H<br />
<br />
46<br />
HÃY MỘT LẦN MƠ MỘNG<br />
ãy trân trọng những ước mơi và sự tưởng tượng! Nhà soạn nhạc người Hungary FranzV<br />
onLiszt đã<br />
hết mực tôn sùng sức hấp dẫn của những ước mơ.<br />
<br />
Hỡi nữ thần mơ ước dịu hiền. Người đã dùng cái gì đề bù đắp cho chúng con! Lẽ nào người lại không<br />
dùng ánh sáng của cầu vồng để làm cho những giây phút buồn chán và những áng văn khô khan nhạt nhẽo<br />
thời học sinh trong cuộc đời chúng con trở nên sống động hơn sao?<br />
Lẽ nào người lại không vỗ về, và làm tiêu tan đi nỗi đau và sự căm giận của chúng con, giúp chúng con<br />
hiểu được sự mê muội sẽ trở thành hành động nguy hại như thế nào sao?<br />
Lẽ nào người lại không dùng niềm vui và hương hoa trong tưởng tượng, viên Ngọc trong thần thoại để<br />
tô điểm cho cuộc sống và phong cách nghệ thuật của chúng con.<br />
Lẽ nào người lại không cho chúng con cưỡi lên cỗ xe bay để bay vào vũ trụ, rời xa những căn phòng tồi<br />
tàn mà chúng con phải chui rúc bấy lâu nay?<br />
Lẽ nào người lại không từ trên bầu trời cao chỉ cho chúng con thấy trái đất đầy những vết nhăn năm<br />
tháng?<br />
Lẽ nào người lại không đưa chúng con đến với những cuộc đàm luận với những anh hùng cổ xưa?<br />
Lẽ nào người lại không đứng trước tương lai để chỉ ra hình ảnh mông lung của hậu duệ của chúng con,<br />
giúp cho chúng con có thể nhìn rõ được vị trí của chúng con trong sợi dây tâm hồn, cảm nhận được chúng<br />
con là một mắt xích trong sợi dây chuyền nối tiếp bao đời nay!...<br />
***<br />
Từ nhỏ tôi đã là một kẻ hay mơ mộng.<br />
Không ngờ trên bước đường trưởng thành, có lúc lại gặp được những điều giống như trong mộng.<br />
Đôi khi hạnh phúc trong cuộc sống thực sự lại vượt trên cả những gì mình mong muốn và tưởng tượng.<br />
Lúc đó trong lòng sẽ cảm thấy buồn vui lẫn lộn, và cảm thấy ông trời đã quá ưu ái mình.<br />
Tuy nhiên cũng có lúc sẽ cảm thấy ông trời quá bạc đãi mình, sẽ có những niềm hạnh phúc mà mình sẽ<br />
chẳng bao giờ có được và những ước mơ mãi mãi chỉ là những ước mơ mà thôi.<br />
Những chuyện không cam tâm là rất nhiều, ví dụ như một mái tóc dài như mong ước, hoặc là mái tóc<br />
dài óng mượt bồng bềnh như dòng thác, hoặc là một mái tóc dài đen mềm mại bồng bềnh như những đám<br />
mây rủ xuống bờ vai, hơi cúi đầu hoặc nghiêng mình là mái tóc sẽ nhẹ nhàng chuyển động như những đám<br />
mây trôi bồng bềnh giữa không trung.<br />
Tôi nghĩ nếu như có được mái tóc dài và đẹp như vậy thì cho dù là một người con gái bình thường thì<br />
cũng sẽ trở nên vô cùng hấp dẫn, khiến cho người khác phải say mê ngưỡng mộ.<br />
<br />
Nhưng tôi chưa từng có cơ hội để làm cho mình trở nên hấp dẫn. Hồi còn chưa đi học, bố mẹ tôi cứ<br />
muốn tôi giống như con trai, tóc cắt ngắn, mặc quần áo con trai, mặc chiếc quần soóc có dây đeo trên vai.<br />
Trong quyển Album hồi nhỏ của tôi, tôi hoàn toàn giống một thằng con trai, ngay cả sau khi tôi có em trai<br />
rồi, tôi vẫn mặc bộ quần áo jean, trong bức ảnh gia đình, bên cạnh tôi là 3 đứa con gái mặc váy hoa, chúng<br />
đều có mái tóc ngang vai bồng bềnh như mây bay.<br />
Sau khi lên lớp 3, theo yêu cầu và mênh lệnh của cô giáo, tôi đã phải quay trở lại đúng thân phận nữ<br />
nhi của mình.<br />
Lúc đầu mặc váy của chị gái cứ cảm thấy thế nào ấy, cảm thấy cái váy quá ngắn, quá nhẹ và mỏng, cứ<br />
như là không mặc quần ấy, trong lòng như cảm thấy ngường ngượng và lo lắng.<br />
Tuy trang phục có sự thay đổi lớn nhưng tóc dài thì không có gì thay đổi cả. Cấp 2, cấp 3 vẫn cứ để tóc<br />
ngắn, thậm chí vào Đại học rồi cũng vẫn vậy. Mãi đến năm thứ 4 mới có sự thay đổi, đó là lần đầu tiên làm<br />
đầu, sau khi làm xong, các thầy cô đều hỏi tôi có phải là tôi sắp đính hôn rồi phải không. Hồi đó hiện<br />
tượng đính hôn hoặc kết hôn trước khi tốt nghiệp đại học là khá phổ biến hơn nữa lại có cái đầu mới thế<br />
này thì tôi không có cách nào có thể giải thích được.<br />
Sau khi đi du học ở nước ngoài tôi mới hạ quyết tâm để tóc dài, nhưng ông trời đã không cho tôi được<br />
toại nguyện, tóc của tôi là tóc tơ mềm nhũn, vì vậy tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không<br />
bao giờ có được mái tóc như tôi hằng mong ước, trên đầu tôi là một mái tóc mỏng dính, càng nhìn càng<br />
thấy khó chịu.<br />
Đến lúc thực sự không thể chịu được nữa rồi, tôi liền cắt phăng đi, quay trở lại mái tóc ngắn như trước<br />
đây. Khi đến khu lưu học sinh Trung Quốc của trường đại học LeuVen, ai nhìn thấy tôi cũng khen là tôi<br />
trông rất xinh, ngay cả người xưa nay nói chuyện đều rất trân trọng như David cũng nói: "Hôm nay trông<br />
bạn rất gọn gàng".<br />
Có lẽ vì câu nói của cậu ta mà cho đến tận hôm nay tôi vẫn cứ để tóc ngắn. Chỉ có điều mỗi lần nhìn<br />
thấy các cô tóc dài trên phố, đặc biệt là những cô có mái tóc dài mượt mà bồng bềnh như mây, tôi lại đứng<br />
ngây người ra, ngắm nhìn cô ta khi cô ta quay đầu lại hoặc cúi đầu mỉm cười, mái tóc đen mượt mà trên bờ<br />
vai sẽ tung bay như đám mây bồng bềnh trong gió, những lúc ấy tôi luôn cảm thấy thẫn thờ như người mất<br />
hồn, nhìn đắm đuối không muốn rời.<br />
Trong lòng ngưỡng mộ đến xót xa vì biết rằng cũng giống như những ước mơ khác, kiếp này tôi sẽ<br />
không bao giờ có được mái tóc dài như mơ ước, mơ ước chỉ mãi mãi là mơ ước mà thôi. Vì vậy trong<br />
lòng tôi lại xuất hiện những ước mơ khác. Có ai biết được trong lòng một người con gái tầm thường lại ẩn<br />
chứa những khát vọng không hề tầm thường.<br />
Đương nhiên, các bạn của tôi đều cảm thấy tôi quá tham lam, không bao giờ vừa lòng. Nhưng ai cũng<br />
có lòng tham của mình, có những ước mơ mà cả đời không ngừng theo đuổi, dù biết rõ là kiếp này sẽ không<br />
bao giờ trở thành hiện thực, bởi vì ai có thể qui định được là ước mơ sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.<br />
Không nên nghĩ rằng mơ mộng là một chuyện hoang đường, mất thời gian, thỉnh thoảng hãy bớt chút thời<br />
gian cho mơ mộng, bạn sẽ cảm thấy thật là tuyệt, bởi vì do hạn chế về thời gian và năng lực, nhiều chuyện<br />
chỉ có thể nghĩ và hoàn thành trong tưởng tượng, còn trong cuộc sống hiện thực thì không có cách nào có<br />
thể làm được. Nếu như sống qua ngày trong tâm trạng than thở tiếc nuối thì thà rằng lấy những ước mơ này<br />
làm nền tảng tạo lên một cảnh tượng tươi đẹp trong lòng, để tự tạo cho mình cảm giác thỏa mãn còn tốt<br />
hơn. Nếu như bạn có thể thả hồn mình vào trong cảnh tượng tươi đẹp này, bạn sẽ phát hiện ra rằng cho dù<br />
<br />
đây chỉ là cảnh trong mơ nhưng cũng có thể làm cho tâm trạng buồn phiền tiếc nuối của bạn tiêu tan.<br />
Mơ mộng không phải là lãng phí thời gian, khi chìm trong mơ mộng, bạn có thể hoàn thành mọi ước mơ<br />
của mình, tinh thần sẽ phấn chấn, mở ra một thế giới mới cho cuộc đời mình.<br />
Chúng ta thường cho rằng mơ mộng là viển vông, nguyên nhân là do đại đa số những người khi đã chìm<br />
trong mơ mộng thì không tài nào dứt ra được, suốt ngày đắm chìm trong cái thế giới hư vô, không tài nào<br />
phân biệt được sự khác nhau giữa thế giới hiện thực và thế giới trong mơ - đây là sự mơ mộng tiêu cực.<br />
Thực ra mơ mộng cũng có mặt tích cực của nó, nếu như có thể biến những ước mơ thành công cụ để xua<br />
tan đi những đau buồn sau khi gặp phải thất bại hoặc trắc trở trong cuộc sống hiện thực, như vậy thì bạn đã<br />
nắm chắc được giới hạn giữa hiện thực và mơ ước, sẽ không suốt ngày trầm uất, không ảnh hưởng đến sự<br />
nhận thức của bạn đối với thế giới hiện thực cũng như sinh hoạt hàng ngày của bạn.<br />
Trên thực tế trí tưởng tượng là chiếc chìa khóa để học tập và giải quyết mọi vấn đề. Thomas Edison và<br />
Albert Einstein (Anhxtanh) đều có trí tưởng tượng cao hơn người bình thường. Khi Einstein xây dựng học<br />
thuyết tương đối, ông đã tưởng tượng mình đang cưỡi mặt trăng đi du hành giữa các vì sao, chính tâm hồn<br />
trẻ con ấy đã khiến cho ông trở thành một nhà khoa học vĩ đại.<br />
Một trí nhớ tốt đòi hỏi phải có một trí tưởng tượng phong phú, người già thường than phiền về trí nhớ<br />
của mình bị giảm sút, thực ra là do trí tưởng tượng của họ bị giảm sút, vì thế tâm hồn của họ không thể sáng<br />
tạo ra được những bức tranh có thể lưu trữ lâu dài trong đầu được. Khi chúng ta muốn ghi nhớ một thông<br />
tin nào đó vào trong bộ nhớ của chúng ta, trước tiên phải dùng trí tưởng tượng biến những thông tin này<br />
thành những bức tranh.<br />
Trí tưởng tượng phong phú cũng đóng vai trò rất quan trọng trong việc giúp cho con người thư giãn cả<br />
về thể xác và tâm hồn. Giả dụ bạn cần tập trung tinh thần vào để tưởng tượng mình đang ở trên biển, như<br />
vậy thì bạn đã có thể có được những giây phút nghỉ ngơi thoải mái rồi đấy.<br />
Khả năng này thật là tuyệt vời! Những người không có trí tưởng tượng phong phú thì muốn thư giãn một<br />
chút cũng chẳng dễ dàng một chút nào cả.<br />
Cũng cần phải liên tục rèn luyện trí tưởng tượng. Trí tưởng tượng càng phong phú khả năng giải quyết<br />
vấn đề và khả năng ghi nhớ của bạn sẽ càng tốt. Bạn có thể tưởng tượng ra được những điều vô cùng quan<br />
trọng trong cuộc sống hoặc những điều mà bạn mong ước nó sẽ xảy ra. Trong cái thế giới hư cấu này, tất cả<br />
mọi thứ đều do bạn sắp đặt, bạn muốn thế nào thì nó sẽ thế ấy. Bất kể mơ ước của bạn là gì, khi tưởng<br />
tượng càng sát với thực tế càng tốt. Mặc dù âm thanh, màu sắc, mùi vị, cảnh sắc đều được tưởng tượng<br />
theo hy vọng của bạn, nhưng chưa biết chừng dư vị của nó lại khiến cho bạn cảm thấy phấn chấn và hoàn<br />
thành được nó trong cuộc sống hiện thực.<br />
<br />
47<br />
DÀNH TRỌN CUỘC ĐỜI GHI NHỚ MỘT BÀI<br />
HỌC HOẶC MỘT LỜI KHUYÊN BỔ ÍCH<br />
<br />
"S<br />
<br />
ở dĩ tôi có được như ngày hôm nay là do tôi không sợ phạm sai lầm, và có thể rút ra được bài học<br />
sau mỗi một sai lầm. Đại đa số mọi người đều hoặc là rất sợ phạm sai lầm hoặc là cứ phạm đi<br />
phạm lại một sai lầm giống nhau nhưng mãi vẫn không tỉnh ngộ và rút ra được bài học. "Nếu như<br />
không có một quá trình phạm sai lầm hoặc không thể rút ra được bài học sau sai lầm, thì trong cuộc đời<br />
bạn chắc chắn sẽ không bao giờ lập được kỳ tích".<br />
Năm đó cô ta mới tốt nghiệp đại học và được phân công công tác tại một Công ty cách nhà khá xa. Cứ<br />
vào 7h sáng hàng ngày, xe đưa đón của công ty lại chờ sẵn tại một nơi để đưa đón cô và các đồng sự của<br />
cô.<br />
Một buổi sáng trời đột ngột trở lạnh, sau khi tắt tiếng chuông báo thức the thé phát ra từ chiếc đồng hồ<br />
báo thức, cô ta nằm lì trong cái ổ chăn ấm thêm một lát - giống y như hồi còn đi học. Cô ta tận dụng khoảng<br />
thời gian một lát này để tưởng nhớ về những ngày đông giá rét khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường chưa<br />
phải vì cuộc sống như hôm nay. Hôm đó cô ta dậy muộn hơn mọi ngày 5 phút, nhưng chỉ vì năm phút này<br />
thôi mà cô đã phải trả giá.<br />
Hôm đó khi cô ta vội vã đi đến địa điểm đợi xe thì đã là 7h5 phút. Xe đưa đón đã khởi hành trước đó<br />
5 phút rồi. Đứng ở bên cạnh đường vắng vẻ, cô ta cảm thấy buồn bã thẫn thờ, một cảm giác bất lực và ân<br />
hận lần đầu tiên hành hạ cô.<br />
Đúng vào lúc buồn bã thất vọng, bỗng cô nhìn thấy một chiếc xe con màu xanh da trời của công ty đang<br />
đỗ trước tòa nhà cách đó không xa. Cô ta nhớ là có lần một đồng nghiệp đã từng chỉ cho cô ta thấy chiếc<br />
xe đó, cô ta chợt mừng thầm và nghĩ là ông trời đã không tuyệt đường của cô. Cô ta đi về phía chiếc xe sau<br />
một thoáng chần chừ, cô mở cửa xe rồi nhẹ nhàng tiến vào trong xe, cô ta cảm thấy đắc ý vì sự thông minh<br />
của mình.<br />
Lái xe cho sếp là một người đàn ông đứng tuổi trông rất hiền hậu. Từ cái gương phản hậu người lái xe<br />
nhìn cô ta một lúc lâu rồi quay lại nói với cô ta: "Cô không nên lên xe này".<br />
"Số cháu thật may mắn" cô thở phào nói với người lái xe.<br />
Đúng lúc đó Giám đốc công ty xách cặp hối hả đi đến.<br />
Sau khi ông giám đốc đã ngồi vào cái ghế quen thuộc phía trên đầu xe rồi, cô ta mới nói cho ông Giám<br />
đốc biết là xe đưa đón công nhân đã chạy mất rồi, muốn đi nhờ xe của ông ta. Cô ta cho rằng điều này là<br />
hoàn toàn hợp tình hợp lý, nên giọng của cô ta rất tự nhiên thoải mái.<br />
Sau khi nghe xong ông Giám đốc chợt sững người lại một lát, nhưng rất nhanh sau đó ông đã hiểu ra tất<br />
cả, ông nói với giọng hết sức kiên quyết: "Không được, cô không có đủ tư cách để lên chiếc xe này", sau<br />
đó hạ lệnh với giọng đanh thép: "Mời cô xuống xe".<br />
<br />
Nghe xong lời ông giám đốc, cô ta cảm thấy sững sờ, không chỉ vì từ nhỏ tới giờ chưa ai đối xử nghiêm<br />
khắc như thế này với cô ta mà còn vì trước đó cô không hề nghĩ rằng lên chiếc xe này mà cũng cần phải có<br />
tư cách. Lúc đó chỉ cần 2 lý do này cộng thêm với tính cách vốn có của mình, cô ta sẽ ngay lập tức xuống<br />
xe rồi đóng sầm cửa lại để biểu thị không thèm đi chiếc xe này nữa sau đó sẽ phủi tay áo bỏ đi. Nhưng sự<br />
việc lại không như vậy. Cô ta chợt nghĩ là nếu đến muộn thì sẽ như thế nào, trong khi đó cô ta lại rất coi<br />
trọng công việc này. Vì vậy từ một người thông minh lanh lợi nhưng do thiếu kinh nghiệm sống mà cô ta trở<br />
nên yếu đuối chưa từng có. Cô nói với ông giám đốc như van nài: "Xin bác hãy làm ơn, nếu không cháu sẽ<br />
muộn mất".<br />
"Đến muộn là việc của cô". Ông Giám đốc nói với giọng lạnh như băng, dường như không còn một chút<br />
hy vọng nào cho cô ta nữa. Vì thế cô đành phải nhìn người lái xe với một ánh mắt cầu cứu. Nhưng người<br />
lái xe chỉ im lặng nhìn về phía trước. Sau cùng những giọt nước mắt tủi thân cũng trào ra và lăn trên gò má<br />
cô ta. Sau đó cô ta đã thi gan với sự thờ ơ lạnh lùng và cố chấp của họ trong tuyệt vọng.<br />
Cả 3 ngồi im trong xe một lát. Sau cùng một điều mà cô ta không hề ngờ tới đã xảy ra, vị giám đốc<br />
bỗng mở cửa xe rồi bước xuống xe, ngồi ở ghế phía sau xe cô ta ngây người ra nhìn ông giám đốc đã luống<br />
tuổi lặng lẽ đi về phía trước. Trong những cơn gió lạnh thấu xương ông đã bắt được một chiếc xe Taxi, ông<br />
lên xe, chiếc xe lao đi như bay. Những giọt nước mắt của cô ta tuôn ra như mưa. Người lái xe thở dài một<br />
cái rồi nói: "Ông ấy là người rất nghiêm khắc. Lâu rồi cô sẽ hiểu ông ta thôi. Thực ra ông ta làm như vậy<br />
là muốn tốt cho cô thôi".<br />
Rồi người lái xe kể cho cô ta nghe câu chuyện về mình. Ông ta nói ông cũng đã từng đến muộn, hồi đó<br />
công ty đang ở trong thời kỳ vừa thành lập.<br />
"Hôm đó ông ấy không chờ thêm một phút nào cả, cũng không nghe bác giải thích. Từ sau lần đó bác<br />
không bao giờ đến muộn nữa", người lái xe nói. Cô ta lặng lẽ ghi lại lời nói của người lái xe, sau đó nhẹ<br />
nhàng lau khô nước mắt rồi mở cửa xe bước xuống.<br />
Hôm đó khi cô ta xuống xe Taxi chạy đến cổng công ty thì tiếng chuông bắt đầu giờ làm việc cũng vang<br />
lên. Cô ta nắm chặt hai tay vào nhau, sự cảm động và lòng tự hào về mình lần đầu tiên trào dâng lên.<br />
Bắt đầu từ ngày hôm đó, cô ta trưởng thành lên rất nhiều.<br />
Bây giờ cô ta đang làm việc cho một công ty lớn. Nhưng cô ta vẫn luôn biết ơn ông giám đốc trước, vì<br />
chính ông ấy đã cho cô một lời cảnh tỉnh suốt đời không quên. Cô ta luôn cho rằng ông giám đốc đó đã dạy<br />
cho cô ta hai bài học quý giá: một là những sai lầm do bạn gây ra, bạn cần phải tìm cách sửa chữa, người<br />
khác chẳng có lý do gì và cũng không có trách nhiệm phải gánh chịu cùng với bạn. Hai là bất kể lúc nào<br />
cũng không được quên đi thân phận của mình, cũng không được tùy tiện ỷ lại vào người khác, trừ phi người<br />
đó sẵn lòng giúp đỡ bạn.<br />
***<br />
Trong đêm tân hôn, tân nương nũng nịu nói với tân lang: "Anh thật là hạnh phúc, tình yêu mà anh có<br />
được là tình yêu thuần khiết, anh đã có được tình yêu đầu tiên của em. Em chưa từng yêu ai bao giờ, vì vậy<br />
anh nhất định phải trân trọng sự thuần khiết này đấy nhé!".<br />
Tân lang nhẹ nhàng an ủi tân nương: "Em cũng thật là có phúc, tình yêu mà em có được là tình yêu chín<br />
chắn, em đã có được tình yêu cuối cùng của anh. Nếu như anh chưa từng yêu ai bao giờ, thì làm gì có được<br />
tình yêu chín chắn như ngày hôm nay, hy vọng em cũng trân trọng sự chín chắn này".<br />
<br />