intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

những việc cần làm trong đời người: phần 2 - nxb lao động xã hội

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:140

54
lượt xem
16
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

sau đây là nội dung phần 2 cuốn sách. Đời người không có một mô hình cố định nào, mỗi người đếu có sự từng trải, thể nghiệm riêng mà hi vọng rằng sẽ chẳng bao giờ phải hối hận. vậy hãy cố gắng bớt chút thời gian để đi những lối đi mới riêng mình thay vì những con đường cũ mòn của người khác. Đó là nội dung của "những việc cần làm trong đời người" muốn gửi đến độc giả.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: những việc cần làm trong đời người: phần 2 - nxb lao động xã hội

H<br /> <br /> 46<br /> HÃY MỘT LẦN MƠ MỘNG<br /> ãy trân trọng những ước mơi và sự tưởng tượng! Nhà soạn nhạc người Hungary FranzV<br /> onLiszt đã<br /> hết mực tôn sùng sức hấp dẫn của những ước mơ.<br /> <br /> Hỡi nữ thần mơ ước dịu hiền. Người đã dùng cái gì đề bù đắp cho chúng con! Lẽ nào người lại không<br /> dùng ánh sáng của cầu vồng để làm cho những giây phút buồn chán và những áng văn khô khan nhạt nhẽo<br /> thời học sinh trong cuộc đời chúng con trở nên sống động hơn sao?<br /> Lẽ nào người lại không vỗ về, và làm tiêu tan đi nỗi đau và sự căm giận của chúng con, giúp chúng con<br /> hiểu được sự mê muội sẽ trở thành hành động nguy hại như thế nào sao?<br /> Lẽ nào người lại không dùng niềm vui và hương hoa trong tưởng tượng, viên Ngọc trong thần thoại để<br /> tô điểm cho cuộc sống và phong cách nghệ thuật của chúng con.<br /> Lẽ nào người lại không cho chúng con cưỡi lên cỗ xe bay để bay vào vũ trụ, rời xa những căn phòng tồi<br /> tàn mà chúng con phải chui rúc bấy lâu nay?<br /> Lẽ nào người lại không từ trên bầu trời cao chỉ cho chúng con thấy trái đất đầy những vết nhăn năm<br /> tháng?<br /> Lẽ nào người lại không đưa chúng con đến với những cuộc đàm luận với những anh hùng cổ xưa?<br /> Lẽ nào người lại không đứng trước tương lai để chỉ ra hình ảnh mông lung của hậu duệ của chúng con,<br /> giúp cho chúng con có thể nhìn rõ được vị trí của chúng con trong sợi dây tâm hồn, cảm nhận được chúng<br /> con là một mắt xích trong sợi dây chuyền nối tiếp bao đời nay!...<br /> ***<br /> Từ nhỏ tôi đã là một kẻ hay mơ mộng.<br /> Không ngờ trên bước đường trưởng thành, có lúc lại gặp được những điều giống như trong mộng.<br /> Đôi khi hạnh phúc trong cuộc sống thực sự lại vượt trên cả những gì mình mong muốn và tưởng tượng.<br /> Lúc đó trong lòng sẽ cảm thấy buồn vui lẫn lộn, và cảm thấy ông trời đã quá ưu ái mình.<br /> Tuy nhiên cũng có lúc sẽ cảm thấy ông trời quá bạc đãi mình, sẽ có những niềm hạnh phúc mà mình sẽ<br /> chẳng bao giờ có được và những ước mơ mãi mãi chỉ là những ước mơ mà thôi.<br /> Những chuyện không cam tâm là rất nhiều, ví dụ như một mái tóc dài như mong ước, hoặc là mái tóc<br /> dài óng mượt bồng bềnh như dòng thác, hoặc là một mái tóc dài đen mềm mại bồng bềnh như những đám<br /> mây rủ xuống bờ vai, hơi cúi đầu hoặc nghiêng mình là mái tóc sẽ nhẹ nhàng chuyển động như những đám<br /> mây trôi bồng bềnh giữa không trung.<br /> Tôi nghĩ nếu như có được mái tóc dài và đẹp như vậy thì cho dù là một người con gái bình thường thì<br /> cũng sẽ trở nên vô cùng hấp dẫn, khiến cho người khác phải say mê ngưỡng mộ.<br /> <br /> Nhưng tôi chưa từng có cơ hội để làm cho mình trở nên hấp dẫn. Hồi còn chưa đi học, bố mẹ tôi cứ<br /> muốn tôi giống như con trai, tóc cắt ngắn, mặc quần áo con trai, mặc chiếc quần soóc có dây đeo trên vai.<br /> Trong quyển Album hồi nhỏ của tôi, tôi hoàn toàn giống một thằng con trai, ngay cả sau khi tôi có em trai<br /> rồi, tôi vẫn mặc bộ quần áo jean, trong bức ảnh gia đình, bên cạnh tôi là 3 đứa con gái mặc váy hoa, chúng<br /> đều có mái tóc ngang vai bồng bềnh như mây bay.<br /> Sau khi lên lớp 3, theo yêu cầu và mênh lệnh của cô giáo, tôi đã phải quay trở lại đúng thân phận nữ<br /> nhi của mình.<br /> Lúc đầu mặc váy của chị gái cứ cảm thấy thế nào ấy, cảm thấy cái váy quá ngắn, quá nhẹ và mỏng, cứ<br /> như là không mặc quần ấy, trong lòng như cảm thấy ngường ngượng và lo lắng.<br /> Tuy trang phục có sự thay đổi lớn nhưng tóc dài thì không có gì thay đổi cả. Cấp 2, cấp 3 vẫn cứ để tóc<br /> ngắn, thậm chí vào Đại học rồi cũng vẫn vậy. Mãi đến năm thứ 4 mới có sự thay đổi, đó là lần đầu tiên làm<br /> đầu, sau khi làm xong, các thầy cô đều hỏi tôi có phải là tôi sắp đính hôn rồi phải không. Hồi đó hiện<br /> tượng đính hôn hoặc kết hôn trước khi tốt nghiệp đại học là khá phổ biến hơn nữa lại có cái đầu mới thế<br /> này thì tôi không có cách nào có thể giải thích được.<br /> Sau khi đi du học ở nước ngoài tôi mới hạ quyết tâm để tóc dài, nhưng ông trời đã không cho tôi được<br /> toại nguyện, tóc của tôi là tóc tơ mềm nhũn, vì vậy tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không<br /> bao giờ có được mái tóc như tôi hằng mong ước, trên đầu tôi là một mái tóc mỏng dính, càng nhìn càng<br /> thấy khó chịu.<br /> Đến lúc thực sự không thể chịu được nữa rồi, tôi liền cắt phăng đi, quay trở lại mái tóc ngắn như trước<br /> đây. Khi đến khu lưu học sinh Trung Quốc của trường đại học LeuVen, ai nhìn thấy tôi cũng khen là tôi<br /> trông rất xinh, ngay cả người xưa nay nói chuyện đều rất trân trọng như David cũng nói: "Hôm nay trông<br /> bạn rất gọn gàng".<br /> Có lẽ vì câu nói của cậu ta mà cho đến tận hôm nay tôi vẫn cứ để tóc ngắn. Chỉ có điều mỗi lần nhìn<br /> thấy các cô tóc dài trên phố, đặc biệt là những cô có mái tóc dài mượt mà bồng bềnh như mây, tôi lại đứng<br /> ngây người ra, ngắm nhìn cô ta khi cô ta quay đầu lại hoặc cúi đầu mỉm cười, mái tóc đen mượt mà trên bờ<br /> vai sẽ tung bay như đám mây bồng bềnh trong gió, những lúc ấy tôi luôn cảm thấy thẫn thờ như người mất<br /> hồn, nhìn đắm đuối không muốn rời.<br /> Trong lòng ngưỡng mộ đến xót xa vì biết rằng cũng giống như những ước mơ khác, kiếp này tôi sẽ<br /> không bao giờ có được mái tóc dài như mơ ước, mơ ước chỉ mãi mãi là mơ ước mà thôi. Vì vậy trong<br /> lòng tôi lại xuất hiện những ước mơ khác. Có ai biết được trong lòng một người con gái tầm thường lại ẩn<br /> chứa những khát vọng không hề tầm thường.<br /> Đương nhiên, các bạn của tôi đều cảm thấy tôi quá tham lam, không bao giờ vừa lòng. Nhưng ai cũng<br /> có lòng tham của mình, có những ước mơ mà cả đời không ngừng theo đuổi, dù biết rõ là kiếp này sẽ không<br /> bao giờ trở thành hiện thực, bởi vì ai có thể qui định được là ước mơ sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.<br /> Không nên nghĩ rằng mơ mộng là một chuyện hoang đường, mất thời gian, thỉnh thoảng hãy bớt chút thời<br /> gian cho mơ mộng, bạn sẽ cảm thấy thật là tuyệt, bởi vì do hạn chế về thời gian và năng lực, nhiều chuyện<br /> chỉ có thể nghĩ và hoàn thành trong tưởng tượng, còn trong cuộc sống hiện thực thì không có cách nào có<br /> thể làm được. Nếu như sống qua ngày trong tâm trạng than thở tiếc nuối thì thà rằng lấy những ước mơ này<br /> làm nền tảng tạo lên một cảnh tượng tươi đẹp trong lòng, để tự tạo cho mình cảm giác thỏa mãn còn tốt<br /> hơn. Nếu như bạn có thể thả hồn mình vào trong cảnh tượng tươi đẹp này, bạn sẽ phát hiện ra rằng cho dù<br /> <br /> đây chỉ là cảnh trong mơ nhưng cũng có thể làm cho tâm trạng buồn phiền tiếc nuối của bạn tiêu tan.<br /> Mơ mộng không phải là lãng phí thời gian, khi chìm trong mơ mộng, bạn có thể hoàn thành mọi ước mơ<br /> của mình, tinh thần sẽ phấn chấn, mở ra một thế giới mới cho cuộc đời mình.<br /> Chúng ta thường cho rằng mơ mộng là viển vông, nguyên nhân là do đại đa số những người khi đã chìm<br /> trong mơ mộng thì không tài nào dứt ra được, suốt ngày đắm chìm trong cái thế giới hư vô, không tài nào<br /> phân biệt được sự khác nhau giữa thế giới hiện thực và thế giới trong mơ - đây là sự mơ mộng tiêu cực.<br /> Thực ra mơ mộng cũng có mặt tích cực của nó, nếu như có thể biến những ước mơ thành công cụ để xua<br /> tan đi những đau buồn sau khi gặp phải thất bại hoặc trắc trở trong cuộc sống hiện thực, như vậy thì bạn đã<br /> nắm chắc được giới hạn giữa hiện thực và mơ ước, sẽ không suốt ngày trầm uất, không ảnh hưởng đến sự<br /> nhận thức của bạn đối với thế giới hiện thực cũng như sinh hoạt hàng ngày của bạn.<br /> Trên thực tế trí tưởng tượng là chiếc chìa khóa để học tập và giải quyết mọi vấn đề. Thomas Edison và<br /> Albert Einstein (Anhxtanh) đều có trí tưởng tượng cao hơn người bình thường. Khi Einstein xây dựng học<br /> thuyết tương đối, ông đã tưởng tượng mình đang cưỡi mặt trăng đi du hành giữa các vì sao, chính tâm hồn<br /> trẻ con ấy đã khiến cho ông trở thành một nhà khoa học vĩ đại.<br /> Một trí nhớ tốt đòi hỏi phải có một trí tưởng tượng phong phú, người già thường than phiền về trí nhớ<br /> của mình bị giảm sút, thực ra là do trí tưởng tượng của họ bị giảm sút, vì thế tâm hồn của họ không thể sáng<br /> tạo ra được những bức tranh có thể lưu trữ lâu dài trong đầu được. Khi chúng ta muốn ghi nhớ một thông<br /> tin nào đó vào trong bộ nhớ của chúng ta, trước tiên phải dùng trí tưởng tượng biến những thông tin này<br /> thành những bức tranh.<br /> Trí tưởng tượng phong phú cũng đóng vai trò rất quan trọng trong việc giúp cho con người thư giãn cả<br /> về thể xác và tâm hồn. Giả dụ bạn cần tập trung tinh thần vào để tưởng tượng mình đang ở trên biển, như<br /> vậy thì bạn đã có thể có được những giây phút nghỉ ngơi thoải mái rồi đấy.<br /> Khả năng này thật là tuyệt vời! Những người không có trí tưởng tượng phong phú thì muốn thư giãn một<br /> chút cũng chẳng dễ dàng một chút nào cả.<br /> Cũng cần phải liên tục rèn luyện trí tưởng tượng. Trí tưởng tượng càng phong phú khả năng giải quyết<br /> vấn đề và khả năng ghi nhớ của bạn sẽ càng tốt. Bạn có thể tưởng tượng ra được những điều vô cùng quan<br /> trọng trong cuộc sống hoặc những điều mà bạn mong ước nó sẽ xảy ra. Trong cái thế giới hư cấu này, tất cả<br /> mọi thứ đều do bạn sắp đặt, bạn muốn thế nào thì nó sẽ thế ấy. Bất kể mơ ước của bạn là gì, khi tưởng<br /> tượng càng sát với thực tế càng tốt. Mặc dù âm thanh, màu sắc, mùi vị, cảnh sắc đều được tưởng tượng<br /> theo hy vọng của bạn, nhưng chưa biết chừng dư vị của nó lại khiến cho bạn cảm thấy phấn chấn và hoàn<br /> thành được nó trong cuộc sống hiện thực.<br /> <br /> 47<br /> DÀNH TRỌN CUỘC ĐỜI GHI NHỚ MỘT BÀI<br /> HỌC HOẶC MỘT LỜI KHUYÊN BỔ ÍCH<br /> <br /> "S<br /> <br /> ở dĩ tôi có được như ngày hôm nay là do tôi không sợ phạm sai lầm, và có thể rút ra được bài học<br /> sau mỗi một sai lầm. Đại đa số mọi người đều hoặc là rất sợ phạm sai lầm hoặc là cứ phạm đi<br /> phạm lại một sai lầm giống nhau nhưng mãi vẫn không tỉnh ngộ và rút ra được bài học. "Nếu như<br /> không có một quá trình phạm sai lầm hoặc không thể rút ra được bài học sau sai lầm, thì trong cuộc đời<br /> bạn chắc chắn sẽ không bao giờ lập được kỳ tích".<br /> Năm đó cô ta mới tốt nghiệp đại học và được phân công công tác tại một Công ty cách nhà khá xa. Cứ<br /> vào 7h sáng hàng ngày, xe đưa đón của công ty lại chờ sẵn tại một nơi để đưa đón cô và các đồng sự của<br /> cô.<br /> Một buổi sáng trời đột ngột trở lạnh, sau khi tắt tiếng chuông báo thức the thé phát ra từ chiếc đồng hồ<br /> báo thức, cô ta nằm lì trong cái ổ chăn ấm thêm một lát - giống y như hồi còn đi học. Cô ta tận dụng khoảng<br /> thời gian một lát này để tưởng nhớ về những ngày đông giá rét khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường chưa<br /> phải vì cuộc sống như hôm nay. Hôm đó cô ta dậy muộn hơn mọi ngày 5 phút, nhưng chỉ vì năm phút này<br /> thôi mà cô đã phải trả giá.<br /> Hôm đó khi cô ta vội vã đi đến địa điểm đợi xe thì đã là 7h5 phút. Xe đưa đón đã khởi hành trước đó<br /> 5 phút rồi. Đứng ở bên cạnh đường vắng vẻ, cô ta cảm thấy buồn bã thẫn thờ, một cảm giác bất lực và ân<br /> hận lần đầu tiên hành hạ cô.<br /> Đúng vào lúc buồn bã thất vọng, bỗng cô nhìn thấy một chiếc xe con màu xanh da trời của công ty đang<br /> đỗ trước tòa nhà cách đó không xa. Cô ta nhớ là có lần một đồng nghiệp đã từng chỉ cho cô ta thấy chiếc<br /> xe đó, cô ta chợt mừng thầm và nghĩ là ông trời đã không tuyệt đường của cô. Cô ta đi về phía chiếc xe sau<br /> một thoáng chần chừ, cô mở cửa xe rồi nhẹ nhàng tiến vào trong xe, cô ta cảm thấy đắc ý vì sự thông minh<br /> của mình.<br /> Lái xe cho sếp là một người đàn ông đứng tuổi trông rất hiền hậu. Từ cái gương phản hậu người lái xe<br /> nhìn cô ta một lúc lâu rồi quay lại nói với cô ta: "Cô không nên lên xe này".<br /> "Số cháu thật may mắn" cô thở phào nói với người lái xe.<br /> Đúng lúc đó Giám đốc công ty xách cặp hối hả đi đến.<br /> Sau khi ông giám đốc đã ngồi vào cái ghế quen thuộc phía trên đầu xe rồi, cô ta mới nói cho ông Giám<br /> đốc biết là xe đưa đón công nhân đã chạy mất rồi, muốn đi nhờ xe của ông ta. Cô ta cho rằng điều này là<br /> hoàn toàn hợp tình hợp lý, nên giọng của cô ta rất tự nhiên thoải mái.<br /> Sau khi nghe xong ông Giám đốc chợt sững người lại một lát, nhưng rất nhanh sau đó ông đã hiểu ra tất<br /> cả, ông nói với giọng hết sức kiên quyết: "Không được, cô không có đủ tư cách để lên chiếc xe này", sau<br /> đó hạ lệnh với giọng đanh thép: "Mời cô xuống xe".<br /> <br /> Nghe xong lời ông giám đốc, cô ta cảm thấy sững sờ, không chỉ vì từ nhỏ tới giờ chưa ai đối xử nghiêm<br /> khắc như thế này với cô ta mà còn vì trước đó cô không hề nghĩ rằng lên chiếc xe này mà cũng cần phải có<br /> tư cách. Lúc đó chỉ cần 2 lý do này cộng thêm với tính cách vốn có của mình, cô ta sẽ ngay lập tức xuống<br /> xe rồi đóng sầm cửa lại để biểu thị không thèm đi chiếc xe này nữa sau đó sẽ phủi tay áo bỏ đi. Nhưng sự<br /> việc lại không như vậy. Cô ta chợt nghĩ là nếu đến muộn thì sẽ như thế nào, trong khi đó cô ta lại rất coi<br /> trọng công việc này. Vì vậy từ một người thông minh lanh lợi nhưng do thiếu kinh nghiệm sống mà cô ta trở<br /> nên yếu đuối chưa từng có. Cô nói với ông giám đốc như van nài: "Xin bác hãy làm ơn, nếu không cháu sẽ<br /> muộn mất".<br /> "Đến muộn là việc của cô". Ông Giám đốc nói với giọng lạnh như băng, dường như không còn một chút<br /> hy vọng nào cho cô ta nữa. Vì thế cô đành phải nhìn người lái xe với một ánh mắt cầu cứu. Nhưng người<br /> lái xe chỉ im lặng nhìn về phía trước. Sau cùng những giọt nước mắt tủi thân cũng trào ra và lăn trên gò má<br /> cô ta. Sau đó cô ta đã thi gan với sự thờ ơ lạnh lùng và cố chấp của họ trong tuyệt vọng.<br /> Cả 3 ngồi im trong xe một lát. Sau cùng một điều mà cô ta không hề ngờ tới đã xảy ra, vị giám đốc<br /> bỗng mở cửa xe rồi bước xuống xe, ngồi ở ghế phía sau xe cô ta ngây người ra nhìn ông giám đốc đã luống<br /> tuổi lặng lẽ đi về phía trước. Trong những cơn gió lạnh thấu xương ông đã bắt được một chiếc xe Taxi, ông<br /> lên xe, chiếc xe lao đi như bay. Những giọt nước mắt của cô ta tuôn ra như mưa. Người lái xe thở dài một<br /> cái rồi nói: "Ông ấy là người rất nghiêm khắc. Lâu rồi cô sẽ hiểu ông ta thôi. Thực ra ông ta làm như vậy<br /> là muốn tốt cho cô thôi".<br /> Rồi người lái xe kể cho cô ta nghe câu chuyện về mình. Ông ta nói ông cũng đã từng đến muộn, hồi đó<br /> công ty đang ở trong thời kỳ vừa thành lập.<br /> "Hôm đó ông ấy không chờ thêm một phút nào cả, cũng không nghe bác giải thích. Từ sau lần đó bác<br /> không bao giờ đến muộn nữa", người lái xe nói. Cô ta lặng lẽ ghi lại lời nói của người lái xe, sau đó nhẹ<br /> nhàng lau khô nước mắt rồi mở cửa xe bước xuống.<br /> Hôm đó khi cô ta xuống xe Taxi chạy đến cổng công ty thì tiếng chuông bắt đầu giờ làm việc cũng vang<br /> lên. Cô ta nắm chặt hai tay vào nhau, sự cảm động và lòng tự hào về mình lần đầu tiên trào dâng lên.<br /> Bắt đầu từ ngày hôm đó, cô ta trưởng thành lên rất nhiều.<br /> Bây giờ cô ta đang làm việc cho một công ty lớn. Nhưng cô ta vẫn luôn biết ơn ông giám đốc trước, vì<br /> chính ông ấy đã cho cô một lời cảnh tỉnh suốt đời không quên. Cô ta luôn cho rằng ông giám đốc đó đã dạy<br /> cho cô ta hai bài học quý giá: một là những sai lầm do bạn gây ra, bạn cần phải tìm cách sửa chữa, người<br /> khác chẳng có lý do gì và cũng không có trách nhiệm phải gánh chịu cùng với bạn. Hai là bất kể lúc nào<br /> cũng không được quên đi thân phận của mình, cũng không được tùy tiện ỷ lại vào người khác, trừ phi người<br /> đó sẵn lòng giúp đỡ bạn.<br /> ***<br /> Trong đêm tân hôn, tân nương nũng nịu nói với tân lang: "Anh thật là hạnh phúc, tình yêu mà anh có<br /> được là tình yêu thuần khiết, anh đã có được tình yêu đầu tiên của em. Em chưa từng yêu ai bao giờ, vì vậy<br /> anh nhất định phải trân trọng sự thuần khiết này đấy nhé!".<br /> Tân lang nhẹ nhàng an ủi tân nương: "Em cũng thật là có phúc, tình yêu mà em có được là tình yêu chín<br /> chắn, em đã có được tình yêu cuối cùng của anh. Nếu như anh chưa từng yêu ai bao giờ, thì làm gì có được<br /> tình yêu chín chắn như ngày hôm nay, hy vọng em cũng trân trọng sự chín chắn này".<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2