SAO MÌNH CHIA TAY<br />
Nguyên tác: Why we broke up<br />
—★—<br />
Tác giả: Daniel Handler<br />
Người dịch: Ngô Hà Thu<br />
NXB Trẻ - 01/2016<br />
epub©vctvegroup<br />
12-01-2018<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1<br />
<br />
DỄ VỠ<br />
Gửi Ed,<br />
Chỉ trong tích tắc nữa thôi, anh sẽ nghe thấy một tiếng<br />
“rầm.” Ngay trước cửa chính nhà anh ấy, cánh cửa chẳng có ma<br />
nào dùng đến. Thứ ấy sẽ khiến cho mấy cái bản lề cửa rung lên<br />
chút đỉnh khi nó hạ cánh, bởi nó rất nặng và cực quan trọng, có<br />
tiếng loang xoảng, lanh canh ngân lên kèm với tiếng “rầm” đó,<br />
và Joan sẽ ngẩng đầu lên khỏi cái món chị ấy đang nấu dở. Chị<br />
ấy rồi sẽ lại ngó xuống nồi, lo lắng rằng nếu chạy ra xem có việc<br />
gì thì khéo thức ăn trong nồi lại bị trào ra ngoài mất. Em có thể<br />
thấy được cái cau mặt của Joan hiện lên trên món nước sốt hay<br />
món gì đó đại loại thế đang sôi bùng bục. Nhưng rồi chị ấy sẽ đi<br />
ra, chị ấy sẽ đi ra và xem. Còn anh thì không, Ed à. Anh sẽ<br />
chẳng bao giờ xuống. Có lẽ anh đang ở trên gác, nhễ nhại mồ<br />
hôi và chỉ có một mình. Có lẽ anh sẽ đi tắm táp, nhưng anh còn<br />
đang phải vật vã trên giường vì đau khổ, em hi vọng thế, và<br />
như vậy, chính chị gái anh, chị Joan, sẽ là người mở cửa mặc dù<br />
tiếng “rầm” ấy là dành cho anh. Anh sẽ còn chẳng mảy may hay<br />
biết hoặc nghe thấy thứ gì bị quẳng trước cửa nhà. Anh có khi<br />
còn không biết vì sao mà nó lại bị vứt ở đó.<br />
Hôm nay là một ngày đẹp trời, đầy nắng và kiểu kiểu thế.<br />
Kiểu ngày khiến anh nghĩ mọi chuyện sẽ thật tuyệt vời, vân vân<br />
và vân vân. Chứ đâu phải kiểu ngày cho những việc như thế<br />
này, cho chúng ta, hai đứa đã hẹn hò khi trời đổ mưa giông, từ<br />
ngày 5 tháng Mười đến ngày 12 tháng Mười Một. Nhưng giờ đã<br />
là tháng Mười Hai rồi, bầu trời bừng sáng, và với em thì mọi<br />
thứ thật rõ ràng. Em sẽ nói cho anh nghe vì sao hai đứa mình<br />
<br />
lại chia tay, Ed à. Em sẽ viết về chuyện đó trong lá thư này, toàn<br />
bộ sự thật vì sao chuyện đó lại xảy ra. Và sự thật rằng em đã yêu<br />
anh điên cuồng đến mức nào.<br />
• • •<br />
<br />
Ed ạ, cái tiếng “rầm” ấy thực ra là cái hộp này. Đây là thứ em<br />
sẽ quẳng lại cho anh. Em tìm thấy nó ở dưới tầng hầm và chỉ<br />
tiện tay cầm lên thôi vì tất cả chỗ đồ của hai đứa mình ấy mà,<br />
quá nhiều so với cái tủ cạnh giường em. Thêm nữa, em nghĩ thế<br />
nào mẹ em cũng sẽ lại tìm bới được cái gì đó trong chỗ đồ này vì<br />
mẹ là chúa lục lọi, săn đón những bí mật của em. Thế cho nên<br />
em đã nhét tất tần tật vào cái hộp này rồi tống nó và tủ, bên<br />
trên để mấy đôi giày em chẳng bao giờ xỏ chân vào từng món đồ<br />
kỉ niệm mối tình của hai đứa mình, những giải thưởng và<br />
những mảnh vỡ của mối quan hệ này, giống như rãnh nước vụt<br />
óng ánh khi đoàn diễu hành bước qua, giống như những thử<br />
bèo bọt bị hắt hủi bên lề đường. Em sẽ vứt toàn bộ cái hộp này<br />
vào cuộc đời anh đấy, Ed, từng thứ một, của anh và em. Em sẽ<br />
vứt cái hộp này lên thêm nhà anh, Ed, nhưng chính anh, Ed,<br />
chính anh mới là kẻ bị vứt bỏ.<br />
Cái hộp này, em thừa nhận, sẽ làm em mỉm cười. Một điều<br />
thật hiếm hoi trong những ngày gần đây. Dạo này em thấy<br />
mình như cô ả Aimeé Rondelé trong Đến Trời Cũng Khóc, một bộ<br />
phim điện ảnh Pháp anh chưa xem bao giờ. Cô ta vào vai một<br />
sát thủ kiêm nhà thiết kế váy, và cô ta chỉ cười đúng có hai lần<br />
trong suốt cả bộ phim. Một lần là khi tên trùm sò, vốn là kẻ đã<br />
giết bố cô ta, bị ném bay khỏi tòa nhà. Nhưng đó không phải là<br />
nụ cười em đang nghĩ tới. Phải là nụ cười lúc gần hết phim kia,<br />
khi cô ta cuối cùng cũng có được chiếc phản với các tấm ảnh và<br />
rồi đã đốt nó trong một chiếc tàn đẹp mê hồn mà không thèm<br />
<br />
mở ra xem bên trong có gì và cô ta biết chắc rằng mọi chuyện đã<br />
kết thúc, châm một điếu thuốc lá và đứng đó, trong bộ váy dài<br />
màu xanh lá hoàn hảo, ngắm nhìn đám chim két túm tụm và<br />
nhộn nhạo bay quanh ngọn tháp nhà thờ. Em có thể nhìn thấy<br />
nó. Nụ cười như nói rằng thế giới này hóa ra vẫn còn có công lí.<br />
Nụ cười như nói rằng ừ đúng, em đã yêu anh, còn giờ, đây là<br />
đống đồ của anh, cũng chẳng khác gì anh, sẽ bắn ra khỏi cuộc<br />
đời em. Em biết là anh chẳng thể nhìn ra nó đâu, anh sai có thể<br />
nhìn ra được, nhưng có khi nếu em kể cho anh nghe toàn bộ<br />
kịch bản thì biết đâu đấy, anh sẽ hiểu ra ngay tắp lự, bởi ngay<br />
bây giờ, chính em cũng muốn anh nhìn thấy nụ cười ấy. Em<br />
chẳng còn yêu anh nữa, đương nhiên, nhưng vẫn còn đó, vài<br />
điều em muốn chỉ cho anh thấy. Anh cũng biết là em luôn<br />
muốn làm đạo diễn, nhưng anh đã chẳng bao giờ thực sự nhìn<br />
thấy được những bộ phim diễn ra trong đầu em, và, Ed ạ, đó là<br />
lí do vì sao hai đứa mình chia tay.<br />
• • •<br />
<br />
Em đã viết câu danh ngôn yêu thích lên nắp của cái hộp này,<br />
câu danh ngôn của Hawk Davies, một huyền thoại, và em đang<br />
dùng chính cái nắp hộp ấy làm bàn kê viết lá thư này để em có<br />
thể cảm nhận Hawk Davies đang chảy trôi trong từng con chữ<br />
gửi tới anh. Cái xe tải cửa hàng của bố Al có chút rung lắc nên<br />
thi thoảng chữ nghĩa xộc xệch, vì vậy chắc anh cũng sẽ phải<br />
chật vật lắm mới đọc hết được từng từ của lá thư. Sáng nay em<br />
đã gọi Al và ngay khi em vừa mới nói, “Đoán xem?” hắn đã đáp<br />
ngay, “Bà định nhờ tôi dùng xe của ông già để làm chân chạy<br />
việc cho bà chứ gì?”<br />
“Ông quả là thiên tài đoán mò,” em bật thốt. “Gần đúng<br />
đấy.”<br />
<br />