intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ngã rẽ sai lầm - Cay đắng tình đời

Chia sẻ: Bb Vcxvcsdv | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

31
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Rời chỗ làm khi màn đêm ập xuống, Duyên vác cái bụng bầu ở tháng thứ 8 khệ nệ dắt chiếc xe máy ra khỏi cơ quan. Cô bấm chiếc điện thoại cho chồng: - "Anh ơi, hôm nay em phải tăng ca giờ mới được về, anh đến đón em với được không?

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ngã rẽ sai lầm - Cay đắng tình đời

  1. Ngã rẽ sai lầm - Cay đắng tình đời
  2. Rời chỗ làm khi màn đêm ập xuống, Duyên vác cái bụng bầu ở tháng thứ 8 khệ nệ dắt chiếc xe máy ra khỏi cơ quan. Cô bấm chiếc điện thoại cho chồng: - "Anh ơi, hôm nay em phải tăng ca giờ mới được về, anh đến đón em với được không? Em cảm thấy mệt quá!" Đầu dây bên kia thinh lặng lắng nghe cô rồi cười phá lên, giọng nói lèm bèm toàn mùi say rượu: - "Thôi cô đừng giả bộ nữa, về nhanh lên. Tôi giờ say lắm rồi không biết có vác nổi cái xác về không chứ nói gì đi đón cô". Duyên trực khóc khi nghe chồng nói câu đó và tắt máy khi mà cô còn chưa nói hết câu. Người bạn làm cùng tổ với Duyên bước ra, thấy cô còn đứng tần ngần ở đó vội hỏi: - "Sao thế em? Chồng chưa tới đón à? Anh nhà chị đến rồi nhưng thôi chị đợi cùng em nhé. Bao giờ chồng em đến thì hai vợ chồng chị về. Em bụng mang dạ chửa thế này đứng đây đêm hôm nguy hiểm lắm".
  3. Duyên đã sai lầm khi ép buộc một trái tim không yêu mình (Ảnh minh họa) Duyên cố nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: Anh nhà em vừa gọi, anh ấy bị cảm chị ạ nên không đến đón em được. Với lại em khỏe lắm, đêm hôm thế này bắt anh ấy đi đón lại mệt ra. Mai anh ấy mà ốm ra đó thì em còn khổ hơn ấy chứ. Thôi anh chị cứ về trước đi, em về bây giờ đây mà”. Người bạn làm cùng tổ với cô cũng lưỡng lự, phân vân đôi chút nhưng khi thấy cô khăng khăng không sao và lên xe nổ máy, chị ấy mới về cùng với chồng. Nhìn
  4. hình ảnh người vợ chạy ra, chồng đon đả cài mũ, đưa khăn, đưa áo cho vợ trong tiết trời lạnh giá và cô vợ ôm lấy chồng thật chặt từ phía sau làm Duyên không sao cầm được nước mắt. Cô bật khóc nức nở ngay dưới chân công ty. Duyên lên x era về khi mà thành phố vắng hoe người. Vừa đi nước mắt làm nhòa tất cả, cô liên tục phải đưa tay quẹt ngang máy để thấy đường. Đoạn đường về nhà ngắn ngủi nhưng đủ để làm cho Duyên nhớ lại tất cả những điều đã xảy ra trong cuộc đời mình. Cô lấy chồng mới chỉ vài tháng nay thôi mà sao cô có cảm giác mình như đã sống trong cuộc hôn nhân bi kịch này cả hàng thế kỉ. Cô chưa từng một ngày cảm thấy hạnh phúc khi lấy chồng. Gần 8 tháng cưới nhau là ngần ấy thời gian cô khóc một mình dù cho cô đang mang bầu. Cô đã đi quá xa, đã tự đời mình đến bi kịch nhưng không bao giờ chịu thừa nhận sai lầm. Duyên biết chồng cô đâu có yêu cô. Cuộc hôn nhân này chỉ là một sự vòi vĩnh mà cô không cho chồng cơ hội được từ chối. Anh ấy đã từng có một vị hôn thê khác, họ yêu nhau và không hề có sự xuất hiện của cô ở đó. Nhưng vì cô mê mệt anh, vì cô ham lấy một người chồng đẹp trai, làm ra tiền nên cô bất chấp mọi thử đoạn để phá họ. Cô không ngần ngại đưa anh vào bẫy để có bầu, rồi cũng không ngần ngại đến cơ quan, đến nhà, gặp người yêu, người thân của anh để thông báo. Ngày cưới của cô, cô cười còn anh im lặng. Đêm tân hôn, anh bỏ đi uống rượu suốt đêm không về nhà.
  5. Từ đó tới nay, cuộc sống của vợ chồng cô là như vậy. Anh không ăn cơm nhà, không nói với vợ một câu mặc cho cô cố gắng làm lành với chồng. Cô biết mình sai và muốn yêu anh thật nhiều để sửa sai nhưng chồng không cho cơ hội đó. Mọi thứ đã chấm hết vì khi người ta không có tình yêu mà buộc phải cưới thì nó đã trở thành tình hận. Chồng cô không chỉ hận cô mà còn hận cả đứa con trong bụng cô nên mặc dù cô mang bầu anh cũng không đoái hoài. Có thể anh có lỗi nhưng cô đã cướp đi của anh quá nhiều đến nỗi mà trách nhiệm của một người làm cha anh cũng tự vất bỏ vì hận. Cô không dám trách anh vì cô hiểu mình đã quá sai lầm. Trái tim một người không phải là thứ có thể giam cầm vào trong ngục và kiểm soát nó được. Nhưng cô thì đã phạm phải sai lầm đó.
  6. Đến lúc phải giải thoát cho nhau rồi vì chính cô không còn gắng gượng được thêm một phút giây nào nữa. (Ảnh minh họa) Đã bao lần Duyên muốn chạy về bên mẹ để khóc nức nở, để kể cho mẹ nghe về sự lạnh lùng của chồng với cô, về sự vô cảm của anh trong ngôi nhà này nhưng cô lại sợ. Cô sợ người ta chê cười cô ngu ngốc cố lấy cho kì được người chồng không yêu mình. Cô sợ người ta thương hại một người vợ bụng mang dạ chửa mà chồng không đoái hoài. Cô giữ diện trong sự đớn đau chỉ riêng mình cô chịu. Duyên mở cánh cửa vào nhà, cô nhìn thấy chồng ngủ mê mệt trên ghế sofa. Đó là cảnh tượng thường thấy ở cái gia đình này nhưng sao lần này tim cô đau nhói. Đã quá sức chịu đựng của Duyên rồi và cô nghĩ rằng với chồng cô cũng vậy. Cô nhận thấy anh khóc. Có lẽ là một sự xót xa mà anh đang phải chịu đựng. Duyên mệt mỏi và cảm thấy người không khỏe. Cô lặng lẽ về phòng thu dọn quần áo vào chiếc valy mà từ ngày cưới cô dùng để mang đồ đạc tới đây. Cô viết vội một tờ đơn ly hôn rồi ra đi. Cô sẽ về với mẹ, sẽ òa vào lòng mẹ khóc thổn thức và kể cho mẹ nghe tất cả những cơ cực mà cô phải chịu đựng chỉ vì quyết định sai lầm của cô. Đến lúc phải giải thoát cho nhau rồi vì chính cô không còn gắng gượng được thêm một phút giây nào nữa.
  7. Cay đắng tình đời Liên khẽ mỉm cười và nhỏ nhẹ nói: “Ra vậy, hai người đẹp đôi lắm”. Cô cúi gằm mặt cố ăn hết bát cháo. Nó có vị mặn đắng. Nhưng cái tát trời giáng vào mặt làm Liên ngã gục xuống đất. Những người phụ nữ không thương tiếc mà lao vào đánh đập cô. Họ vừa chửi rủa, vừa giáng những đòn liên tiếp vào người phụ nữ bé nhỏ đó. Những người xung quanh hiếu kì đứng vây kín nhưng không ai đủ can đảm để bước vào ngăn vụ ẩu đả. Một trận cuồng ghen giữa người vợ bị cướp chồng và “trợ lí” của bà ta. Cái hình ảnh những người đàn bà tay lăm lăm vũ khí chỉ trực gây gổ với người nào dám cả gan bảo vệ cho Liên khiến cho không ai còn dám xông vào giữa lúc gay cấn như vậy. Một mình Liên chịu trận. Thắng gạt đám người đang vây kín khung cảnh hỗn độn đó bước vào. Anh bước tới trước mặt người đàn bà tự nhận mình là “người phụ nữ tội nghiệp bị kẻ khác cướp chồng” rồi nói: “Tôi là chồng cô ấy. Tôi xin thay mặt vợ xin lỗi chị và tôi hứa sẽ giải quyết chuyện này. Chị đừng làm lớn chuyện thêm nữa, nếu có gì bất trắc xảy ra, chị cũng không được yên ổn với pháp luật đâu”. Không hiểu rằng cái sự răn đe của pháp luật mà anh nhắc tới làm chị ta sợ hãi hay sự hả hê khi biết rằng người chồng của kẻ phá hoại gia đình mình đã biết chuyện khiến chị ta được an ủi, chị ta
  8. nhanh chóng rời khỏi đó với một lời hăm dọa: “Còn lặp lại chuyện đó, đừng trách tao là ác”. Liên ngồi giữa nhà lặng lẽ băng bó lấy những vết thương cho mình. Nước mắt cô lăn dài chảy vào vết thương hở trên mặt làm cho cô càng thêm xót. Cô không sao ngừng được nước mắt. Không phải vì đau mà vì tủi hổ, vì ân hận. Nhất là khi cậu con trai nhỏ xà vào lòng cô mà hỏi những câu ngây ngô: “Ai đánh mẹ khóc vậy. Tại mẹ không đi với bố đấy mà nên người ta mới bắt nạt mẹ. Bố là siêu nhân đấy, đi với bố con chẳng sợ gì”. Tới lúc này, chị òa lên khóc. Cô không còn có thể cầm lòng nổi nữa. Cái bi kịch này là cô chọn lấy, giờ sao thấy lòng quá chua cay.
  9. Liên cũng nghĩ ngợi, cũng đắn đo nhưng rồi những món đồ đắt tiền mà ông ta tặng cô làm cô mờ mắt. Cô chẳng còn nghĩ được cái nghĩa, cái tình. Cô quyết định ly hôn. (Ảnh minh họa) Liên vàThắng không còn là vợ chồng. Họ đã ly hôn cách đây nửa năm rồi. Người viết đơn là cô, người kí vào đơn trước là cô, người khăng khăng phải ly hôn cũng là cô mặc cho chồng ra sức thuyết phục cô nghĩ lại. Cũng chính cô là người bỏ đứa con thơ ngây mới lên hai tuổi lại cho chồng để đi tìm hạnh phúc mới. Cái hạnh phúc mà cô cho rằng: “Lẽ ra em phải được hưởng điều đó”. Nhưng rồi sao? Những gì mà cô từ bỏ tất cả để khao khát đạt được ngày hôm nay chính là những lời sỉ vả của người đời và trận đòn thừa sống thiếu chết của người đàn bà bị cướp chồng khi nãy. Cuộc hôn nhân của cô và Thắng đã từng có thời là mơ ước của nhiều người. Thắng cần cù, chị thương, chịu khó, chiều vợ hết mực. Mặc dù kinh tế gia đình không phải giàu có nhưng chưa bao giờ Thắng để vợ phải khổ, phải vất vả. Nhưng bấy nhiêu với Liên là không đủ. Khi nghe tin bạn bè cùng thời đi học đứa nào đứa nấy đều giàu có vì lấy được chồng có điều kiện, Liên đâm ra hằn học với đời. Cô bực bội vì chồng không kiếm ra tiền như người khác để mẹ con cô được sung sướng. Cô bắt đầu thấy bắt đắc chí khi phải sống bên người chồng “lương ba cọc, ba đồng” như Thắng.
  10. Thế rồi khi người ta đã bất mãn, người ta dễ thỏa mãn với những gì mới mẻ. Người đàn ông có vợ, giàu có, sành sỏi tình trường đã mang tới cho Liên một ảo vọng: “Anh sẽ bỏ vợ để lấy em. Xinh đẹp như em làm sao phải sống khổ sở bên cái thằng chồng đần ấy mà uổng phí một đời. Em ly hôn đi, anh cũng về bỏ vợ. Anh hứa, sống với anh em sẽ không phải khổ sở gì nữa”. Liên cũng nghĩ ngợi, cũng đắn đo nhưng rồi những món đồ đắt tiền mà ông ta tặng cô làm cô mờ mắt. Cô chẳng còn nghĩ được cái nghĩa, cái tình. Cô quyết định ly hôn với lí do: “Đời em không thể chết mòn trong cái sự nghèo này được. Xã hội thì người ta đua nhau từng ngày trong khi mình làm chỉ đủ ăn thì em không chịu nổi. Em phải đi tìm hạnh phúc khác của riêng em”. Và rồi mặc cho chồng níu kéo, mặc cho chồng động viên có gắng làm nụng rồi có ngày sẽ khá hơn nhưng Liên vẫn quyết ly hôn. Cái giàu có nhanh chóng, giấc mơ đổi đời khiến Liên còn có cả can đảm để lại con mình cho rảnh thân đi tìm bến đỗ mới. Thắng cay đắng ở lại nuôi con mặc cho người đời cười chê anh là kẻ bị vợ bỏ. Cho tới ngày hôm nay, gặp nhau sau nửa năm trời là người dưng, anh lại không thể đành lòng khi nhìn vợ cũ bị người ta đánh đập. Tất nhiên anh hiểu ngay cô đang phải trải qua điều gì. Gã đàn ông đó chỉ dùng lời ong bướm để dụ cô chứ không đời nào bỏ vợ lấy cô. Và rồi trận đòn ghen ghê sợ đó là khi bà vợ của ông ta phát
  11. hiện ra tất cả. Dám chắc người đàn ông hèn hạ đó cũng biết về vụ đánh ghen nhưng hắn ta đâu có gan để bảo vệ Liên. Hối hận đã quá muộn màng (Ảnh minh họa) Thắng đưa thêm chiếc khăn lạnh nhắc nhở: “Em chườm khăn lạnh vào mặt đi cho đỡ sưng. Em muốn ăn gì, để anh mua”. Bao nhiêu cảm xúc trong Liên lại òa ập về. Cô hối hận, cô đau xót và muốn có một cơ hội để làm lại. Nhìn cử chỉ hiền hậu của anh, chị tin rằng mình còn cơ hội nếu biết quay đầu. Cánh cổng sắt có người bám chuông, con trai Liên chạy ra cổng và hân hoan khi nhận ra người quen. Một người phụ nữ bước vào, trên tay cầm chiếc cặp lồng. Ánh mắt, dáng người và gương mặt đều toát lên một vẻ đoan hậu.
  12. - “Chào chị. Em là Xuân. Anh Thắng vừa điện thoại cho em nhờ em mua giúp cháo cho chị. Chị ăn đi rồi nghỉ cho đỡ mệt”. Người phụ nữ đó không có biểu hiện gì của sự ghen tuông hay giận dữ. Trong đầu Liên cố nghĩ rằng đó chỉ là một người bạn thân, một người bà con của anh Thắng mà thôi: - Cảm ơn em… em là…? - Cô ấy là vợ sắp cưới của anh! – Thắng từ trong buồng đi ra giải thích cho câu hỏi của Liên. Liên khẽ mỉm cười và nhỏ nhẹ nói: “Ra vậy, hai người đẹp đôi lắm”. Cô cúi gằm mặt cố ăn hết bát cháo. Nó có vị mặn đắng.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2