intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

NGỤC GIỚI-chương 1

Chia sẻ: Le Thuy Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

54
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Lý Hải Đông, vốn là một người bình thường, ngẫu nhiên bị đưa tới thần tiên yêu ma thần ngục, khám phá ra chỉ mình hắn có thể tự do qua lại giữa thần ngục và nhân gian. Từ lúc đó trở đi, cuộc đời của hắn hoàn toàn thay đổi, từ rất bình đạm, trở nên phong phú vô cùng. Nhân gian quyền thế,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: NGỤC GIỚI-chương 1

  1. NGỤC GIỚI Tác giả: Xuyên Mã Giáp Đích trư Đệ nhất tập Dị giới xuyên toa Đệ nhất chương Lưu lạc ngục giới Lý Hải Đông, vốn là một người bình thường, ngẫu nhiên bị đưa tới thần tiên yêu ma thần ngục, khám phá ra chỉ mình hắn có thể tự do qua lại giữa thần ngục và nhân gian. Từ lúc đó trở đi, cuộc đời của hắn hoàn toàn thay đổi, từ rất bình đạm, trở nên phong phú vô cùng. Nhân gian quyền thế, ngục giới gian thương, ma giới sanh tử chiến, thiên giới ái tình tư bôn... Đột nhiên hắn phát hiện, tất cả đều nằm trong một âm mưu rất đáng sợ. Nếu các thế giới đều nằm trong âm mưu, vậy phải làm gì để phá tan âm mưu này? Chậm rãi mở mắt, trước mắt tối đen, đây là đâu? Lý Hải Đông cố đứng lên, hắn nhớ mơ hồ trước khi hôn mê bị một cú sét đánh trúng vào người, sau đó không còn biết gì. Bốn phía không có ánh sáng, như địa ngục âm lãnh hắc trầm. Lý Hải Đông lục lọi từ trong túi sách tìm ra đèn pin, bật lên, rốt cục có thể thấy rõ bốn phía cảnh vật. Khắp nơi đều là bóng cây, cây cối cao lớn che trời, bầu trời trong, không có ánh trăng, không có ánh sao, tối như đêm ba mươi. "Mình chết rồi sao cà?" Lý Hải Đông còn đang thắc mắc, trên đầu vang lên tiếng chó sủa nghe kinh hồn. Ngẩng đầu nhìn, Lý Hải Đông tưởng mình hoa mắt. Giữa trời một luồn sáng mờ, một quái vật đầu lắc lư bay ngang. Gọi nó quái vật vì nó có ba đầu, đầu ở giữa màu đỏ so với thân thể còn lớn hơn, hã họng đỏ như máu phát ra tiếng kêu ồ ồ, hai bên hai đầu màu Ngục Giới
  2. vàng đang lắc lư qua lại, như đang tìm kiếm con mồi. Chứng kiến cảnh quái vật không thể giải thích theo cách bình thường , Lý Hải Đông chỉ cảm thấy khắp cả người lạnh toát, hai chân bủn rủn, muốn té nhào, tim đập thình thịch: "Làm sao có loại quái vật này vậy kìa, mình ở địa ngục sao ta?" "Mình còn hít thở, còn cảm giác được đau đớn mà." Lý Hải Đông tự nhéo vào đùi, đau đến méo miệng, "Hình như mình còn chưa chết." Tam đầu khuyển lại kêu vài tiếng, tiếng kêu thê lương kinh khủng, nghe muốn phát run, nhìn nó hoảng hoảng bay qua bay lại, Lý Hải Đông sợ nó thấy mình, liền nép mình, rón rén lui sâu vào trong rừng. Cây cối tràn ngập mùi hôi mục rã, tối thui tối mò xòe tay không thấy ngón, Lý Hải Đông lấy đèn bin soi đường, cẩn thận lò mò bước đi. Không biết đi bao lâu, vừa đói vừa lạnh, tối như mực phía trước mơ hồ hiện ra một tia ánh sáng, như đi trong sa mạc gặp ốc đảo, làm Lý Hải Đông trong lúc tuyệt vọng bừng tỉnh, ráng sức chạy tới. Vừa lảo đảo xông ra khỏi rừng, mùi thịt nướng xông vào mủi. Ngẩng đầu nhìn, phía trước là một hòn núi nhỏ, phía trước vách núi bóng loáng như gương là một đống lửa đỏ bừng bừng, đang nướng thịt. Lý Hải Đông vội vàng đi tới, nhìn quanh, không thấy ai. Mũi hít nồng mùi thịt, Lý Hải Đông nhịn không được nước miếng tràn ra, nhìn kỹ, bằng kinh nghiệm phong phú trong nghề nướng thịt, hắn lập tức nhìn ra thịt nướng là thit thỏ, da dày thịt nhiều,mở chảy thơm, nướng vừa chín quanh. Bụng sôi ọc ọc, Lý Hải Đông vò bóp bụng, nhũ thầm mặc kệ thỏ của ai, ăn trước rồi tính, bất kể ba bảy hai mốt, ngồi đại xuống, xé liền một chân thỏ. "Sao mà lạt nhách vậy?" Lý Hải Đông cắn một miếng, biết liền thịt chưa nêm. Thân là chủ tiệm thịt nướng, Lý Hải Đông trong bao lúc nào cũng Ngục Giới
  3. có gia vị. Mở bao, dọn ra một mớ gia vị, muối, ớt, tiêu, bột ngọt, đường.. thứ gì cũng có. Lý Hải Đông dùng bí quyết độc môn trộn ra một nhúm, rắc trên đùi thỏ, lập tức thơm phức. "Không tệ lắm." Lý Hải Đông ngửi mùi, ngón trỏ nhúc nhích dử, há miệng cắn. Chân thỏ chưa đưa tới môi, mắt đột nhiên hoa lên, chỉ cảm thấy một luồng gió thoảng qua, tay nhẹ bổng, chân con thỏ mất tiêu. Lý Hải Đông ngẩn ngơ nhìn lên, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi không biết từ đâu ra, trong tay đang cầm chân con thỏ thơm lừng, dáng bộ như chó sói, cắn xé nuốt, chớp mắt cái chân con thỏ biến mất tích. "So với ta người còn đáng thương hơn, đói dử vậy sao? Tụi mình đều là thiên nhai luân lạc, ngươi muốn ăn cứ nói một tiếng, cần gì phải giật?" Lý Hải Đông vốn định nổi đóa, nhưng thấy nam tử đó như sói nuốt hổ táp, cảm giác hắn so với chính mình còn đói khổ hơn, không giận nổi, còn cảm thấy tội nghiệp. - "Chưa đã hả? Còn nè, ngươi chắc đói bụng lắm rồi. Lời xưa nói rất đúng, người thì phải ăn mới khỏe, có đươc ăn, mà không ăn......" Lý Hải Đông rắc gia vị lên phần thịt thỏ còn lại, miệng láp dáp nói, đưa cho nam tử. Nam tử không đợi Lý Hải Đông nói xong, đưa tay lấy thịt thỏ. Bất quá lần này hắn không vội ăn, do dự một chút, rút trường kiếm từ sau lưng, một nhát chia con thỏ làm hai miếng, giử một nửa, một nửa trả lại cho Lý Hải Đông. Lý Hải Đông nhìn sững, nói thầm: "Vác theo mình thanh kiếm, làm diễn viên đoàn xiết nuốt kiếm sao?" Nghi ngờ nhận thịt thỏ, muốn tìm hiểu thân phận quái nhân này một chút, nhân tiện nói: - Ta gọi là Lý Hải Đông. Nam tử rất có lễ phép đáp: - Ta gọi là Du Bạch Mi. Lý Hải Đông lúc này mới chú ý tới lông mi hắn màu trắng, nghĩ thầm: "Lông mi trắng nhìn ác liệt nhe, chờ vài bữa ta đi nhuộm lông mi hồng, chắc là đẹp ác." Ngục Giới
  4. Du Bạch Mi nói tên xong, cắm cúi ăn. Lý Hải Đông lòng không yên cắn thịt thỏ, lén nhìn hắn. Du Bạch Mi cũng đẹp trai, anh khí trong mắt. Bất quá người ta nói người đẹp nhờ quần áo, hắn cả người khoát trường bào chẳng biết loại gì nhìn không ra, làm cho hình tượng hắn từ dễ nhìn lập tức xuống cấp thành đồ dõm. "Xem ra hắn là dân chợ trời." Lý Hải Đông lòng thầm đoán. Tên này cả người chỉ có thanh kiếm coi được, phản chiếu ánh lửa, chiếu ra tia sáng như sóng gợn lấp lánh, có phần giống tia mắt thiếu nam thiếu nữ, tia nhìn động lòng người. Du Bạch Mi ăn thật nhanh, nháy mắt nửa con thỏ chỉ còn xương, hắn thở ra một hơi thật dài, tựa hồ rất cảm khái. - "Ngươi làm sao vậy, chưa ăn thịt thỏ sao?" Lý Hải Đông chứng kiến Du Bạch Mi xúc động kiểu đó như chưa từng đươc ăn, liền đổi sự phán đoán vừa rồi, "Tám phần mười là hòa thượng vừa mới hoàn tục, từ trong chùa trốn ra được ăn thịt lần đầu." - "Ăn ngon, đã hơn ngàn năm chưa ăn được ngon như vậy." Du Bạch Mi vẻ mặt thỏa mãn. "Đói quá điên rồi ta ơi ......" Lý Hải Đông thầm nghĩ, "Hơn ngàn ...năm...... Bành tổ cũng không sống lâu vậy à." Du Bạch Mi chùi tay đầy dầu mở vào áo, Lý Hải Đông nhìn thấy mỉm cười, chợt nghe hắn mở miệng hỏi: - Ngươi thuộc tu chân môn phái nào, phi thăng đã bao nhiêu năm, làm sao mà còn có muối ăn vậy? Lý Hải Đông nghe mở mịt, nghĩ thầm: "Hắn nói tiếng lóng của hắc đạo sao, nghe không hiểu gì hết?" - "Ngươi không phải tiên nhân sao?" Du Bạch Mi trừng Lý Hải Đông, kiểu như nhìn thấy quái vật. - "Tiên nhân tiên nhân cái gì, ngươi sốt cao hả?" Lý Hải Đông vội vàng thu tóm mấy bao gia vị, tính đi. Vừa làm vừa nghĩ: "Hôm nay thật sự là xui, hỏi thăm đường bị sét đánh trúng, tỉnh ra lại ở cái chổ quỷ quái này. Đầu tiên là ba đầu kỳ quái ác khuyển, quá chừng vất vả chạy ra khỏi rừng rậm, đùng một cái gặp ngay đứa bị bịnh thần kinh giật thịt thỏ. Mình bị hạn sao năm tuổi mà. Ngục Giới
  5. Không chừng sau này ra đường cần xem trước hoàng lịch......" Thu dọn xong tính rời đi, Du Bạch Mi hơi nghiêng người, ngăn ở trước người, kiếm trong tay phản chiếu ánh lửa, chiếu Lý Hải Đông không mở được mắt. Lý Hải Đông bực bội nói: "Ngươi muốn làm gì?" Du Bạch Mi nhíu mày, kiếm trong tay vung lên, một đạo thanh quang lóe lên, Lý Hải Đông chỉ nghe sau lưng oanh một tiếng, nổ long trời, sợ quá quay đầu lại nhìn, vách núi vốn trơn nhẵn giống như mặt gương bị phá ra một lổ hổng. Mặt Du Bạch Mi hiện ra một tia đắc ý nói: - Ta là Côn Lôn phái Hồng Liên tông tổ sư gia, một ngàn hai trăm bốn mươi lăm năm trước phi thăng thành tiên, một ngàn hai trăm ba mươi năm trước bị đưa tới ngục giới, ngươi? - "Ta là Lý Hải Đông, chủ tiệm Hải Đông thịt nướng, một năm trước tốt nghiệp đại học ......" Lý Hải Đông bị một kiếm cũa Du Bạch Mi chấn kinh, không biết chính mình đang nói bậy bạ gì. Du Bạch Mi nghi hoặc nhìn Lý Hải Đông, đột nhiên vươn tay, một ngón tay chấm vào trán Lý Hải Đông, rồi kinh ngạc nói: - Ngươi thật là con người? Lý Hải Đông khẩn trương vạn phần, sợ trả lời chậm bị hắn chém một kiếm, vội nói: - Ta thật là con người, hoàn toàn không có bản lãnh gì hết, tiền cũng không có, ngươi hãy bỏ qua ta. - "Ngươi làm sao đến được ngục giới." Du Bạch Mi nhìn sững Lý Hải Đông, kích động hỏi. Lý Hải Đông không dám giấu diếm, liền đem chuỗi chuyện không may liên tiếp kể lại, vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt Du Bạch Mi, thấy mặt hắn lúc trắng lúc xanh, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nói đến lúc bị sét đánh trúng, tỉnh lại xuất hiện ở chổ này, kiếm trong tay Du Bạch Mi đột nhiên phát ra tiếng, làm Lý Hải Đông càng hoảng sợ. Ngục Giới
  6. - "Đừng sợ đừng sợ, là ta quá kích động." Du Bạch Mi trấn an nói. Nói xong tao ngộ của mình, Lý Hải Đông thấy rỏ sắc mặt Du Bạch Mi đã từ âm thầm bất định biến thành đỏ bừng, không khỏi hỏi: "Ngươi không sao chớ? Ta có thuốc giãm sốt." Du Bạch Mi hỏi ngược lại: "Ngươi biết đây là đâu không?" - "Đây là......" Lý Hải Đông nhìn chung quanh, nơi này có núi cao, cây cối, nhìn sơ thấy vô cùng hoang vu, chỉ sợ xa quá khoảng từ Thiên hải Thị tới Nhị Long Sơn. - "Nơi này gọi là ngục giới, nơi riêng biệt ở ngoài Thiên Địa Nhân Ma tứ giới, giam giữ các loại tội phạm cùng hung cực ác ." Du Bạch Mi nói. Lý Hải Đông nghe nhiều chử như vậy, chịu không nổi, một chút nữa là chết tốt: - Ngục giới, ngục giam?...... Ta nghe không hiểu. Du Bạch Mi thở dài nói: - Nơi đây là chổ tử vong không thuộc về tứ giới, thần tiên yêu ma bị tội, nơi tuyệt vọng lao tù thiên nộ nhân oán. Lý Hải Đông nghĩ thầm: "Đúng là người điên, tưởng rằng có thể gạt ta nổi sao." Hắn từ túi sách lấy ra la bàn, vừa mở la bàn ra mắt mủi choáng váng, kim chỉ nam quay như điên, chỉ không ra phương hướng. Hắn vội vàng lấy ra điện thoại di động, bộ điện thoại này model mới nhất, có hệ thống GPS toàn cầu định vị qua vệ tinh, cho dù tại nam bắc cực cũng có thể hiện ra phương hướng, nhưng chẳng những không có điện thoại di động Network tín hiệu, GPS screen cũng đen thui như ban đêm, không có gì. Lý Hải Đông hít một hơi, mặt tối sầm, nhìn vách đá một lần nữa nơi Du Bạch Mi nhẹ nhàng vung kiếm một nhát, rồi khàn khàn cất tiếng: - Nơi này thật là cái gì gì đó...... Ngục giới...... sao? Vì sao ta đến được nơi đây? Ngục Giới
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2