intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 3

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:14

58
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Gió đêm lùa vào mặt, rồi trườn qua cổ tôi mang lại cảm giác nhột nhạt làm vai tôi run lên một thoáng. Cũng có thể vì tôi cảm thấy hơi lạnh một chút. Hơi lạnh...nhưng tôi thà cảm thấy lạnh hơn hữa, chứ nếu mọi người cứ nhìn tôi như thế này thì càmg làm tôi khó chịu hơn nữa. Tôi biết tại sao mọi người nhìn mình. Hồi nãy soi mình trong gương, chính tôi cũng không nhận ra tôi nữa. Ba chị gái kia đã làm tóc tôi gợn sóng như thế này, lại còn đánh phấn và...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 3

  1. NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 3
  2. Gió đêm lùa vào mặt, rồi trườn qua cổ tôi mang lại cảm giác nhột nhạt làm vai tôi run lên một thoáng. Cũng có thể vì tôi cảm thấy hơi lạnh một chút. Hơi lạnh...nhưng tôi thà cảm thấy lạnh hơn hữa, chứ nếu mọi người cứ nhìn tôi như thế này thì càmg làm tôi khó chịu hơn nữa. Tôi biết tại sao mọi người nhìn mình. Hồi nãy soi mình trong gương, chính tôi cũng không nhận ra tôi nữa. Ba chị gái kia đã làm tóc tôi gợn sóng như thế này, lại còn đánh phấn và bôi son nữa. Họ bảo màu son Cánh Sen rất hợp với tôi, phấn cũng không nên dùng nhiều, và còn...lúc nãy nhin họ hăng hái như vậy, tôi đã có cảm giác bất ổn. Đúng như tôi dự đoán. - Đi với tôi. Thanh Trâm xuất hiện từ phía sau cầm lấy tay tôi. Tôi chỉ đi theo sự chỉ dẫn của bạn ấy, tránh xa cái nhìn của mọi người. Chúng tôi đến chỗ của Minh Châu. Bạn ấy mỉm cười với tôi : - Đẹp lắm! Tôi cũng có mắt chọn quần áo lắm, đúng không? Tôi nhìn lại bộ váy mà mình đang mặc. Màu hồng nhạt dài tới gót chân, phần cổ
  3. hở rộng để lộ đôi bờ vai mỏng manh. Nó quả thật là rất đẹp. - Thôi...tôi đi thay đồ trước. Minh Châu ngăn lại : - Sao lại thay ra? Bạn không thích mặc như thế này à? Tôi cúi mặt. Không phải là tôi không thích. Tôi thích lắm chứ. Từ đó tới giờ, tôi chưa từng được mặc như thế này lần nào. Cảm nhận của mũi chân khi chạm vào chất liệu vải mềm mại như thế này thật tuyệt. Nhưng nó không giống với tôi. Hoặc là tôi không xứng đáng mặc nó. Trong khi tôi còn đang bận suy nghĩ thì một bàn tay đã xoa đầu tôi : - Cứ như vậy đi! Trông rất dễ thương. Tôi ngước lên, kịp nhìn thấy qua ánh đèn vàng mờ ảo là đôi má ửng đỏ của Thanh Trâm. Tôi đột nhiên phì cười. Tôi chưa bao giờ nghe thấy bạn ấy khen ai dễ thương hết. Có lẽ tôi là người đầu tiên cũng không chừng. Nhưng lúc bạn ấy
  4. ngượng, trông đáng yêu lắm. - Chúng ta khiêu vũ đi! Minh Châu chìa tay ra. Tôi tròn mắt ngạc nhiên : - Hai chúng ta à? Nhưng mà... - Đi đi! - Thanh Trâm lần nữa đẩy tôi ra - Ai nói là con gái thì không thể nhảy với nhau nào? Vậy là tôi đi ra chính giữa với Minh Châu. Bạn ấy tỏ ra khá điệu nghệ trong những bước nhảy đầu tiên, và trở thành người hướng dẫn của tôi trong suốt khoảng thời gian còn lại. Có một lúc, Minh Châu đột nhiên kéo tôi sát vào người bạn ấy, vai chúng tôi chạm nhau, tôi nghe tiếng Minh Châu sau vai mình : - Đẹp lắm! Rồi chúng tôi lại tách ra nhau. Minh Châu ngừng lại, với tay hạm vào tóc tôi :
  5. - Minh Trúc giống như một nàng công chúa vậy. Tôi im lặng. Tôi cũng không biết phải nói gì nữa. Tôi nghĩ, nếu như có là một công chúa, tôi chắc chắn phải là công chúa lọ lem trong câju chuyện cổ tích. Vậy thì Minh Châu chắc là bà tiên rồi. Vì phép màu này là do bạn ấy ban cho tôi. - Công Chúa... Trước khi tôi biết chuyện gì đang xãy ra thì thêm một lần nữa, tôi trở thành tiêu điểm của mọi cái nhìn. Minh Châu vừa cúi xuống hôn vào đuôi tóc tôi. Như vậy...là sao? Và sau đó, Minh Châu đi với thầy giáo suốt. Tôi ngồi một mình trong góc bàn nhìn theo bạn ấy. Nhiều lúc tôi cũng không biết Minh Châu đang nghĩ gì nữa. Bạn ấy có nhiều hành động làm cho tôi bất ngờ lắm. - Còn đang nghĩ tới hành động kì quái của Minh Châu lúc nãy à? - Uh! Hả???
  6. Tôi giật mình nhìn qua bên cạnh mình. Thanh Trâm ngồi đó từ hồi nào nhỉ? Đã hai lần, tôi phát hiện mình hay trả lời một cách vô thức. Lần thứ nhất là "Phòng vật lý" với Minh Châu, còn lần thứ hai là... - Tôi hiểu cảm nhận của Minh Trúc. Tôi giật mình lần thứ hai. Thanh Trâm nhíu mày : - Gì vậy? Tôi cười gượng : - À không...chỉ tại Thanh Trâm bất ngờ gọi tên tôi. - Vậy ra từ trước tới giờ, tôi chưa từng gọi tên bạn à? Tôi gật đầu. Thanh Trâm quay mặt đi : - Vậy thì bây giờ gọi.
  7. Tôi phì cười. Hôm nay Thanh Trâm quả thật rất lạ. - Gì nữa? Có gì đáng cười sao? Tôi mím môi, cố gắng ngưng cười : - Vì Thanh Trâm...hôm nay rất đáng yêu. Cái gì cũng xãy ra lần thứ hai trong đêm nay, ý tôi là lần thứ hai, Thanh Trâm đỏ mặt. Và tôi mỉm cười với bạn ấy. Tôi không hề biết là lúc đó, có một người đang nhìn hai chúng tôi. Bữa tiệc đêm qua sẽ là điều đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời tôi. Vì đó là lần đầu tiên được hóa phép thành một công chúa xinh đẹp y như trong các câu chuyện cổ tích. Lần đầu tiên tôi được dự một buổi dạ vũ thật sự. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thanh Trâm đỏ mặt. Tuy nhiên, phép màu rồi cũng nên chấm dứt. Tôi không thể sống trong thế giới mộng tưởng như vậy mãi được. - Chung Vô Diệm...ừ...tối qua...
  8. Bây giờ là lúc quay lại với những ánh mắt dõi theo từng bước chân tôi đi qua. Minh Châu thiệt là kỳ. Tôi chỉ có mỗi cặp kính đó mà bạn ấy cũng lấy mất. Còn cái đầu tóc này nữa. Nó cứ quăn như vậy mãi sao? Phép màu hình như chưa tiêu tan hoàn toàn thì phải. - Minh Trúc! Minh Châu vẫy tay chào tôi. Đi bên cạnh bạn ấy vẫn là Thanh Trâm như mọi khi. Minh Châu hân hoan : - Hay quá...vậy là từ sau đêm qua tới giờ, bạn đã thay đổi hoàn toàn. Tôi xụi lơ : - Trả kính cho tôi đi... - Không! Nhưng tại sao bạn lại phải mang kính? Mắt bạn có bị gì đâu. Chẳng lẽ tôi với nói toạc ra là tôi muốn mình trông thông minh một chút à? Tôi đã
  9. từng nói, so với họ hàng của tôi thì tôi là đứa tệ nhất. Sở dĩ tôi thắt hai bím tóc và mang kính chính là vì tôi muốn mình trông đỡ ngốc một chút. Minh Châu tháo luôn hai sợi dây buộc tóc của tôi ra. - Coi như đây là mệnh lệnh. Bạn không được hành tóc của mình nữa. Hãy để nó cho mọi người thấy nó đẹp tới mức nào. Tóc chạm vào lưng tôi. Minh Châu cười dịu dàng : - Bạn rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, sao lại tự che giấu điều đó chứ? Tôi nhìn xuống dưới chân mình. Minh Châu dùng một sợi ruy-băng màu hồng có dòng chữ "Princess" buộc đằng sau tóc tôi. Bạn ấy nói : - Princess! Từ nay trở đi, bạn sẽ là công chúa. Tôi đã từng nói, Minh Châu có khả năng ra lệnh cho người khác. Không biết bằng cách nào, nhưng bạn ấy có thể. Tuy nhiên, bạn ấy chưa bao giờ ra lệnh tôi làm cái gì hết. Ồ không, bạn ấy vừa mới đó thôi. Tôi không bao giờ thắt hai bím và đeo
  10. kính nữa. Kể cả nghĩ, tôi cũng không hề nghĩ tới việc sẽ quay về với con người trước kia của mình. Theo như những gì bạn ấy vừa nói trên kia, từ đó về sau, mọi người gọi tôi là Princess, không phải là Chung Vô Diệm nữa. Có ai thấy chuyện này lạ hay không? Chúng tôi trở thành một nhóm nổi nhất cấp II. Tôi không còn cảm thấy tủi thân khi đi bên cạnh Thanh Trâm và Minh Châu. Tôi bây giờ ngang hàng với họ, tôi nghĩ. Hàng ngày, ba chúng tôi luôn phải bỏ thời gian ra dọn dẹp hộc bàn. Chúng lúc nào cũng đầy những lá thư và quà tặng. Có lần tôi muốn mở thử một trong những là thư đó nhưng Thanh Trâm đã ngăn lại. Bạn ấy nói trong đó viết toàn những thứ nhảm nhí. Minh Châu bảo tôi cứ xem, và chúng tức cười thật. Nhưng khi biết có nhiều người hâm mộ mình như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy vui vui. Tôi ước mọi chuyện cứ như thế này mãi mãi. Tới một ngày nọ, khi học kì II vừa mới bắt đầu, sự trở về của một người đã phá vỡ giấc mơ ngọt ngào của tôi. Sau kì nghỉ Tết, chúng tôi quay lại trường cho hoc kì II. Ngay ngày đầu năm, một cuộc sinh hoạt toàn cấp II đã diễn ra. Đứng trong hàng ngũ của lớp, tôi hỏi nhỏ
  11. Thanh Trâm : - Minh Châu không đi học thiệt hả? Thanh Trâm nhằn tôi : - Bạn hỏi câu đó bao nhiêu lần rồi? Tôi đã nói là Minh Châu bị bệnh phải nằm nhà mà. Tôi im lặng. Được một hồi, tôi lại lên tiếng trước : - Ra về chúng ta tới nhà thăm bạn ấy được không? Tôi tự cho đó là một đề nghị hay. Vì tôi chưa lần nào tới nhà Minh Châu và Thanh Trâm hết. Tôi tò mò muốn biết nhà của các bạn ấy như thế nào. Đương nhiên là sau đó, tôi cũng sẽ đưa hai bạn ấy tới nhà mình. - Không cần... Tôi quay sang Thanh Trâm :
  12. - Sao vậy? Thanh Trâm vẫn lạnh lùng như mọi khi : - Chỉ làm phiền bạn ấy nghỉ ngơi. Để mình tôi lo chuyện này được rồi. Tôi lắc đầu ngoầy ngoậy. Thanh Trâm lúc nào cũng thế hết. - Chào mừng quay lại trường học. Cô Hiệu Trưởng vừa lên tiếng. Chúng tôi im lặng lắng nghe. - Chúc các em có một học kì mới nhiều thú vị. Tôi tuyên bố từ chức từ bây giờ vì Hiệu Trưởng chính thức đã quay về. Nếu các em là học sinh cũ thì đã biết chuyện tôi chỉ là Hiệu Trưởng tạm thời mà thôi. Bây giờ thầy hiệu Trưởng chính thức đã quay về, cho nên... Một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàn bước ra nhe răng cười với chúng tôi. Bên dưới có tiếng xôn xao. Ông ta nói :
  13. - Chào các em học sinh thân thương! Sau nhiều năm đi vòng quanh thế giới, thu nhập thêm kinh nghiệm để xây dựng học viện Thiên Vũ thêm hoàn thiện và đỡ nhàm chán hơn. Hôm nay tôi đã trở lại. Im lặng kéo dài. Thầy nói tiếp : - Các em có muốn biết tôi đã làm gì trong suốt khoàng thời gian qua không? Thú vị lắm! Tôi sang ********** vật lộn với...Gấu Trúc, tới Amazon đánh nhau với Voi và Sư Tử, ghé Mexico chơi đấu bò và... - Thầy hiệu trưởng... - Cô hiệu trưởng đã xen vào. Ông thầy gãi đầu : - Oh, Sorry...tại tôi quá trớn quá. Thôi được! Tôi có một quyết định mới cho Thiên Vũ và tất cả các em ở đây. Như các em đã biết. Từ rất nhiều năm qua, trường Thiên Vũ được chia làm 3 phân khu, ngăn cách với nhau bởi những bức tường. Tôi cho rằng cái ý tưởng chết bằm kia quá ngu ngốc.
  14. - Thưa thầy... - Cô lại gằn giọng. - I know...Sorry again. Ý tôi là, tôi quyết định phá vỡ sự ngăn cách của các cấp bằng cách phá vỡ những bức tường. Tiếng xì xào nổ ra mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tôi nhìn sang Thanh Trâm : - Vậy...vậy là sao? Nhưng đáp lại tôi chỉ có sự im lặng.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2