intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nhật ký nhân viên văn phòng

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

78
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ông đừng réo máy giục em. Từ nãy tới giờ, ông nháy dễ đã đến bảy cuộc. Bảy cuộc trong vòng một giờ đồng hồ. Ông chả lẽ không có việc gì làm trong một giờ đồng hồ ấy? Cà phê. Ông uống đi. Thuốc lá. Ông đốt đi. Sao sáng nay ông không phải lau nhà, không phải phơi quần áo như mọi hôm? Sao không ngồi đánh cờ với mấy ông bạn hàng xóm, cùng tổ hưu trí và điện thoại vứt béng ở trên phòng ngủ cho nó nhanh? Hay là ông chở cụ đi chùa đi....

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nhật ký nhân viên văn phòng

  1. Nhật ký nhân viên văn phòng TRUYỆN NGẮN CỦA PHONG ĐIỆP Ông đừng réo máy giục em. Từ nãy tới giờ, ông nháy dễ đã đến bảy cuộc. Bảy cuộc trong vòng một giờ đồng hồ. Ông chả lẽ không có việc gì làm trong một giờ đồng hồ ấy? Cà phê. Ông uống đi. Thuốc lá. Ông đốt đi. Sao sáng nay ông không phải lau nhà, không phải phơi quần áo như mọi hôm? Sao không ngồi đánh cờ với mấy ông bạn hàng xóm, cùng tổ hưu trí và điện thoại vứt béng ở trên phòng ngủ cho nó nhanh? Hay là ông chở cụ đi chùa đi. Cụ thích đi chùa lắm. Chừng ấy việc, đủ đốt hết mấy giờ đồng hồ cho ông. Ông réo máy cho em làm gì. Càng réo, em càng bực. Càng khó chịu. Ông không biết là làm thế chỉ tổ cho bọn đàn bà nó nhanh chán à? Còn nhớ lần ông đến văn phòng em, giải quyết ba cái thủ tục cho cái nhà đất của ông. Rồi ông nhã nhặn ngồi yên lặng một góc lúc em đang gân cổ lên cãi nhau với mấy con mụ béo sực nức nước hoa giá rẻ chợ Đồng Xuân và thích chen ngang. Lúc ông thấy mắt em sắp lồi ra khỏi con ngươi đến nơi rồi, ông ra hành lang, bấm máy cho em. Máy bàn. Ông nhìn nhanh thế. Ông thầm thì trong máy rằng: trốn ra ngoài đi, nói là sếp gọi. Cứ thế này, nó gửi thư vào hòm góp ý cơ quan thì có mà mất việc. Em hiểu ngay cách ông cứu em khỏi một cuộc lanh tanh bành sát ván. Em phi ra ngay. Không phải vì sợ mất việc. Chỉ là cứ thế này thì chính em giết em. Tự nhiên chết vì mấy con mụ thừa mỡ bụng thì có đáng không? Sự giải thoát làm em nhẹ nhõm. Em ngồi ở quán cà phê, duỗi chân duỗi tay, uống ực một cốc chanh dây. Chưa đã, em gọi thêm cốc nước bưởi. Nước bưởi vừa chua vừa đắng. Cái bọn nhà hàng này rõ là mua bưởi ế, nhưng lại đòi thu tiền cao của khách. Em bực quá. Em dằn cốc xuống bàn.
  2. Ông vẫy tay nhân viên, gọi cho em cốc nước dưa hấu. Ông biết dưa hấu rẻ hơn bưởi, nó không mua điêu được. Kiểu gì cũng ngọt. Màu dưa hấu cũng không thể đổ cà chua vào được. Đấy, cái kiểu ông gây ấn tượng là thế. Em làm con cá, mắc phải cần câu. Em thích ngồi uống cà phê với ông, duỗi chân duỗi tay và chửi vung xích chó. Ông cười ra vẻ hiểu biết. Ra vẻ thông cảm. Ra vẻ bao dung. Đại loại thế. Nhưng tính em thì chóng chán. Nhưng đương nhiên nó chưa biết chán khi ông tặng em lọ nước hoa của anh bạn vừa đi nước ngoài. Ông bảo đã lâu ông không tặng quà cho ai. Em rất đặc biệt với ông. Đặc biệt lắm. Ông lập bập châm thuốc và nói đi nói lại điều đó. Ông bảo, nhớ thỉnh thoảng nhắn tin cho ông nhé. Đầu ông cúi xuống. Em thấy tồi tội. Và thấy ông cũng dễ mến. Làm bạn thì cũng chả mất gì. *** Trong lúc ông réo máy rèn rẹt thì thằng cha ấy lại đến. Cái mặt hiền hiền một kiểu rất khó chịu. Vớ vẩn thế chứ. Hoặc là lưu manh, lưu manh hẳn. Hoặc chất phác, chất phác hẳn. Đây lại là một cái mặt bì bì như đất, giữa đám ấy nứt ra một khe nhỏ, mà người ta gọi là cười. Nó làm em ngứa ngáy, khó chịu. Ông không biết đấy thôi, em bị dị ứng bẩm sinh. Không phải dị ứng lông chó mèo hay dị ứng thức ăn. Cũng không phải dị ứng thời tiết. Em bị dị ứng người. Ông hiểu không? Dị ứng người. Con người làm em dị ứng. Em bức bối, khó chịu, muốn rủa xả, muốn gây hấn mà vẫn phải cố đon đả, cười cợt. Vì em là nhân viên văn phòng. Hàng ngày em phải tiếp đủ loại người. Sự chịu đựng khiến em mệt mỏi đến cực độ. Tưởng đến phát điên. Bệnh dị ứng ngày một trầm trọng mà không có thuốc chữa. Em chỉ thấy cơ thể mình đang mòn dần, mục ruỗng dần. Cái thứ mà em tuôn ra đằng mồm, cái kiểu mà em nhe răng ra, em
  3. không hiểu nó là thứ gì nữa. Nó không phải là thứ em muốn. Nó là thứ đã được lập trình và em chỉ cần nhấn enter. Em nhìn lên (em thực sự muốn trừng mắt. Lẽ ra em phải trừng mắt): “Ông muốn hỏi ai?”. “Tôi hỏi em mà - cái mặt hiền hiền he hé cười - hôm trước rõ ràng em có một lúm đồng tiền má trái mà. Lạ nhỉ, làm sao có chuyện ấy được nhỉ. Làm sao cái lúm đồng tiền lại biến mất nhỉ?”. Mặt hắn hiền hiền ngồi bần thần trước mặt em. Như kiểu bị mất ví, ngồi nhớ lại xem mất ở đâu. Ông bảo thế thì em không khùng làm sao được? Mặt hiền hiền lại bạn với sếp nên em không thể thất lễ. Nhưng nếu gặp em có việc thì em sẵn sàng giải quyết cho nhanh. Đằng này, cứ đến, cứ đòi gặp em, để hỏi cái lúm đồng tiền trên má của em đâu? Hỏi thế có bằng bắc thang lên hỏi ông giời. Em muốn điên lên mất. *** Cà phê còn nửa cốc và nguội ngắt. Hóa ra ông vẫn kiên nhẫn đợi em. Khả năng kiên nhẫn của ông là vô địch. Một lần ngồi xả “xì trét”, em hỏi, sao ông tự nhiên lại thích làm bạn với con bé cứng đầu cứng cổ là em. Ông bảo, em không biết tôi chứ tôi biết em lâu rồi. Tình cờ trong một bài báo về văn phòng X., có mặt em ở đó. Thế là ông cất tờ báo trót dính mấy hạt xôi về nhà. Tuần sau ông đến văn phòng của em. Có cái này, ông không nói rõ, là em có giống cô bạn gái cũ của ông không? Ông bảo em cùng tuổi. Tuổi Mão, thông minh, tinh tế và khó lường lắm. Nhưng mà ông thích tuổi ấy. Nó bí ẩn. Nó khiến ông đau đầu. Và cũng rất mê. “Vì sao?” - em ngạc nhiên hỏi ông. “Vì mình đã ăn nằm với người ta rồi”. Ông nhìn em, không chút giấu diếm.
  4. Em không hỏi thêm gì nữa. Trong em chưa bao giờ có cái lý luận như thế. Không phải chuyện sai hay đúng. Mà là không tồn tại. Chẳng liên quan, nhưng em bỗng nhớ đến thằng người yêu của con bạn. Cái thằng mà sau khi ngủ với gái thì bảo là anh quên ví, em trả tiền phòng đi. Phàm là những thứ mà tiền bạc dính vào thì nó không còn là nó nữa. Nói thế nào nhỉ? Quả thực là em hơi bí từ. À, mà phải. Tởm. Tởm. Đúng vậy. Cái giá của trái tim không đáng quy ra tiền bạc. Em bị gọi là cực đoan, chắc bởi những thứ lý luận khó chịu này. Chắc thế. *** Nhân nói về chuyện tiền bạc, thật tình là em sợ. Dù thừa biết là không có tiền thì mình cũng chết. Xét cho cùng em đi làm không vì kiếm tiền thì vì gì đây? Vì vài đồng bạc, em đều đặn đến cơ quan mỗi ngày, sau khi ngồi vào ô kính vuông vức, tạp nham các con dấu và chỉ dẫn, em bắt đầu enter bản thân. Enter xong, em không thấy em đâu nữa. Vì vài đồng bạc, em trở nên xa lạ với cái thứ mình đang thốt ra. Em thậm chí kinh sợ nó. Tháng tháng em chờ nhận lương. Con mụ kế toán đồng bóng, hình như cứ em hỏi đến là hết tiền. Lương phải trả cho người ta chứ, hết là hết thế nào? Ấy mà cứ thích thế đấy. Hết tiền! Tiền ngân hàng chưa đi rút được. Tiền lương của anh em không lo trả, con mụ ấy suốt ngày lê la tìm màu khăn mới cho sếp vì biết sếp thích sưu tầm các loại khăn để kết hợp với váy. Cho thời trang. Cho có đẳng cấp. Tởm thế không biết.
  5. Còn ông khách mặt hiền hiền sau khi chán vì không truy hỏi được cái lúm đồng tiền trên má em đâu thì để lại lá thư trên bàn rằng: “Anh đã thấy thiên đàng ở nơi em ngồi!”. Ông thấy chán chưa? *** Tại sao lại là em? Không truy hỏi được ông thì em tự hỏi mình. Em có gì mà ông phải mất thời gian đến vậy? Một con bé văn phòng nhàn tản và tẻ nhạt. Ông thích người ngồi cùng ông để cà phê. Em thì không biết uống cà phê. Thôi thì ngồi cũng được. Nhưng tính em thì chóng chán. Chuyện cười của ông càng làm em nhanh chán. Vì em thạo vào mạng internet hơn ông. Thực tình là em chả cần gì ở ông. Em chả có nhu cầu giãi bày. Chả có nhu cầu tìm bạn. Ông dễ mến và em nể ông quá. Nhưng em không cần ông. Em cần em là em. Nhưng có bao giờ em làm được thế đâu. Bởi vậy em chẳng là ai, chẳng là cái gì cả. *** Ông hỏi em, sao bỗng dưng hôm ấy về đột ngột. Rồi cũng chẳng tin tức gì, dù ông đã nhắn tin, gọi điện. Chắc là bệnh dị ứng của em lại bị nặng hơn mất rồi. Em quyết định sa thải con mụ kế toán với kế hoạch săn tìm chiếc khăn lụa màu rêu thứ 47. Em quyết định sa thải cái thằng cha nhân viên mới với ánh mắt khiêu khích đến khó chịu.
  6. Em quyết định sa thải hết. Cả em nữa. Ông ạ.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2