Quyển 4<br />
Chương 1<br />
Chương 2<br />
Chương 3<br />
Chương 4<br />
Chương 5<br />
Chương 6<br />
Chương 7<br />
Chương 8<br />
Chương 9<br />
Chương 10<br />
<br />
THIÊN SƯ CHẤP VỊ<br />
Phàn Lạc<br />
<br />
Quyển 4<br />
Chương 1<br />
Hắn mở mắt ra, tay chạm vào tấm thảm đỏ dưới thân, cảm giác mềm mại<br />
ấm áp làm cho trí nhớ chậm rãi khôi phục.<br />
Bên ngoài mơ hồ có tiếng sấm vang lên, hai bên huyệt Thái Dương vì<br />
rượu kích thích mà đau nhức, hắn xoa xoa trán cố ngồi dậy,cô gái trong bức<br />
tranh trên tường đối diện mỉm cười với hắn, cơ thể thật của cô ta giờ phút<br />
này lại nằm ngửa trên mặt đất, thân thể cuộn thành một đường cong cổ quái,<br />
đồng tử mờ mịt hờ hững trừng mắt hướng lên trên trần nhà.<br />
Hắn đẩy đẩy cô ta một chút, thật đáng tiếc là đối phương không hề phản<br />
ứng, đồng tử mở to trống rỗng chứng minh cô ta đã chết.<br />
Chết tiệt, vừa rồi hắn bất quá là muốn hù dọa cô gái này một chút, ai bảo<br />
cô ta dụ dỗ mình, rồi lại ở ngay thời khắc mấu chốt cố ý một mực từ chối,<br />
hắn chưa từng muốn giết người, nhưng ai biết cô ta lại yếu ớt như vậy, mới<br />
bóp có một chút mà đã tắt thở.<br />
Người đàn ông nhìn nhìn bàn tay của mình, khớp xương nổi lên lộ ra vẻ<br />
cứng chắc của người rèn luyện võ công, hắn run rẩy đặt tay vào vết thâm<br />
trên cổ cô gái đó, vừa khớp.<br />
Huyệt Thái Dương càng thêm kịch liệt đau nhức, danh dự, gia nghiệp,<br />
thân nhân, một loạt các mối quan hệ ở trong đầu nháy mắt hiện lên, thờ ơ<br />
nhìn người đã chết, trong mắt hắn lạnh như băng.<br />
Người đã chết không có tư cách quấy nhiễu sự yên tĩnh của người sống,<br />
khiến cho cô ta biến mất cùng tử vong là được, dù sao trên đời này mỗi ngày<br />
đều có người chết không phải sao?<br />
<br />
Người đàn ông đứng lên, trước mắt có chút choáng váng, có điều cũng<br />
không gây trở ngại suy nghĩ của hắn, tinh thần bình tĩnh, khiêng cô gái đó ra<br />
khỏi biệt thự, ném vào trong cốp sau của xe. Thân thể cô gái còn chưa hoàn<br />
toàn cứng lại, đường viền hoa trên bộ lễ phục dạ hội màu đỏ dưới ánh sáng<br />
của tia chớp sáng lên đầy vẻ yêu dị.<br />
Người đàn ông đóng cửa xe, rồi lại quay lại biệt thự, lau đi dấu vân tay có<br />
thể lưu lại trong phòng khách, bên phía đại sảnh thì không cần, nơi này vừa<br />
mới tổ chức một bữa dạ tiệc long trọng, chính mình cũng được mời, lưu lại<br />
dấu chân là rất bình thường.<br />
Để cho an toàn …, trước khi đi hắn lại quay đầu lại nhìn, biệt thự không<br />
lắp đặt thiết bị theo dõi, bên ngoài lại mưa tầm tả, việc này giúp hắn không<br />
ít, xe rất nhanh liền rời đi, sau lưng, mưa to rơi xuống, trong nháy mắt đã xóa<br />
sạch dấu vết bánh xe.<br />
Vòng tới vùng núi Vân Phong, hắn đến ngọn núi mà khi đi đánh golf<br />
thường tới, nơi đó tiếng gió cây xào xạc, cây cổ thụ che trời, ven đường<br />
không có nơi nghỉ ngơi, là địa điểm tốt nhất để giấu thi thể.<br />
Đêm khuya, mưa to, dọc theo đường đi không có gặp chiếc xe nào khác,<br />
người đàn ông thực thuận lợi đạt được mục đích, dừng xe ở một chỗ bí mật,<br />
mở cốp sau của xe.<br />
Sét đánh chiếu sáng khuôn mặt tro tàn của cô gái, hai mắt vẫn còn mở thật<br />
to, hờ hững nhìn người đàn ông.<br />
“Tạm biệt!”<br />
Người đàn ông vươn tay vuốt lại mắt cho cô gái đó, ôm lấy cô ta ném ra<br />
ngoài vòng bảo hộ xuống dưới sườn núi.<br />
Nơi này cỏ cây che chắn, rất khó bị phát hiện, mặc dù bị phát hiện, cũng<br />
có thể là chuyện rất lâu sau này, khi đó thi thể sớm đã hư thối , cho dù điều<br />
tra cũng rất khó liên quan đến hắn.<br />
<br />
Xe rất nhanh quay trở về nhà, người đàn ông dừng xe, khi đi đến cầu<br />
thang an toàn một bên khu nhà, có người gọi hắn lại.<br />
“Muộn như vậy mới về à, đêm nay mưa cũng thật là lớn, quần áo của ngài<br />
ướt hết rồi.”<br />
Là lão Uông bảo vệ đi tuần tra, nhìn ông ta đi lại tập tễnh, hẳn là uống<br />
không ít rượu.<br />
Ông trời tựa hồ ngay thời khắc cuối cùng lại không giúp hắn, làm hắn gặp<br />
phải người quen, vì thế, kế hoạch lợi dụng cầu thang an toàn để về nhà thất<br />
bại . Nếu cảnh sát theo lệ đến hỏi, rất có thể sẽ liên lụy đến hắn, cho nên, bất<br />
cứ một tỳ vết nào nhất định đều phải xóa đi, dù chỉ là một tí xíu!<br />
“Ông tới thật đúng lúc, chìa khóa của tôi bị rớt, đưa đèn pin cho tôi mượn<br />
một chút.”<br />
“Tôi giúp ngài tìm, nơi này tôi quen thuộc hơn.”<br />
Lão Uông nhiệt tình cầm đèn pin xoay người lại tìm, nam nhân đi đến<br />
phía sau ông, giơ tay, đập mạnh xuống cổ ông ta không chút lưu tình.<br />
Tiếng răng rắc vang lên, là âm thanh bị gãy của xương cổ, nhưng lập tức<br />
đã bị tiếng sấm từ xa xa vang lên che mất.<br />
*******<br />
“Đau đau đau. . . . . . Chặt quá . . . . . . Anh nhẹ nhàng chút. . . . . .”<br />
Tiếng kêu nho nhỏ từ trong phòng thay quần áo đứt quãng truyền đến,<br />
nhân viên nữ phụ trách giúp khách chọn y phục hiểu rõ thức thời, tự giác<br />
tránh ra một chỗ khá xa, trong đầu lại tưởng tượng những hình ảnh trẻ em<br />
không nên xem đang diễn ra ở bên trong vào lúc này.<br />
Hoắc Ly ngồi trên ghế sô pha đối diện, nhàm chán lật lật tạp chí thời trang<br />
cho hết thời gian, thấy Tiểu Bạch ngồi xổm trên bàn, cố gắng liếm liếm đồ<br />
<br />
uống trong cái ly, liền hỏi: “Có cần ống hút không? Dùng đầu lưỡi liếm rất<br />
khó uống được.”<br />
Nó mở ba lô tìm ống hút, lại bị Tiểu Bạch đạp một cái, thấp giọng rống:<br />
“Hồ ly ngu ngốc, đây là cửa hàng thời trang cao cấp, không phải nhà ngươi,<br />
ngươi có nghĩ tới nếu người khác nhìn thấy một con mèo dùng ống hút uống<br />
đồ uống, sẽ làm phản ứng gì hay không hả?”<br />
“Ách.”<br />
Ngẫm lại cũng đúng, vì thế Hoắc Ly tiếp tục cúi đầu xem tạp chí, Tiểu<br />
Bạch thong thả nuốt nuốt hỏi: “Ngươi nói, Trương Huyền và chủ tịch vào<br />
phòng thay quần áo lâu như vậy mà chưa ra, bọn họ rốt cuộc ở bên trong làm<br />
gì?”<br />
“Ở phòng thay quần áo thì đương nhiên là mặc thử đồ, chính là ta không<br />
rõ vì sao chỉ mặc thử đồ mà hai người lại cùng nhau vào.”<br />
Tiểu hồ ly hỏi ra điều thắc mắc của Trương Huyền lúc này, đáng tiếc Niếp<br />
Hành Phong căn bản không để cho cậu có cơ hội chất vấn, bắt buộc cậu mặc<br />
thử quần áo không nói, còn đứng ở bên cạnh lạnh lùng thẩm duyệt, càng quỷ<br />
dị chính là phòng thay quần áo không gian rộng vô cùng hai người đứng ở<br />
bên trong hoàn toàn không có cảm giác chật chội.<br />
“Đau! Chủ tịch, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao hả! ?”<br />
Cà- vạt lại bị buộc chặt, Trương Huyền cổ bị thắt lại kêu rên một tiếng,<br />
lực thắt mạnh làm cho cậu có cảm giác Niếp Hành Phong không phải đang<br />
giúp cậu thắt cà- vạt, mà là có ý đồ mưu sát.<br />
Đây đã là bộ quần áo kiêm cà- vạt thứ năm rồi, cậu không ngại ở trước<br />
mặt ông chủ của mình biểu diễn thoát y, nhưng thực để ý bị đối đãi thô bạo<br />
như vậy.<br />
“Câm miệng!”<br />
<br />