intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Những câu chuyện có thật 99%, còn 1% dành cho hài hước.

Chia sẻ: TRƯƠNG ĐỨC HUY | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:21

486
lượt xem
258
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đây là một câu chuyện có thật được kể trên chương trình "Những tình huống mắc cỡ" do Jay Leno dẫn chương trình. Sau đây là tình huống mắc cỡ nhất xảy ra trong buổi hẹn hò đầu tiên của một cô gái - cô Marilyn. "Đó là một ngày giữa đông... tuyết lạnh kinh người và anh chàng bạn mới quen dẫn cô nàng đi trượt tuyết ở hồ Arrowhead.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Những câu chuyện có thật 99%, còn 1% dành cho hài hước.

  1. những câu chuyện có thật 99%, còn 1% dành cho hài hước. Happyfeet NGÀY HẸN HÒ ĐẦU TIÊN TỦI HỔ Đây là một câu chuyện có thật được kể trên chương trình "Những tình huống mắc cỡ" do Jay Leno dẫn chương trình. Sau đây là tình huống mắc cỡ nhất xảy ra trong buổi hẹn hò đầu tiên của một cô gái - cô Marilyn. "Đó là một ngày giữa đông... tuyết lạnh kinh người và anh chàng bạn mới quen dẫn cô nàng đi trượt tuyết ở hồ Arrowhead. Đó là một cuộc dã ngoại tuyệt vời, cả ngày vui vẻ với nhau và họ lên đường về nhà hơi muộn. Đến đoạn đường núi, Marilyn bắt đầu cảm thấy buồn tè không sao chịu được. Chẳng may là chả có căn nhà nào bên đường để vào xin đi nhờ, anh bạn khuyên cô nên cố nhịn. Mặc khác trời bắt đầu rơi tuyết dày đặc xe đi rất chậm. Một lát sau không thể chịu đựng được nữa họ đành dừng xe cô Marilyn đi ra đằng sau xe đi tạm. Lại càng không may, để ngồi vững giữa đống tuyết dày, Marilyn tựa người vào đằng sau xe ôtô , khi xong việc Marilyn định đứng dậy cô mới phát hiện phía sau xe bằng sắt do trời lạnh đã dính chặt vào người cô không cách nào dứt ra được. Thế đấy, ngày đầu tiên hẹn hò lại bị dính chặt vào đây trong lúc trang phục xộc
  2. xệch thế này. Sự sợ hãi bị dính chặt còn cao hơn cả sự xấu hổ, Marilyn vội cầu cứu anh bạn. Anh này mang áo len ra đắp cho cô rồi không nhịn đuược cười, cả Marilyn cũng vậy. Rõ ràng cả hai đang đối mặt với vấn đề khá nghiêm trọng, ở đây giữa đêm tối lạnh giá. Chỉ còn cách duy nhất phải có cái gì thật nóng phá tan lớp băng đóng trên đuôi xe. Giải pháp được đưa ra là.........Marilyn quay mặt đi để anh bạn tè vào chỗ bị dính!!!" Câu chuyện này ngay lập tức được giải nhất! MỘT NGÀY TỒI TỆ Bạn nghỉ bạn vừa trãi qua một ngày tồi tệ? Hãy thử đọc câu chuyện này trước đã. Lính cứu hỏa California sau khi dập tắt vụ cháy rừng đã đi kiểm tra đánh giá mức độ thiệt hại. Đột nhiên họ phát hiện ra xác chết của một nam giới đang mặc đồ lặn với đầy đủ bình dưỡng khí, chân vịt và mặt nạ đang nằm vắt vẻo trên cái cây đã cháy thành than. Xác chết được đưa đi giám định và người ta kết luận anh này không bị cháy cháy mà vì bị nội thương. Các điều tra viên cũng không thể lý giải nổi tại sao một thợ lặn lại bị chết vì nội thương giữa một khu rừng đang cháy! Anh ta không bị chết cháy vậy ai là kẻ giết người? Hung khí là gì? Biết bao nhiêu thắc mắc còn đó. Cuối cùng họ đã có kết luận sơ bộ như sau:
  3. Một sáng nọ, anh chàng kia chẳng biết vì lý do gì tự nhiên lại đi lặn ngụp ngoài vịnh, cách khu rừng bị cháy 20 dặm. Rừng bị cháy, các lính cứu hỏa trong đó có một đội đi trực thăng đến dập lửa. đang dập lửa thì hết nước, trực thăng mang cái thùng to chuyên dụng bên dưới thân ra vịnh ( chỗ anh chàng kia đang tung tẩy vô tư lặn ngụp đấy ạ) hút nước. Hẳn là các bạn cũng đoán được sự việc rồi. Trong vòng vài phút, anh chàng thợ lặn bị hút từ dưới đáy biển lên, bị nhấc bổng lên trời và cuối cùng bị thả cái rầm nằm vắt vẻo trên cây giữa khu rừng đang cháy. đến cá voi còn bị chết vì bị dập xương ấy chứ! Cho nên có những ngày xui xẻo, dù vì bất cứ việc gì, bạn cũng không nên ra khỏi giường ngủ nhé. Nhớ nhé!!! bighead Trích dẫn(Happyfeet @ Feb 28 2008, 11:09 PM) MỘT NGÀY TỒI TỆ Bạn nghỉ bạn vừa trãi qua một ngày tồi tệ? Hãy thử đọc câu chuyện này trước đã. Lính cứu hỏa California sau khi dập tắt vụ cháy rừng đã đi kiểm tra đánh giá mức độ thiệt hại. Đột nhiên họ phát hiện ra xác chết của một nam giới đang mặc đồ lặn với đầy đủ bình dưỡng khí, chân vịt và mặt nạ đang nằm vắt vẻo trên cái cây đã
  4. cháy thành than. Xác chết được đưa đi giám định và người ta kết luận anh này không bị cháy cháy mà vì bị nội thương. Các điều tra viên cũng không thể lý giải nổi tại sao một thợ lặn lại bị chết vì nội thương giữa một khu rừng đang cháy! Anh ta không bị chết cháy vậy ai là kẻ giết người? Hung khí là gì? Biết bao nhiêu thắc mắc còn đó. Cuối cùng họ đã có kết luận sơ bộ như sau: Một sáng nọ, anh chàng kia chẳng biết vì lý do gì tự nhiên lại đi lặn ngụp ngoài vịnh, cách khu rừng bị cháy 20 dặm. Rừng bị cháy, các lính cứu hỏa trong đó có một đội đi trực thăng đến dập lửa. đang dập lửa thì hết nước, trực thăng mang cái thùng to chuyên dụng bên dưới thân ra vịnh ( chỗ anh chàng kia đang tung tẩy vô tư lặn ngụp đấy ạ) hút nước. Hẳn là các bạn cũng đoán được sự việc rồi. Trong vòng vài phút, anh chàng thợ lặn bị hút từ dưới đáy biển lên, bị nhấc bổng lên trời và cuối cùng bị thả cái rầm nằm vắt vẻo trên cây giữa khu rừng đang cháy. đến cá voi còn bị chết vì bị dập xương ấy chứ! Cho nên có những ngày xui xẻo, dù vì bất cứ việc gì, bạn cũng không nên ra khỏi giường ngủ nhé. Nhớ nhé!!!
  5. Câu chuyện này dựa trên một sự việc thật đến 99% Một anh chàng quá chán đời vì nghĩ mình thật xui xẻo nên quyết định đi tự tử. Anh ta ra tiệm tạp hóa mua ngay một viên thuốc chuột cực mạnh (đến voi cũng chết ấy chứ), một sợi dây thừng để treo cổ và một khẩu súng (ko biết tiệm tạp hóa nào bán nhảy !). Thế rồi anh ta chọn một nhánh cây chìa ra phía bờ sông để làm nơi kết thúc cuộc đời. Vừa bỏ viên thuốc vào miệng, tròng sợi dây qua đầu, lên đạn và nhảy. Viên đạn được bắn ra khỏi nòng nhưng ko xuyên qua sọ dừa của anh chàng mà cắt đứt sợi dây, anh ta rơi xuống với tư thế nằm ngang, nước đánh oành một phát văng cả viên thuốc trong miệng ra. Trong lúc chới với vì bất ngờ, bản năng sinh tồn trỗi dậy, anh ta bơi vào bờ như một chiếc xuống máy. Thế là thoát chết ! Chẳng biết anh ta may mắn hay đen đủi nhỉ ! Happyfeet NHỮNG TỘI PHẠM KỲ QUẶC Được rút từ quyển sách "Bộ sưu tập những tên tội phạm ngốc nghếch". 1. Một tù nhân ở San Mateo, California, cho rằng mình đã chán ngấy cuộc sống trong tù nên đã trốn ra ngoài trong một buổi lao động tập trung. Đi bộ mãi cũng mệt, tù nhân này dừng lại ở một cột điện thoại công cộng để gọi đồng bọn đến đón. Nhưng cố mãi mà không nhớ được một số điện thoại nào của đồng bọn, hắn quyết định gọi tổng đài để
  6. hỏi. Thật không may hắn ấn nhầm số 911 thay vì 411 (số máy tổng đài của Mỹ). Thế là tù nhân dại ột này vội vã cúp máy khi có tiếng trả lời ở đầu dây bên kia. Nhưng cảnh sát Mỹ ngay lập tức phái người đi kiểm tra cú điện thoại gọi tới 911, và tìm thấy tù nhân kia vẫn đang lanh quanh ở cạnh cột điện thoại công cộng, vẫn mặc áo tù với dòng chữ: "Tài sản của quận San Mateo". 2. Một tên cướp cầm súng ngắn chạy vào một cửa tiệm và yêu cầu chủ cửa tiệm bỏ tất cả tiền vào chiếc túi hắn mang theo. Người chủ hoảng hốt làm theo. Nhưng trước khi đi ra, tên cướp nhìn thấy một chai Scotch trên giá, hắn gí súng vào đầu người chủ và đòi bỏ chai rượu vào túi. Người chủ cửa hàng nói không được, không phải vì giá của chai rượu, mà vì ông không tin rằng hắn đã đủ 21 tuổi (tuổi thành niên để được uống bia rượu). Tên cướp ra sức cãi hắn đã hơn 21 tuổi, rồi rút ra một bằng lái xe (xịn) để chứng minh. Người chủ cửa hàng xem xét kỹ, nhận tấy đó là bằng thật nên đã đưa chai rựơu cho tên cướp. Tên cướp bỏ đi với túi tiền và chai rượu, nhưng người chủ cửa hàng đã lập tức gọi cảnh sát, cho biết tên và địa chỉ tên cướp.
  7. Cánh cửa nhà tù khép lại trước khi tên cướp kịp mở chai rượu Scotch để ăn mừng. 3. Sau một thời gian ngắn bị đưa vào tù, tù nhân Ross Chadwell ố gắng trốn khỏi nhà tù Quận Benton, Arkanas. Chẳng bao lâu sau, hắn bị bắt lại và bị phạt nặng hơn. Vẫn không hài lòng, Ross khởi kiện cả nhà tù và cảnh sát trưởng Andy Lee. Ross kết tội cảnh sát trưởng Andy Lee vì "hành động thiếu cẩn thận" nên đã để cho hắn ta có cơ hội trốn thoát. ksgia Trích dẫn(Happyfeet @ Feb 28 2008, 11:09 PM) NGÀY HẸN HÒ ĐẦU TIÊN TỦI HỔ Đây là một câu chuyện có thật được kể trên chương trình "Những tình huống mắc cỡ" do Jay Leno dẫn chương trình. Sau đây là tình huống mắc cỡ nhất xảy ra trong buổi hẹn hò đầu tiên của một cô gái - cô Marilyn. "Đó là một ngày giữa đông... tuyết lạnh kinh người và anh chàng bạn mới quen dẫn cô nàng đi trượt tuyết ở hồ Arrowhead. Đó là một cuộc dã ngoại tuyệt vời, cả ngày vui vẻ với nhau và họ lên đường về nhà hơi muộn. Đến đoạn đường núi, Marilyn bắt đầu cảm thấy buồn tè không sao chịu được. Chẳng may là chả có căn nhà nào bên đường để vào xin đi nhờ, anh bạn khuyên cô nên cố nhịn. Mặc khác trời bắt đầu rơi tuyết dày đặc xe đi rất chậm. Một lát sau không thể chịu đựng được nữa họ đành dừng xe cô Marilyn đi ra đằng sau xe đi tạm. Lại càng không may, để ngồi vững giữa đống tuyết dày, Marilyn tựa người vào đằng sau xe ôtô , khi xong việc Marilyn định đứng dậy cô mới phát hiện phía sau xe bằng sắt do trời lạnh đã dính chặt vào người cô không cách nào dứt ra được. Thế đấy, ngày đầu tiên hẹn hò lại bị dính chặt vào đây trong lúc trang phục xộc xệch thế
  8. này. Sự sợ hãi bị dính chặt còn cao hơn cả sự xấu hổ, Marilyn vội cầu cứu anh bạn. Anh này mang áo len ra đắp cho cô rồi không nhịn đuược cười, cả Marilyn cũng vậy. Rõ ràng cả hai đang đối mặt với vấn đề khá nghiêmtrọng, ở đây giữa đêm tối lạnh giá. Chỉ còn cách duy nhất phải có cái gì thật nóng phát tan lớp băng đóng trên đuôi xe. Giải pháp được đưa ra là.........Marilyn quay mặt đi để anh bạn tè vào chỗ bị dính!!!" Câu chuyện này ngay lập tức được giải nhất! Vì chủ đề là chuyện có thật 100% nên tôi phải "soi" kỹ. Tôi thấy câu chuyện trên không logic ở chỗ: họ đi về “hơi muộn, trên đường núi vắng vẻ”, đặc biệt sự việc xảy "giữa đêm tối lạnh giá". Khi chỉ có hai người, việc "te... đì" là bình thường có gì phải mắc cỡ nhỉ? Cho đến "khi xong việc Marilyn định đứng dậy cô mới phát hiện phía sau xe bằng sắt do trời lạnh đã dính chặt vào người cô". Điều này vô lý quá! Chẳng lẽ cô gái ... vô cảm trước cái lạnh buốt da thấu thịt sao mà khi "xong việc", không vội đứng dậy ngay mà lại "định đứng dậy", có phải cô có chờ chàng tới không? Nguyên lý của sự truyền nhiệt là nhiệt độ chỉ truyền từ vật có nhiệt độ cao đến vật có nhiệt độ thấp (Đại lượng véc tơ). Nói ngược lại với điều trên là sai cơ bản. Xưa nay người ta vẫn quen nói : nó bị nhiễm lạnh rồi, xoa dầu con hổ cho nó nóng lên" là không đúng bản chất đâu. Phải nói chính xác là nó bị mất nhiệt do không mặc đủ ấm mới chính xác. (Nói nói một vật bị nhiễm điện thì lại không sai.) Khi cô gái ngồi xuống dù có cố tình cũng không thể chạm được da vào sau xe bằng sắt. Không lẽ cô gái lại cởi cả áo ra hay sao? Đa số xe ô tô có phần gầm sau cao hơn hoặc bằng tâm bánh xe, tìm được cái nào có gầm thấp hơn tâm bánh xe một khoảng bằng 1/4 đường kính là "hơi bị khoai" đấy. Giả sử cô gái có tỳ lưng vào phía sau xe thì cũng không thể dính được vì thân sau xe hoặc bằng nhựa hoặc bằng sắt sơn phủ nhẵn bóng. Nếu có chỗ bị bong sơn thì cũng không thể dính da vào được vì xe không phải là nguồn thu nhiệt cưỡng bức. Cứ cho là cô gái bị dính đi chăng nữa thì nguồn nhiệt 37 độ không thể làm tan băng được mà ngược lại mối nguy hiểm sẽ tăng thêm. Tôi đã từng thử máy nén lạnh do công ty tôi sản xuất. Hầm lạnh có băng tuyết, nhiệt độ xuống – 45 độ. Nếu tay khô mà sờ vào đường ống của dàn bốc hơi môi chất lạnh thì không sao nhưng nếu tay ướt sờ vào sẽ bị dính. Khi bị dính dứt tay ra không sao hết chỉ bị đau rát thôi. Nhưng nếu dội nước vào thì chắc chắn là bị dính chặt hơn.
  9. Qua đây tôi có lời khuyên với các bạn khi sử dụng máy lạnh công nghiệp, đừng bao giờ hôn vào đường ống bốc hơi của môi chất lạnh. Khi mới mở van tiết lưu, áp suất giảm đột ngột, môi chất lạnh bốc hơi mạnh, đường ống mới bán một vệt tuyết mờ là lúc dễ bị dính nhất nếu tay bị ướt. Còn khi đã có một lớp băng đá bám dầy thì tay ướt sờ vào "vô tư" luôn. Lời bình: Đây là một câu truyện do một người đã va chạm với máy lạnh công nghiệp bịa ra. ( Bạn Happyfeet xa nhớ! đừng đừng hiểu lầm nhé, tôi không nói bạn bịa chuyện đâu!) Trích dẫn(ksgia @ Dec 1 2007, 09:39 PM) 3- Câu trả lời dễ gây nguy hiểm nhất : " Không mở chai mà vẫn uống được chỉ có cách là dùng lửa hơ ỏ đít chai, theo nguyên lý nóng nở ra , lạnh co lại khi đó ta sẽ thây chai bia co dãn nở ra và nút chai có xu thế bật ra"(Theghost) ( Nếu không thấy và không hình dung ra mức độ nguy hiểm, bạn Theghost hãy liên lạc với tôi. Tôi sẽ dẫn bạn tới một địa điểm để nghe tiếng chai bia nổ bục... bụp ... phát ra từ hầm thanh trùng bia bằng hơi nóng... (Khi đóng chai, người ta phải đưa dịch bia vào bình bão hòa khí CO2 ở nhiệt độ thấp: -2độ và áp suất 4 kg/cm2 . Ở nhiệt độ thường áp suất trong chai bia> áp suất khí quyển < nhỏ hơn áp suất làm việc của chai thủy tinh. Uống bia bằng cách "dùng lửa hơ ỏ đít chai"... dễ được giải thưởng đầu tiên là được đi 1 chuyến xe chuyên dụng giá rẻ ... hơn thuê xe tăc xi mà người đi không được trả tiền...) Happyfeet Vì chủ đề là chuyện có thật 100% nên tôi phải "soi" kỹ. Tôi thấy câu chuyện trên không logic ở chỗ: họ đi về “hơi muộn, trên đường núi vắng vẻ”, đặc biệt sự việc xảy "giữa đêm tối lạnh giá". Khi chỉ có hai người, việc "te... đì" là bình thường có gì phải mắc cỡ nhỉ? Đúng là suy nghĩ của nam và nữ khác nhau thật! Đây là cảm nghĩ của cô Marilyn về buổi hẹn hò đầu tiên của cô ấy. Có thể với anh bạn của cô ấy thì việc này chẳng là gì cả ngoài một kỷ niệm đáng nhớ, nhưng pác hãy thử đóng vai cô Marilyn mà nghĩ thử coi: sau một ngày vui vẻ mọi việc tưởng như thật hoàn hảo, thì lại muốn đi toilet đến nổi phải dừng xe giữa đường để đi ( tôi thấy cái chuyện dừng xe để "giải quyết" này chỉ có nam
  10. giới là thường xuyên làm), điều đó cũng là xấu hổ rồi! Sau đó lại còn vô ý bị dính vào xe (cảnh tượng đó thật dở khóc dở cười)... Pác thử nghỉ xem làm sao mà ko xấu hổ cho được hả? Cho dù lúc đó có là đêm tôi, ở khu vắng vẻ đi nữa thì cũng có một người, mà người đó lại là anh bồ mới quen mới chết... Cho đến "khi xong việc Marilyn định đứng dậy cô mới phát hiện phía sau xe bằng sắt do trời lạnh đã dính chặt vào người cô". Điều này vô lý quá! Chẳng lẽ cô gái ... vô cảm trước cái lạnh buốt da thấu thịt sao mà khi "xong việc", không vội đứng dậy ngay mà lại "định đứng dậy", có phải cô có chờ chàng tới không? Khi pác phải "nín" trong một thời gian dài thì pác sẽ nóng lên hay lạnh đi? Với tôi thì sẽ là nóng ko chịu nổi ấy chứ. Và việc pác sẽ được "giải phóng" sẽ là điều pác quan tâm nhất trong lúc đó. Việc có được mát lạnh một chút khi dựa vào thanh cản với việc được "giải phóng' lúc này là con số 0. Đó là suy nghĩ của tôi đấy pác Ksgia, chỉ về phần cảm xúc thui, còn về phần khoa học logic thì pác nói rất đúng ko có gì bàn cải cả, nhưng ko có gì là ko thể xảy ra cả, tôi tin là thế. ( Bạn Happyfeet xa nhớ! đừng đừng hiểu lầm nhé, tôi không nói bạn bịa chuyện đâu!) Tôi rất thích các ý góp của pác, ko phiền chút nào, ko hiểu lầm hay buồn gì cả. Chúc pác mọi việc đều tốt đẹp! [/quote] vndesperados Trích dẫn(ksgia @ Mar 1 2008, 12:22 AM) Vì chủ đề là chuyện có thật 100% nên tôi phải "soi" kỹ. Tôi thấy câu chuyện trên không logic ở chỗ: họ đi về “hơi muộn, trên đường núi vắng vẻ”, đặc biệt sự việc xảy "giữa đêm tối lạnh giá". Khi chỉ có hai người, việc "te... đì" là bình thường có gì phải mắc cỡ nhỉ? Cho đến "khi xong việc Marilyn định đứng dậy cô mới phát hiện phía sau xe bằng sắt do trời lạnh đã dính chặt vào người cô". Điều này vô lý quá! Chẳng lẽ cô gái ... vô cảm trước cái lạnh buốt da thấu thịt sao mà khi "xong việc", không vội đứng dậy ngay mà lại
  11. "định đứng dậy", có phải cô có chờ chàng tới không? Nguyên lý của sự truyền nhiệt là nhiệt độ chỉ truyền từ vật có nhiệt độ cao đến vật có nhiệt độ thấp (Đại lượng véc tơ). Nói ngược lại với điều trên là sai cơ bản. Xưa nay người ta vẫn quen nói : nó bị nhiễm lạnh rồi, xoa dầu con hổ cho nó nóng lên" là không đúng bản chất đâu. Phải nói chính xác là nó bị mất nhiệt do không mặc đủ ấm mới chính xác. (Nói nói một vật bị nhiễm điện thì lại không sai.) Khi cô gái ngồi xuống dù có cố tình cũng không thể chạm được da vào sau xe bằng sắt. Không lẽ cô gái lại cởi cả áo ra hay sao? Đa số xe ô tô có phần gầm sau cao hơn hoặc bằng tâm bánh xe, tìm được cái nào có gầm thấp hơn tâm bánh xe một khoảng bằng 1/4 đường kính là "hơi bị khoai" đấy. Giả sử cô gái có tỳ lưng vào phía sau xe thì cũng không thể dính được vì thân sau xe hoặc bằng nhựa hoặc bằng sắt sơn phủ nhẵn bóng. Nếu có chỗ bị bong sơn thì cũng không thể dính da vào được vì xe không phải là nguồn thu nhiệt cưỡng bức. Cứ cho là cô gái bị dính đi chăng nữa thì nguồn nhiệt 37 độ không thể làm tan băng được mà ngược lại mối nguy hiểm sẽ tăng thêm. Tôi đã từng thử máy nén lạnh do công ty tôi sản xuất. Hầm lạnh có băng tuyết, nhiệt độ xuống – 45 độ. Nếu tay khô mà sờ vào đường ống của dàn bốc hơi môi chất lạnh thì không sao nhưng nếu tay ướt sờ vào sẽ bị dính. Khi bị dính dứt tay ra không sao hết chỉ bị đau rát thôi. Nhưng nếu dội nước vào thì chắc chắn là bị dính chặt hơn. Qua đây tôi có lời khuyên với các bạn khi sử dụng máy lạnh công nghiệp, đừng bao giờ hôn vào đường ống bốc hơi của môi chất lạnh. Khi mới mở van tiết lưu, áp suất giảm đột ngột, môi chất lạnh bốc hơi mạnh, đường ống mới bán một vệt tuyết mờ là lúc dễ bị dính nhất nếu tay bị ướt. Còn khi đã có một lớp băng đá bám dầy thì tay ướt sờ vào "vô tư" luôn. Lời bình: Đây là một câu truyện do một người đã va chạm với máy lạnh công nghiệp bịa ra. ( Bạn Happyfeet xa nhớ! đừng đừng hiểu lầm nhé, tôi không nói bạn bịa chuyện đâu!) Những câu chuyện quá hợp lý hay quá hoàn hảo thì người ta chẳng bao giờ cho vào mục "NHỮNG CHUYỆN CÓ THẬT 100%", đôi khi một chút vô lý lại là "có lý" để người khác đọc và cười. Tôi không quan tâm nó vô lý thế nào nhưng nó đủ để tôi và các bạn cười, có lẽ đó chính là điều mà người POST bài muốn đem đến cho mọi người
  12. ksgia Trích dẫn(vndesperados @ Mar 1 2008, 01:20 PM) Những câu chuyện quá hợp lý hay quá hoàn hảo thì người ta chẳng bao giờ cho vào mục "NHỮNG CHUYỆN CÓ THẬT 100%", đôi khi một chút vô lý lại là "có lý" để người khác đọc và cười. Tôi không quan tâm nó vô lý thế nào nhưng nó đủ để tôi và các bạn cười, có lẽ đó chính là điều mà người POST bài muốn đem đến cho mọi người Tôi hoàn toàn nhất trí với ý kiến của bạn vndesperados, không có gì phải bàn cãi cả. Điều này hoàn toàn hợp lô gic khi bạn đã viết: “Đậu phụng, có nơi gọi là "đậu phộng", ngòai Bắc gọi là "lạc". Nhưng mà nó là trái (quả) hay là củ nhỉ? Nhức đầu..." (bài viết: Nhức đầu quá). Chính vì thể nên tôi rất hiểu câu viết của bạn: “Tôi không quan tâm nó vô lý thế nào nhưng nó đủ để tôi và các bạn cười, có lẽ đó chính là điều mà người POST bài muốn đem đến cho mọi người”. Mỗi khi đi công tác xa, ngồi ôtô, tôi mang nhiều sách báo và thường đọc lướt qua như bạn đấy; chỉ cần biết nội dung câu chuyện ra sao thôi, cốt để thư giãn là chính. Còn khi rỗi rãi, tôi đọc kỹ từng câu từng chữ, xem người ta đã viết câu chuyện ấy như thế nào? Mỗi khi đọc xong một đoạn, tôi thường dừng lại suy ngẫm và thử đoán xem đoạn sau tác giả xử lý tình huống ra sao, xong mới đọc tiếp để xem dự đoán của minh có đúng hay không? Thế đấy bạn vndesperados ạ! Tiện đây tôi xin gửi tặng bạn mấy câu chuyện vui, có thể là bạn đã đọc rồi. Nhờ có bài viết của bạn mà tôi đã sưu tầm những chuyện về bác Ba Phi đấy. (Trước đây tôi đã đọc bài cọp xay lúa. Hôm nay, mới biết thêm rất nhiều chuyện vui của bác Ba Phi. Hình bóng người xưa Vỏ lãi tấp vô mé sông ngay trước cửa nhà ông già đệ nhất trào phúng đất Nam bộ: bác Ba Phi, tức nghệ nhân Nguyễn Long Phi (1884-1964). Căn nhà không có cửa, tấm hình lớn của ông treo trên bàn thờ chính. Tính khí phóng khoáng, vui vẻ của bác Ba Phi như hiện rõ trên vầng trán vuông vức, đôi lông mày rậm và ánh mắt nhìn thẳng sáng rực. Nếp dẻo “Gần tết năm đó, hai vợ chồng tôi quết bánh phồng thứ nếp dẻo của đất U Minh. Do tôi bổ mạnh tay, bột nếp văng lên xà nhà. Con chó mực thấy vậy liền nhảy lên táp miếng bột. Tức thì cái miệng của nó bị dính trong miếng bột ấy, toàn thân nó treo lên xà nhà như cá mắc câu. Nó la hoảng và giãy rất dữ. Cuối cùng nó rơi xuống đất nghe một cái
  13. “bịch”. Coi kỹ lại cái đầu của nó còn dính lại trên xà nhà”. Cọp xay lúa “Đêm hôm đó, lúc tôi đang xay lúa, bỗng nghe hơi cọp, liền biết “ông thầy” đang rình bên ngoài. Nhờ biết trước, tôi vừa xay lúa vừa thủ thế. Quả nhiên, trong chớp mắt cọp nhào vô chụp tôi. Tôi liền né sang bên. Cọp lỡ đà vướng hai chân trước vào giằng xay. Thế là nó sa đà theo vòng quay của cái cối đang quay. Thấy vậy, tôi hối “Bả” xúc lúa đổ vào cối. Đợi cho tới lúc cọp xay hết 20 giạ lúa, tôi liền hét lên một tiếng thật to: “Cọp”! Nó hoảng quá, đâm đầu chạy tuốt ra rừng. Từ đó về sau cọp “bỏ tật” bắt người ăn thịt”. Câu ếch “Năm rồi, trời sa mưa đầu mùa, ếch kêu khắp bốn phía, đâu đâu cũng có tiếng “uệch uệch”. Chỉ riêng trong vườn nhà tôi có một tiếng ếch rất đặc biệt, nó kêu đến cảm thấy thèm ăn thịt ếch mà ngủ không yên. Tôi biết đây là loại “ếch bà”. Sáng hôm sau, tôi bắt một con vịt mới nở làm mồi, trong khi tôi thả con mồi chưa tới mặt nước thì con ếch từ trong hang ló ra; nó lắc đầu lia lịa rồi ngồi chờ ở miệng hang. Tôi biết con ếch này đòi ăn mồi lớn, tôi bắt con vịt mái đẻ ra câu. Vừa trông thấy con mồi, con ếch gật đầu liên tiếp mấy cái rồi hớp nước súc miệng. Xong, ếch khoát tay ra hiệu cho tôi thả con vịt mái xuống. Thế là ếch đưa hai tay ra đón con mồi đưa thẳng vào mồm. Đợi cho ếch nuốt mồi xong, tôi giật mạnh một phát. Té ra, hàng cau của tôi gãy liền một lúc đến 3 cây, con ếch thì vẫn nằm yên tại chỗ. Còn sợi nhợ câu lúc này căng thẳng tối đa. Thấy vậy, tôi ngồi xuống khảy vào sợi nhợ ấy mà ca luôn 6 câu vọng cổ”. Heo đi cầy - Truyện bác Ba Phi Nhà tui không nuôi bò, chỉ có một bầy heo với một bầy trâu. Đứng trong nhà dòm ra thì chuồng trâu ở phía tay trái, chuồng heo ở phía tay mặt. Ở xứ này, mùa mưa là muỗi kêu như sáo thổi, trâu hay heo gì cũng phải giăng mùng cho nó ngủ. Đầu canh năm, bà nhà kêu tui thức dậy, mở chuồng lùa trâu ra ruộng cày. Tui chỉ để ý một điều là lúc ngủ phải quay đầu vô vách để khi giật mình đứng lên, đi ngay ra mở chuồng trâu phía tay trái, rồi lùa đi. Giống trâu ở nhà tui là giống trâu "phồn" rất to con và mạnh: vai ngang, bụng eo thắt, mông to... Hôm đó, hừng đông, tui lùa hai con trâu "phồn" ra ruộng, gách ách cày. Nhưng không hiểu sao hai con trâu hôm ấy chúng lại cày hăng quá, bước đi ào ào nhanh vô cùng. Khoảnh đất một mẫu tây, cặp trâu đã cày khoảng được gần một nửa thì mặt trời ló
  14. mọc. Cặp trâu bắt đầu đi chậm lại, tui cứ cầm cày, mặt ngó xuống đường cày, miệng la: "Ví! Thá! ...", tay thì quất roi tới tới. Nhưng lạ đời, chẳng những hai con trâu không chịu nghe "ví, thá" gì mà miệng cứ thở hồng hộc, bước đi lệch bệch... Cày thêm một lúc nữa, hai con nằm ì ra. Tui nổi giận đánh mỗi con một roi thật mạnh. Nó la một tiếc "éc". Đến chừng nhìn kỹ lại tui mới bật ngửa ra... Hồi khuya, vì vợ tui sửa lại cái chõng ngủ ngược đầu, trước khi đi ngủ tui quên để ý. Đến chừng nghe bả kêu, ba sờ ba sết bật dậy, tui cứ đi ngay ra mà mở chuồng phía tay trái như hằng bữa. Ai ngờ mở lộn nhằm chuồng heo. Happyfeet ĐỪNG ĐÙA VỚI BỐ Ở Ireland, một ông bố trẻ phải vào bệnh viện Balfast cấp cứu vì bị một con rùa nhỏ cắn vào chỗ kín. Nguyên do là con trai anh ta (mới 3 tuổi) đã đùa nghịch và thả vào bồn tắm (đã xả đầy nước) con rùa nhỏ của nó. Và kết quả là ông bố trẻ đã hồn nhiên ngâm mình và lĩnh đủ! Nguyen Hoanh Trích dẫn(Happyfeet @ Mar 17 2008, 01:12 PM) ĐỪNG ĐÙA VỚI BỐ Ở Ireland, một ông bố trẻ phải vào bệnh viện Balfast cấp cứu vì bị một con rùa nhỏ cắn vào chỗ kín. Nguyên do là con trai anh ta (mới 3 tuổi) đã đùa nghịch và thả vào bồn tắm (đã xả đầy nước) con rùa nhỏ của nó. Và kết quả là ông bố trẻ đã hồn nhiên ngâm mình và lĩnh đủ! Thằng nhóc này chắc sẽ bị mẹ nó cho nhừ đòn. ksgia Trích dẫn(Nguyen Hoanh @ Mar 17 2008, 02:27 PM) Thằng nhóc này chắc sẽ bị mẹ nó cho nhừ đòn.
  15. không ngoại trừ khả năng ngược lại. Happyfeet NHỮNG VỤ XÉT XỬ CỦ CHUỐI Ở nhiều nước phát triển, người ta có thói quen... lôi nhau ra tòa. Cái gì cũng phải có tòa phân xử, mà tòa án đâu có phải là thần thánh. Chính vì vậy có những vụ xử án dở khóc dở cười. Anh chàng Dean là một xà ích xe song mã chở khách du lịch dạo chơi trên đường phố Melbourne (Úc), một lần trong khi đang điều khiển xe, anh chàng trót dại nghe điện thoại di động và liền bị cảnh sát túm cổ điệu ra tòa. Theo luật giao thông ở Úc, người đang điều khiển phương tiện giao thông mà sử dụng ĐTDĐ sẽ phải đối diện với án phạt tiền rất nặng và khả năng bị truy tố. Mặc dù luật sư của Dean đã nại lý do rằng chiếc xe ngựa kéo đi với tốc độ 4-5km/h không gây nguy hiểm cho ai cả nhưng thẩm phán vẫn tuyên bố Dean vi phạm luật giao thông. Trước nguy cơ bị mất một khoản tiền lớn, Dean liền xin được tự bào chữa rằng anh ta không sử dụng ĐTDĐ khi đang "điều khiển phương tiện" giao thông mà chỉ là "ngồi trên phương tiện" mà thôi. Để chứng minh, anh mời vị thẩm phán ngồi lên vị trí đánh xe của mình và quả thật hai chú ngựa cứ tự động kéo xe đi theo tuyết đường quen thuộc mà chả cần ai điều khiển. Đến nước này tòa đành tuyên bố anh chàng vô tội! Một chú chó ở bang Nevada (Mỹ) đã bị đưa ra tòa án thị trấn xét xử về tội "sát gia cầm hàng loạt". Vốn dĩ là nòi chó săn nên chú chó này cứ thấy gà hàng xóm là nhảy tới vồ và cắn cổ (không bắt gà nhà thế mới tài). Sau khi bị mất tới 3 con gà, chủ nhà hàng xóm liền kiện ra tòa, ấy vậy mà chẳng biết thân biết phận, cún ta thản nhiên làm thêm năm con gà nữa. Trước kẻ coi thường pháp luật này, tòa án thị trấn liền tuyên án tử hình. Tuy nhiên các tổ chức bảo vệ động vật cùng các bà các cô mau nước mắt đã biểu tình yêu cầu tha tội cho chú chó vì việc giết gà chỉ là bản năng chứ không phải ý thức của nó thế. trước sức ép này, tòa đành giảm án tử hình cho nó nhưng buộc nó suốt đời không được bén mạng vào thị trấn, có nghĩa là phải về sống ở vùng nông thôn. Chẳng biết chú chó có
  16. cảm nhận gì về bản án này không, chỉ có một điều chắc chắn... nông thôn nhiều gà hơn thành thị! Tòa án LonDon (Anh) đang lúng túng trước một vụ xử án mà không biết... phải xử thế nào. Một người đàn ông tự nhận tên mình là Adam đã lang thang trên khắp các nẻo đường nước Anh với trang phục "100% da thật". Anh ta cứ "tồng ngồng" như thế với một cái ba lô trên vai đi khắp các nơi để vận động đấu tranh cho cái gọi là... "Quyền được... cuổng trời" . Cảnh sát ở rất nhiều địa phương đã nhốt anh chàng vào xà lim vài ngày về tội "vi phạm thuần phong mỹ tục", nhưng đến khi ra tòa thì đành phải thả vì luật ở Anh không có điều nào cấm "không mặc quần áo đi ra đường". Hơn thế nữa, các quan tòa ở Anh theo truyền thống khi ra tòa phải mặc áo thụng, đội tóc giả đàng hoàn, ấy vậy mà gã bị cáo đối diện họ đến cái quần... cũng kiên quyết không chịu mặc thì còn ra thể thống gì nữa mà xét xử. Kết quả là anh chàng Adam cứ lang thang khắp nơi, kéo theo phía sau một cái đuôi trẻ con dài dằng dặc, thỉnh thoảng lại "ăn cơm cảnh sát" vài hôm rồi đi tiếp. Người ta chỉ còn biết hy vọng mùa đông đến thật nhanh và lạnh để anh chàng chấm dứt cái trò này ! ksgia Trích dẫn(Happyfeet @ Mar 1 2008, 12:08 PM) ( Bạn Happyfeet xa nhớ! đừng đừng hiểu lầm nhé, tôi không nói bạn bịa chuyện đâu!) Tôi rất thích các ý góp của pác, ko phiền chút nào, ko hiểu lầm hay buồn gì cả. Chúc pác mọi việc đều tốt đẹp! @:Bạn Happyfeet xa nhớ! Tôi không liên lạc được với bạn qua tin nhắn...??????? "Lỗi sau được tìm thấy Thành viên được chọn không thể liên hệ bởi tin nhắn từ diễn đàn Tin nhắn này chưa được gửi" ????????????????????????????????????????????????????????????????????????
  17. ???????????????????????????????????????????????? Nếu tôi nhớ không nhầm thì tiêu đề nguyên thủy của là NHỮNG CÂU CHUYỆN CÓ THẬT 99% là NHỮNG CÂU CHUYỆN CÓ THẬT 100% . Tôi không thắc mắc về việc thay đổi tiêu đề. Điều tôi quan tâm là bạn biết thay đôỉ, tiêu đề, hãy nói cho tôi với vì tôi cũng rất cần. Trong mục thắc mắc của thành viên, tôi trước đây tôi đã viết bài:"Làm thế nào để đổi tên tiêu đề?" (Thắc mắc của thành viên) Ngày xưa, khi con sâu bỏ rầu nồi canh; bây giờ con sâu có trong nồi canh lại làm cho bữa ăn thêm ngon miệng(?). Ngày xưa, thịt trâu ế ẩm; bây giờ thịt trâu lại trở thành món ăn đặc sản(?) Ngày xưa khi trẻ con ra đường giải quyết” nỗi buồn”, người lớn mắng: về nhà mày mà … ; bây giờ học sinh đến trường không dám vào nhà vệ sinh, nhiều em cố “ấp ủ cái nỗi buồn” ấy để về nhà giải quyết. Ngày xưa, những chuyện vui có thật khi đăng báo người ta thường ghi kèm theo mở đầu bằng câu:”chuyện vui có thật!” hoặc được đưa vào mục “chuyện thật như bịa”. Bây giờ, khi “phong trào làm hàng nhái”phát triển, giả thật thật gỉa lẫn lộn, một số tờ báo đã khẳng định hàng “xịn” bằng cách viết:” chuyện vui có thật 100%”. (Một số hàng quán cũng quảng cáo bia Hà nội xịn 100% để khảng định chất lượng... Thực ra đây chỉ là quy ước do tòa báo đề ra để độc giả gửi về những chuyện có thật. Người ta có gửi những chuyện xịn đến hay không, lại là chuyện khác. Tôi là người thích tự do, tôi không thích phải mặc áo đồng phục khi vào công ty. Quy định đã đề ra như thế tất nhiên là phải theo. Bây giờ ra đường dù bạn chỉ đi xe máy chậm hơn xe đạp mà không đội mũ bảo hiểm liệu có ổn không? Trong văn học hiện có rất nhiều thể loại truyện dài, truyện ngắn, phóng sự, ký sự, tùy bút, ghi chép, hồi ký, tự truyện… mỗi thể loại nó có nguyên tắc viết riêng. Nhân vật trong một tiểu thuyết hay truyện ngắn, là đứa con tinh thần của tác giả. Nó có đời sống riêng của nó, nó phải được phát triển và tư duy lôgic theo dòng chảy của quy luật tồn tại khách quan. Không thể áp đặt ý nghĩ chủ quan của tác giả. Nhà văn Nguyên Hồng viết Bỉ vỏ khi ông còn rất trẻ. Nhân vật Năm Sài gòn do ông đẻ ra khủng khiếp... như thế. Nhưng con người nhà văn lại là một người rất thư sinh. Ông là một người sống giản dị, hiền lành, dân dã chân quê, món nhậu khoái khẩu nhất của ông là lòng lợn tiết canh... (Điều này, bạn đã biết thừa rồi, nhưng tôi vẫn cứ viết ra đây, có gì không phải, mong bạn thông cảm.) 1-Hai mẹ con đi xe buýt đến nhà bác chơi, khi xe đang chạy cô bé 4 tuổi nói: mẹ ơi cho
  18. con đi sè! Khi xuống xe, người mẹ nhắc: -Lần sau muốn đi sè mà có nhiều người lạ, con phải nói là mẹ ơi cho con đi hát, mẹ sẽ hiểu, con nhớ chưa? - Con nhớ rồi ạ! – khi đến nhà bác chơi, đang ngồi ăn cơm, bỗng cô bé nói :mẹ ơi, con hát nhé! Người mẹ vội nói con chạy ra ngoài vườn nhà bác bác mà hát! Người bác vội lôi cháu lại: - Thôi cháu ơi! Cứ ngồi đây hát cũng được, vừa ăn cơm vừa hát cho vui, bác rất thích cháu hát đấy. Bác vừa nói dứt lời thì cô cháu đã tụt quần ra… mùi NH3 lan tỏa … 2-Có một sâu rượu luôn say xỉn, thường về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, khi đi sè thường bớt lại 50% ”sự thật” trên quần vì tưởng mình đã giải quyết đủ 100% rồi. Nhiều lần bị vợ mắng, một hôm anh say quyết tâm phải “sạch nước cản” trước khi về nhà. Hôm ấy về cách nhà khoảng 100 mét, anh say dạt vào 1 góc tường. Tại vị trí anh say đứng có đoạn ống nước bị thủng một lỗ nhỏ đang mê mải “sè sè ” cất cao những lời ca tiếng "Mán". Anh say cứ thắc mắc là không hiểu chủ quán cho mình uống rượu gì mà đã đứng mỏi chân chùn gối mãi cũng không hết…tiếng sè sè. Happyfeet @:Happyfeet xa nhớ! Tôi không liên lạc được với bạn qua tin nhắn...??????? "Lỗi sau được tìm thấy Thành viên được chọn không thể liên hệ bởi tin nhắn từ diễn đàn Tin nhắn này chưa được gửi" ???????????????????????????????????????????????????????????????????????? ??????????????????????????????????????????????? Quả thật pác thắc mắc 1 tôi thắc mắc mười, vì dù pác nói pác không gửi tin được cho tôi nhưng tôi có nhận được đấy, chỉ có điều sao tin đến chậm hơn vài ngày. Tôi đã nhận tổng cộng 5 tin từ pác vài ngày trước: 3 tin đầu nội dung hoàn toàn giống nhau, tin thứ 4,5 là tin pác hỏi tôi sao không trả lời. Tôi có trả lời, có gửi đi, thử nhiều lần, hỏi nhiều người (trong đó có pác Hoanh) nhưng không ai có câu trả lời! (pó tay). Không hiểu nổi vì tôi chỉ không liên lạc được bằng tin nhắn với mỗi pác thôi! Không gửi bằng tin nhắn được tôi đã mail cho pác đấy, và tôi đã gửi 2 mail thành công (không biết pác đọc chưa)!
  19. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tiêu đề nguyên thủy của là NHỮNG CÂU CHUYỆN CÓ THẬT 99% là NHỮNG CÂU CHUYỆN CÓ THẬT 100% . Tôi không thắc mắc về việc thay đổi tiêu đề. Điều tôi quan tâm là bạn biết thay đôỉ, tiêu đề, hãy nói cho tôi với vì tôi cũng rất cần. Trong mục thắc mắc của thành viên, tôi trước đây tôi đã viết bài:"Làm thế nào để đổi tên tiêu đề?" (Thắc mắc của thành viên) Cái này cũng pó tay lun vì người đổi tiêu đề không phải tôi! Sau bài post của pác nhận xét về zụ án "Ngày hẹn hò đầu tiên tủi hổ", rồi pác Vndesperados nhận xét tiếp tôi đã thấy tiêu đề đổi rồi. Do tiêu đề mới hay hơn và chính xác hơn nên tôi cũng không ý kiến. Người nắm trong "nghi vấn" của tôi là pác Vndesperados (nếu không phải mong pác Vndesperados tha mạng). Hit ạ! vndesperados Trích dẫn(Happyfeet @ Mar 18 2008, 12:47 PM) @:Happyfeet xa nhớ! Tôi không liên lạc được với bạn qua tin nhắn...??????? "Lỗi sau được tìm thấy Thành viên được chọn không thể liên hệ bởi tin nhắn từ diễn đàn Tin nhắn này chưa được gửi" ???????????????????????????????????????????????????????????????????????? ??????????????????????????????????????????????? Quả thật pác thắc mắc 1 tôi thắc mắc mười, vì dù pác nói pác không gửi tin được cho tôi nhưng tôi có nhận được đấy, chỉ có điều sao tin đến chậm hơn vài ngày. Tôi đã nhận tổng cộng 5 tin từ pác vài ngày trước: 3 tin đầu nội dung hoàn toàn giống nhau, tin thứ 4,5 là tin pác hỏi tôi sao không trả lời. Tôi có trả lời, có gửi đi, thử nhiều lần, hỏi nhiều người (trong đó có pác Hoanh) nhưng không ai có câu trả lời! (pó tay). Không hiểu nổi vì tôi chỉ không liên lạc được bằng tin nhắn với mỗi pác thôi! Không gửi bằng tin nhắn được tôi đã mail cho pác đấy, và tôi đã gửi 2 mail thành công (không biết pác đọc chưa)! Nếu tôi nhớ không nhầm thì tiêu đề nguyên thủy của là NHỮNG CÂU CHUYỆN CÓ THẬT 99% là NHỮNG CÂU CHUYỆN CÓ THẬT 100% . Tôi không thắc mắc về việc thay
  20. đổi tiêu đề. Điều tôi quan tâm là bạn biết thay đôỉ, tiêu đề, hãy nói cho tôi với vì tôi cũng rất cần. Trong mục thắc mắc của thành viên, tôi trước đây tôi đã viết bài:"Làm thế nào để đổi tên tiêu đề?" (Thắc mắc của thành viên) Cái này cũng pó tay lun vì người đổi tiêu đề không phải tôi! Sau bài post của pác nhận xét về zụ án "Ngày hẹn hò đầu tiên tủi hổ", rồi pác Vndesperados nhận xét tiếp tôi đã thấy tiêu đề đổi rồi. Do tiêu đề mới hay hơn và chính xác hơn nên tôi cũng không ý kiến. Người nắm trong "nghi vấn" của tôi là pác Vndesperados (nếu không phải mong pác Vndesperados tha mạng). Hit ạ! Oan quá !!! Trời cao có thấu không hả trời??? (Mà trước khi lên trời thì hỏi ban Quản tri của diễn đàn trước) ksgia Trích dẫn(Happyfeet @ Mar 18 2008, 12:47 PM) @:Happyfeet xa nhớ! Tôi không liên lạc được với bạn qua tin nhắn...??????? "Lỗi sau được tìm thấy Thành viên được chọn không thể liên hệ bởi tin nhắn từ diễn đàn Tin nhắn này chưa được gửi" ???????????????????????????????????????????????????????????????????????? ??????????????????????????????????????????????? Quả thật pác thắc mắc 1 tôi thắc mắc mười, vì dù pác nói pác không gửi tin được cho tôi nhưng tôi có nhận được đấy, chỉ có điều sao tin đến chậm hơn vài ngày. Tôi đã nhận tổng cộng 5 tin từ pác vài ngày trước: 3 tin đầu nội dung hoàn toàn giống nhau, tin thứ 4,5 là tin pác hỏi tôi sao không trả lời. Tôi có trả lời, có gửi đi, thử nhiều lần, hỏi nhiều người (trong đó có pác Hoanh) nhưng không ai có câu trả lời! (pó tay). Không hiểu nổi vì tôi chỉ không liên lạc được bằng tin nhắn với mỗi pác thôi! Không gửi bằng tin nhắn được tôi đã mail cho pác đấy, và tôi đã gửi 2 mail thành công (không biết pác đọc chưa)!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2