intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

SỞ THỊ XUÂN THU Phần 7

Chia sẻ: Nguyen Hoang | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:32

98
lượt xem
9
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

SỞ THỊ XUÂN THU Tác giả: Ninh Trí Viễn Phần 7: Ân đền oán trả Trời vừa mờ sáng, Sở Tranh đã chuẩn bị tốt quần áo và đồ dùng, gói thành một bao nhỏ, để một phong thư lên chăn rồi len lén bỏ trốn ra khỏi phủ. Sở Tranh vừa tới đầu ngõ thì đã thấy thiếu niên kia đang đứng đợi. Trời sang sớm đầu xuân có chút lạnh, quần áo thiếu niên lại mỏng khiến hắn không ngừng run lên cầm cập. Thấy Sở Tranh tới, thiếu niên như trút được gánh nặng, vội vàng tiến tới: - Thiếu gia, ngài đã...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: SỞ THỊ XUÂN THU Phần 7

  1. SỞ THỊ XUÂN THU Tác giả: Ninh Trí Viễn Phần 7: Ân đền oán trả Trời vừa mờ sáng, Sở Tranh đã chuẩn bị tốt quần áo và đồ dùng, gói thành một bao nhỏ, để một phong thư lên chăn rồi len lén bỏ trốn ra khỏi phủ. Sở Tranh vừa tới đầu ngõ thì đã thấy thiếu niên kia đang đứng đợi. Trời sang sớm đầu xuân có chút lạnh, quần áo thiếu niên lại mỏng khiến hắn không ngừng run lên cầm cập. Thấy Sở Tranh tới, thiếu niên như trút được gánh nặng, vội vàng tiến tới: - Thiếu gia, ngài đã tới. Sở Tranh đưa bao hành lý lên xe ngựa hỏi: - Ngươi tên gọi là gì?
  2. - Tiểu nhân gọi là Lưu A Căn. - Được a, vậy sau này ta gọi ngươi là A Căn đi. A Căn, mau tới đây giúp ta một chút. Sở Tranh chỉ A Căn lấy đống củi hôm qua hắn trở vào thành bán, xếp qua một bên để bên trong thành một không gian vừa chưa đủ một người ngồi. Sau đó, Sở Tranh tiến vào trong rồi nói A Căn lấy củi che lại. Lưu A Căn không hiểu hỏi: - Thiếu gia, ngài làm như vậy để làm gì? Sở Tranh cười cười nói: - Ngươi không cần phải hỏi nhiều, đúng rồi, cái này đưa trước cho ngươi. Dứt lời lấy một quan tiền ra đưa cho A Căn.
  3. Lưu A Căn trong lòng cảm thấy bất an, đưa mắt nhìn nhìn quan tiền trong tay, cuối cùng không chịu nổi mê hoặc, lấy củi che Sở Tranh lại. Xe ngựa ra khỏi thành cực kỳ thuận lợi. Binh lính canh thành sáng sớm vẫn còn mơ ngủ, nhìn thấy một tiểu tử cùng xe ngựa tồi tàn đi qua, một câu cũng không thèm hỏi mà cho ra khỏi thành Đi được khoảng năm dặm, Sở Tranh đẩy củi chui ra ngoài hưng phấn hét lớn. Đã nhiều năm qua, trừ một lần theo Sở phu nhân lên miếu thắp hương ra, còn lại hắn chưa bao giờ ra khỏi thành. Nhìn những ngọn cỏ, hoa dại, cây cối um tùm hai bên đường. cảnh tượng này ở tiền thế đối với Sở Tranh mà nói tuyệt không thể nhìn thấy. Sở Tranh cho xe chạy chầm chậm, hưởng thụ lấy không khí đầu xuân. Lưu A Căn cười cười nhìn Sở Tranh, đúng là con cái nhà giàu có khác. Trong mắt A Căn mà nói, những cảnh sắc thế này còn xa mới bằng những trái cây dại mà có thể ăn được. Thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trưa, Sở Tranh trán đầy mồ hôi hỏi: - Chúng ta đã đi được bao xa rồi? Lưu A Căn nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời:
  4. - Đã đi được khoảng hơn bốn mươi dặm rồi. Sở Tranh lúc này chỉ thấy miệng lưỡi khô ran liền hỏi: - Ở gần đây có chỗ nào bán nước không? Lưu A Căn kinh ngạc nhìn hắn: - Thiếu gia, ở đây không giống như trên núi đâu. Trên núi còn có thể tìm nước chứ ở trong rừng này khó mà tìm được nguồn nước. Khi tiểu nhân tới thành bán củi, lúc trở về đều tự mình mang nước theo. Sở Tranh bất đắc dĩ nói: - Vậy tốt rồi, mau lấy nước của ngươi cho ta uống một chút. Lưu A Căn vội từ bên canh xe ngựa lấy ra một bìu nước. Chẳng biết bìu nước được làm bởi cái gì nhưng nhìn bề ngoài của nó rất dơ bẩn.
  5. Sở Tranh nhìn bìu nước trong lòng không khỏi ơn ớn. Hắn từ trước tới nay ăn sung mặc sướng, ngay cả nước uống cũng được lấy từ mạch nước khoáng trong thành, nào đã bao giờ nhìn thấy thứ dơ bẩn như thế này. Đột nhiên từ phương xa truyền tới tiếng vó ngựa, dựa vào âm thanh mà nói số lượng có vẻ không ít, khiến cho ngay cả mặt đất cũng nh ư rung rinh. Sở Tranh vội chui vào trong đống củi, dung củi che lại, miệng thì kêu lớn: - A Căn, mau cho xe ngựa quay đầu trở về lại Bình Nguyên thành. Lưu A Căn không hiểu hỏi: - Thiếu gia, ngài không đi bờ sông nữa sao? Sở Tranh lo lắng la lên: - Đừng có hỏi nhiều, cứ theo lời ta mà làm. Nếu có người hỏi ngươi thì ngươi cứ trả lời là vào thành bán củi, còn nữa ngàn vạn lần không được nói gặp qua ta. Lưu A Căn không dám hỏi vội theo lời Sở Tranh quay đầu xe.
  6. Không lâu sau thì truy binh từ phía sau đã đuổi tới. Sở Tranh từ khe hở nhìn ra không khỏi trợn tròn mắt. Hắn thật không ngờ lại có hơn năm sáu trăm người, bên cạnh phó tướng dẫn đầu còn có một lão nhân, nhìn kỹ thì chính là Cao lão tổng quản trong phủ. Thì ra sau khi Sở phu nhân tới phòng Sở Tranh tìm không thấy hắn, tiếp đó tìm trong phủ cũng không thấy khiến trong lòng không khỏi lo lắng. Ngay sau đó, nha hoàn tìm được thư của Sở Tranh lưu lại mang tới. Sở phu nhân mở thư ra xem thì mới biết Sở Tranh đã đi quân doanh tìm phụ thân. Sở phu nhân đọc xong tức giận muốn điên người. Từ Bình Nguyên thành tới quân doanh mấy trăm dặm, Sở Tranh là một đứa con nít, nếu trên đường xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào. Vì vậy, bà ta vội cho gọi thành chủ vào phủ kêu hắn phái người cùng Cao lão ra ngoài thành tìm kiếm. Sở Tranh lẩm bẩm: - Cái này đúng là lạm dụng chức quyền mà! Chỉ tìm một mình ta mà dùng tới nhiều người như vậy sao? Sở Tranh thì nghĩ vậy chứ thành chủ đại nhân thì muốn cũng không dám. Hắn biết rõ Ngũ công tử là đứa con mà Sở đại nhân sủng ái nhất, huống chi ngoài thành cũng là địa phận mà hắn quản lý. Vạn nhất tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì thì thành chủ như hắn coi như xong đời. Vì vậy, khi vừa biết tin, hắn không dám qua
  7. loa mà điều phái toàn bộ kỵ binh trong thành dọc theo đường tới quân doanh tìm kiếm. Lưu A Căn kinh hãi tới mức ngồi trên xe chút động đậy cũng không dám. Đột nhiên có người la lên : - Tiểu từ bên kia, ngươi ở đây làm gì? Lưu A Căn sợ tới mức run cầm cập. Chỉ thấy một tên quan quân cưỡi ngựa chạy tới, mặt mày như một hung thần nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn run giọng trả lời: - Tiểu…tiểu nhân là đang muốn vào thành bán củi. - Có nhìn thấy một công tử thiếu niên mặc áo trắng đi về hướng Nam không? Lưu A Căn do dự chưa trả lời khiến tên quan quân bực mình vung roi quất một cái: - Nói mau!
  8. Lưu A Căn đau tới mức nhảy lên vội la lớn: - Không có, tiểu nhân từ sớm tới giờ nào có nhìn thấy công tử nào đâu. Phó tướng lĩnh binh nghe binh lính nói lại liền thương nghị với lão tổng quản: - Cao tổng quản, Sở tiểu thiếu gia trời ch ưa sáng đã ra khỏi thanh thì cũng không có khả năng đi xa như vậy. Chúng ta vốn một đường vội vàng phi ngựa tới đây, không tránh khỏi sơ suất, không bằng chúng ta thử quay lại tìm một lần nữa xem. Cao lão tổng quản liếc nhìn Lưu A Căn thấy không có gì đáng nghi, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: - Vậy cũng được. Mấy năm qua Sở Tranh theo Ngô An Nhiên tập võ, ông đều nhìn thấy tất cả. Đối với việc tiểu thiếu gia võ công tiến cảnh quá nhanh khiến ông muốn cứng lưỡi mà không hiểu. Nghĩ mãi không ra nguyên nhân, có một ngày Cao lão lừa Sở Tranh tới phòng mình rồi bất ngờ điểm hôn mê Sở tranh. Sau khi kiểm tra ông mới phát hiện tiểu thiếu gia là người trong truyền thuyết trời sinh đã thông Nhâm Đốc nhị mạch khiến ông không khỏi đấm ngực kêu trời. Sở phu nhân khi trước đã không chỉ một lần nói ông truyền thụ võ công cho các con bà nhưng lão tổng quản lúc nào cũng nghĩ các vị công tử là mang họ Sở, còn Cao gia thì đời đời luôn là gia
  9. tướng của Vương gia. Vì vậy, sau khi suy nghĩ mãi ông ta đã từ chối. Nếu sớm biết tiểu thiếu gia là người thế này thì ông ta đã bất kế cái gì mà ân oán trăm năm của hai nhà Sở Vương. Bây giờ thì tốt rồi, ngược lại còn để tiện nghi cho Ngô An Nhiên hưởng. Cũng bởi vì vậy, lão tổng quản xuất thành ra ngoài tìm vốn cũng không mang hy vọng gì lớn. Với võ công của tiểu thiếu gia thì ở hoang sơn này đi chỗ nào mà chẳng được. Vì thế, đừng có nói là năm trăm người, dù cho là năm ngàn người thì cũng chưa chắc đã tìm ra. Chỉ là trong lòng ông ta có một chút lo lắng, tính cách tiểu thiếu gia vốn cổ quái, ngay cả s ư phụ còn bị thiếu gia quay tới mức chóng mặt thì người giang hồ bình thường chưa chắc đã chịu nổi hắn. Lúc này phó tướng nói lớn: - Mọi người nghe lệnh giăng thành một hàng quay lại tìm kiếm, ngay cả gốc cây ngọn cả cũng không được bỏ sót. Nếu tìm thấy thiếu gia thì Sở phủ nhất định sẽ có trọng thưởng. Đám quân sĩ lập tức hô lớn trả lời: - Dạ!
  10. Đợi đám binh lính bỏ đi, Sở Tranh từ trong đống củi chui ra nhìn Lưu A Căn. Khi tên binh lính lấy roi quất tới, Lưu A Căn mặc dù đã dùng tay đỡ nhưng trên mặt vẫn còn lưu một vết roi khá thâm. Sở Tranh có chút không đành, chỉ chỉ hỏi: - Đau không? Lưu A Căn cười cười nói: - Không sao, đã quen rồi. Quan quân trước giờ dữ lắm, chỉ cần tránh bọn họ là được. Sở Tranh nhìn khuôn mặt chất phác của Lưu A Căn, trong lòng thêm mấy phần hảo cảm. Trước đó hắn đều là dựa vào thân phận, ăn uống sinh hoạt tất cả trừ những gia nhân không nói, còn những người khác thì ai cũng đều a dua nịnh nọt miễn sao làm cho hắn vui. Trước giờ hắn chưa bao giờ chứng kiến cảnh sinh hoạt của những người thuộc tầng lớp tận cùng xã hội như A Căn, mà có lẽ đây cũng chính là cách thức sinh hoạt của đại bộ phận dân chúng trên thế giới này. Nhưng mình có thể làm gì cho những người dân này ?
  11. Dẫn dắt bọn họ tạo phản, đòi lấy quyền tự do? Nói chơi à, đối với dạng người như Lưu A Căn, miệng kêu gào cái gì mà tự do bình đẳng bác ái hắn hiểu không? Huống chi tạo phản còn phải nói tới thiên thời địa lợi nhân hòa, mà ở cái xã hội này trụ cột chân chính lại là các sĩ tử, bất kỳ hình thức cải cách nào đều cần phải được bọn họ ủng hộ. Nhưng dạng người như Lưu A Căn lại sống ở tầng lớp dưới cùng của xã hội, trừ phi cuộc sống hiện tại không còn có thể sống, bằng không bọn họ cũng không muốn tranh đấu với ai. Cứ lấy thí dụ nh ư tại Bình Nguyên thành, giả như ngươi muốn tạo phản lật đổ Sở Danh Đường thì chắc cũng không có bao nhiêu người theo nhà ngươi, thậm chí bọn họ còn có khả năng bắt ngươi đem lên quan phủ. Bởi vì nguyên nhân chủ yếu là dưới sự cai trị của Sở Danh Đường bọn họ sống không đến nỗi tệ, vẫn còn có thể sống được. Hơn nữa, từ mặt lịch sử mà thấy thì người đầu tiên dẫn đầu tạo phản th ường chết rất sớm. Trần Thắng, Ngô Nghiễm khởi nghĩa rốt cục chỉ làm lợi cho Lưu Bang. Trương Giác, Hoàng Cân khởi nghĩa tạo thành thế cục Tam Quốc. Rồi sau đó Hoàng Sào, Chu Nguyên Chương, Lý Tự Thành cũng đều là tiếp nhận thành quả của người khác. Loạn thế xuất anh hùng nhưng phải sống tới cuối cùng thì mới là đế vương, mà những đế vương kia miệng thì nhân nghĩa chứ đằng sau thì toàn là những nhân vật sẵn sàng đâm sau lưng người khác. Sở Tranh tự nhận hắn so với tiêu chuẩn trên thì còn kém xa lắc. Mà nghĩ những việc này làm cái gì, Sở Tranh bật cười. Tương lai của mình chỉ sợ giống như kiếp trước làm việc cho người khác. Sở Tranh đối với tình huống gia tộc Sở thị cũng hiểu đôi chút, hắn cũng biết phụ thân đang đ ược Sở Vương hai nhà đứng sau hỗ trợ. Nếu như phụ thân có thể chấp chưởng triều chính, sau đó nếu Sở Tranh hắn nỗ lực hỗ trợ thì sẽ có cơ hội rất lớn nắm quyền sinh sát trong tay. Tới
  12. lúc đó mình hoàn toàn có thể thay đổi số phận của những người như Lưu A Căn này. Đến lúc đó thì….mà thôi, việc tới đâu hay tới đó đi. Lưu A Căn đột nhiên hỏi: - Thiếu gia, những người vừa rồi là tìm thiếu gia sao? Sở Tranh tự đắc nói: - Đúng vậy. - Thiếu gia là từ trong thành lén trốn ra ngoài a? - Đương nhiên, nếu không bọn họ tìm ta làm gì. - Ngài là một đứa trẻ ở bên ngoài, lại ăn mặc đẹp như vậy phụ mẫu ngài đương nhiên sẽ rất lo lắng rồi.
  13. Sở Tranh không thèm để ý, từ trong bao h ành lý lấy ra đồ ăn, phân ra một phần đưa cho Lưu A Căn: - Cho ngươi. - Cái này là cái gì? - Là điểm tâm ta mang từ nhà đi, ăn ngon không ? Lưu A Căn vừa ăn vừa liên tục gật đầu. Hắn làm gì mà thấy qua những thứ này. Cả đời hắn mà nói ăn ngon nhất cũng chỉ là cái banh bao mà thôi. Sở Tranh lại lấy từ hành lý ra một quan tiền: - Cái này đưa ngươi trước, miễn phải khi tới quân doanh lại quên. Lưu A Căn nhìn chằm chằm vào bao hành lý: - Thiếu gia, ngài ra ngoài mang theo bao nhiêu tiền?
  14. Sở Tranh âu sầu nói: - Mang theo mười mầy quan a. Sớm biết vậy chẳng thèm mang theo làm gì. Nơi hoang sơn dã ngoại có muốn dùng cũng không dùng được. Mang trên người chỉ nặng người thôi. Bỏ đi, cho người thêm một quan nữa. Kỵ binh của Bình Nguyên thành rốt cục cũng không đuổi tới nữa. Con ngựa gầy còm của Lưu A Căn vì vậy mà chạy khá an toàn. Hai người ngồi trên xe cứ một đường mà đi, thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã tối. Sở Tranh đứng trên xe nhìn bốn phía nhưng không trông thấy nhà nào liền hỏi: - A Căn, trước đây nếu ngươi đi trên đường gặp trời tối thì làm gì? Ánh mắt Lưu A Căn lóe lên nói: - Tiểu nhân ngủ qua đêm trên xe. Sở Tranh thở dài:
  15. - Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, hôm nay đi tới đây thôi. Chúng ta tới ven rừng kia rồi nhóm đống lửa ngủ qua đêm. Đống củi trên xe xem ra có ích quá chứ. Tới ven rừng, Sở Tranh nhảy xuốn g xe, mang theo một ít củi ném xuống mảnh đất trống: - A Căn, dừng ở đây thôi. Ngươi đừng nói với ta là ngươi không mang mồi lửa a, nếu như vậy thì… Sở Tranh đột nhiên cảm thấy một luồng gió thổi tới, vô ý thức né qua một bên. Một thanh đao bổ củi sượt qua chóp mũi hắn. Sở Tranh giận dữ hét lớn: - A Căn, ngươi muốn làm gì? Sắc mặt Lưu A Căn dưới ánh hoàng hôn lúc này thật dữ tợn: - Tiểu thiếu gia, ngươi mang nhiều tiền như vậy không lẽ không sợ người khác đỏ mắt sao?
  16. Sở Tranh ngẩn người. Vừa rồi hắn còn nghĩ xem cách giúp loại người này như thế nào, ai ngờ nháy mắt Lưu A Căn đã trở mặt muốn giết hắn. - Ta không phải đã cho ngươi thêm một quan rồi sao? - Nhưng nếu lấy được mười mấy quan thì chẳng phải tốt hơn ư? Sở Tranh nói: - Ngươi muốn lấy tiền thì cứ lấy, vì cái gì mà muốn giết luôn cả ta? Lưu A Căn nói: - Ngươi sớm đã biết tên ta, lại còn biết ta ở dưới chân núi Thanh Sơn, không giết ngươi thì ta phải làm gì. Nhà ta còn có một mẹ già và hai đệ đệ muội muội nữa a. Sở Tranh nhìn Lưu A Căn, nắm tay dần mở ra, mệt mỏi nói: - Ngươi đi đi, ta coi như không có chuyện gì xảy ra.
  17. Lưu A Căn ngẩn người cười lớn: - Tiểu thiếu gia của ta, ngươi nói cái gì thế. Dứt lời liền vung dao chém xuống. Sở Tranh chán chẳng thèm né tránh, một quyền vung ra đánh Lưu A Căn bay ra ngoài. Tiếp đó Lưu A Căn còn chưa kịp đứng dậy thì Sở Tranh đã lao tới bên cạnh một tay nắm áo, một tay nắm lỗ tai hắn rồi ném ra xa, hét lớn: - Cút đi cho ta! Lưu A Căn choáng váng hồi lâu mới nhận ra được đứa bé trước mặt mình vốn không thể trêu vào, vội vàng bỏ chạy. Sở Tranh đột nhiên kêu lên: - Quay trở lại đây! Lưu A Căn lập tức đứng yên, cả người không ngừng run rẩy.
  18. Sở Tranh nhẹ giọng nói: - Mang theo xe ngựa của ngươi đi đi, ta dù sao cũng không biết điều khiển. Ngươi cũng không cần phải sợ, sau này ta sẽ không tìm ngươi làm gì, nếu không thì hôm nay ta đã không tha cho ngươi đi rồi. Lưu A Căn ngây ngốc hồi lâu rồi vội cưỡi ngựa chạy đi. Lưu A Căn đi rồi, Sở Tranh mới phát hiện ra mình rơi vào một hoàn cảnh khá phiền toái. Đường thì không biết, trời thì tối, trong rừng lúcnày không ngừng truyền lại tiếng sói tru khiến Sở Tranh bắt đầu hối hận. Biết thế hắn đã lưu Lưu A Căn lại rồi từ từ dạy dỗ hắn, biết đâu chừng hắn lại khóc rống l ên rồi thề tận trung với mình cả đời thì sao…….Phì phì phì, nghĩ gì vậy, loại người này mà có thể vậy sao. Lòng tham không đáy, đã thế lại còn muốn giết người diệt khẩu. Cũng may mình có chút võ công, nếu đổi là người khác thì có lẽ đã chết sớm mất rồi. Thêm một tiếng sói tru lên, so với mấy lần trước thì khoảng cách có vẻ gần hơn nhiều. Sở Tranh rùng mình vội trèo lên một cây đại thụ, kiếm lấy một hốc cây rồi chui vào trong nằm, trong lòng thì rầu rĩ không biết phải làm gì bây giờ. Trở về thì không cam tâm. Nếu thật sự không còn cách nào thì ngày mai chỉ còn biết đi theo
  19. hướng Nam, tới bờ sông tìm nơi trú ngụ của mười mấy vạn đại quân mà thôi, hi vọng có thể tìm thấy phụ thân. Nghĩ nghĩ một hồi Sở Tranh ngủ lúc nào không hay. Không biết ngủ được bao lâu, Sở Tranh đột nhiên mở mắt tỉnh dậy. Lúc này hắn nghe thấy phía dưới gốc cây truyền lại âm thanh đao kiếm va chạm nhau. Phản ứng đầu tiên của Sở Tranh lúc này là ngạc nhiên, ai ngờ vừa mới trốn nhà ra ngoài đã gặp giang hồ giao đấu, cái này sao mà giống như trong tiểu thuyết quá đi chứ. Trong tiểu thuyết nhân vật chính đi vào ban đêm không hề buồn tẻ thế nào nếu không nhìn thấy cao nhân giao dấu thì cũng nghe trộm được bí mật trong giang hồ. Đương nhiên là nếu gặp mỹ nhân đang gặp nạn thì càng tốt. Sở Tranh phấn chấn tinh thần, quay người lén nhìn xuống gốc cây. Trời ạ, đúng là có mỹ nhân a, mỹ nhân lúc này đang cầm một thanh kiếm dài ba tấc cùng một hắc y nhân đánh không biết trời đất ở phía bên dưới. Hắc y nhân lúc này chợt lui về sau la lớn: - Chậm đã ! Thanh âm hắc y nhân nghe rất chói tai, theo trong sách mà nói thì loại người này chắc chắn không phải người tốt.
  20. - Vị cô nương kia, cô đã đuổi theo ta cả ngày không lẽ không biết là không làm gì được ta sao ? “Như ảnh tùy hình” của cô nương dù rất lợi hại nhưng còn chưa luyện tới mức đại thành. Không bằng chúng ta dừng tay đi. Nữ tử vừa thở dốc vừa nói: - Lâm Phong Ngôn, ngươi trong giới võ lâm Giang Nam coi như cũng là nhân vật có tiếng tăm, vậy tại sao lại chịu đi làm thám tử cho quân Tề, lại còn dám ngang nhiên tới Bình Nguyên thành làm càn, bản … cô nương ta không bắt ngươi giao cho Sở đại nhân không được. Sở Tranh nghe thấy càng vui mừng. Theo như nữ nhân kia thì hình như nàng ta cũng ở Bình Nguyên thành. Vừa cùng quê mà hình như nàng ta đối với phụ thân rất là tôn kính, quá tốt, quá tốt a. Lâm Phong Ngôn lẫm liệt nói: - Lâm mỗ thân là người Nam Tề đương nhiên là phải ra sức cho Nam Tề, cái này có gì sai chứ? Nếu cô nương không chịu bỏ qua thì để Lâm nỗ tiếp tục lĩnh giáo “Như ảnh tùy hình” của cô nương vậy.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2