intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Oan Gia – Phần 3

Chia sẻ: Thanhquy Quy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:25

48
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tang lễ kết thúc, khách khứa cũng đã về hết. Jaejoong còn nấn ná thêm chờ câu nói gì đó từ phía chủ nhà. Junsu cứ nhìn Jae mà cả người muốn bốc lửa rừng rực “Làm người ta ngất lên ngất xuống mấy lần chưa bị đuổi đi là may mắn lắm rồi thế mà còn đóng cọc kĩ thế. Oh my God…sao lại có thứ đàn ông này chứ??? Thôi cứ gọi hắn là ‘mĩ nhân’ cho nó biến thái”

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Oan Gia – Phần 3

  1. Oan Gia – Phần 3
  2. part 3 Tang lễ kết thúc, khách khứa cũng đã về hết. Jaejoong còn nấn ná thêm chờ câu nói gì đó từ phía chủ nhà. Junsu cứ nhìn Jae mà cả người muốn bốc lửa rừng rực “Làm người ta ngất lên ngất xuống mấy lần chưa bị đuổi đi là may mắn lắm rồi thế mà còn đóng cọc kĩ thế. Oh my God…sao lại có thứ đàn ông này chứ??? Thôi cứ gọi hắn là ‘mĩ nhân’ cho nó biến thái”- nghĩ thế rồi Su tiến lại chỗ Jae đang ngồi, giọng ngọt xớt như đường mật -“Mĩ nhân, huynh chưa về sao???” “Ta….”-bị hỏi vậy nên Jae hơi bất ngờ, dù sao cũng nằm ngoài dự kiến ban đầu nên có phần lúng túng cũng là lẽ thường. “Ấy chết”-Yunho đang đứng ngoài cửa tiễn khách thấy Junsu nói vậy liền chạy vào đỡ lời- “Nghe bảo thiên hạ đệ nhất đại mĩ nhên đây sống ở kinh thành nay đến trấn Kukuriô xa xôi này, đường xá trở lắm, chắc cũng mệt rồi, xin ở lại nghỉ chân” “Đại ca….” -Junsu bất bình, trố mắt nhìn Yunho. Yunho nhích người sang gần Su hơn rồi vòng tay ra sau lưng chít chít, cấu cấu -“Á, á.., sao huynh lại…”
  3. “Hihi” -Ho cười to để đánh lạc hướng, tay kia nhanh chóng bịt miệng Susu lại- “người nhà Dongbang chúng tôi hiếu khách lắm, công tử đừng ngại” Jaejoong làm bộ muốn đi lắm bèn nói “Không có gì, ta đi máy bay mà, không mệt đâu” “Hehe” –Su kéo tay Ho ra khỏi mồm mình. Ho lấy tay chà chà vào áo cho sạch nước miếng của Su còn bám trên đó -“cũng bắt đầu biết diều rồi đây”-Junsu nói mà răng còn nghiến ken két quay lại nhìn đại huynh cười tí tởn. Yunnie không bỏ cuộc, tiếp tục cố gắng giữ chân ‘người đẹp” lại cho bằng được. “Thế mĩ nhân đây, à không nam nhân có định ở lại đây chơi vài ngày không?” “À…chuyện đó…có chứ, tất nhiên rồi, phong cảnh kukuriô sơn thủy hữu tình thế này không ở lại thì phí lắm. Ta còn phải chụp vài bức hình để post lên blog nữa." “Ồ hay quá, Jae cũng có blog sao??? Khi nào add blog của ta nhé. À cả nick nữa chứ, đúng không? Phải rồi, Jae công tử cứ ở lại đây chơi, ta sẽ đích thân đưa đi
  4. ngắm phong cảnh kukriô. Chứ ở nhà trọ bây giờ cũng nguy hiểm lắm” “…” "Vâng. Cảm ơn lòng tốt của công tử. Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh." Rầm Có người xỉu, và bị khiêng về phòng. Không ai khác ngoài Junsu kute. *********** “Vậy là đâu đã vào đấy theo đúng như kế hoạch của Changmin. Bây giờ chỉ còn việc tiếp cận, moi móc mấy thông tin và mật mã két sắt từ tay Yunho háu sắc kia. Còn tên Junsu có vẻ hơi hâm, ngất nhiều quá có lẽ vì vậy não va chạm nhìu, chả thể mong chờ được gì ở nó” Jaejoong nghĩ thầm khi Yunho đưa cậu về phòng. “À quên còn vụ trộm giống cây xoài quý cho Minnie nữa”. Họ dừng lại ở trước 1 gian phòng khá rộng. 1 con a hoàn chạy đến mở cửa ra. Bên trong phòng bày biện khá kĩ càng, sạch sẽ, và rất chu đáo. Yunho mở lời
  5. “Đây là phòng của công tử. Ta đã cho người sắp xếp đầy đủ. Sát vách là phòng ta. Còn cách đó 1 phòng nữa là phòng của Susu. Có gì thì đêm đến công tử có thể sang phòng ta” “Đêm rồi sang phòng ngài làm gì???” “=.=!! À, ta….ta lo công tử lạ nước lạ cái không ngủ được” “Công tử Yunho yên tâm, ta thì nằm chỗ nào cũng ngủ được trừ những chỗ không nằm được. cũng tối rồi, ta mệt lắm, thôi ngài cũng đi ngủ đi là vừa. bye bye” - Jaejoong hờ hững, khác hoàn toàn với con người rụt rè ê chề ban nãy. Rồi đóng sầm cửa trước mặt Yunho làm hắn chưa kịp nói lời nào đành lủi thủi vác bộ mặt thất thểu bỏ về. ********************* Mấy ngày sau đó không có gì to tát xảy ra hết ngoài việc người nhà Dongbang thay nhau truyền máu vì bị ngất quá nhiều. Mà nguyên nhân như thế nào thì ai-cũng- biết-là-do-ai-đấy-gây-ra.
  6. “Chào buổi sáng” “Jaejoong dậy rồi à!”-Yunho chạy đến, kéo 1 chiếc ghế ra để người đẹp ngồi. “Cảm ơn, hôm qua ngủ rất đã” “Vậy thì còn gì quý bằng” “Nhiều lời quá, ăn nhanh để đệ còn đi học” Susu mấy ngày qua có lẽ bị "hành hạ" nhiều quá nên rất bất bình. Vả lại từ khi Jae xuất hiện đến giờ Yunho không còn quan tâm yêu chiều Su như lúc đầu mà thay vào đó là "cái-người-mặt-dày-kia". “À, nhìn thấy Junsu công tử lại nghĩ đến 1 chuyện.” "Vậy hả, chuyện gì vậy?"-yunho nói có vẻ phấn khích lắm nhưng nói thật lòng thì chưa chắc đã phải vậy.
  7. “Thôi, tập trung vào chuyên môn ăn uống đi”-Junsu gắt “Đệ đệ, Jae đang có hứng mà, để công tử ra nói, ta thấy mấy chuyện của Jae cũng thú vị đấy chứ” “Ừ thú vị lắm, huynh nhìn xem trên đầu đệ có chỗ nào là chưa băng lại không??? Còn cái cổ huynh nữa cái gì mà nẹp bao quanh thế kia, không cử động được. Nhìn đám gia nô nhà ta xem…mẵt muic bầm dâph hết kía. Ấy đúng rồi, nhìn con a hoàn Tiffany là rõ. Nó ngất đập phải cạnh bàn gãy hết hàm răng trên rồi. Giờ đến nói cũng chả dám huống chi là cười. Đây có còn là gia tộc Dong Bang nức tiếng giang hồ….” “JUNSU....” Tiếng hét cắt ngang lời Su khiến cậu phải im bặt. Cả nhà Dongbang trên dưới ai nấy chả dám ngo ngoe. Nhìn đại thiếu gia giận dữ như cọp thế kia tránh được chút nào hay chút nấy. Ngay lúc đó Jae chợt chạnh lòng “không ngờ cái tên đầu đất bám ta bấy lâu này có lúc trông lại uy lực đến thế. Có thế là chỗ dựa tốt cả cuộc đời. Dù gì thì hắn như
  8. vậy cũng là vì ta”…Nnhưng ý nghĩ mãi chỉ là ý nghĩ. Đến rồi đi nhanh như guío thổi. Đơn giản vì Jae tới đây là để làm cái việc mà hắn đã cho vào dĩ vẵng lâu lắm rồi. “Thôi, thì mời mĩ nhân nói”-Su bất lực, cúi mặt xuống bát mì tôm sắp sỉnh Jae làm bộ bất đắc sĩ lắm nhưng tại tay đại thiếu gia dữ quá “Yên tâm, ta không đố đâu mà lo. Tại thấy mặt Junsu trắng bệch ra như hạt muối (trắng do băng bó cả đầu hết rồi) ta lại nhớ. Ngày xưa ông tôi làm nghề bán muối mỗi ngày bán được 2 bao muối. Sau đó ông tôi chết, bố tôi đi bán muối mỗi ngày cũng bán được 2 bao muối. Rồi bố tôi qua đời tôi cũng đi bán muối nhưng chỉ bán được 2 bao duy nhất rồi tôi quyết định sử dụng nhan sắc của mình để kiếm ăn" “Thôi ăn đi, chuyện gì mà nhạt quá, ăn…ăn"- Junsu hơ đũa quanh bàn “Nhạt gì mà nhạt, ta cho 6 bao muối rồi còn nhạt cái gì???” “Phụt..”
  9. 2 sợi mì “lịch sự” chui ra từ 2 cái lỗ mũi của Junsu. Con a hoàn Tiffany mà Junsu vừa nhắc đến trên gãy thêm hết hàm dưới. Vậy là hôm nay phải ăn cháo, ngày mai đi lắp răng giả. “Hàm ơi ở lại răng đi nhé” "Haha........" Khác với Junsu, đại huynh Yunho lại cười lớn 1 cách man rợn như quên mất cái cổ của mình vẫn còn đang bó nẹp. Cười lên cười xuống, hắn ta cứ cười điên đảo (thật ra là cười để lấy lòng jae) rồi cả người hắn ngã nhào về phía sau. Trong lúc đó kịp kêu "Hold me, hole me" Jae ngồi sát đó nhanh tay đỡ cổ Ho, bẻ lên. Thế là cái nẹp 2 ngày nữa có thể tháo nay ngoan ngoãn nằm thêm trên cổ yunho chừng 1 tuần. ************** Đấy là những ngày ở nhà Dongbang. Như đã nói trước nó chỉ diễn ra khi tất cả mọi người có mặt đầy đủ quây quần bên bàn ăn. Còn bình thường thì theo lời hứa Ho
  10. đưa Jae đi ngắm cảnh sơn thủy của Kukuriô và giúp “đại nam nhân” của chúng ta show hàng. ************** Những giọt nắng đầu tiên của ngày mới đần dần len qua các kẽ lá, chiếu xuống mặt sông 1 thứ ánh sáng trong trỏe, tinh khiết làm mọi cảnh vật được phản chiếu cũng trở nên thật lung linh, lạ thường. Ho dẫn Jae đi thăm ngọn đồi nổi tiếng nhất trong vùng. Từ đó nhìn xuống có thể thấy hết được quang cảnh cả trấn 1 cách bao quát nhất. Làn gió nhẹ ban mai se se khẽ lướt qua. Hình như cây cũng cảm thấy cái lạnh của hơi sương mà gí thổi thì phải, lá và hoa cứ rung rinh mãi. “Công tử Joongie mặc thêm cái áo này đi cho đỡ lạnh”-Ho tháo chiếc áo lưới mỏng manh khoác lên người Jae (=.=" trời, mặc nó vào có ấm thêm được tí nào không đây???) “Không sao, không cần đâu, công tử cứ giữ lại mà dùng.” "ta không cần mà. Sáng nào ta cũng dậy tập dụng cụ thể hình nên sức khỏe cũng tốt. Còn công tử nhìn......thôi thôi nói chung là công tử cứ mặc đi. Trời mùa này
  11. lạnh lắm, gió mùa đông bắc mà thổi chẳng may bị ốm thì khổ ta” “Công tử đúng là tốt thật”-Jae giả bộ mang ơn, lung lung vai Yunho “Ối ối, coi chừng cái cổ” …. Những cánh hoa bồ công anh ban hòa vào làn gió, cánh hoa vương lên tóc và áo của cả 2 người đang đi chậm chậm bên nhau. Trong hình ảnh đẹp như thế, Jae không quên lấy máy ảnh ra nhờ Ho chụp liên tục. Tia nắng thủy tinh bắt đầu chạy qua các cành cây. Cảnh vật bình yên tĩnh lặng bỗng điểm thêm đâu đó vài tiếng hót ríu rít của chim vàng anh. 1 buổi sáng trôi qua nhanh chóng, đã qua cái thời khắc trong trỏe, tinh khôi của buổi ban mai. không còn những tia nắng thủy tinh lấp lánh mà thay vào đó là những tia ngắn manh 1 màu vàng óng ánh. không khí cũng dần ấm áp hơn. mặt trời đã dịch chuyển về hướng tây một nửa trốn khuất sau ngọn núi xa xa. những tia nắng màu vàng bỗng chuyển sang thành vô vàn màu hồng xinh xắn- màu của người đẹp. Mặt nước được phản chiếu giơg manh 1 bvẻ lung linh, huyền ảo có đôi
  12. chút bí ẩn như ai đó. “Hoàng hôn đẹp thật nhỉ???” “Uhm, mau mau, chụp ta đi không nên bỏ lỡ cảnh đẹp thế này” “=”=”-đang lãng mạn thế mà Jae làm cho thiếu gia DongBang mất hết cảm hứng. Nhưng thôi khát vọng được ngắm hoàng hôn cùng người đẹp thế này cũng coi như là đã giải quyết chút phần nào. Tuy rằng hơi hụt hẫng vì cái thói thích “tự sướng” của người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy-rồi. 1 con chim không biết từ đâu bay đến đậu lên thảm cỏ nơi Jae ngồi vậy là bỗng được vào ảnh cùng hắn. Ho nghĩ lại tủi thân. “hóa ra con chim nó còn có có duyên hơn mình. Được chụp cùng người đẹp, còn ta đây đường đường là đại thiếu gia- ho 1 tiếng rung trời chuyển đất vậy mà chỉ được làm nhiếp ảnh gia thôi. Chụp đẹp thì không nói, chụp xấu thì bị **** bắt chụp lại. Huhuh” Thấy mặt Yunho méo xoẹt, e rằng chụp sẽ không còn đẹp nữa, Jae đành nghĩ ra mấy câu đố để thay đổi không khí
  13. “Yunho này, công tử có biết 1 người đàn ông cởi trần ngồi trên 1 bãi đất người ta gọi là gì không???” Đang yên đang lành tự dưng Jae lại hỏi câu đó không khiến Ho hoảng hốt “Ta đâu cởi trần, vẫn mặc quần áo đầy đủ đó thôi” -Cuối cùng thì Jae cũng bị báo ứng, làm người nhà Dongbang ngất lên ngất xuống rồi cũng có lúc phải bị ngất vì chính câu hỏi của mình. Part 4 Vâng có lẽ 2 chap trước chúng ta đã quá say sưa với nhà Dongbang mà quên mất ở cái nước Kukuriơ đó còn có 1 gia tộc cũng very famous đó là nhà Shinki. Vậy hôm nay chúng ta sẽ quay về gia tộc shinki. Vâng nói đến gia tộc Shinki thì đầu tiên phải nhắc đến 2 thiếu gia của nhà này, Yoochun và Changmin. Khác với Yunho và Jaejoong suốt ngày đi ngắm cảnh thì anh em này chỉ biết ngồi ở nhà ngày đêm mong ngóng tin tức của người đẹp. Hơn việc đứng ngoài phòng khách đi đi lại lại chốc chốc lại ngó ra của của Yoochun thì Changmin ngồi lì trong phòng ngủ, ôm máy tính và gửi email liên tục
  14. cho Jaejoong. Không biết tính đến thời điểm này thì thiếu gia háu ăn đã gửi được bao nhiêu tin rồi nhưng nếu tính trung bình ra thì phải đến 500 mail/ 1 ngày. Các tin nhắn Min gửi cho Jae không thể thiếu các yếu tố liên quan đến xoài thái như “ việc đến đâu rồi, xoài của ta đâu” hay “ sao không hồi âm, xoài đâu hả” và “về mà không mang theo xoài thì biết tay ta”...nói chung là vậy chứ liệt kê ra thì có đến chap 10 tôi cũng không thể viết ra hết. Thật đau nòng cho Minnie của chúng ta vì vậy mà mang trong người cái bệnh tương tư “xoài quý” (xin nói lại chúng ta đang ở những năm đầu của thời Kukuriơ nên xoài thái cũng có thể coi là rất hiếm. Nói vậy chứ trong truyện có cực kì cực kì nhiều yếu tố phi lí và hoang đường mà hẳn các bạn cũng biết là gì rồi). Tuy có rất nhiều đồ ngon của lạ hằng ngày vẫn qua dạ dày của Changmin nhưng “chong trái chim” của Min vẫn không thể thiếu được hình ảnh thon thon dài dài của…..xoài quý. Quay lại với thiếu gia thông minh nhưng trong đầu chỉ biết nhét thức ăn của nhà Shinki, vâng chính là Changmin shi, hắn ta bị bệnh thật mà không phải là nhẹ gì đâu, sốt hẳn hoi vài ngày liền đấy. Yoochun thương đệ đệ nên bảo Hye sung chạy ra phố mua mấy ổ bánh mì về cho Changmin tẩm bổ. Hyesung theo lời chủ nhân đi ra ngoài. Sau khi mua cả đống bánh mì anh lại đá chân chéo về nhà. Nhưng anh không đi đường thẳng về mà ngược lại vòng qua
  15. đường phía sau núi để đi vì ở đó phong cảnh rất đẹp. Ít khi được đi ra ngoài nên Hyesung cứ la cà ngắt hoa đuổi bướm. Tuy vẫn nhớ lời dặn của đại thiếu gia “đi nhanh về nhanh. Nhớ đi đường thẳng đừng đi đường vòng mà lắm thú dữ” nhưng hắn xem như không. Nếu bị mắng vì về muộn thì cứ nói là tiệm bánh mì đông khách nên phải chờ. Hyesung cứ mặc sức chơi đùa thoả thích. Đang tung ta tung tăng trên đường chợt Hyesung bắt gặp Jaejoong, Vâng chính xác là thiên hạ đệ nhất đại mĩ nhân Kim Jaejoong mà 2 thiếu gia nhà hắn mời đến từ kinh thành xa xôi đang cực kì “tình củm” với 1 thằng cha nào đó. Hyesung cố gắng huy động hết tất cả bộ nhớ, iron thần kinh hoạt động cực độ và cuối cùng hắn cũng nhận diện được đối tượng tình nghi lạ nhưng không lạ kia-Yunho của dòng họ Dongbang. Trong trận chiến ác liệt lần trước hắn đã thấy và không thể nhầm được. Hyesung đánh rơi bịch bánh mì trên tay xuống đất. Tất nhiên là 1 lúc sau hắn lại nhặt bọc bánh lên, phủi bụi để mang về cho nhị thiếu gia giải quyết. Nấp vào 1 gốc cây gần đấy, Hyesung lục túi để tìm cái gì đó có thể ghi lại cảnh này được như di động hay máy ảnh chẳng hạn. Nhưng chết tiệt, hắn chợt nhớ ban nãy chạy đi nhanh quá quên điện thoại ở trong phòng còn máy ảnh vốn dĩ không có. Khi lục lọi khắp người mà không tìm được cái gì để gi lại. Hyesung quyết định sẽ
  16. xài máy ảnh trời ban cho hắn-“con mắt chim ưng” để copy lại các cảnh 2 tên này về báo với chủ nhân mà nhận thưởng. Nhưng vừa ngước lên thì 2 đối tượng của hắn đã không còn trong tầm ngắm. Dụi mắt … Không có ai Dụi lần nữa … Không thấy gì Hyesung chọt nghĩ “hay là giữa ban ngày gặp ma”. Vậy là tên nô tài lêu lổng này ba chân bốn cẳng chạy về nhà mà không dám dừng chân. Đứng lại trước mặt đại thiếu gia, Hyesung thở hổn hển
  17. “Thiếu gia…tôi….tôi vưà….” Chắc bẩm sẽ bị mắng về việc về muộn nên hắn khai ngay cái lí do gặp ma sống. Nhưng nào ngờ… “Hyesung à, vất vả cho ngươi quá. Hôm nay chủ nhật tiệm bánh mì đông khách chắc lại chen vất vả lắm phải không? Vậy mà vẫn đi nhanh như thế. Còn chạy về cho kịp Minnie ăn. Ta đúng là rất cảm động”.-Yoochun nói, tay kia cầm vạt áo lên chấm chấm dướI khóe mắt như đang khóc thật- “Thôi người đi tắm đi, mồ hôi nhễ nhại lắm rồi. Bốc mùi quá!!!” Câu nói của Yoochun lại càng khiến Hyesung hoang mang hơn nhiều. Rõ ràng là hắn đã la cà cả buổi vậy mà còn khen đi mau nhanh. Hyesung với tâm trạng bất ổn, mặt tái nhợt về phòng. ************** Yoochun dọn bàn ăn ra cho đệ đệ. Changmin cố gắng lắm cũng chỉ nuốt nổi….6
  18. bát cơm đầy thức ăn và 1 ổ bánh 10 kg. Vứt đống bát đũa lại cho bọn a hoàn trong phủ xử lí. Min trèo lên giường đắp chăn lại, không nói lời nào. Thấy vậy Yoochun bước tới âu yếm hỏi “Đệ mệt thật rồi đấy, sao ôm nay ăn…ít dzậy? Có cần mời lang y đến khám lần nữa không?” Min khẽ lắc đầu. Yoochun tuy sinh ra không được trời ban cho bộ óc thông minh nhưng cũng phải là quá ngu mà không hiểu được ẩn ý sau cái lắc đầu mệt mỏi kia. “Ta định thế này. Giờ đệ đã gửi cả đống email rồi mà vẫn không được, nhắn tin qua di động thì máy hắn tắt. Ta sẽ cho bồ câu đưa thư nhưng cách đó có vẻ lỗi mốt và dễ bị phát hiện. Người nhà chúng ta đã đi kiểm tra rồi. Ở ngoại thành phía Tây có 1 con suối nhỏ nó nốI với 1 con lạch đưa nước vào cái hồ bé xíu trong nhà Dongbang. Chúng ta sẽ cho rùa đưa thư. Cách này thì quả là đọc nhất vô nhị chả ai nghĩ tới đâu nhỉ.”-Yoochun nói vớI giọng tự đắc vô đối. Min vắt tay lên trán suy nghĩ mông lung rồi mở miệng
  19. “Đừng lấy rùa để đưa tin. Huynh lấy con baba ấy. Khi thấy nó chắc Jaejoong sẽ nghĩ ngay đến các món được chế biến từ nó. Như vậy sẽ thu hút sự chu ý tới “người đẹp” huynh mời hơn. Chứ rùa thì…” “Uhm, ăn, ăn…ta biết rồi”-Yoochun mắng yêu Changmin rồi ngó ra ngoài cửa hét lớn-“Junjin, ngươi chạy xuống bếp bảo họ chuẩn bị nấu vài món từ baba để Minnie ăn đêm. Nhanh lên”. “đúng là huynh trưởng đệ yêu nhất trên đờI”- Min cười tươi rạng rỡ để lộ hàm răng vô cùng P/S, vô cùng Viso (trắng gì mà sáng thế). Nhẹ nhàng, hắn lạI nói: “Huynh à, đệ muốn ngủ mà không ngủ được, huynh hát ru đệ ngủ đi” “ta á”-yoochun tự chỉ tay vào mình rồI ngạc nhiên hỏI “nhưng hát bài gì đấy” “đệ không biết. à có lần đệ thấy có ngườI hát ru trẻ ngủ cái bài gì mà. Con cò, con vạc, con nông. Con nào cũng béo vặt lông con nào….ấy”
  20. Yoochun bất lực nhìn ra ngoài cửa. Hyesung đang đứng bần thần ngoài đó nhưng vẫn cúi gập đầu nói rồI lui: “Vâng, tôi sẽ xuống nhà bếp bảo họ ngày mai ra chợ mua vạc, cò, nông về nấu mấy món tẩm bộ cho nhị thiếu gia ạ” ******************** Sáng sớm hôm sau, Yoochun là Changmin đích thân ra suối thả rùa. Vừa may hôm đó Yunho đi tháo nẹp cổ. Jaejoong không có ai đi chơi nên đi dạo trong hoa viên Dongbang phủ. Trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, mặt nước xanh xanh, cành lá rung rinh. Bầy chim non hát ca vang đàn bướm lượn bướm tung tặng lượn theo bước chân Jae trong vườn. Đang thẩn thơ ngắm cảnh, chốc chốc lại loi máy ra “tự sướng” bỗng Jae thấy 1 sinh vật lạ xuất hiện nổi trên mặt nước. Xăn ống tay ống chân lên, “người đẹp” sau khi đo độ sâu của hồ thì tự bước xuống. Nước ngập đến bắp chân, Jae nhanh tay chộp luôn con baba, trong bụng thầm nghĩ “Vậy là trưa nay có món baba. Lâu lâu chưa ăn, nghĩ đến cũng hơi thèm”.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2