intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

THẦN NÔNG TUỔI TEEN

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:28

37
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Kì 1: Gặp mặt Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên vào một ngày cuối tháng mười. Một ngày rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nó là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Cô gái kì lạ nhất, cuốn hút nhất mà tôi từng biết. Dành tặng cho những người bạn Thần Nông

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: THẦN NÔNG TUỔI TEEN

  1. THẦN NÔNG TUỔI TEEN Kì 1: Gặp mặt Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên vào một ngày cuối tháng mười. Một ngày rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nó là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Cô gái kì lạ nhất, cuốn hút nhất mà tôi từng biết. Dành tặng cho những người bạn Thần Nông của tôi Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên vào một ngày cuối tháng mười. Một ngày rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nó là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Cô gái kì lạ nhất, cuốn hút nhất mà tôi từng biết. Tôi vẫn còn nhớ, ngày hôm đó rất nhiều gió. Thứ gió hanh hao mang theo chút hơi lành lạnh, vi vút trên sân trường vắng tanh, lâu lâu thổi tung vài chiếc lá khô mới rụng. Một vài tia nắng hiếm hoi, yếu ớt lặng lẽ chiếu xuyên qua tầng lá dày của cây trứng cá nằm lẻ loi một góc sân trường. Vạt hoa cảnh không được chăm sóc héo hắt, dần ngả màu vàng úa. Bên cạnh vạt hoa ấy, phía dưới cây trứng cá cô đơn là một chiếc ghế đá. Góc sân trường có cây trứng cá, vạt hoa cảnh lụi tàn và chiếc ghế đá là một nơi kín đáo. Nó nằm khuất sau dãy nhà đã cũ, những sinh viên mới vào trường hoặc những người chưa bao giờ đi vòng ra phía sau chắc chắn không bao giờ biết đến chỗ này. Nếu chơi trốn tìm, có lẽ đây là một chỗ trốn hoàn hảo. Nhưng tôi chưa bao giờ chơi trốn tìm ở trường đại học, và tôi cũng không có ý định tránh né ai. Tôi thường tìm đến chiếc ghế đá khi cần có một chỗ yên tĩnh học bài, một chỗ nghỉ trưa, hay như hôm ấy, vì không chịu nổi giọng nói đều đều của cô giáo Triết, tôi bỏ lớp học định ra đó ngồi ngắm trời ngắm đất đếm mây bay. Thế nhưng lại có người ngồi ở chiếc ghế đá ấy trước rồi. Chiếc ghế đá của tôi. Là cô ấy. Cô ấy đang ngủ. Cô ấy đang ngủ, nhưng trong tư thế ngồi. Cô mặc một chiếc cardigan mỏng mầu lông chuột có mũ, đang được kéo sụp xuống che đôi mắt. Ba lô để bên cạnh, hai tay vòng ôm một con cừu bằng bông có điệu cười nhăn nhở phía trước, đầu hơi ngửa về phía sau. Lại gần hơn, tôi nhận ra một bờ môi mềm mại, một sống mũi thanh, ngoài ra thì phần lớn khuôn mặt đều được che phủ khéo léo bởi mái tóc dài đen mượt. Có vẻ như cô ấy ngủ rất sâu, và rất thoải mái. Cũng giống như tôi, cô ấy quen với nơi này lắm rồi, một góc trốn thật kín đáo và an toàn. Cô gái không ngồi hết cả băng ghế mà ngồi nép vào góc phía trong, để trống cả một khoảng rộng bên ngoài. Vậy là tôi ngồi xuống. Thật nhẹ nhàng để cô ấy không tỉnh giấc. Tôi ngước lên
  2. nhìn tán cây trứng cá lá lúc nào cũng xanh rợp bất chấp mùa hè mùa đông. Rồi tôi ngó sang vạt hoa bên cạnh, nhìn kĩ hóa ra là những bụi cánh bướm, nhưng rất tiếc hoa đã lụi cả, chỉ còn vài chiếc lá héo. Tôi nhìn xuống chân mình, thấy dây giày đã tuột. Lúi húi buộc lại xong, tôi lại tiếp tục công việc nhìn ngó tứ phía như thế, và sau một lúc tôi chợt nhận ra, tự lúc nào, tôi đang nhìn cô ấy. Cái dáng vẻ của cô ấy thật nhẹ nhàng. Cái cách cô ấy ngủ cũng vô cùng thanh thản. Như một cô bé con. Dường như những khó khăn, những xô bồ của cuộc sống bên ngoài đều đã dạt cả sang một bên. Nhìn cô ấy ngủ, tôi thực sự thấy nhẹ nhõm trong lòng. ….. Tôi nghe thấy tiếng gió thổi bên tai. Hình như còn có tiếng của ai thì thầm nữa. Tôi mở mắt, ánh sáng làm mắt tôi chói lòa, chớp liền mấy cái. Rồi tôi nhận ra có một khuôn mặt đang nhìn tôi, ở khoảng cách rất gần. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Vậy đấy. Từ việc ngồi nhìn cô ấy ngủ, chính tôi đã ngủ quên. Và bây giờ thì cô ấy đang nhìn lại tôi, rất chăm chú. Và khẽ cười. - Xin lỗi, chắc tại vì tôi thổi vào tai cậu nên cậu tỉnh phải không?- cô vẫn cười, tay siết chặt con cừu bông. - Ơ..không… cậu tỉnh từ lúc nào thế? - Không tỉnh. Vì tôi đâu có ngủ.- cô ấy nhún vai.-Tôi chỉ nhắm mắt và nghĩ ngợi thôi. - Thế mà… - Thế mà sao? Haha, lúc cậu ngồi xuống hay nhìn tôi, tôi biết cả đấy. Cậu mà định làm gì là biết tay tôi. Ai dè ngó một lúc đã lăn ra ngủ. - Làm gì là làm gì? - Cầm nhầm ba lô của tôi, hoặc lấy em cừu của tôi chẳng hạn-cô ấy cầm con cừu lúc lắc, cười ngất. Mặt tôi nghệt ra, không thể nói nổi một lời nào. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Thằng bạn ngồi cạnh tôi. “Mày vào nhanh lên cô điểm danh rồi kìa”, tôi chỉ kịp nghe thấy thế là vơ vội cặp sách. Cả buổi đi học chỉ vì mấy phút này, bây giờ mất điểm danh thì thà ở nhà từ đầu cho xong. Tôi đã phải học lại môn này lần 2, nếu học lại lần nữa chắc tôi chỉ có nước chết. Cô ấy chăm chú nhìn tôi thu sách vở với ánh mắt rất kì lạ, như có chút gì háo hức ( không hiểu cô ấy thấy có gì hứng thú trong việc này chứ?) - Chúc may mắn- cô ấy vẫy vẫy con cừu có điệu cười nhăn nhở khi tôi bắt đầu chạy đến chân cầu thang. Tôi chỉ kịp gật đầu. ….. Lần đầu tiên gặp cô ấy đã diễn ra một cách kì lạ và không kém phần nhạt nhẽo như vậy đấy. Lúc sau khi đã ngồi yên vị trong lớp rồi, tôi tự hỏi tại sao mình lại biến hóa thành thằng ngốc tài tình như thế. Nhưng rồi nghĩ lại, tôi lại thấy trong hoàn cảnh ấy, dưới tán cây ấy, đối diện đôi mắt ấy, cả thế giới này rồi cũng sẽ thành thế
  3. giới của những người ngốc như tôi thôi. Cuối giờ, tôi có đảo lại qua chỗ tán cây trứng cá có vạt hoa héo vàng. Vừa đi tôi vừa tự nhủ, gần tối rồi, chắc chẳng có ai ngồi đấy nữa đâu. Và rồi khi nhìn thấy băng ghế đá trống không, tự nhiên lại có chút gì hụt hẫng… (Ảnh minh họa) Bạn có tin vào duyên số? Trước đó tôi không hề tin. Mà không riêng gì tôi, hầu như thằng con trai nào cũng thế. Chúng tôi có nhiều cái để quan tâm trên đời hơn là ngồi tìm hiểu về số phận hay tương lai của bản thân mình. Thật trái ngược hẳn với con gái. Các bạn ấy thích, không, yêu điều ấy thì đúng hơn. Tôi thấy không phải hầu như nữa, mà là tất cả con gái trong lớp tôi đều thuộc nằm lòng cung Horoscope của mình, rồi thì ngày sinh âm, ngày sinh dương, giờ giấc…, bao nhiêu thứ rắc rối dài dòng. Tết đến, các nàng ấy còn rủ nhau đi xem bói, đi chùa Hà cầu duyên…Trí nhớ của bọn con gái về lĩnh vực này thật đáng nể, khiến bọn con trai chỉ biết tròn mắt lên nhìn vừa thán phục mà cũng vừa ngạc nhiên. Tại sao các bạn ấy lại làm được như thế? Đơn giản vì họ là con gái- “một câu hỏi lớn không lời đáp”. Thế nhưng khi cô ấy nói với tôi: “Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có duyên với nhau”, trong lần thứ hai gặp mặt, thì tôi nghĩ hình như là như thế thật. Tôi bắt đầu tin vào những cái trước giờ tôi chẳng bao giờ để tâm. Lần thứ hai tôi gặp cô ấy chỉ cách lần đầu tiên có đúng 5 ngày, khi Hà Nội đã bắt đầu bước sang những ngày đầu tiên của tháng 11. Tháng 11 chào đón người ta bằng những đợt gió lạnh đầu mùa, chưa đến mức cắt da cắt thịt, nhưng cũng đủ độ rét buốt để khiến bọn sinh viên lười biếng không muốn tỉnh dậy vào lúc 6h sáng, không muốn co ro đằng sau tay lái ngoài đường khi gió thổi hun hút bên tai. Nhưng nếu là đi trà bát bảo, đi café vỉa hè, thì thời tiết thế này lại thích hợp nhất. Hôm ấy lại là một ngày bình thường, cũng bởi vì chẳng có lý do biến nó thành một ngày đặc biệt. Một ngày trong tuần gió mùa, đến lớp đúng giờ nhưng rốt cuộc lại được tin giảng viên cho nghỉ học, ngại về nhà, thế là rẽ vào quán café bên đường. Vì đang là đầu giờ chiều, lại chẳng phải cuối tuần nên vắng teo không một mống khách. Chỉ có mấy cụ ông nhàn nhã nhìn café phin chảy từng giọt, rầm rì kể lại những chuyện ngày xưa. Không rõ ngày các cụ còn trẻ như tôi bây giờ, ở Hà Nội đã có văn hóa café bệt vỉa hè hay chưa… Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa đỏ dựng dựa vào bức tường hoen ố lấm tấm rêu, ở phía trên là một cây si có tán rộng, lòng thòng những rễ giả. Chợt nhận ra bên cạnh đấy, có một người đang ngồi một mình. Trên chiếc ghế xanh. Là cô ấy. Một lần nữa, tình cờ chúng tôi lại ngồi cạnh nhau. Không phải là chiếc cardigan màu xám mà là một chiếc hoodie đen. Nhưng vẫn là chiếc mũ sụp kín, tất nhiên là không kín đến mức che kín cả mắt, và con cừu bằng bông. Nó nằm vắt vẻo bên cạnh chiếc ba lô, đầu ngóc ngóc lên nhìn ngó, vẫn cái
  4. điệu cười nhăn nhở đáng ghét ấy. Còn chủ nhân của nó thì đang trầm ngâm nhìn dòng xe qua lại hối hả trước mặt. - Ah…- tôi ngạc nhiên. Cô gái quay sang, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nhếch lên. - Chào- cô nói thật nhanh. Khác với lần trước, lần này cô không hề cười. Bộ mặt lạnh tanh, lòa xòa những lọn tóc đen. - Cậu ngồi đây chỉ có một mình à?- tôi hỏi, sau một lúc im lặng. Bầu không khí đang trầm trầm một cách kì lạ. - Ừ. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có duyên với nhau đấy.- cô ấy trả lời gọn lỏn nhưng câu nói có sức mạnh không ngờ. Trong khi trống ngực tôi tự nhiên đập lên loạn xạ thì cô ấy lại quay về hướng cũ, gương mặt vẫn lạnh tanh. Cô gái với nụ cười nhẹ hôm trước dường như chưa bao giờ tồn tại. Tôi lặng im nhìn từng giọt cà phê rơi xuống, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, không dừng lại ở một chủ đề nào nhất định. Rồi đột nhiên cô ấy hỏi tôi: - Cậu có biết tại sao lúc nào tôi cũng mang con cừu theo không? Tôi nhún vai. - Để nó cười hộ cho tôi, những lúc tôi không muốn cười.-lần này đến lượt cô nhún vai. Tôi nhìn lại con cừu đang nằm dựa vào ba lô với điệu cười nhăn nhở. Hóa ra nó nhăn nhở vì nó còn cười thay cho cả cô gái này. Tôi và cô ấy ngồi bên cạnh nhau một lúc lâu. Quán café lớn bên cạnh bật nhạc, những giai điệu theo gió mùa bay sang, rồi hòa cùng với sự ồn ào của xe cộ ngoài phố. “Yours is the first face that I saw I think I was blind before I met you Now I don't know where I am, don't know where I've been But I know where I want to go” ( Gương mặt em là điều đầu tiên mà anh nhìn thấy Anh nghĩ rằng có lẽ anh đã mù trước khi gặp được em Giờ đây anh không biết mình đang ở đâu, hay mình đã từng ở đâu Nhưng anh biết nơi mà anh muốn đến) Đột ngột cô ấy đứng dậy. Xách chiếc ba lô lên. Nhét con cừu vào trong. Và trả tiền. - Này- tôi cố gắng lắm mới thốt lên được một từ - Huh?- vừa mở ví, cô gái ngó nhìn tôi. Cô ấy đang đứng, và tôi thì đang ngồi. - Sao hôm nay cậu trầm ngâm thế, khác hẳn với hôm trước.. - Vì tôi đang học thuộc. Nửa tiếng nữa lớp tôi thi Triết rồi. Chào. Và lần này cô ấy là người đi trước, tôi ngồi lại phía sau, nhìn theo bóng cô gái mặc hoodie đen với chiếc ba lô to đùng đang chứa một con cừu có điệu cười nhăn nhở. Kể từ hôm ấy, bẵng đi cả tháng trời, tôi không hề gặp lại cô ấy. Đôi lúc mỗi khi tôi
  5. ngồi ở chiếc ghế đá dưới cây trứng cá, hay cùng bạn bè café vỉa hè, thoáng đâu đây hình ảnh của cô gái có đôi mắt đen thăm thẳm lại khẽ len lỏi hiện lên. Rồi bỗng nhiên, từ những hình ảnh mơ ảo thoáng chốc, tôi buột miệng hỏi thằng bạn bên cạnh: - Này Trung, mày có biết ở trường mình có bạn nào hay mặc áo khoác kéo sụp mũ, đeo ba lô và cầm theo một con cừu bông không? Thằng bạn ngó lên nhìn tôi. Y như thể tôi đến từ hành tinh khác. Hoặc câu nói tôi vừa phát ngôn mang tính đả kích chính trị hay không phù hợp văn hóa thuần phong mỹ tục không bằng. - Sao tự nhiên mày hỏi về con bé ấy? - Không có vấn đề gì, chỉ là tự nhiên tao nhớ ra thì tao hỏi thôi. - Ủa, thế mày biết nó à? - Cũng có nói chuyện hai lần- tôi không rõ như thế có được tính là nói chuyện hay không nữa, nhưng cũng trả lời bừa. - Ghê nhỉ, thế mà giờ mới nói. Mày làm thế nào mà con bé đó nói chuyện với mày thế? - Tao đang là cái đứa hỏi chuyện mày cơ mà.- tôi ngạc nhiên. Thằng bạn gật gù ra chiều hiểu biết lắm. Nó giảng giải: - Con bé đó, biết nói làm sao nhỉ, học khóa dưới mình, quả là một thách thức lớn đối với con trai khối mình nói riêng và con trai trong-ngoài trường nói chung. Mặt tôi lại nghệt ra. - Thế là mày không biết gì thật hả? Này nói cho tao biết, từ đầu năm tới giờ mày đến trường làm gì, hay mày mắc chứng không thích con gái? - Ơ… - Cô gái và con cừu- Đấy là tên mà bọn con trai đặt cho con bé đấy. Tao thì chưa tiếp xúc bao giờ, nhưng nghe nói nó hầu như chẳng nói chuyện với ai, lúc nào cũng im im. Trông cũng kháu, nhiều thằng khối mình định cưa mà cuối cùng “gãy cưa” cả, chạy cả loạt. - Mày có người yêu rồi mà còn để ý mấy chuyện này à? - Không biết gì như mày mới là thằng chập ấy, mày biết không- Thằng bạn vừa nói vừa cười lớn, đập vào vai tôi đau điếng. Thế phải chăng là tôi bị “chập”, đúng như lời thằng bạn tôi nói? Tôi thì hoàn toàn không nghĩ giống như nó. Từ trước tới giờ, thực sự là ngoài “cô gái và con cừu”, thế giới con gái đối với tôi là một ẩn số lớn mà tôi mù tịt. Có lẽ đó là một lĩnh vực quá khó khăn và mơ hồ, không dành cho những thằng như tôi. Nào là ngố, đần, đụt, nào là nhát gái, toàn những biệt danh của tôi cả. Nhưng đấy đâu phải là lỗi của tôi khi mà một thằng con trai luôn bị tim đập chân run hoặc bị ngu hóa mỗi lần nói chuyện hay đơn giản chỉ là đứng cạnh con gái? Nhưng “cô gái và con cừu” lại là một ngoại lệ. Cô ấy khiến tôi tò mò, và cô ấy có một sức hút đến ám ảnh.
  6. . Trích D Dẫn 06-10-2012, 16 6:05 #7 Anhsanngmattroi_ _99 Tìm H Zing Hiểu Tham g 06-08-2 gia: 2012 Bài gởi: 360 Kì 2 - L hứa Lời Sáng hô sau, mặ dù có ng ngừ đô phút như Tuấn v quyết đ ôm ặc gần ôi ưng vẫn định đến lớớp với cái đ ong on Cũng m là Tuấ không học cùng lớ với Thủy và Hà nê đầu ng. may ấn ớp y ên có thể n ngồi lì trong lớp để tr ránh gặp họ ọ. Thủy và Tuấn đều ngạc nhiê cô bé th à u ên, hường ngày nhí nhản như trẻ c giờ lại y nh con i nhìn hai đứa bạn với một án mắt chắc chắn và n đang q quyết m điều gì đó. i v nh c như quả một ì một cơn gió mạnh đột ngột t n h thổi vào, T Thủy đóng cửa lại rồi lại quay v phía Hà. Tự i về . dưng Tu có một cảm giác không tốt. Giống nh là… uấn t hư Trong m khoảng thời gian chỉ có tiến gió rít v tiếng mư dội vào cửa sổ từ bên một g n ng và ưa ngoài, b đứa khô một đứ nào lên t ba ông ứa tiếng. Tuấn đứng đó nhìn Hà, c n chẳng biết pphải nói gì. G Giống như một kẻ ph tội lâu nay lần tr bị phát hiện, Tuấn thấy cổ h hạm u rốn n họng nghẹn ứ Tuấn khô biết ph làm sao để đối mặt với cả H và Thủy ứ, ông hải o Hà y. - Trời lạ lắm, Mình lấy tạm một bộ quần áo củ bố cho T ạnh M m ủa Tuấn thay t tạm. Thủy nó bằng mộ giọng điềm tĩnh để giấu đi nh ói ột ể động trong lòng và qu hững dao đ uay nhanh v nhà. Th vốn là người có t che giấ được cảm xúc rất g vào hủy thể ấu m giỏi, ngay cả lúc này đây Thủy có thể điềm tĩnh trướ câu nói của Hà và ánh mắt c Tuấn. m ớc à của Trong m khoảnh khắc Tuấ bỗng thấ Thủy sa xa vời, g một h ấn ấy ao giống như một cái gì đó mình kh hông thể ch vào đư Còn H Một sự hụt hẫng lớn đang x chiếm Sự hạm ược. Hà! ự xâm m. im lặng của Tuấn làm cho H lo lắng, phải chăng đã nói gì sai? Hà g - Thôi kkhông cần đâu Thủy, mình đã c thể chạy đến đây th cũng có thể chạy v có y hì về được. CChào nhé. Tuấn bư nhanh ra khỏi nh đi vào tr ước hà rong làn mư Những câu nói vừ rồi Tuấ ưa. g ừa ấn không h sao mình lại có t nói ra đ hiểu thể được, nói m cách v thức rồi tự dưng lạ một vô ại
  7. thấy thật không giống mình. Tuấn buồn, uh đúng rồi, Tuấn cảm thấy mình như một kẻ hèn nhát bỏ chạy khỏi sự thật, tại sao Tuấn lại bỏ đi, mọi việc còn chưa rõ ràng… Trong đầu Tuấn hiện lên hình ảnh Thủy quay lưng đi lúc nãy, không hiểu vì sao nhưng nó in đậm trong đầu Tuấn và khiến Tuấn thấy nhói đau trong ngực. Có lẽ từ lúc này Tuấn sẽ không thể hỏi han Thủy một cách bình thường, lại càng không thể tiếp tục như trước với Hà. Chằng biết phải làm sao nữa, biết nói gì khi Hà đã phát hiện trong khi Tuấn lại không dám nói một câu phủ nhận? Đầu óc mông lung Tuấn bước từng bước nặng nề dưới cơn mưa như tát vào mặt. Sáng hôm sau, mặc dù có ngần ngừ đôi phút nhưng Tuấn vẫn quyết định đến lớp với cái đầu ong ong. Cũng may là Tuấn không học cùng lớp với Thủy và Hà nên có thể ngồi lì trong lớp để tránh gặp họ. Có lẽ ít nhất lúc này cả ba cần một khoảng lặng. Buổi học hôm đó diễn ra chầm chậm và Tuấn chẳng thể có được gì vào đầu. Trống hết giờ vang lên như tiếng chuông đồng hồ đánh thức Tuấn khỏi giấc mộng dài. Vừa bước chân đến cửa lớp Tuấn giật mình rồi lại lung túng khi thấy Hà đứng đó như đợi Tuấn từ lâu rồi. Đôi mắt cười ngấn nước nhìn Tuấn có chút ngại ngùng: - À… mình có thể nói chuyện với cậu không? - Ừ! Tuấn đáp nhẹ. - Đi xuống sân sau trường đi, ở đó lúc này không có ai. - Ừ. Khoảng sân rộng im ắng, những tia nắng nhạt nhòa chiếu xuống hàng cây già nua ủ rũ. Tuấn và Hà đi trong im lặng, Tuấn chờ đợi Hà nói còn Hà thì đang cố tìm một cách mở đầu. - Tuấn này, à, um… nói sao nhỉ? Chuyện hôm qua mình xin lỗi. - Đó không phải là lỗi của cậu, có lẽ mình đã khiến cậu nghi ngờ. Tuấn nhìn xa ra phía cuối sân. - Hôm qua cậu đã rất giận mà, lúc đấy mình đã sợ… - Không phải mình giận. Chẳng qua là… mình… mình cảm thấy rất khó khăn… bởi vì… - Vì mọi chuyện như mình nghĩ phải không? Đôi mắt Hà bỗng trở nên mạnh mẽ. - Xin lỗi, mình đã rất mông lung. - Thật ra thì cậu đang tự cố ép mình, cậu thích Thủy nhưng lại cảm thấy như thế không phải với mình, phải không? - Hà à! - Cậu đừng như vậy nữa, vậy là khổ cậu, mình cũng buồn mà Thủy cũng không vui vẻ gì. Thật ra thì… - Thì? - Mình nghĩ mình đã dành hết tình cảm của mình cho cậu và đó là thứ tuyệt vời nhất, không một ai có thể yêu, ừ yêu, cậu hơn mình. Nhưng khi mình đọc được những dòng Thủy viết trong nhật kí của cậu ấy mình mới thấy tình cảm của mình
  8. chẳng đáng gì. Cả hôm qua nữa, trong những lúc khẩn cấp cậu có thể vì Thủy mà chạy dưới cơn mưa to cả một quãng đường không phải là ngắn, mình tự hỏi nếu là mình thì cậu có thể không? - Nếu là cậu mình cũng sẽ làm thế mà. - Cám ơn nhưng không phải vì cậu yêu hay thích mình đúng không? Mình thấy rất rõ cái cảm xúc giữa cậu và Thủy. Đừng vì mình nữa Tuấn ạ, cậu hãy đến với những gì mà cậu đáng được có đi. - Hà! - Mình nghiêm túc đấy. Người ta thường bảo cái gì là của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải của mình thì không nên cứ cố níu giữ. Cậu là của Thủy. Hơn nữa hai người vẫn là những người bạn tốt của mình mà. - Hà! Nghe này, mình không làm thế! Cậu nghĩ quá rồi đó. Tuấn đang nói dối, Tuấn biết điều đó, nhưng… - Mình biết rõ mà Tuấn. Đừng làm tự làm mình buồn mà làm cho những người khác buồn nữa. Hà kiên quyết bước đi. Tuấn lặng người đứng nhìn theo bóng Hà, vậy là Tuấn đã đánh mất đi một cái gì đó mà không thể lấy lại được. Những ngày sau đó cả ba đứa vẫn tránh mặt nhau, Tuấn không thể làm như Hà nói là đến với Thủy nhưng cũng không thể gặp Hà. Cảm giác như mọi chuyện chẳng bao giờ có thể giải quyết được mọi chuyện. Cũng may, đó là dịp cuối năm lớp 12 nên Tuấn không có nhiều thời gian để gỡ cái đám tơ vò trong đầu nữa. Học hành thi cử tạm thời cuốn tâm trí của cả ba đứa đi, chẳng có chút thời gian nào để nghĩ ngợi nữa. Cứ thế hết ngày này đến ngày khác, cho đến tận khi… “Con sẽ đi du học”, câu nói đó được mẹ Tuấn nói ra trong sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt. Du học ư? Tức là đến một nước khác trong vòng mấy năm, không gặp lại bạn bè… Tuấn đón nhận cái tin ấy một cách bình thường, không tỏ thái độ gì cả, chỉ lặng lẽ đồng ý mà thôi. Đi cũng được. Tuấn lên máy bay trước ngày tổng kết cuối năm, bạn bè Tuấn ra sân bay tiễn rất đông, cả Hà cũng có mặt. Chỉ có Thủy là không tới. Mắt Tuấn trùng xuống, Tuấn đang mong chờ điều gì? Tuấn siết chặt lấy tay Hà, không nói gì rồi vẫy chào mọi người. Liệu có phải không khi Tuấn lại có thể bước đi nhẹ nhàng như vậy khi câu chuyện của ba đứa chưa có hổi kết? Có phải Tuấn đang chạy trốn? Lại làm một kẻ hèn nhát lần nữa? Chiếc máy bay vút lên không trung rồi chìm vào trong những đám mây xa mờ. Tạm biệt… …. Tuấn gục đầu xuống bàn tay xoay xoay cốc trà của Thủy, nắng chiếu loang loáng vào mặt nước thành một thứ ánh sáng thật đẹp. - Thủy này!
  9. - Hả? Thủy đáp nhưng vẫn chăm chú vào lọ hoa. - Cậu thực sự đợi mình về đây chơi suốt từ đó đấy à? - Ừ, mình tin là cậu sẽ thực hiện lời hứa mà. Thủy cười. - Nhưng mà… Mình nghĩ là không có lý do gì để cậu phải làm vậy. Giữa mình và cậu… nói chung là…. Thủy ngồi ngay ngắn lại đối diện với Tuấn, dịu dàng nhìn vào mắt Tuấn. - Hôm cậu ra sân bay, xe mình hỏng giữa đường và mình phải bắt taxi. Nhưng dù cho mình có bảo người lái xe chạy nhanh đến đâu thì vẫn không đến tiễn cậu kịp. - Cậu có đến? - Tất nhiên không những để tiễn một người bạn mà là để… - Nói cho cậu biết một điều! Tuấn và Thủy nhìn về phía giọng nói bất chợt vang lên. Hà đứng ở cổng, tươi cười như ngày nào. Tuấn ngỡ ngàng… - Hà! - A, vẫn còn nhớ tên tôi kìa, tưởng ông đi biệt tích luôn chứ. Chả có tí gì liên lạc với bạn bè cả. - Ờ… xin lỗi… - Mà ông biết không, Hà tiến lại ngồi cạnh Tuấn, Thủy hôm đó đến là để nói với ông là… - Mình sẽ chờ cho đến khi cậu thực hiện lời hứa của cậu ở thị trấn êm đềm này. Thủy nói nhanh. Nụ cười của Thủy trong veo trước mặt Tuấn không còn chút lạnh lùng, buồn bã như trong kí ức. Trong khoảnh khắc này Tuấn không còn thấy Thủy xa vời như một thứ gì đó không thể chạm vào, Thủy ngang đó đang ở trước mắt Tuấn. Tuấn nhìn Thủy, Thủy nhìn Tuấn, im lặng… Gió nhẹ thổi vào khu vường cuốn những cánh hoa bay lên không trung nhưng không phải là cuốn đi mất mà là về một miền êm đềm trong giấc mơ. Kì 3: Trả thù Cô ấy vẫn thì thầm, không nhìn tôi. Ánh mắt của cô ấy lạnh như băng, nhìn rợn cả người. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, không thể biết, nhưng ánh mắt đấy dành cho cô gái mặc chiếc đầm đỏ đang ngồi đối diện. “Nếu mày có bạn gái thuộc cung Thần Nông, mày hãy cẩn thận. Bọn nó thu hút con trai lắm đấy, rồi tha hồ mà khổ vì giữ người yêu. Tất nhiên là cũng chẳng vì bọn nó thích, nhưng hữu xạ tự nhiên hương mà. Mà chiều mấy đứa con gái cung Thần Nông cũng ghê cơ, bọn nó không giống như con gái bình thường đâu, khó tính lắm, mà lúc thế này lúc thế khác, cứ tán như mấy em bình thường thì cứ gọi là
  10. mơ. Tốt nhất là mày đừng bao giờ có ý định nói dối hay phản bội, xác định rõ là yêu thật thì mới ngỏ lời nghe chưa. Nói dối là bọn nó phát hiện ra ngay, tinh lắm. Con gái Thần Nông thù dai, và trả thù cũng kinh nữa, nên đừng có dại. Biết nói sao nhỉ, chuẩn bị sẵn tinh thần đi thằng ngố ạ” ( Nguyên văn lời bà chị tôi tư vấn cho thằng bạn thân qua điện thoại mà tôi tình cờ nghe thấy) Chị gái tôi hơn tôi chỉ một tuổi, đứng cạnh tôi thì không khác gì em gái, nhưng xét về độ “bà cụ non” thì tôi có tu mười kiếp nữa mới được như bà ấy. - Con gái Thần Nông là cái gì mà nghe ghê gớm thế hả chị?- tôi vừa gặm chiếc bánh mì vừa hỏi. - Mày nghe lỏm điện thoại của chị đấy hở?- chị tôi vừa rót sữa ra cốc vừa nhìn xéo. - Chị nói to thế ai mà chả nghe thấy. Nhưng rốt cuộc con gái Thần Nông là gì? – tôi tò mò. - Là con gái có ngày sinh thuộc cung Thần Nông. Hỏi gì mà ngu- chị tôi nói, bảo tôi ngu mà thậm chí còn không buồn ngẩng mặt lên nhìn. - Chả hiểu. - Bọn nó gọi mày là đụt cũng phải mà. Là tụi con gái sinh vào ngày từ 24/10 đến 22/11, mày không biết gì về mấy cái này thì bảo sao đến giờ chưa tán nổi em nào. Chị tôi còn nói gì đấy một lúc lâu nữa, nhưng tất cả chỉ lùng bùng bên tai tôi. Tôi còn đang mải nghĩ. Cô ấy nói ngày tôi gặp cô ấy ở chiếc ghế đá là sinh nhật cô ấy, hôm ấy là ngày 28/10. Tôi chép miệng. Ra là thế. Vậy là tôi đang yêu một cô gái Thần Nông. Rồi tôi cũng lại chợt nhận ra, chính bà chị tôi cũng là con gái Thần Nông, bà ấy sinh đầu tháng 11 mà. Vậy là, tôi vốn bị bao quanh bởi những cô gái Thần Nông từ bao lâu nay mà không hề biết. Mặc dù cùng sinh dưới chòm sao mang hình con bọ cạp, giữa chị gái tôi và “cô gái và con cừu” chỉ có một điểm chung duy nhất theo như tôi quan sát: cả hai đều kì quặc đến khó hiểu, nhưng kì quặc theo những cách rất khác nhau. Cô ấy thì các bạn đã biết, còn bà chị tôi, bà ấy mê tất cả những gì thần bí bí ẩn. Hồi mẫu giáo, khi các bạn gái cùng lớp thích chơi búp bê và yêu chiều cưng nựng, bà ấy chỉ dán mắt vào xem mấy phim ma búp bê rồi về bắt tôi giúp làm phép trừ tà ( toàn học theo phim cả, rút kinh nghiệm, sau này tôi sẽ kiểm soát con tôi chặt chẽ về khoản xem TV). Các bạn thích được làm cô tiên, làm công chúa, thì bà ấy thích làm phù thủy, pháp sư. Rồi thì bói bài, chiêm tinh học, cái gì bà ấy cũng đọc và học một ít. Ghê gớm thì chẳng ai bằng. Vậy mà bọn con gái con trai bạn chị tôi vẫn ùn ùn kéo đến nhờ bà ấy tư vấn tình cảm, nếu tiện thì còn “bói một quẻ” xem tương lai thế nào. Những cô gái sinh dưới chòm sao Thần Nông, họ luôn khiến chúng ta phải đau đầu ! Tôi và “cô gái và con cừu” chính thức quen nhau đã được ba tháng. Cô ấy lúc nào cũng thế, vẫn luôn là cô gái khó hiểu đến quyến rũ. Lần đầu tiên thấy chúng tôi đi cạnh nhau, bọn bạn tôi đã há hốc mồm. Tất nhiên làm sao chúng có thể tin nổi
  11. “thằng đụt nhát gái” và “cô gái và con cừu” lại có thể thích nhau. Nhưng thắc mắc lớn nhất là bọn chúng không hiểu tôi và cô ấy nói chuyện với nhau lúc nào, và căn bản là làm thế nào cô ấy lại nói chuyện với tôi. Khi thằng Trung ngồi cạnh hỏi như vậy, tôi chỉ biết lắc đầu. Nó bảo tôi làm gì mà phải giấu, anh em với nhau cả, trông chú mày tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Nhưng chính các bạn cũng biết đấy, nếu không lắc đầu thì tôi phải làm gì? “Cô gái và con cừu” là con người của sự bí ẩn. Có lúc tôi cảm thấy cô ấy ở rất gần tôi, nhưng cũng có khi tôi không hiểu tâm hồn cô ấy đang ở chốn nào. Thi thoảng cô ấy ngồi trầm ngâm như quên hết thế giới xung quanh, không chớp mắt, nghĩ về một điều gì đấy. Cô ấy nói chuyện về cuộc sống khó hiểu đến mức tôi cho rằng nếu cô ấy có được điểm A môn Triết cũng không có gì lạ, nhưng những khi cô ấy cười và ăn kem, lại hiền lành như một chú cừu non. Tôi hầu như không bao giờ đoán được cô ấy muốn điều gì hay đang nghĩ gì. Cô ấy đã từng nói với tôi: - Anh có điều gì muốn hỏi về em không? - Nếu viết ra, chắc sẽ dài 10 trang giấy đấy. - Thế sao anh không hỏi? - Khi em không kể, nghĩa là em không muốn nói, phải thế không? Cô ấy cười, rồi hít một hơi thở sâu, mắt nhắm nghiền. Chúng tôi đang đứng ở hồ Tây vào lúc 5h30 sáng, một ngày cuối tháng 12, nhiệt độ ngoài trời hiện tại xấp xỉ 12 độ. Sóng hồ cuồn cuộn như sóng biển, gió rất mạnh. 4h30, cô ấy gọi điện bảo tôi xuống nhà, rồi kéo bằng được ra đây. - Anh thật hiểu em. - Anh nghi ngờ điều ấy. - Anh rất hiểu em, nếu không không bao giờ có chuyện em lại đứng đây với anh đâu. - …… - Em không phải là người thích giải thích mọi chuyện. Cái gì đến tự khắc nó sẽ đến, điều gì anh cần biết rồi dần dần anh cũng sẽ biết thôi. Anh chỉ cần biết em yêu anh, thế thôi. - Cô ấy nói mà không nhìn tôi, mắt nheo lại nhìn vầng mặt trời mọc muộn đỏ ối đang dần dần lộ ra khỏi mặt nước. - Ừ. Anh cũng yêu em. - Em biết.- cô ấy xiết tay tôi. Tôi chỉ cần cô ấy đứng cạnh tôi như lúc này, thế là đủ. Nếu có những bí mật khiến tôi và cô ấy không thể đứng bên cạnh nhau, thì tôi cũng không cần biết. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói yêu nhau, bằng lời. Ngày hôm ấy, cô ấy lại gọi điện bảo tôi xuống nhà một lần nữa. Nhưng mà là lúc 11h đêm. Tôi không hiểu cô ấy làm gì ở ngoài đường vào giờ này, trong thời tiết này. Cô ấy lúp xúp trong chiếc khăn len to sụ tôi tặng hôm Giáng Sinh với con cừu vắt vẻo bên cạnh, dúi vào tay tôi một bắp ngô nướng nóng ran còn phảng phất mùi
  12. than. - Quà cho anh vì sáng nay đã đi với em. Còn bây giờ đi ngủ đi, sáng đã dậy sớm rồi. – Tôi còn đang đứng chết trân không hiểu chuyện gì xảy ra thì cô ấy đã đi rồi. Cô ấy là con người của sự bí ẩn, những bí ẩn ngọt ngào đến chết người. …… Cuối tháng 1. Mọi người trong trường quen tôi đều biết tôi và cô ấy là một đôi. Tôi không kể, cô ấy không kể, nhưng mọi người đều biết. Chúng tôi cũng không che giấu hay phủ nhận, và dần dần thì tất cả cũng tự đi vào đúng trật tự của nó. Trung là thằng bạn ngồi cạnh tôi. Nó là bạn của tôi từ hồi cấp 3, lên đại học tình cờ lại vào cùng một lớp, nên thân nhau cũng là điều dễ hiểu. Nếu như mọi người gọi tôi là “thằng đụt nhát gái” vì lại vinh danh nó là “cục nam châm hút gái”. Con gái cứ nhìn thấy nó là đổ dù nó chưa hề mở miệng nói lấy một câu. Thằng bé cũng rất khó tính, mãi giữa năm ngoái mới chính thức có người yêu, nghe đâu xinh đẹp, sắc sảo, con nhà danh giá. Sắp tới là sinh nhật nó. Khi nó mời mấy thằng con trai đi café thay vì hẹn nhau ở quán điện tử như mọi năm, tôi đã thấy là lạ. Ai ngờ đến cuối nó phun ra một câu: - Nhớ dắt người yêu đi đấy. Thằng nào có mà không giới thiệu, mày biết rồi đấy-nó nhấn mạnh mấy chữ cuối khi nói với tôi. Biết gì mới được ? Nó vỗ vai tôi rồi đi thẳng. Là bạn thân, tất nhiên là tôi sẽ tới. Nhưng còn cô ấy… Cô ấy rất ghét những chỗ đông người, ồn ào, nhiều con trai. Vốn không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, cô ấy rất ngại tiếp xúc với người lạ, và thường bị mọi người hiểu nhầm là kiêu căng hay lập dị. Vì thế nên tôi quyết định, vẫn nói chuyện này, nhưng nếu cô ấy không muốn thì cũng không sao, tôi sẽ đi một mình. Thế nhưng lại đến lượt cô ấy làm tôi bất ngờ. Khi nghe tôi kể chuyện, cô ấy nheo mắt: - Trung nào? - Thằng bạn thân của anh, anh cũng kể cho em mấy lần rồi đấy. Em không muốn thì cũng không sao đâu. Anh chỉ nói thế thôi. - Haizzz. -… - Ai mà biết được các anh ấy sẽ làm gì anh?- cô ấy lại nhíu mày, vẻ mặt rất lạ- lâu lâu thay đổi một chút chắc cũng chẳng chết. Được rồi, em sẽ đi. - Em không cần phải thế đâu. - Sẽ ổn thôi, ổn thôi- cô ấy cười xòa. Liệu có ổn thật không? …. Quán café tối giữa tuần ấm cúng và yên ả. Những ánh đèn vàng cùng tiếng nhạc du dương của nhạc công phía trên dễ dàng kéo người ta vào giấc ngủ. Tôi biết thằng bạn tôi thích những chỗ như thế này. Có đôi lúc nếu không ngồi café vỉa hè, tôi và
  13. nó vẫn thường vào những nơi có nhạc công chơi nhạc như thế, uống café hay trà, ngồi nói những chuyện không đâu. Không gian này khiến mọi người gần nhau hơn, tất cả như những người bạn lâu ngày gặp lại. Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người yêu Trung. Đúng như lời đồn, cô ấy rất xinh, tóc nâu loăn xoăn, đôi mắt biết cười và nụ cười rạng rỡ. Linh là tên cô ấy- cô gái đang mặc một chiếc đầm đỏ rất quyến rũ. Nhưng có điều gì ở Linh khiến tôi thấy không thích lắm. Và “cô gái và con cừu” của tôi, dù không nói ra, nhưng tôi biết cô ấy cũng nghĩ như thấy. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy toàn những bông hoa nhỏ li ti ,bên ngoài là một chiếc áo khoác ( lại có mũ. Tôi không biết tại sao cô ấy thích áo có mũ đến thế, dù tóc cô ấy khi xõa ra rất đẹp, nhưng hầu hết áo của cô ấy đều có mũ). Cô ấy chào mọi người rồi ngồi im lặng, không có vẻ gì là không thoải mái. Thậm chí, nếu tôi không nhầm thì cô ấy còn cười với Trung, trước giờ cô ấy rất ít khi cười với người lạ. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt của cô ấy hướng về phía Linh, dù không biết cô ấy nghĩ gì, nhưng tôi chắc một điều hai người sẽ không thể trở thành bạn của nhau. Những cô gái khác cũng rất dễ thương, và đây là lần đầu tôi được gặp nhiều cô gái dễ thương ở khoảng cách gần đến thế. Mọi người giới thiệu nhau theo vòng tròn. Linh làm quen với mọi người rất nhanh, xởi lởi và thân thiện. Hầu như tất cả các chàng trai có mặt trong quán, ai cũng một lần liếc mắt về phía Linh. Trung không có vẻ gì là khó chịu trước điều ấy, mặt nó còn có vẻ gì đó ngạo nghễ và tự hào. Đến lượt người yêu tôi. Đúng như tính cách của mình, cô ấy chỉ nói tên, rất vui được làm quen với mọi người, rất nhanh gọn rồi lại im lặng. Mọi người đều nhìn cô ấy, và cô ấy cười, như thể muốn bù đắp cho sự kiệm lời của mình. Hôm nay, cô ấy để con cừu ở nhà. - Vậy ra đây là cô gái và con cừu nổi tiếng khắp trường anh đây hả Trung?- Linh đột nhiên cất lời. Linh nhìn người yêu tôi một lượt, ánh mắt như chiếc máy quét- Sao cậu có vẻ ngại ngùng thế, thoải mái lên đi- Linh nhìn cô ấy và cười khích lệ. Hình như có vẻ gì khinh khỉnh. - Cảm ơn, tính tôi vốn vậy- người yêu tôi gật đầu.- không phải không thoải mái gì đâu, mọi người đừng lo. Linh chép miệng, ngả đầu vào vai Trung. Thằng bé thì thầm gì đó vào tai Linh, Linh cười tươi và đứng dậy. Cô bước đến cạnh cây đàn piano ở góc quán, chiếc váy đỏ bên cạnh chiếc dương cầm đen bóng, càng nổi bật. - Quà sinh nhật cho anh- Linh vừa ngồi xuống vừa nhìn Trung. Mọi người vỗ tay hưởng ứng. Có vẻ như Linh đã rất quen với việc trình diễn trước đông người. Cô rất tự tin, hai cánh tay nhấc cao dứt khoát, rồi đột nhiên rất nhẹ nhàng, những ngón tay thon dài hạ xuống phím đàn. Những nốt nhạc như mơ âm vang khắp căn phòng nhỏ, giai điệu ngọt ngào và êm ái. Linh đánh đàn với một sự say mê hiếm thấy, thậm chí đôi lúc mắt cô nhắm nghiền, nhưng những ngón tay vẫn lướt đi, đôi lúc như không chạm phím mà âm nhạc vẫn đều đặn vang lên.
  14. yêu. - - . - - . - - - . - - , th : - ? - ? - - . Trích D Dẫn 06-10-2012, 16 6:07 #8 Anhsanngmattroi_ _99 Tìm H Zing Hiểu Tham g 06-08-2 gia: 2012 Bài gởi: 360
  15. Kì 4: Tin Để thực sự tin tưởng một điều gì, chúng ta cần dành cho nó cả trái tim... Và tôi đã tin tưởng cô ấy như thế đấy, có chút gì đó mù quáng, nhưng đơn giản là tôi tin. Cô bạn kia vừa kết thúc bài hát, mọi người lại vỗ tay rất nồng nhiệt. Không phải là vì hát quá hay, mà bởi vì nhờ cô ấy, DƯỜNG NHƯ hai cô gái kia đã tạm thời quên đi sự căng thẳng. Nhưng tôi biết, chỉ có vẻ là vậy thôi. Tôi hiểu người yêu tôi. Khi cô ấy đã nhận cái gì, thì chắc chắn cô ấy sẽ trả lại y nguyên như thế. Và không bao giờ có chuyện cô ấy để yên việc mình bị biến thành mục tiêu cho người khác cười cợt. Những nhạc công phía trên bắt đầu chơi một bài hát mới, không gian lại dịu dàng trầm lắng như lúc đầu. - Linh này…- nghe cô ấy nói mà tôi giật cả mình. “trò vui” của cô ấy bắt đầu rồi sao? - Gì cơ? – Linh đang uống ly rượu vang, dừng lại ngước lên. - Ai bảo với bạn là tôi đàn piano rất giỏi vậy? - Một người bạn, tôi cũng không nhớ nữa. - Vậy thì….- “cô gái và con cừu” của tôi cười, nụ cười nửa miệng- một là bạn nghe nhầm, hai là bạn nghe phải tin vịt rồi. - Ừ, điều này thì tôi biết rồi- Linh lại cầm ly rượu lên. - …bởi vì, tôi chơi guitar chứ không chơi piano.- cô ấy trả lời, nhấn mạnh từng chữ . Và đứng dậy. Dưới cái nhìn ngỡ ngàng của tôi, và của cả mọi người, cô ấy nhẹ nhàng bước lên sân khấu phía chỗ các nhạc công. Cô ấy khẽ nói gì đó, và cầm lấy cây acoustic của anh chàng nhạc công, nhìn Linh: - Tôi chỉ hợp với loại đàn dân dã này thôi, chứ còn loại đàn kia…- cô ấy hất về phía chiếc dương cầm nằm bệ vệ ở góc phòng- người bình dân như tôi không dám. Rồi cô ngồi xuống. Chiếc acoustic kê phía trên đầu gối. Và cô ấy bắt đầu gảy đàn. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn vì quá bất ngờ, thì cô ấy hát. Trời đất, bốn tháng quen nhau, tôi chỉ nghe thấy cô ấy hát nghêu ngao tếu táo, chưa bao giờ thấy cô ấy hát tử tế bao giờ. Và tôi lặng người đi. Vì giọng cô ấy. Như tiếng hát của một nàng tiên cá. “Remember the time you drove all night Just to meet me in the morning And I thought it was strange, you said everything changed You felt as if you'd just woke up And you said, "This is the first day of my life. I'm glad I didn't die before I met you. But, now I don't care, I could go anywhere with you And I'd probably be happy." (Anh vẫn còn nhớ ngày mà em đã lái xe suốt đêm
  16. Rốt cục chỉ để gặp anh vào buối sáng Và anh đã nghĩ điều ấy thật kì lạ Nhưng em nói rằng, mọi thứ đã thay đổi rồi anh Em cảm thấy như thể mình vừa thức giấc Và em nói: “Đây là ngày đầu tiên của cuộc đời em. Em vui vì em đã không chết, trước khi mình gặp mặt Nhưng bây giờ thì em không còn quan tâm nữa Em có thể đi khắp mọi nơi cùng anh Và em nghĩ, chắc rằng em sẽ hạnh phúc thôi) Bài hát mà chúng tôi đã nghe thấy trong lần thứ hai gặp nhau ở quán café vỉa hè. Tôi chợt nhận ra, cô ấy luôn là một ẩn số quá lớn với tôi. Đến lúc này thì tất cả bọn con trai ở đây, không còn lén lút như lúc nhìn Linh, mà công khai nhìn “cô gái và con cừu” với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Trong chiếc váy hoa và chiếc cây đàn guitar trên tay, cô ấy vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ. Rồi đột nhiên, cô ấy chuyển bài hát. Một bài hát trẻ em vui nhộn. Và bắt nhịp. Mọi người cười xòa, vui vẻ hát theo. Bầu không khí vẫn ấm cúng, nhưng đã khác hẳn, thật sự thân thiện và tươi tắn với một làn gió mới. Cô ấy vẫn đàn, mọi người vẫn hào hứng hát theo. Thậm chí thằng Trung còn mượn nhạc công một cây guitar khác, lên cùng đệm đàn với cô ấy. Chưa bao giờ tôi thấy cô ấy như thế, chưa bao giờ. Một người hoàn toàn không có vẻ gì là bí ẩn. Rồi đột nhiên cố ấy dừng lại. Nhìn về phía Linh: - Này cô bạn giỏi piano, lên đây đi. Linh nhìn cô ấy không hiểu. - Tôi và bạn cùng chơi bài “Happy birthday” nhé, để mừng sinh nhật bạn Trung. Bạn đánh đàn đi, tôi sẽ đệm theo. - Xin lỗi, nhưng…nhưng…- mặt Linh tự nhiên đỏ bừng, lúng túng. - Sao vậy, chỉ một chút thôi mà. - Nhưng nhưng…..- Linh lúng búng, gương mặt xinh đẹp lại đỏ hơn nữa. Rồi trong sự ngạc nhiên của mọi người, cô ấy cầm túi xách đứng lên chạy ra ngoài. Trung xin lỗi mọi người rồi chạy theo. Coi như tàn tiệc. Cô ấy đến bên cạnh tôi, lúc này vẫn ngỡ ngàng vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thầm : - Về thôi anh. … Một lúc sau thì cô ấy đã ngồi đằng sau tôi, khẽ dựa vào lưng. Tôi đi nhưng đầu vẫn lùng bùng những thắc mắc, cố gắng giải thích mọi chuyện mà tất cả rối vào nhau như một mớ bòng bong. Chợt cô ấy lại nói, tiếng nói nhẹ nhàng sát vào vành tai tôi:
  17. - Anh suy nghĩ làm gì. Linh là bạn học của em hồi cấp 2. Ban đầu không nhận ra, dạo này nó khác quá, nhưng khi nghe nó đàn, em biết ngay là nó. - Bạn cấp 2 ? Thế tại sao lại… - Em đâu có biết. Em với nó hồi trước học cùng lớp piano. Em không thích nhưng bị bố mẹ ép học, còn nó thì chẳng có tài nhưng vẫn cứ cố. - Không có tài ? Cô ấy đánh hay vậy mà… - Nếu như là hồi em học cùng nó, thì nó chỉ biết đánh mỗi bài ấy thôi. Nhà nó giàu, bố mẹ nó muốn nó học, nhưng không hiểu sao con bé học mãi không được. Cuối cùng nó cố gắng học chơi một bài duy nhất, một bài thật khó, và chỉ biết chơi một bài đó thôi, đi đâu cũng đánh đúng một bài. Em nghĩ là sau từng ấy năm có lẽ nó sẽ khá hơn, ai ngờ… “Happy birthday” thôi mà. - Vậy lúc ấy mà cô ấy lên đánh cùng em thì sao? - Thì chẳng sao, em chỉ muốn kiểm tra lại xem có đúng vậy không thôi. Nếu không thì đã bảo bài khác, chứ ai lại chọn “Happy birthday”. - Em có thấy là….hơi tội nghiệp cô ấy không? - Haha, ai bảo cô ta tự nhiên bày ra trò đó đấy chứ. Em thích trả thù, nhưng không bao giờ thích sỉ nhục người khác. Chẳng qua là cô ta đã chọn sai đối thủ mà thôi. – cô ấy phá lên cười. Tôi không nói nữa. Và cô ấy lại gục lên vai tôi. Tôi biết cô ấy hôm nay đã cố gắng rất nhiều, đã gạt bỏ cả những thói quen cá nhân để đi cùng tôi. Nhưng cô ấy cũng khiến tôi vô cùng bất ngờ, đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Liệu đến bao giờ tôi mới hiểu hết được con người cô ấy? - Có lẽ là không bao giờ đâu anh ạ, hoặc là rất lâu nữa- cô ấy thì thầm, và lại cúi xuống. Tối hôm ấy, không hiểu sao trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy cô ấy đang đàn, nụ cười nhạt nhòa, bên cạnh đó là ánh mắt của Trung... … Sau “sự kiện” đó, mọi chuyện lại bình thường như cũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi và Trung vẫn là bạn thân, nó vẫn vỗ vai tôi “ Chào thằng đụt” khi gặp mặt. Không thấy nó nhắc gì đến Linh, cũng không hỏi gì về người yêu tôi. “Cô gái và con cừu” thì từ trước tới giờ vẫn khó hiểu như thế, cô ấy lại vừa nghĩ ra một ý kiến mới, ấy là sáng mai muốn đi chợ hoa từ lúc bình minh. - Để cho anh chụp ảnh, còn em thì mua hoa- cô ấy chốt hạ một câu trước khi dập máy. Tôi không bao giờ làm trái ý cô ấy. Không phải vì tôi “sợ” người yêu, mà vì tôi biết, cô ấy muốn tôi làm điều gì thì đều có lý do cả, và thường nếu làm những điều ấy, tôi sẽ khám phá ra thêm rất nhiều điều thú vị về người yêu mình. Từng bước, từng bước, cô ấy muốn tôi hiểu hơn về mình, nhưng không phải bằng cách nói thẳng, mà là phải tự thân vận động. Như một trò chơi đi tìm kho báu, kể cả khi có được kho báu trong tay rồi, thì bạn vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình.
  18. Và cuộc hành trình của tôi vẫn tiếp tục, cho đến một ngày, tôi nhận được một cuộc điện thoại lúc khá muộn. Của Linh. Nghe giọng nói bức xúc, tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt xinh đẹp đang tức giận. Cô ấy nói rất nhiều chuyện, nhưng hầu như chẳng có gì lọt vào tai tôi, ngoại trừ câu nói cuối cùng: “Anh về xem lại người yêu mình đi. Đi cướp người yêu của người khác thì không có gì đáng để cao ngạo như vậy đâu.” Linh dập máy một lúc rồi nhưng tôi vẫn đứng bần thần. Bỗng chốc tôi lại nhớ đến những hình ảnh chập chờn hôm ấy, người yêu tôi với nụ cười nhạt nhòa bên cây đàn và ánh mắt của Trung. Tất cả đều mụ mụ mị mị, thắt chặt rồi lại tháo rời, xáo trộn lại tạo thành một đống hỗn độn. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến cái cách cô ấy xiết tay tôi, cái cách cô ấy dựa vào vai tôi mỗi lần đi chơi về muộn… Tôi mỉm cười. Những lời nói của Linh đáng bận tâm sao? Nhất là sau những gì đã xảy ra? Kể cả Trung có thích người yêu tôi thật, thì tôi biết rằng cô ấy cũng sẽ không bao giờ để điều ấy xảy ra. Tối hôm sau, tôi và cô ấy đang ngồi ở băng ghế một sân chơi trẻ em. Vì cô ấy nói đột nhiên muốn chơi cầu trượt, tôi đưa cô ấy đến đây. Và bây giờ cô gái với con cừu lúc lắc bên cạnh đang nhún nhún chân dưới chiếc xích đu, thi thoảng cười giòn như trẻ nhỏ. Ở bên cạnh cô ấy, thật yên bình. - Này, hôm trước anh có nghe một chuyện. - Chuyện tốt hay chuyện xấu? - Chuyện xấu. - Nó có ảnh hưởng gì đến anh hay em không? - Không. - Vậy thôi anh đừng kể.- cô ấy vẫn khẽ đẩy chiếc xích đu, mắt ngước lên nhìn mảnh trăng non đầu tháng cuối bầu trời. - Này… - Sao ? - Anh tin em. Cô ấy dừng lại. Quay sang nhìn tôi. Im lặng. Rồi cô ấy cười, nụ cười nheo mắt quen thuộc, đôi mắt đen thăm thẳm đã thu hút tôi ngay từ lần gặp đầu tiên. Cô ấy đặt tay lên tay tôi, rồi quay lại. - Thế thì em yên tâm rồi. - Em biết không? - Biết gì? - Em hát rất hay. - Haha - Này - Huh? - Hát đi. Cho mình anh nghe thôi. Tối hôm ấy, cô ấy đã hát cho tôi nghe. Đến thật khuya.
  19. Mảnh trăng non đầu tháng sáng vặc nơi cuối trời. … Để thực sự tin tưởng một điều gì, chúng ta cần dành cho nó cả trái tim. Chúng ta cũng cần trí não nữa, vì tình cảm cần đi đôi với cả sự tỉnh táo. Và tôi đã tin tưởng cô ấy như thế đấy, có chút gì đó mù quáng, nhưng đơn giản là tôi tin. Cho đến một hôm. Lớp tôi vẫn thường học chiều, còn lớp cô ấy học sáng. Những ngày trong tuần, nếu muốn đi chơi với nhau, chỉ có hai cách. Một là đi buổi tối, hai là một trong hai người bùng học, và số lần bùng học của cả tôi và cô ấy đều nhiều ngang nhau. Chẳng phải lần đầu gặp nhau cũng là một hôm tôi bùng học đấy sao? Có vẻ như bó gối trong các lớp học, với cả tôi và cô ấy, đều không phải là một điều gì dễ chịu cho lắm. Ngày hôm nay tôi lại được nghỉ tiết. Trong tình yêu, thật tốt khi hai người lúc nào cũng ở bên cạnh nhau. Nhưng với tôi và cô ấy, chúng tôi vẫn cần có những khoảng thời gian riêng biệt, làm những việc mình thích, giao lưu với bạn bè mình. Cuộc sống xung quanh có vô vàn người, chúng ta đâu thể chỉ sống mà biết mỗi mình nhau? Hôm nay tôi không gọi điện hỏi cô ấy có rảnh không. Tự nhiên tôi thấy nhớ những buổi sáng ngồi một mình ở quán café vỉa hè, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại. Cuộc sống của tôi rất yên bình, chầm chậm trôi qua như thế, cho đến ngày cô ấy xuất hiện cùng con cừu có điệu cười nhăn nhở, dần dần phủ những mảng màu rực rỡ khác nhau lên bức tranh vốn toàn những màu trung tính. Nhưng đến hôm nay, bắt đầu xuất hiện một mảng màu tối, rất tối. Ấy là khi tôi bước vào quán café quen thuộc. Ngồi vào chỗ quen thuộc dưới cây si già toàn rễ giả. Thì chợt tôi nghe thấy một tiếng cười. Một tiếng cười cũng vô cùng quen thuộc, mà có nhắm mắt bịt tai thì tôi cũng biết, đó là cô ấy. Và cô ấy không ngồi một mình. Vì chẳng có ai ngồi cười một mình như thế, trừ phi bạn có vấn đề thần kinh. Có một người khác cũng đang cười. Cũng rất quen thuộc. Trời đất, không biết tôi đã sử dụng bao nhiêu từ “quen thuộc”, nhưng tôi biết sẽ phải dùng nó một lần nữa. Vì người ngồi cạnh cô ấy, quen thuộc không kém, là Trung. Hai người mà tôi những tưởng đối với nhau không khác gì hai người lạ, đang cười và nói chuyện như những người bạn thân, thậm chí rất thân. Vì thực ra, rất ít khi tôi thấy cô ấy cười nhiều như thế, không phải những nụ cười lạnh mà cười giòn tan, vô cùng thoải mái. Chỉ khi ở bên những người rất đặc biệt, cô ấy mới cười như thế. Và nếu theo sự hiểu biết của tôi, cô ấy và Trung mới chỉ gặp nhau một lần. Hai người rất thân mật, Trung mang theo chiếc guitar của nó, và cô ấy thì đang hí hoáy ghi gì đó ra giấy. Tôi chợt nhớ đến cuộc điện thoại của Linh. Tôi đã rất tin cô ấy mà. Tại sao?
  20. Tiếng cười đột nhiên dừng lại. Hai người đã nhìn thấy tôi. Trung giơ tay chào. Còn cô ấy gật đầu. Không hề có một chút ngượng ngùng, chỉ có một vẻ mặt rất dửng dưng. Tôi gật đầu chào hai người rồi bước ra. Đôi chân nặng trĩu. Mảng màu tối đã lan quá rộng rồi. Buổi tối. Cô ấy gọi điện cho tôi. - Em không định giải thích gì đâu. - Bình thường em vẫn vậy mà. - Ừ. Vì việc tìm ra câu trả lời là của anh. - Tại sao anh lại phải tìm? - Nếu như anh vẫn còn muốn tin.- cô ấy dập máy. Tôi tự hỏi: “Tôi có còn muốn tin?” Nhìn con cừu cười nhăn nhở trên bàn học, tôi nghĩ tôi đã biết câu trả lời. Cô ấy đã tặng nó cho tôi vào tối hôm ngồi ở sân chơi trẻ em. “dạo này, anh cần giả vờ cười nhiều hơn em”- cô ấy đã thì thầm vào tai tôi như thế. Kì 5: Bí mật của sự thật Ghế đá vẫn ở đó, dù xung quanh có thay đổi đến thế nào, thì nó vẫn luôn ở đó. Và cả cô ấy nữa. Giống như lần đầu tiên, cô ấy đang ngồi đấy, đợi tôi. Tôi định gọi cho cô ấy, nhưng rồi lại thôi. Cả hai chúng tôi đều có những cái tôi rất lớn, đôi lúc lớn đến mức ích kỉ. Tất nhiên là tôi biết điều ấy, nhưng nó thuộc về bản tính con người, rất khó thay đổi, và bởi chính chúng tôi không hề có ý định thay đổi. Chính vì thế, trong trường hợp này, cái tôi không cho phép tôi gọi điện cho cô ấy. Chắc chắn cô ấy cũng nghĩ vậy, vì điện thoại của tôi từ hôm qua đến giờ vẫn im lìm. (Ảnh minh họa) Sáng hôm sau đến lớp, tôi gặp Trung. Nó vẫn cười nhăn nhở như thường ngày, nhưng khi nó định vỗ vai tôi, tôi đã cố tình tránh sang một bên. Thằng nhóc nhìn tôi rất kì cục, như thể nó biết một điều gì đó nhưng cố tình trêu ngươi tôi vậy. Ánh mắt đấy có phần gì đó thương hại, và tôi không thích điều này. Tôi không định nói chuyện với nó, nhưng Trung vẫn ngồi xuống cạnh tôi. Rồi sau đó, trong khi cả lớp hỗn loạn vì có thông báo sắp tăng học phí từ kì sau, thì nó nói với nhỏ với tôi: - Cô ấy bảo mày có một tuần. Tôi vẫn còn giật mình vì câu nói ấy, thì nó lại nói tiếp: - Nếu mày không tìm ra ấy, có khi tao…- Trung nói lấp lửng. Rồi nó dừng lại, và nháy mắt với tôi. - Đừng có đùa. Còn Linh thì sao?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2