình cảm của Thanh Tùng đi xa, nhưng vẫn đến một bến đậu đó là trái tim An Nhiên.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2