intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Sau cái nháy mắt

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

48
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ý tôi là khi bạn ở tuổi 42, với ba con, một chồng cùng các thứ bổn phận thì liệu có còn tính chuyện tìm cảm giác phấn khích? Không tính đến cảm giác mạnh tệ hại như khi phải đạp cú thắng xe chí tử, tất cả mạch máu trong người vụt rú lên. Nhưng đúng là thời gian gần đây tôi để mắt đến đàn ông hơi bị nhiều. Đặc biệt là đôi tay.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Sau cái nháy mắt

  1. Sau cái nháy mắt Ý tôi là khi bạn ở tuổi 42, với ba con, một chồng cùng các thứ bổn phận thì liệu có còn tính chuyện tìm cảm giác phấn khích? Không tính đến cảm giác mạnh tệ hại như khi phải đạp cú thắng xe chí tử, tất cả mạch máu trong người vụt rú lên. Nhưng đúng là thời gian gần đây tôi để mắt đến đàn ông hơi bị nhiều. Đặc biệt là đôi tay. Đừng hỏi vì sao, bởi đùng cái tôi trở nên bị mê hoặc bởi chúng. Những cẳng tay từ khuỷu trở xuống phơn phớt lông tơ với những đường gân và cơ bắp mà phụ nữ hẳn không có. Và những bàn tay đàn ông, góc cạnh và thành thục. Đâu đâu tôi cũng nhìn ngắm chúng. Trong tiệm ăn, ở trạm đổ xăng, lạy Chúa, cả trên lối đi của khu chợ giá rẻ K-Mart. Thật ngượng khi nhận ra mình đang hứng tình giữa gian hàng đồ nghề làm vườn Lawn & Garden. Bạn phải biết là không chỉ với trai tráng, tôi còn quan tâm đến cánh đàn ông lớn tuổi hơn. Đàn ông quãng 40, 50 trở lên, lứa tuổi mà có lẽ họ nghĩ là chẳng ả đàn bà nào đang còn nhìn họ với ánh mắt như tôi lúc này. Bạn biết không, thường thì tôi thích những gã có mái tóc rậm và gương mặt dày dạn, trông có vẻ còn làm nên chuyện. Mái tóc buộc đuôi ngựa ở đàn ông đứng tuổi cũng thu hút tôi. Và tôi đoán đây là một gã còn trẻ trung trong cách nghĩ. Có thể tôi nhầm vẻ bề ngoài. Bởi biết đâu gã chỉ là một anh chàng chúa ghét phải đi gặp cánh thợ cạo? Dù sao, tôi đang ngồi ở đấy, trong quán cà phê, đọc một cuốn sách của Robin Hemley và nó làm tôi cười phá lên. Tôi nhìn quanh xem có ai để ý không, và ôi chao, một người đàn ông đang mỉm cười với tôi. Anh ta trông cũng bảnh, đang ngồi đọc một tạp chí, và không phải thứ tạp chí tầm phào nào đó về môtô, máy tính hay về các ả người mẫu, mà là tờ New Yorker. Một tay có học hẳn hoi, Chúa ạ. Tôi đáp lễ bằng một nụ cười thoảng. Quay lại với trang sách, tôi chuyển thế ngồi, vắt chéo hai chân, thẳng lưng hơn một chút, và như cô tôi vẫn bảo, nào, hãy ưỡn ngực lên. Tôi đặt cằm trên tay, nghiêng đầu một chút. Cái dáng như muốn nói tôi đang để ý anh đấy, hay đại loại như vậy. Một vị khách hàng ở phía trước vào bỗng gây cảnh náo loạn khi làm đổ cà phê, và cái khay rơi xuống sàn vang loảng xoảng. Tôi liếc nhanh sang quý - ông - quyến - rũ đúng lúc quý ông đang nhìn tôi. Thế là tôi mỉm cười. Và rồi, Chúa ơi, tôi đã nháy mắt.
  2. Lúc ấy nó chỉ là cái nháy mắt vậy thôi, chỉ là một ghi nhận rằng anh đấy, tôi đây và cả hai ta cùng chứng kiến cái cảnh lộn xộn buồn cười, và có thể, bằng cách nào đó hai ta cùng nhìn nhận vụ việc sâu hơn một chút so với bình dân thiên hạ xung quanh và đã có một thoáng giao cảm. Tất cả cái nháy mắt chỉ có vậy, tôi thề đấy. Nhưng chuyện không dừng ở đó. Bởi bước tiếp theo là anh chàng mang cà phê và tờ New Yorker đi về phía tôi, chân mày hơi nhướng lên ý hỏi liệu có thể ngồi chung bàn. Tôi gật liền mấy cái trong khi chả tin tưởng lắm. Anh ta hỏi tôi về cuốn sách, còn tôi hỏi về tờ tạp chí. Rồi với vẻ khiêm tốn tôi cho biết tôi là nhà văn, anh ta cũng khiêm tốn nhận mình là nhạc sĩ, dù thực ra hai chúng tôi kẻ thì nhân viên kế toán, người thì kỹ sư máy tính, và chúng tôi hiểu rằng mình không bị đánh giá bởi nghề kiếm cơm. Tôi cho anh ta biết tên, anh ta cũng vậy, đó là một trong những cái tên tôi luôn thấy dễ mến. Anh ta có mái tóc muối tiêu loăn xoăn dài quá cổ áo sơmi, những vết nhăn đã xuất hiện ở đuôi mắt. Hai cánh tay căng cứng khi anh ta chống khuỷu rướn về phía trước, nói với tôi bằng một giọng trầm, buộc tôi cũng rướn người theo. Tôi mỉm cười phô hai lúm đồng tiền và hi vọng hơi thở tôi không nặng mùi cà phê. Chúng tôi tiếp tục chuyện trò. Về văn học, âm nhạc và kịch nghệ. Về việc tìm chỗ đỗ xe trong thành phố này ngày càng không thể chịu đựng nổi, còn tình trạng giao thông thì lố bịch ra làm sao. Anh ta bảo anh ta ở gần công viên, tôi nói tôi ở gần trường đại học... Ngoảnh lại, cà phê đã nguội và chẳng hiểu bằng cách nào mà một giờ đồng hồ đã vèo trôi. Carolyn Steele Agosta sinh ở Dearborn, Michigan, sống ở North Carolina, Hoa Kỳ. Nhân vật chính thường là phụ nữ, nhưng Carolyn không làm “văn học dành cho phụ nữ”. Truyện ngắn, tiểu thuyết của Carolyn ngọt ngào, hóm hỉnh nhưng không ngại len lách vào góc khuất tâm hồn, phẫu thuật những nỗi đau người đời thường che giấu. Có lẽ đó là lý do dù xuất hiện gần đây
  3. Thực sự đã đến lúc tôi phải đi, anh ta tiễn tôi ra xe. nhưng Carolyn đang được Ơn Chúa, cái xe đang khá là sạch sẽ, ghế trước không đọc nhiều ở Mỹ, Anh, châu chất đống đồ chơi của bọn trẻ, là những con rối Âu và châu Mỹ Latin, phát khuyến mãi kèm các hộp đồ ăn hiệu Happy Meal của thanh trên BBC và là nguồn chúng. Anh ta bảo sẽ đến dự buổi bình thơ vào tối thứ cảm hứng kịch bản của một sáu tới vì bạn anh ta đệm sáo cho nhà thơ nào đấy. số hãng phim. Tôi nói tôi chưa bao giờ có mặt ở một nơi như thế, anh ta bảo tôi nên thử xem. Thế là tôi nói có thể tôi sẽ Có thể tìm đọc nguyên bản đến. Rồi tôi lái xe đi, hai bàn tay đẫm mồ hôi trên tayAnh ngữ Sau cái nháy mắt lái. (After the wink) trên trang web chuyên đăng truyện Tôi không có gì phải phàn nàn về ông xã ở nhà, phải ngắn nói rõ như thế. Ảnh biết yêu thương, sâu sắc, hấp dẫn www.eastoftheweb.com. và chăm sóc tôi. Vậy mà vào tối thứ sáu tôi đã có mặt ở cái buổi bình thơ chết tiệt, cố làm ra vẻ đang VĨNH QUYỀN thưởng thức thơ ca, kỳ thực chỉ dõi mắt tìm quý - ông dịch và giới thiệu - điển - trai. Chẳng thấy anh chàng đâu, tôi thấy mình như một con ngốc. Đúng lúc tôi nghĩ đến bỏ về (dẫu cố dặn lòng chỉ chờ thêm năm phút nữa thôi) thì anh ta bước vào. Và nháy mắt với tôi. Chỗ ấy đông đảo và ầm ĩ. Người ta nói chuyện riêng và hoàn toàn không để tâm tới nữ thi sĩ mặc bộ cánh bó sát người màu tím, tóc cũng nhuộm tím đang rống lên bài thơ gì đó về món mì Ý. Một cơn run nhẹ râm ran cánh tay tôi khi anh ta đỡ lấy khuỷu tay, đưa tôi đến một góc yên tĩnh hơn. Anh ta hỏi tôi có muốn rời khỏi chỗ này không. Tôi gật đầu và bất giác hai đầu gối tôi như muốn long ra. Tôi sợ nếu tôi bước đi chúng sẽ xiêu vẹo, lảo đảo, chả quyến rũ tí nào. Rồi tôi đã làm chủ được bản thân. Chúng tôi lên xe của mình và tôi theo anh ta đến một quán bar yên tĩnh, ánh sáng dịu, và một ban nhạc có nghề đang chơi những bản nhạc vang bóng một thời. Chúng tôi chuyện trò và khiêu vũ. Đôi cánh tay anh ta ôm ngang eo lưng tôi, cái eo thường chỉ quen với việc đeo tạp dề, bế con và dành cho đôi cánh tay của ông xã. Là đôi cánh tay cũng phơn phớt lông và sạm nắng, cũng có những cơ bắp dẻo dai. Là đôi cánh tay mà tôi đang cố không nghĩ đến, giống như tôi đang cố không nghĩ đến rằng cả quý - ông - phong - nhã và tôi, mỗi người đang đeo nhẫn cưới của mình. Nhưng sự thực là chúng tôi đang đeo nhẫn cưới, và chúng tôi cũng không tự lừa phỉnh mà chỉ coi đây là cái cách để chúng tôi lại được nhìn thấy.
  4. Bạn nghĩ xem, theo tôi, dường như sau tuổi 40, chúng ta trở nên vô hình. Ồ, tất nhiên bạn vẫn ở đó và mọi người vẫn trông thấy bạn, nhưng họ không thực sự nhìn thấy bạn. Họ chỉ thấy người này là mẹ của một cô gái giờ đã khôn lớn, là con của một bà mẹ giờ đã như trẻ con, và là người có trách nhiệm giữ cho mọi thứ gắn bó với nhau. Là một người không thể có ham muốn, không được phép do dự hay nuôi những khát vọng chưa thực hiện trọn vẹn. Là một người tồn tại đấy nhưng không chắc là có thực, hoặc không thể cảm thấy sự tồn tại ấy. Tôi nhìn kỹ quý - ông - còn - bảnh và có thể thấy anh ta vẫn ham nhạc rock, vẫn còn ra dáng nếu ngồi sau tay lái một chiếc ôtô thể thao hiệu Corvette và vẫn lo lắng về bản thân trông ra làm sao trước một phụ nữ trẻ hơn, lúc này là tôi. Thế rồi tôi mỉm cười ve vãn, anh ta ve vãn đáp lại và điều đó gây cảm giác thật tuyệt. Chúng tôi khiêu vũ và tôi cảm thấy khác lạ làm sao khi trong vòng tay đàn ông không phải chồng mình mà là một người to cao hơn một chút, có giọng nói khác, mắt môi cũng khác. Cảm giác ấy thật kỳ quặc, và còn kỳ quặc hơn khi anh ta hôn tôi, hôn ngay tại đó, giữa sàn nhảy. Hơn 20 năm rồi tôi không hôn môi người đàn ông nào khác chồng, vậy mà bây giờ môi anh ta đang áp lên môi tôi. Nó khác quá chừng, khác từ cảm giác tiếp xúc, mùi vị cho đến kiểu hôn. Hơn thế, nó là thật, tôi thật sự ở đây và tôi đang hôn. Tôi bắt đầu run, bắt đầu run bần bật như một thanh âm thoa chết tiệt, cho đến lúc anh chàng tưởng rằng mình hôn hay đến mức sắp dìu được người đàn bà tới đỉnh. Thực ra chưa mùi mẻ gì với tôi, mà tôi chỉ run lên vì sợ, vì nhận ra mình đang nghĩ đến nhiều thứ khác sẽ đến hơn là nụ hôn. Và điều đó làm tôi chết khiếp. Với vẻ hài lòng, anh chàng khẽ cười dịu dàng, còn tôi thì đỏ bừng, ngượng chín người và chúng tôi trở về bàn. Anh ta nhìn tôi và tôi nói thầm vâng, hãy nhìn em đi. Tôi chưa sẵn sàng để già, để quay lưng với mọi niềm vui thú. Tôi muốn rung lắc khi tôi nhảy, muốn đung đưa khi tôi bước đi. Tôi muốn có người đàn ông nhìn theo tôi và khẽ kêu lên “ái chà...”! Thế rồi tôi bắt đầu nghĩ, có thể đó chính là lý do dẫn người ta đến chỗ không chung thủy. Để được nhận ánh nhìn ấm áp từ một đôi mắt ngoài chồng ngoài vợ. Để tin rằng mình vẫn còn duyên chứ không vô hình vô ảnh như mọi người tưởng. Và để được không phải chính mình của đời thường, dẫu trong thoáng chốc. Tôi cũng nhìn anh chàng. Tôi thấy người đàn ông trước mặt đang có nỗi sợ như tôi, sợ trở nên vô hình, sợ bị xem đã thuộc về quá khứ, đang bước vào chặng cuối đời, đang già. Thế là tôi rướn người qua bàn, nắm lấy tay anh ta, bàn tay đẹp, ngón rộng
  5. và thô, tay của một người đàn ông khéo léo. Tôi vuốt ve cổ tay anh ta như muốn bảo này anh, trông anh vẫn còn hấp dẫn và anh đang làm tôi khao khát đấy. Rồi tôi nghĩ đến những chuyện tôi chưa bao giờ làm và những chuyện tôi sẽ không bao giờ trải nghiệm, và tự hỏi muộn quá rồi chăng. Một luồng cảm xúc lan khắp người, bắt đầu từ đôi môi, khiến tôi có cảm giác môi mình nóng bừng và phồng rộp. Chết tiệt, tôi nghĩ, quỷ tha ma bắt cái dấu hiệu thời mãn kinh xuất hiện không đúng lúc. Nhưng không phải vậy. Đó chỉ là do tôi vừa hiểu rằng tôi sẽ không làm gì đấy với người đàn ông trước mặt. Bởi đó là chuyện không nằm trong danh sách các thứ tôi muốn làm trong đời. Tôi hôn phớt lên má quý - ông - lẽ - ra - đã. Rồi có lúc tôi sẽ mơ tưởng đến anh ta, đùa bỡn với ý nghĩ anh ta suýt nữa làm tôi phải xưng tội, và tôi cũng sẽ giữ kỷ niệm về nụ hôn của anh ta, dành cho những ngày tôi không còn làm gì được với những khao khát thầm kín. Tôi lái xe về nhà, ngồi yên trong xe một lúc, ngước nhìn ánh đèn từ ô cửa sổ phòng ngủ. Đôi khi, bạn biết đấy, cái nháy mắt thực ra chỉ là sự máy động tự phát của dây thần kinh, là sự co giật bất thường của các cơ do lỗi của tế bào thần kinh hay khớp thần kinh. Các cơ cứ co giật như vậy cho đến khi có thứ gì đó gõ lên khiến chúng dịu trở lại, giống như cái máy hát chạy bằng kim vượt thoát được rãnh lỗi trên đĩa và mọi chuyện trở lại bình thường, trở lại quay đều trên đường dẫn vốn có. Và như thế bản nhạc mới được thể hiện một cách hay nhất.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2