intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tâm Yêu

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

51
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Thân cây trong suốt, lá xanh mờ ảo mọc quanh không liền cành. Nghe nói nó đã tồn tại ở đây rất lâu rồi, lớn lên nhờ nước mắt của Thiên Hậu, giọt nước mắt nàng, mang bao đau thương cõi tình, góp nhặt tinh hoa yêu thương của trời đất. Thiên Hậu gọi nó là Tâm Yêu. Loại cây Tâm Yêu này có thể xem là tuyệt cảnh, đẹp đến đau lòng,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tâm Yêu

  1. Tâm Yêu Tên tác gỉ :[ Băng Vũ ] [ chap1 ] Truyền thuyết kể rằng, ở phía Đông thiên đàng có một loại cây thần thánh. Thân cây trong suốt, lá xanh mờ ảo mọc quanh không liền cành. Nghe nói nó đã tồn tại ở đây rất lâu rồi, lớn lên nhờ nước mắt của Thiên Hậu, giọt nước mắt nàng, mang bao đau thương cõi tình, góp nhặt tinh hoa yêu thương của trời đất. Thiên Hậu gọi nó là Tâm Yêu. Loại cây Tâm Yêu này có thể xem là tuyệt cảnh, đẹp đến đau lòng, chỉ tiếc rằng vẻ đẹp ấy lại ẩn chứa thứ đáng sợ nhất tạo hoá, đem tinh hoa góp nhặt tạo thành lòng ghen ghét đố kị, sau đó hình thành loại nổi đau cùng cực trong tình yêu, huỷ hoại con người. Nghe rằng cứ trăm năm cây sẽ nở hoa một lần . Hoa Tâm Yêu mỗi lần chỉ nở một bông, đẹp mĩ miều. Lúc đầu trắng đến thuần khiết, như tình yêu không chút vết tỳ, dần dần lại chuyển đỏ sẫm, như tình yêu đã quá sâu đậm rồi sinh ghen tuông đố kị, cuối cùng sẽ hoá tối đen, như tình yêu đến lúc phải chết đi vĩnh viễn. Vào ngày Tam Yêu nở hoa, đứa trẻ nào trên trần gian được sinh ra vô tình đúng lúc bông xoè đủ năm cánh, số phận sẽ phải chịu một cuộc tình bi ai, ví tình mà sống, cũng vì tình mà chết. Đau đớn vạn lần....
  2. phương đến cầu phúc. Hai cô công chúa nằm trong nôi vàng, tinh nghịch cười. Sau khi các nghi lễ cầu phúc đã thực hiện xong, một vị trưởng mẫu thốt lên khi đến gần nôi vàng là lời ca tụng:" Hai vị công chúa lớn lên nhất định là quốc sắc thiên hương, không ai bí kịp ". Nhà vua và hoàng hậu mỉm cười hài lòng. Sau đó lại thấy vị trưởng mẫu trầm ngâm một hồi, ánh mắt dừng trên hai vết bớt tuyệt đẹp trên cổ tay công chúa, trước khi lặng lẽ bước đi để lại một câu nói mơ hồ:" Ý trời đã định". Ngày hôm đó cả vương quốc chìm trong niềm hân hoan chúc tụng, không ai để tâm lời nói ấy, đã rất lâu sau cũng không một ai còn nhớ đến. 2. Thiên Điệp ngày càng lớn càng xinh đẹp, tựa như cái tên của cô, yêu kiều diễm lệ tựa loài bướm trên, bộ y phục trắng cô hay mặc càng làm cô giống như làn mây mùa xuân, mỏng manh mà thuần khiết vô ngàn. Tính nết hoà nhã, được mọi người trong ngoài yêu mến, ca ngợi. Thiên Hoa cũng giống chị, nhưng vẻ đẹp vẫn còn nét ngây thơ tuổi nhỏ, lại thường thích mặt y phục màu đỏ, giống như ngọn lửa cháy trong đêm, rực lên mờ ảo dưới ánh trăng, lung linh ta mị. Tính nết Thiên Hoa từ nhỏ đã có phần tinh nghịch, lúc nào cũng nũng nịu bên chị, bày đủ trò vui. Nhưng sự lém lỉnh này lại rất được nhà vui yêu thương, xem là bảo bối. Cả hai công chúa cầm, kì, thi, hoạ đều đứng nhất vương quốc, thêm vẻ đẹp khinh quốc khinh thành, quả đúng là không ai bì kịp. Năm mười hai tuổi, Thiên Hoa phát hiện bản thân có khả năng kì lạ, triều đình lại một phen nhốn nháo, lớn bé. Nghe rằng chỉ cần chạm phải máu của ai đó, cô có thể thấy được ý trung nhân sau này của họ. Sự việc này xảy ra khi cung nữ hầu hạ cạnh Thiên Hoa bất cẩn làm vỡ ly trà, máu nhỏ giọt, công chúa vốn xem cô nàng là tỷ muội, khẽ giúp nàng cầm máu. Kết quả trong đầu ẩn hiện hình ảnh tướng quân Triệu Kinh, thấy kì lạ, dò hỏi liền biết được hai người đang có tình ý, nhưng bí mật không dám công khai. Thiên Hoa ban đầu còn nghi, lại thử vạch nhẹ ngón tay của một nữ tỳ khác, kết quả cũng nhìn thấy hình ảnh một chàng trai trẻ. Từ khi tin tức lan truyền, mọi người trong ngoài thay nhau tìm cách gặp công chúa, cầu mong được nhìn thấy lang quân của mình. Hiển nhiên cái gì cũng có giới hạn, mà cũng hơi buồn cười, giới hạn mà cô nói ở đây là cô chỉ có thể xem cho nữ giới, nam giới không những tốn mất vài giọt máu, còn phải ủ rũ ra về, xem như hiến máu nhân đạo bất đắc dĩ. Riết cũng chán, Thiên Hoa hễ được nhờ vã lại nổi cáu, không cho mọi người nhắc đến khả năng đó, cũng giống như hiến máu nhân đạo rồi sẽ có ngày nghỉ ngơi, không làm việc nữa. Có một chuyện khiến cô bức bối nhất, là tất cả nữ giới cô đều xem được, trừ bản thân và tỷ tỷ Thiên Điệp của mình, lại thành ra cũng hiến máu bất đắc dĩ. Cứ thi thoảng làm lại, kết quả đều là không thấy, không thấy, không thấy lúc ấy cô lại nổi cáu, nổi cáu, nổi cáu, Thiên
  3. Điệp nhiều lần mỉm cười xoa trán cô, nói rằng:" Chắc là thời cơ chưa đến chưa xuất hiện!!!!"....... [ chap 2 ] Năm cả hai 16 tuổi, Cát-sa bắt đầu lấy cớ giả xâm lược phía Nam Tu-la, cuối cùng nắm được thành lớn Đại Nam. Sau vài trận quyết đấu, nhà vua thấy con dân bá tánh chịu khổ, liền nghĩ cách cầu hoà. Cuối cùng, đưa ra một quyết định hết sức khó khăn với bản thân, cho Thiên Điệp đi "cầu thân". Việc công chúa cầu thân hi sinh vì giang sơn xã tắc lịch sử trước giờ không ít. Nhưng đối với lòng yêu thương con của người cha người mẹ, lại là một nổi buồn phiền khó gỡ. Thiên Điệp biết mình là phận công chúa của một nước, dù sau này lỡ bị Cát-sa thôn tính, cũng phải thuẫn tiết để giữ trọn bổn phận cao quý này, huống chi là đi cầu thân. Suốt mấy ngày chuẩn bị lên đường, Thiên Hoa xưa nay vốn yêu thương tỷ tỷ hết mực liền làm loạn không yên, khóc lốc càng làm vua cha và mẫu hậu đau lòng. Kết quả xuýt làm bản thân bị giam lỏng. Ngày cả đất nước làm lễ đưa Thiên Điệp lên đường, thái tử Cát-sa cũng có mặt, nói rằng được lệnh phải đích thân đưa vương hậu của mình về cung. Ngày hôm đó, trong ánh mặt trời chói chang, quần thần chìm trong nổi đau xót, luyến tiếc khôn nguôi, Thiên Hoa cuối cùng cũng nhìn thấy được lang quân của tỷ tỷ mà cô hằng mong muốn được trong thấy, lúc đó, nụ cười trên gương mặt tỷ phu mờ ảo mà yêu mị như đêm trăng sáng đầy sao. Thiên Hoa rốt cuộc đã hiểu tại sao bản thân không thể thấy được đức lang quân của mình và tỷ tỷ, hiểu rồi lại càng sầu thêm.
  4. chàng ta hơi sững lại, sau đó cười cười "Cáo từ". Đó đã là chuyện của bốn năm trước, cũng chỉ có tôi và muội muội Thiên Hoa biết, bởi vì chuyện phạm tội này nói ra sẽ bị trách phạt, các "cẩu" nô tài sẽ cười cho thúi mặt. Bây giờ đã là thái tử phi của Cát-sa, không hiểu sao lại rãnh rỗi nhớ lại chuyện xưa. Có lẽ là vì bản thân còn lưu luyến tự do, đột nhiên nhớ đến câu "Sau này có duyên gặp lại, gả cho ta". Nói đến đây, tự cảm thấy đầu óc này đã làm ô quế thân phận công chúa cao quý rồi. Tôi đi dạo ở hoa viên, không khí trong lành ở đây khiến tôi nhớ đến Tu-la, có chút gần gũi. Làm thái tử phi Cát-sa quả không tồi, ít ra phu quân sau này cũng là vương đứng đầu một nước, lại tuấn tú hơn người, chàng đẹp lắm, giống như tuyết vậy, bởi vì ánh mắt chàng mang hơi lạnh, bản thân tôi cho là thế. Từ ngày đón tôi về cung, thi thoảng gặp chàng tình cờ, thi thoảng chàng chủ động đến thăm. Chàng thỉnh thoảng hay trêu tôi vài câu, nụ cười trong nắng giống như rượu có thể làm người ta say. Và đáp lại những câu trêu đùa của chàng là gương mặt đỏ hồng của tôi. Dù chàng là phu quân của tôi, nhưng hiện tại cũng chỉ dừng ở mức danh nghĩa, nên tôi chưa quen, thấy giống như mấy công tử trêu ghẹo tiểu thư trong truyện, là nữ nhi phải e thẹn thôi. Tôi chưa nghĩ là mình yêu chàng, chỉ thấy chàng như vậy rất dễ yêu nên tôi cho rằng là sắp yêu. Còn việc chàng đối với tôi thế nào, tôi không dám chắc chắn điều gì, ít ra cảm thấy là chàng cũng có thiện cảm với mình. Tôi ngồi cạnh đầm sen, chống tay lên trán. Tay áo tuột xuống, lộ ra con bướm xanh biếc trên cổ tay. Đôi lúc tôi vô cùng tò mò về ý nghĩa của nó, bởi vì hầu như nó là nguyên nhân khiến tôi "dặc biệt". Nó đẹp thật, nhưng cả đời mang nó quơ đông múa tây cũng không tiện, người ta để ý ghê lắm, lúc nhỏ tôi còn sợ nó bay mất, hoặc người khác bắt mất, liền dùng một dải băng nhỏ buột chặt. Hình như dạo này rỗi rãi quá, cũng không có muội muội bày trò, nên cả người sắp đem làm thú kiểng được rồi, chỉ bết ăn và ngủ. Chẳng hạn như hiện giờ, tôi đang mơ màng chìm vào giấc mộng. Buổi chiều về Nguyệt cung, tôi nhận được một bức hoạ từ Phúc An. Phúc An là tâm phúc của phu quân tôi, tức thái tử Cát-sa, Ninh Lãng. Tôi ung dung thưởng trà, bảo Tâm Nhi mở tranh. Nước trà thơm vừa đưa lên miệng đã sánh ra ngoài, cũng may không phải chén trà, nếu không đã nghe tiếng choang "Choang!". Trong tranh là cảnh đầm sen quen thuộc, bên cạnh có một mĩ nhân, tay chống lên trán, mơ màng nhắm mắt. Trên cổ tay mĩ nhân in rõ một hình xăm con bướm xanh biếc, dáng điệu này hoà vào khung cảnh này quả thật hữu tình không chịu nổi. Lúc này lại nghe có tiếng cười gần bên, khẽ xoay người liền thấy Ninh Lãng đứng dưới
  5. gốc cây, hai tay để sau lưng từ từ buông lỏng, gọi tôi đến. Khi tôi đã ngoan ngoãn đứng trước mắt e dè nhìn, chàng vẫn cười, nheo mắt hỏi "Có thích không?". Tôi hơi ngẩn ngơ, đáp thật "Em thích". Chàng vòng một tay qua eo tôi, hỏi tiếp "Thích thế nào?". Tôi biết chàng bắt đầu trêu ghẹo, cũng chẳng màng đề phòng, lòng không nghĩ mà miệng đã nói thích chàng". Có thể nói tôi hơi dễ dãi cũng được, vì một bức hoạ mà trao tình, thật ra cũng không phải, tuy khi nhìn thấy bức hoạ tôi có động lòng, nhưng là động tình chàng, không phải động tranh. Quá trình từ chưa yêu đến sắp yêu có lẽ không quá dài cũng không quá ngắn, quá trình từ sắp yêu đến yêu, lại có thể chỉ trong một thoáng giây....
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2