NHƯ KHÔNG HỀ CÓ<br />
Bret Easton Ellis<br />
<br />
Chương 8<br />
Tay pha chế bỏ ngoài tai lời con bé nói, trong đầu tôi lởn vởn hình ảnh nó<br />
ngồi chơ vơ trong một căn phòng ở đâu đó trong thành phố, đợi một chiếc<br />
điện thoại đổ chuông. Con bé mập ú gọi tiếp một lon Tab. Ở tầng dưới, nhạc<br />
đã dừng và gã DJ tuyên bố sẽ có một bữa tiệc trên bãi biển dành cho các cô<br />
em váy ngắn tại The Florence Gardens trong hai tuần nữa.<br />
"Tối nay... sôi nổi thật đấy," con bé mập nói với tay pha chế.<br />
"Ở đâu?" tay pha chế hỏi.<br />
Con bé nhìn xuống, thoáng ngượng ngập, sau đó trả tiền nước, khó khăn<br />
lắm tôi mới nghe ra tiếng nó lầm bầm "Đâu đó", rồi nó nhổm dậy, cài lại cái<br />
khuy quần trên cùng, đoạn rời khỏi quán rượu, tối đó, tôi nhận ra mình sẽ<br />
còn ở nhà hai tuần nữa.<br />
Tay bác sĩ tâm thần của tôi bảo rằng gã có một ý tưởng kịch bản phim<br />
mới toanh. Thay vì lắng nghe, tôi gác chân lên thành chiếc ghế da đen to sụ<br />
trong văn phòng sành điệu, châm tiếp một điếu kretek. Thằng cha bắn liên<br />
hồi kỳ trận, cứ nói xong đôi ba câu là lại đưa tay lên vuốt râu và nhìn tôi. Tôi<br />
đeo kính râm thành thử gã không biết chắc liệu tôi có đang nhìn gã không.<br />
Tôi có nhìn. Tay bác sĩ lại nói tiếp, và chẳng bao lâu sau tôi đã không còn<br />
màng đến lời gã nói. Gã ngừng lại và hỏi tôi có thể vui lòng giúp gã viết nó<br />
không. Tôi bảo gã rằng tôi không hứng thú. Gã bác sĩ liền nói gì đó kiểu<br />
như, "Cậu biết đó, Clay, cậu và tôi đã luôn nói về chuyện cậu nên năng động<br />
hơn chứ đừng thụ động quá, và tôi nghĩ sẽ là một ý hay nếu cậu chịu giúp tôi<br />
viết kịch bản này. Chí ít cũng là để điều trị."<br />
Tôi lầm bầm câu gì đó, nhả khói kretek về phía gã và nhìn ra ngoài cửa<br />
sổ.<br />
<br />
Tôi đậu xe trước căn hộ mới của Trent ở Westwood, chỉ cách U.C.L.A.<br />
vài khu nhà, nó ở đây mỗi khi phải lên lớp. Rip ra mở cửa vì bây giờ gã bán<br />
hàng cho Trent do Trent bó tay trong vụ tìm Julian.<br />
"Đoán xem có ai ở đây?" Rip hỏi tôi.<br />
"Ai?"<br />
"Đoán đi."<br />
"Ai?"<br />
"Đoán đi."<br />
"Nói đi, Rip."<br />
"Cậu ấy trẻ, cậu ấy giàu, cậu ấy rỗi không, cậu ấy là người Iran," Rip đẩy<br />
tôi vào phòng khách. "Atiff đây."<br />
Atiff, cái thằng tôi chưa gặp kể từ sau khi tốt nghiệp, đang ngồi trên đi<br />
văng, diện giầy mô ca da của Gucci và com lê Ý đắt tiền. Nó là tân sinh viên<br />
bên U.S.C. và lái SL 380 đen.<br />
"A, Clay, khỏe không bạn hiền?" Atiff nhổm dậy khỏi đi văng và bắt tay<br />
tôi.<br />
"Okay. Còn mày?"<br />
"Ôi, khỏe lắm, khỏe lắm. Tao vừa từ Rome về."<br />
Rip rời khỏi phòng khách, vào phòng của Trent bật MTV và vặn to tiếng.<br />
"Trent đâu?" tôi hỏi, thắc mắc không biết quầy rượu ở đằng nào.<br />
"Trong nhà tắm ấy," Atiff nói. "Trông mày bảnh gớm. New Hampshire ra<br />
sao?"<br />
<br />
"Cũng được," tôi nói, mỉm cười với thằng bạn cùng phòng Trent là Chris<br />
đang ngồi bên cái bàn trong nhà bếp, nói chuyện điện thoại. Nó mỉm cười<br />
đáp lại, nhổm dậy và bắt đầu bồn chồn đi tới đi lui quanh bếp. Atiff thì<br />
huyên thuyên về các câu lạc bộ ở Venice và chuyện nó đã làm mất một món<br />
đồ hiệu Louis Vuitton ở Florence. Nó châm một điếu thuốc mỏng toẹt của Ý.<br />
"Hai đêm trước tao về đây vì tao nghe nói là sắp vào học. Tao không chắc<br />
chừng nào, nhưng nghe bảo cũng sắp rồi." Nó ngừng lời. "Tối qua mày có đi<br />
dự tiệc của Sandra ở Spago không? Không à? Chả vui lắm."<br />
Tôi gật đầu, ngó sang Chris, nó gác máy và quát lên, "Cứt thật."<br />
"Sao thế?" Atiff hỏi.<br />
"Tao bị mất cái guitar, tao giấu Desoxyn trong dó, tao phải đưa nó cho<br />
người khác."<br />
"Mày làm gì?" tôi hỏi Chris.<br />
"La cà ở U.C.L.A."<br />
"Ghi tên vào các lớp học à?"<br />
"Tao nghĩ thế."<br />
"Nó còn viết cả nhạc nữa," Trent nói, đứng ở cửa, mặc mỗi quần jeans,<br />
đầu ướt rượt, đang lau tóc cho khô. "Chơi vài bài cho tụi nó nghe với."<br />
"Được thôi," Chris nói, nhún vai.<br />
Chris tiến đến bên dàn stereo và đẩy một cái đĩa vào máy. Từ chỗ đang<br />
đứng, tôi có thể trông thấy bồn tắm mát xa đang phả hơi nóng, nước xanh<br />
ngắt, sáng trưng, kế đó là một bộ dụng cụ cử tạ và hai chiếc xe đạp. Tôi ngồi<br />
xuống đi văng nhìn đống tạp chí rải quanh bàn, hai tờ GQ, vài tờ Rolling<br />
Stones, một tờ Playboy, một tờ People có hình bố con Blair, một tờ Stereo<br />
Review và Surfer. Giở tờ Playboy, bắt đầu thấy chóng mặt, nhìn đăm đăm<br />
vào tấm áp phích lồng khung của album "Hotel California," vào dòng chữ<br />
<br />
xanh như thôi miên, vào bóng những cây cọ.<br />
Trent kể chuyện ai đó tên Larry không vào được trường điện ảnh. Tiếng<br />
nhạc phát ra từ dàn loa và tôi ráng lắng nghe, trong khi Trent vẫn đang nói<br />
về Larry, còn Rip thì cười như điên trong phòng Trent. "Ý tao là bố nó có cái<br />
loạt phim chó đẻ nằm trong cái tốp mười chết dẫm đó. Nó có hẳn một máy<br />
quay steadicam 1 riêng, thế mà U.S.C. vẫn không thèm nhận nó sao? Chó má<br />
thật."<br />
"Họ không thu nạp thằng đấy vì nó nghiền hàng trắng," Rip nói lớn.<br />
"Chuyện vớ vẩn," Trent nói.<br />
"Mày không biết chuyện đó hả?" Rip cười lớn.<br />
"Anh đang nói chuyện rồ dại gì vậy?"<br />
"Nó xơi hàng sống hẳn hoi nhé," Rip nói, vặn nhỏ tiếng ti vi lại. "Trước<br />
nó cũng bình thường thôi."<br />
"Ôi mẹ kiếp, Rip," tôi vặc lại. "Với anh thế nào là bình thường?"<br />
"Không, ý anh là bình thường thực sự ấy."<br />
"Chó, tao đếch biết là thằng Larry từng bình thường đấy," Atiff nói.<br />
"Chúng mày rặt một đống cứt đái cả," Trent quát với sang phòng ngủ.<br />
"Ôi, Trent, tiên sư nhà mày," Rip hét.<br />
"Câm mẹ mày đi," Trent gào lại, phá ra cười, quay lại phòng ngủ. "Ê, đứa<br />
nào đặt chỗ đằng Morton's thế?"<br />
Bỗng dưng tôi cảm thấy ngờ ngợ, bèn giở một cuốn GQ ra, những khuôn<br />
mặt trên tường phòng mấy đứa em liền hiện về trong đầu tôi. Tiếng nhạc ầm<br />
ĩ, các bài hát nghe như thể do một con bé con hát, còn tiếng trống thì quá sức<br />
ồn ào và dai dẳng. Con bé con hát, "I don't know where to go. I don't know<br />
<br />
what to do. I don't know where to go. I don't know what to do. Tell me. Tell<br />
me..."<br />
"Mày đã đặt chỗ chưa?" Trent lại nói to.<br />
"Mày có tí meth 2 nào không?" Chris hét lại với Trent.<br />
"Không," Trent gào. "Đứa nào đặt chỗ rồi?"<br />
"Tao đặt rồi," Rip gào. "Giờ thì câm miệng đi."<br />
"Có đứa nào trong tụi mày có meth không?" Chris hỏi.<br />
"Meth?" Atiff hỏi.<br />
"Nghe đây, tụi tao không có mét miếc gì hết," tôi bảo nó.<br />
Nhạc dừng.<br />
"Chúng mày phải nghe bài kế tiếp mới được," Trent nói, mặc áo sơ mi<br />
vào.<br />
Chris lờ đi, nhấc điện thoại trong bếp. Nó quay số và hỏi ai đó bên đầu<br />
dây kia xem họ có meth không.<br />
Chris ngừng lời và dập máy, mang vẻ mặt của một kẻ bị khước từ.<br />
"Hôm nay có thằng xin ngủ với tao," Rip nói, bước vào phòng khách. "Nó<br />
tìm đến chỗ tao ở Flip và bảo sẽ đưa sáu trăm đô nếu cuối tuần tao đi Laguna<br />
với nó."<br />
"Em chắc anh không phải người duy nhất nó tiếp cận đâu," Trent nói, đi<br />
qua phòng khách và mở cánh cửa dẫn ra bể tắm mát xa. Nó cúi người xuống,<br />
nhúng tay vào nước. "Chris, mày có thuốc lá không?"<br />
"Có, trong phòng tao, chỗ tủ đầu giường ấy," Chris nói, quay một số khác.<br />
<br />