intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Những vòng xe đã lỡ

Chia sẻ: E E | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

71
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đã bao lần tôi tính đem bán ve chai hết nhưng lại sợ bố giận nên thôi. Và ở góc kho, tôi vẫn thấy chiếc xe đạp cũ ngày xưa của mẹ được bố che bụi bằng mảnh vải xỉn màu. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp bố lấy nó ra cặm cụi lau chùi, rồi ngắm ngắm nghía nghía, mặc dù nó không còn được dùng đến nữa.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Những vòng xe đã lỡ

  1. Những vòng xe đã lỡ Sáng, tôi tranh thủ dọn nhà kho mà bố tôi vứt biết bao đồ đạc cũ kỹ của ông vào đấy. Ông thường hay có thói quen giữ lại những gì đã thành kỷ niệm. Minh họa: La Nguyễn Quốc Vinh Đã bao lần tôi tính đem bán ve chai hết nhưng lại sợ bố giận nên thôi. Và ở góc kho, tôi vẫn thấy chiếc xe đạp cũ ngày xưa của mẹ được bố che bụi bằng mảnh vải xỉn màu. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp bố lấy nó ra cặm cụi lau chùi, rồi ngắm ngắm nghía nghía, mặc dù nó không còn được dùng đến nữa. Nhớ có lần thằng em tôi bàn với bố bán chiếc xe đạp ấy đi để rộng chỗ còn chất đồ đạc, bố không nói gì chỉ
  2. im lặng mang nó lên phòng mình. Bố im lặng suốt cả tuần. Bố giận, tôi biết điều đó. Chiếc xe đạp ấy ngày xưa đã từng gắn bó với bố, với gia đình tôi. Bố hay kể với tôi rằng: Ngày ấy bố và mẹ yêu nhau, bố hay đèo mẹ bằng chiếc xe đạp ấy trên con đường về nhà mẹ. Để rồi bố lại lụi cụi đạp về nhà mình, ngược nắng, ngược gió, và ngược cả… hướng nhà mẹ nữa. Trên quãng đường ấy mẹ hay với tay hái hoa bên đường rồi tinh nghịch cài vào tóc bố, bố để yên và cười (mặc dù ngượng chết đi được, vì ai đi qua cũng nhìn bố khúc khích cười). Chính trên chiếc xe ấy, tình yêu đã chớm nở và lớn lên. Thế rồi bố mẹ lấy nhau. Ngày rước dâu bố cũng chở mẹ trên chiếc xe đạp ấy, mẹ về làm dâu nhà bố, con đường về bỗng ngắn hơn vì nhờ có mẹ. Dường như cuộc sống luôn ghen tị với những tình yêu hạnh phúc. Ngày bố bị tai nạn lao động, tôi không thấy mẹ khóc, hay vì mẹ không còn đủ sức để khóc nữa, những giọt nước mắt ấy được thay vào đó là những giọt mồ hôi ướt đẫm đường về. Hằng ngày mẹ phải đạp xe lấy hàng đi chợ huyện mấy chục cây số, trưa về lại đạp ngược đường để sang bệnh viện chăm sóc bố. Những vòng xe cứ hì hục quay, những con đường vẫn cứ như dài thêm ra đến vô tận, không có điểm dừng. Đôi lúc tôi hỏi mẹ mệt không? Mẹ bảo tình yêu của mẹ với bố với gia đình đã chiến thắng cái mệt. Tôi vẫn thường mong cho những con đường ấy ngắn dần đi, những hàng cây hãy vươn thật cao, tỏa thật rộng để che nắng, che mưa cho những con đường dài mà chiếc xe của mẹ phải ruổi rong.
  3. Ngày mẹ sanh thằng Tũn em trai tôi, đêm đó mẹ đau bụng dữ dội, bà đỡ bảo sanh khó phải mang đi nhà thương, bố đạp xe cuồng đôi chân, cuồng những vòng quay… Những con đường ngắn lại, em tôi ra đời. Còn mẹ, mẹ không còn một lần đạp xe trên những con đường đã quen thuộc nữa. Tôi khóc. Bố khóc. Và thằng nhỏ em cũng khóc. Chiếc xe nằm chỏng chơ quay những vòng xe đã lỡ… Hai chị em đi học, tôi phải đi đón nó. Tôi chở nó trên chiếc xe của mẹ và ngồi nghe nó huyên thuyên nhảm nhí bao nhiêu là chuyện. Tôi nheo mắt lại vì nắng, những hạt mưa thì cứ tạt vào mặt đến rát cả da… Giờ tôi mới biết được những vòng xe của mẹ ngày xưa nặng như thế nào. Tôi kể cho nó nghe không biết bao nhiêu là chuyện mà quên mất chuyện về những vòng quay của chiếc xe đạp và cuộc đời mẹ trên con đường chúng tôi đang đi. “Xe đạp ơi, những vất vả ngày ấy - Cho lòng tôi nhớ thương hoài chẳng nguôi…”. Tôi hát khẽ mấy câu hát ấy suốt quãng đời ngồi trên ghế nhà trường. Những ngày còn còng lưng đạp xe thật xa để đến lớp, mồ hôi ướt đầm lưng áo. Thằng em ngồi sau lấy vở quạt cho cái lưng ấy, nghĩ đến mà thương. Những ngày ấy, chúng tôi hay ước về một chiếc xe máy mà tiếng xe nổ bành bạch át được tiếng xích xe đạp kêu sàn sạt cả quãng đường về. Bố vẫn thường hay mắng bọn chúng tôi, bố bảo: “Thời bố phải đi bộ cả chục cây số mới đến lớp được, ước mơ có chiếc xe đạp là quá xa vời, tụi bây sướng quá hóa hư hết…”. Tôi xa nhà lên thành phố đi học. Phố xá rộng giữa những ngôi nhà cao tầng, đường phố chen chúc xe máy, tôi cũng quên dần chiếc xe đạp. Nhà đã sắm xe máy nhưng bố không đi, bố vẫn giữ thói quen mỗi sáng đạp xe để tập thể dục quanh xóm, và
  4. mỗi lần tôi về quê là bố lấy xe đạp đi đón chứ không để thằng em đi xe máy đón về. Bố bảo tôi giống mẹ, trên con đường về bố lại bắt gặp hình ảnh mẹ đâu đó. Ngồi sau lưng bố, tôi lại nhớ về mẹ, về những con đường tôi đã bỏ quên, về những điều mà tôi đã để lỡ… Những vòng xe vẫn quay đều, quay đều… Ngày bố bị tai nạn xe, chiếc xe đạp bị gãy bánh, thằng em định vứt đi nhưng bố ngăn lại không cho. Bố khỏe, bố tự tay sửa lại nó rồi đem cất vào nhà kho, lâu lâu mới lấy ra đi vài vòng cho đỡ nhớ. Dường như bố sợ nó đau, sợ làm hỏng, làm gãy nó, một kỷ vật mà bố gìn giữ cả đời. Bố yêu nó, yêu chiếc xe đạp ấy, yêu cả những kỷ niệm, và hơn hết nó ẩn chứa hình ảnh của mẹ, của tình yêu và cả chúng tôi nữa. “Đi qua những ngày mưa, ta mới yêu thêm những ngày nắng”, phải chăng bố mẹ đã đi qua những cơn mưa để rồi yêu nhau và rồi đi qua đời nhau. Chỉ còn tình yêu bố mẹ dành cho nhau, và dành cho chúng tôi nữa vẫn mãi quay tròn, quay tròn như những vòng xe. Và cho dù cuộc sống có như những vòng xe đã lỡ…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2