YOMEDIA
Nói anh yêu em đi, để người ta còn ừ
Chia sẻ: Vylanh Ngọc Vy
| Ngày:
| Loại File: PDF
| Số trang:8
57
lượt xem
2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Hai cái má bầu bĩnh của nó dí sát vào mặt anh, một bên mắt nheo lại vẻ thăm dò: "Anh thấy em có đáng yêu không?" (anh mà trả lời "có" là mắc bẫy của nó rồi đấy - nó cười thầm, cái mặt lộ rõ vẻ gian tà). Thế nhưng anh lại trả lời lơ đi: "Em rất dễ thương". - Anh trả lời sai rùi. Anh phải trả lời có hoặc không mới đúng chứ
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Nói anh yêu em đi, để người ta còn ừ
- Nói anh yêu em đi, để người ta còn ừ.
- Hai cái má bầu bĩnh của nó dí sát vào mặt anh, một bên mắt nheo lại vẻ thăm dò:
"Anh thấy em có đáng yêu không?" (anh mà trả lời "có" là mắc bẫy của nó rồi đấy
- nó cười thầm, cái mặt lộ rõ vẻ gian tà).
Thế nhưng anh lại trả lời lơ đi: "Em rất dễ thương".
- Anh trả lời sai rùi. Anh phải trả lời có hoặc không mới đúng chứ. Anh! Em có
đáng yêu không?
- Không cần câu trả lời của anh thì em cũng đã xinh đẹp lắm rồi mà. Sao em lại cứ
phải quan trọng hóa lời anh thế hả ngốc?
- Nhưng mà... dù xinh đẹp đến đâu thì anh cũng không yêu em còn gì.
- Sao em biết hay quá vậy? Anh nghe nói trước kia em đâu có thông minh được
như thế đâu.
- Ơ..Em thông minh lắm mà? (Giải pháp chuyển chủ đề của anh, mỗi khi anh
không muốn trả lời, bao giờ cũng thành công... với nó.).
- Không! Em ngốc lắm!
- Anh bị ngốc thì có! Anh vừa nói em xinh đẹp còn gì! (Hình như chả liên quan).
Anh phá lên cười khi thấy cái vẻ mặt phụng phịu quen thuộc của nó, lần nào nói
chuyện anh cũng chê nó ngốc. Nhưng liệu có phải nó ngốc nên anh mới không yêu
nó? Anh thật khó hiểu, anh quan tâm nó là thế, không hẳn là tình cảm như của một
người anh trai dành cho một cô em gái ngốc, nó biết anh cũng thích nó.
- Mấy lần nó còn bắt gặp cái bộ mặt ngượng ngùng đến ngây thơ của anh. Lúc đó nó
quay đi, anh cũng thế, nhưng nó vẫn hồn nhiên hỏi anh:
- Anh bị đỏ mặt phải không thế?
Anh ngượng ngùng trả lời: "Ừ".
Thế rồi như bắt được nhiệt của người đồng cảnh ngộ, hai bàn tay nó ôm hai má
đang phừng phừng rồi quay sang anh toe toét:
- Vì em cũng đang bị đỏ mặt đây này! hì hì..
Ôi! Đến đó thì anh không thể không bật cười vì cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội ấy
của nó. Gớm quá cơ! Lúc đó thì anh phải công nhận là nó là kẻ mặt dày số một trên
Trái đất này.
Nó nghĩ anh thích nó, chả biết có phải thế không. Vì thế mà nó hỏi anh, nhưng lại
hỏi lắt léo đi. Ờ...đã thế anh cũng trả lời lắt léo (vỏ quýt dày có móng tay nhọn
nhá). Không những thế lại còn cố tình lảng tránh bằng những chủ đề khác có vẻ thú
vị hơn nữa chứ. Và nó luôn bị cuốn theo những câu hỏi ấy của anh. Vì anh là Gió,
còn nó là Mây. Phải có Gió thổi thì Mây mới trôi, anh bảo nó thế... "Ờ...cũng
đúng" - đấy, cái câu này của nó tỏ rõ vẻ ngây thơ vô số tội, cứ như kiểu anh bảo
Mặt Trời quay xung quanh Trái Đất thì nó chưa tin đâu, nhưng nếu anh đưa ra vài
dẫn chứng hùng hồn ví như buổi sáng mặt trời mọc đằng Đông còn buổi chiều lại
lặn đằng Tây thì có lẽ nó sẽ tin lời anh nói thật (chữ thầy trả thầy đây mà).
Đông lại về, gió lùa ào ào qua từng kẽ lá, xao xác, xào xạc. Anh ngồi gần bên,
- thỉnh thoảng lại đưa mắt sang nhìn đôi bàn tay đỏ ửng lên vì lạnh của nó đang xoa
xoa vào nhau (đến là tội!).
- Có lạnh không? - Anh hỏi nó đầy thương cảm.
Nó ngước nhìn anh đầy vẻ cảm kích:
- Dạ có.
- Thế đút tay vào túi áo cho ấm đi. Ai bắt bỏ ra làm chi.
- Dạ em biết rồi (Gớm! Tưởng xoa tay hộ người ta chứ, ai ngờ ...).
Nhìn thấy nó lạnh thế, anh cũng thương lắm, nhưng không thể ôm nó được, khó
khăn thật đấy, anh cũng lạnh, nhưng với một đứa con gái chịu lạnh kém như nó thì
anh không thể nào cảm nhận hết được.
- À quên, có cái chăn 37 độ đang hầm hập bên cạnh này.
- Xí! Ai thèm! - Nó vênh mỏ lên đáp trả. Có lẽ nó giận anh, cũng có thể ...
- Anh không phải là ngừi iu của em còn.
Ờ... cũng đúng nhỉ? Anh không phải người yêu của nó.
- Anh xin lỗi!
Giọng anh bỗng nghiêm nghị đến lạ. Mỗi lần giọng anh như này, đều là lúc anh sẽ
kể tội nó, như: không chịu mặc ấm, không chịu quàng khăn, không chịu uống
thuốc, đã ốm lại còn lười uống thuốc, bla...bla...và sau đó là một tràng dài thật dài
những lời giáo huấn của anh đặc biệt giành cho nó mang về làm quà (của nhà trồng
được). Những lúc như thế, nó chỉ còn biết mắt hướng chân, miệng lẩm bẩm lầm
- bầm (anh chưa buộc dây giày kìa, hôm nay em thấy anh đi cùng 1 cô cực kỳ
là...xấu nhá, anh cũng đang không quàng khăn còn, bla...bla...) cứ như thể nó cũng
đang tự moi móc cái tật của anh ra để tự an ủi bản thân.
Vậy mà giờ anh lại như bộc bạch lòng mình:
- Em có nhớ cô gái hôm trước anh đi cùng mà em bắt gặp không? Cô ấy là người
yêu cũ của anh. Cô ấy sắp cưới rồi, nhưng chú rể không phải là anh. Hôm đó anh
đi cùng cô ấy để giúp cô ấy chọn nhẫn cầu hôn bạn trai. Cô ấy thông minh, mạnh
mẽ như em vậy. Chính vì vậy mà cô ấy muốn chủ động cầu hôn người yêu. Nhưng
cũng chính vì cô ấy mạnh mẽ, nên người đề nghị chấm dứt mối quan hệ giữa bọn
anh lại chính là cô ấy. Anh vẫn yêu cô ấy như ngày đầu tiên, và hứa rằng, nếu sau
này cô ấy cưới thì anh sẽ sẵn sàng giúp đỡ nếu cô ấy cần, miễn là cô ấy được hạnh
phúc. Em hồn nhiên, trong sáng, và cũng rất mạnh mẽ, và rất giống cô ấy. Chính vì
vậy anh cố kìm lòng không thích em, không yêu em, anh không muốn yêu cái bóng
của cô ấy, không muốn em chỉ là vật thế thân của quá khứ. Hơn thế nữa, anh không
muốn em đau khổ vì một kẻ vô tâm, lạnh lùng, không biết trân trọng tình cảm như
anh.
Nó nín lặng không nói. Nó hiểu anh, hơn ai hết, nhưng đôi khi, có những thầm kín
mà anh không bao giờ hé lộ, bởi nó biết anh không muốn nó phải phiền muộn vì
anh, chính điều ấy lại càng làm cho anh thêm khó hiểu. Không phải lúc nào chúng
ta cũng hiểu thấu được suy nghĩ của người mà ta thực sự yêu thương. Anh lạ lắm,
- lúc thì cuồng nhiệt như quả cầu lửa, lúc lại vô tâm lạnh lùng như tảng băng. Nó sợ
suốt cả cuộc đời này nó cũng không thể nào hiểu hết con người anh, và hơn thế, nó
sợ nó không có cơ hội ấy.
- Em buồn ngủ. - Nó nũng nịu, sao cái lúc nó buồn ngủ thì nó lại ngoan thế không
biết.
- Ừ - Anh vòng tay qua vai nó, kéo đầu nó dựa vào vai anh. Sau khi định thần lại,
nó nhổm đầu dậy, nhìn thẳng tưng vào mắt anh:
- Ớ! - Anh lại kéo đầu nó lại lần nữa.
- Em ngủ đi, anh sẽ hát ru em ngủ.
Anh hôm nay lạ gớm! Bỗng dưng nguy hiểm. Mọi khi nó kêu ca thế là anh lại
mắng nó một trận té tát là không chịu ngủ trưa, rồi cầm tay nó huỳnh huỵch lôi về
trao trả nơi sản xuất, rồi nếu may mắn thì anh thả cho nó về chuồng, không thì đi
được vài bước chân, anh lại gọi nó lại giáo huấn cho một bài, nào là phải ngủ trưa,
không được online muộn, không được thức khuya...bla...bla...
Ôi! Anh với nó lúc đó như mụ quản giáo già nua lắm lời, nói không buồn dừng lại
nuốt nước miếng lấy hơi. Nhưng nó vẫn vui lắm. Tại anh quan tâm nó mà.
Còn bây giờ anh không mắng nó, không bắt nó phải về, điều đó không những làm
nó vui mà còn làm nó sợ.
Có lần anh không bình thường, tự nhiên đang đêm gọi nó ra, tưởng có chuyện gì.
Trời thì lạnh, nó mắt nhắm mắt mở lóc cóc ra khỏi nhà, quên không khoác thêm cái
- áo, cứ tồng ngồng quần áo ngủ ra đường. Anh gặp nó, thấy thế cũng không mắng
mà tự dưng ôm chầm lấy nó, ghì chặt. Nó ngạc nhiên đến mức không nhận ra mình
suýt tắc thở. Nếu anh không định thần lại, buông nó ra chắc giờ này nó không còn
sống sót trên cõi đời này mất. Chưa hết ngạc nhiên thì anh bảo nó đi về. Nó cũng
chẳng dám hỏi, sợ lại bị anh mắng, lại lóc cóc đi về, rồi hồn nhiên tới mức, đặt
lưng xuống giường là ngáy luôn được rồi, chẳng buồn nghĩ gì luôn. Hôm sau gặp
lại, hai đứa chẳng nói gì chuyện ấy. Nó thì cứ tưởng mình mộng du thôi, nói ra lại
sợ bị anh mắng.
Anh hát, giọng anh trầm buồn như trải ra nỗi lòng. Nó thì đã ngủ từ lúc nào. Anh
thấy vai áo ươn ướt, tưởng nó khóc, ai ngờ nó chảy nước miếng ạ. (Giời! Con gái
con đứa!)
Anh nhẹ nhàng lôi cái khăn tay trong túi ra lau cho nó, nhẹ nhàng... Anh đặt đầu nó
gối lên đùi, nhìn ngắm khuôn mặt bầu bĩnh của nó. Anh vuốt nhẹ má nó, nó giơ tay
đánh bốp một cái (Giời ơi! Tay người ta vuốt má mình chứ có phải muỗi đốt đâu
mà vỗ) Anh rụt tay lại, ngượng ngùng. Nó ngáp, gãi gãi má rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Anh lại thấy quần ươn ướt, nó lại chảy nước miếng (mất hết cả hình tượng con gái
rồi!). Anh kê luôn cái khăn tay vào má cho nó. Anh nhìn ngắm nó chăm chú và trìu
mến. Phải chăng đây là cái thứ tình cảm anh đi tìm bấy lâu nay? Có một quãng thời
gian dài anh ngủ vùi trong quá khứ, trong cái vỏ bọc của dĩ vãng mà không dám
chui ra. Giờ đây, anh lại cảm thấy lòng mình rạo rực như thuở mới biết yêu. Phải
- chăng anh đã yêu nó thật rồi? Phải chăng từ bao lâu nay anh phủ nhận tình cảm của
mình và không dám đối mặt? Bao cảm xúc cứ bộn lên trong lòng.
Anh cõng nó về, ngoài trời gió rơi từng hạt lạnh buốt, anh lại cảm thấy ấm trên
lưng. Còn nó, đã thức từ khi nào, tay ghì chặt cổ áo anh, bỗng dưng thấy trái tim
mình nóng bừng.
Trên trời, mây lững lờ trôi, nhìn không rõ lắm (trời tối mà), có lẽ là do gió thổi.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
Đang xử lý...