intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Thiên thần bất hạnh

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

46
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tên tác giả: Thủy NaMy Nó bước vào club, 1 club có cái tên thật dễ thương:" teen love". Khá đông người, nó len qua cả đám người nhìn những người đang trượt trên sân. Thật kì diệu, nó tự hỏi tại sao người ta có thể trượt trên những bánh xe nhỏ xíu như thế.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Thiên thần bất hạnh

  1. Thiên thần bất hạnh Tên tác giả: Thủy NaMy Nó bước vào club, 1 club có cái tên thật dễ thương:" teen love". Khá đông người, nó len qua cả đám người nhìn những người đang trượt trên sân. Thật kì diệu, nó tự hỏi tại sao người ta có thể trượt trên những bánh xe nhỏ xíu như thế. Nó với tay, lấy 1 đôi giày màu hồng nhạt đi vào.Nó lững thững bước ra sân, ngã cái oạch,đôi giầy không chịu nghe lời nó thì phải. Gần 30',nó cứ loay hoay mãi mà chẳng thể nào đi được. Nó chẳng thể nào nhớ nổi nó đã ngã bao nhiêu lần. Cái đầu gối đã thâm tím lại, cánh tay mỏi nhừ. Nó tháo giầy bước ra khỏi club. Đã 2 năm kể từ ngày anh đi du học, không 1 tin tức về anh. Nó vẫn nhớ cái ngày chia tay ấy. Anh đã bảo nó đừng chờ anh. - Mình chia tay đi, em đừng chờ anh làm gì. Anh sẽ định cư luôn bên ấy. Anh sẽ không về nữa đâu. Nó cười nhẹ cốc đầu anh 1 cái: - Anh này, cứ trêu em. Anh nghiêm mặt nhìn nó. Nụ cười trên môi nó tắt hẳn, nó đã hiểu những gì anh nói là thật. Mắt nó ngấn lệ rồi những giọt nước mắt cứ rơi xuống ngày 1 nhiều. Anh quay bước đi, bỏ lại nó cùng những giọt nước mắt. 2 năm qua, nó đã sống vật vờ như người chết, người nó hốc hác hẳn đi. Cuối cùng thì anh trong nó cũng chỉ còn là 1 nỗi đau. Nó chẳng còn yêu anh. Anh đi, anh ném lại nỗi đau cho nó. Nó đẹp, đẹp 1 cách kì lạ. Mái tóc dài uốn xoăn khẽ bay bay trong gió. Mắt to,mũi cao,mặt trái xoan, nó đẹp dịu dàng dù chẳng nổi bật. Nó vào 1 cửa hàng giầy patin, chọn cho mình 1 đôi thật đẹp. Nó quyết tâm học patin. 6h chiều...Sân tập patin...
  2. - Oạch...hic. Lại thêm 1 cú ngã, quần áo nó đã lấm lem. Nó đã tập gần 5 tiếng, vẫn không có tiến triển gì hơn. Không phải tất cả những gì mình muốn làm đều làm được. Những vết thương trên cơ thể nó ngày 1 nhiều. Tay trầy xước đến chảy máu. Đầu gối bầm tím vì va đập quá nhiều. - Này... Nó ngước nhìn, là 1 chàng trai trẻ đưa tay ra. Nó bắt lấy tay rồi đứng dậy. - Cảm ơn. Lúc này nó mới biết gần như mọi người trong club đã về hết chỉ còn nó và cậu bạn kia. - Ấy cần tớ giúp không? - Giúp gì cơ? - Patin í. - Cảm un bạn nhé. Cần chứ. - Ấy mới tập hả? -Ừ - Phải rồi muốn trượt được patin thì phải ngã nhiều. Hẹn gặp bạn ngày mai nhé. - Ừm. Nó lê bước về nhà, thấy toàn thân đau nhức. Đến là khổ. Nó làm bát mì rồi chuồn thẳng vào phòng lăn ra ngủ. Mùa hè quả là nóng. Cái nóng len lách qua từng khe cửa, chui vào từng ngôi nhà và không tha cho bất cứ 1 ai. Nó thấy nhớ dì quá. Dì đi Đà Lạt đã 3 ngày rồi. 4h chiều, nó rẽ qa club patin, lại loay hoay với đôi giầy trượt. Những vết thương trên người nó có vẻ nặng hơn so với hôm qua. Giờ nó mới thấm thía tác dụng của những cú ngã . Nó mỉm cười tươi rói khi thấy cậu bạn mới đang tiến về phía nó. - Để mình giúp nhé. Nó khẽ đứng dậy. - Ấy phải đứng bằng 1 chân trụ, chân còn lại đẩy sang ngang, sau đó làm ngược lại như thế này nè...ừ như vậy đấy.. đúng rồi.... Nó làm theo những gì Duy Anh nói. Vẫn ngã, cứ trung bình 3 phút nó lại ngã 1 lần. Đau điếng. - Giáng Uyên, phải cố lên, nhất định mày sẽ làm được mà. Tự nhủ lòng, nó vật lộn với đôi giày patin gần 3 tiếng. Cái bóng tối đã phủ dần lên che đi ánh sáng mặt trời. Nó thấy cánh tay đặt khẽ lên vai: - Đi ăn gì nhé. Nó ngẩng đầu. Là Duy, chẳng đợi nó đồng í, Duy đã kéo nó đi như bay. 2 đứa dừng lại ở 1 quán phở ven đường gọi 2 bát. - Ấy tên gì sinh năm bao nhiêu thế? Duy vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nhìn nó: - Tớ tên Giáng Uyên sinh năm 94. Còn ấy?
  3. - Tớ tên Duy Anh còn gọi là Duy cũng sn 94. n g - Ồ, bằn tuổi nha ng a. - Được rùi. Duy nhă mặt, chun mũi bj n cốc cho 1 cái. ăn nó o - Để cảm ơn, bữa nay để Uy trả nha m yên a. - Thui, D không quen để c gái trả tiền. Duy g con - Êu, thu được rù ui ùi. Duy ăn xong trướ nó. Hai đ tạm bi nhau rồ về. Nó kh ớc đứa iệt ồi hông quên rẽ qua lớpp học vẽ đđăng kí 1 suất. Về nh alij 1 m s hà, mình, thấy cchán, nó đi lang than trên phố i ng ố. Giờ này ai cũng đổ ra đường từng dòn người đ y đ g, ng đông đúc. L gió tho Làn oảng qua tthổi mạng m rượi. Giá mà có d ở đây, 2 di cháu sẽ cùng nhau đi dạo. mát G dì ẽ u Dì là mẹ kế của nó Mẹ nó m năm nó 8 tuổi tro 1 tai nạ giao thô Nó ch ó. mất ó ong ạn ông. hẳng thể nhớ nổi hình ảnh về mẹ. Hồi đầu b đưa dì v nhà, nó g dì kinh khủng. Lú ớ ả bố về gét úc ấy nó cứ ngỡ, mẹ đi xa rồi m sẽ về. C lần, nó c tay vào mặt di bảo: ứ mẹ Có chỉ o - Cô cút đi, tôi khô cần cô Chỗ này là chỗ của mẹ tôi. Ai cho cô ng t ông ô. a gồi. Rồi nó đ thẳng. Nó tìm cách xua đuổi dì. Mọi ng đi N h gười vẫn bảo làm gì c dì ghẻ n có nào mà thươ con ck Trong nh ơng k. hững câu chuyện cổ t mà nó vẫn thườn đọc, mụ dì tích ng ghẻ ác llắm. Ấy thế mà bánh đúc có xư ế ương, chuyệ lạ. Dì củ nó hiền, dì dịu dàng ện ủa với nó. N nhớ cá lần cùng dì ra biển. Nó ái - Cháu biết không ngày còn bé giống cháu, cô c g, n cũng rất thí những lâu đài cát để ích cả gia đđình mình trong đó. Ý nghĩ trẻ c ấy rồi cũng tiêu t khi cô mất mẹ vĩn t con tan nh viễn tro 1 tai nạ giao thô ong ạn ông. 1 năm sau đó, bố cô mang về cho cô 1 người m m ố g mẹ mới, 1 nngười mẹ không có tì cảm. Đ lúc ấy, cô mới thấ thía nỗ đau mất m k ình Đến ấm ỗi mẹ. Không đ được bố qu tâm lại nhận đượ sự ghẻ l uan ợc lạnh của nggười mẹ kế đến nỗi c ế cô chỉ biết khóc. Nhìn bạn bè đ n được bố mẹ quan tâm cô thấy tủ thân vô cùng và tự an ẹ m, ủi ự ủi mình rằng thời gian cùng những việ làm tình cảm của m g ệc h mình rồi đế 1 ngày m đến mẹ kế sẽ hiểu nhưng cô đã lầm. Ngay chiề hôm từ t c ều trường về n nhà, bị bố đánh tới tấ ấp, cô cũng không hiể mình ph lỗi gì. 20 triệu củ bố để tr g ểu hạm ủa rong tủ khô cánh m ông mà bay. Tro buổi sá hôm ấ chỉ có m ong áng ấy, mình cô ở nnhà. Bị oan mà không biết phải kêu n g i oan như thế nào. Những đòn roi cứ qu vào ngư cùng nh ư N n uật ười hững lời **** mắng châm ch của ng học gười mẹ kế càng làm nỗi đau tro cô nhâ lên gấp bội. Đêm ấy, ế ong ân cô bỏ nh đến nhà bà ngoại ở. Những vết thâm t trên ng hà à tím gười, trên m rồi thờ mặt ời gian cũn lành nh ng hưng nỗi đa trong s2 cô không thể xóa nhòa. Cô bi người đ au 2 g iết đổ oan cho cô không ai khác ch o hính là ngư mẹ kế n ười nhưng cô h ở chỗ đ ngay c hận đến cả bố đẻ mmình cũng không hiểu được mình. k u Dì kể m vừa khóc vừa nấc lên như ch mà c huyện vừa c xảy ra mới hôm q chỉ qua. Sắc m mặt nó thay đổi theo từ lơì kể của dì. Rồ bàn tay n khẽ đặt vào bàn ta dì. Nó đ ừng ồi nó ay đã hiểu dì là 1 người tốt. i 4h chiều đều đặn, ngày nào cũng như ngày nào, nó lại đến club patin cùng Duy u n y Anh chi đấu với đôi giày p iến i patin trên c chiếc sân t trươt rộng 100 mét vu uông. Nhữững
  4. thương tích trên người nó đã đỡ nhiều Bây giờ t nó có th tự trượt trên sân n ã u. thì hể nhanh h hơn. Những cú ngã th dần nh g hưa hưng vẫn đ lần xuấ hiện. đôi ất - Anh D Anh... Duy Duy qua người, ngước nhìn ,1 con nh kém Du 2 tuổi. L Lâm An em gai D ay n n hóc uy Là nh, Duy ( con nu của bố Duy). Con bé hớn hở chạy lại p uôi n ở phía sân tậ Duy thá giày, gọ nó ập. áo ọ cùng vềề. - Uyên, cùng về đii. Nó lại g cười nh nhíu va gần hẹ, ai. - Ừ, cùn về. ng Lâm An nhìn nó không chớ mắt, Duy phải bảo nh ớp y o: - Đây là Uyên, bạn anh. à - Chào em. - Chào chị. Con bé cúi đầu ch đầy mi cưỡng. Không hiể sao nó t hào iễn ểu thấy ánh m con bé n mắt nhìn nó có vẻ không bìn thường mà có vẻ g ẻ nh ganh gét. N nó các nhà Duy không xa Nhà ch y a, chỉ tầm 2 cây số. Nó vẫy tay tạm biệt, bước vào l học vẽ. Có tiếng chuông đt: N y lớp . : - Alo, dì à? ì - Ừ, con ở nhà sao rồi? Có ổ không? n o ổn - Con vẫ ổn dì à. Con nhớ d quá. ẫn dì - Dì xin lỗi. Công việc trên n của dì chưa xong Chắc 2 t này g. tháng nữa dì mới về được. - Vâng. Nó vâng 1 cái thật buồn. 2 th g háng, nó p phải sống 1 mình ư? N ngồi họ vẽ,nhữn Nó ọc ng nét vẽ g giản đơn. Có thể chẳn nhiều, n vẽ những người th của nó. Ai cũng b C ng nó hân . bảo nó có tà Nó vẽ gi ài. iống tới nỗ nếu khôn tận mắt nhìn thì kh lòng mà tin được. Nó ỗi ng t hó à cứ vô tư cứ hồn nhiên giữa cuộc sống đầy bất hạ ư, n g ạnh. Chìm sâu trong những giấ g ấc mơ nó c cũng chẳng tìm thấy đ g được bình yên. - Không không, đừng bỏ em.. g,.. Mở mắt nó thấy những giọt nước mắt ướt gối..T tít...cái đ kêu..1 tin nhắn từ s t, n t Tít đt n số lạ hoắc: " Ngày mới tốt làn vv và hạnh phúc n thiên t nh, nhé thần." Nó n trả lời 1 cách lịch sự:" nt Cảm ơn Không có tin nhắ trả về nữ nó vơ v bộ đồ c n.". ắn ữa, vội chạy đi tập thể dục. L Lượn 1 vòng, cắm cúi xuuống đườn tới nỗi n đâm vào ai chả biế ng nó o ết. - Là cậu hả? Đi đâu thế? u đ Duy cườ hì hì. ời - Đi chạ bộ chứ đi đâu. Có duyên quá ha. ạy đ á - Ừm há không bi có tin đ á. iết được không đây. g Nó nhìn Duy vẻ su tư. 2 đứ đi bộ nói chuyện. D đúng l 1 cậu bạ dễ thươn n uy ứa i Duy là ạn ng. Nhìn Du cười đẹp trai khỏi phải nói. Không the kiểu men của mấy gã đàn ôn uy p i eo n ng mà cực kì teen boy Duy kéo tay nó chạ 2 đứa n y. o ạy. ngồi bên nh hau,chỉ im lặng thôi. m
  5. - Duy này, ra đây để ngồi nhìn nhau à? -... Vẫn im lặng. Ở đấy, bên 1 dòng sông chảy xiết, bên những cái cây to xù, có lẫn cả tiếng vi vu của gió, nó thấy Duy thật kì lạ. Dường như không giống con người mà Duy vẫn thể hiện ra bên ngoài. Nó thấy đâu đó trong mắt Duy có những u buồn. Nó cứ suy nghĩ mãi về cái hình ảnh ấy. Nó dạo quanh Hà Nội, 1 thời điểm hiếm hoi để có thể tự do ngắm nhìn cảnh vật mà chẳng cần bù đầu vào học. Để lướt qua những con phố chẳng vội vàng. Để ngắm nhìn khi những giọt sương còn đọng trên lá và cả những ánh bình minh le lói từ phía chân trời. Những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi. Đang nắng vậy mà ào 1 cái, mưa như trút nước. Cái thân thể mong manh của nó ướt như chuột lột. Nó chạy vội vào vỉa hè ven đường trú mưa. - Giáng Uyên.. là em phải không? Có tiếng ai đó gọi làm nó giật mình. là Thiên Vũ, đúng là anh. Trần Gia Thiên Vũ, 1 cái tên đã khiến s2 nó nhức nhối suốt 2 năm qua. - Uyên.. Nó bước đi dưới mưa mà không nhìn lại giống như 2 năm trước anh đã bỏ nó lại bên những giọt nước mắt. Nó tình cờ gặp lại anh trên phố. Quả là kì diệu.______________________________________________________________ __________________________ Nó về nhà trong tình trạng ướt sũng. Cái cơn mưa bất chợt đáng gét khiến nó phải ho sù sụ. 6h sáng, lại cái tin nhắn từ sđt ấy:" Ngày mới tốt lành, vui vẻ và hạnh phúc nhé thiên thần". Nó mỉm cười dù chẳng biết là ai. Nó vẫn thấy nhen lên 1 chút hạnh phúc. Nó đang được ai đó quan tâm và gần bên nó. Mùa hè- mùa của những cơn mưa. Nó bị cảm. Hai ngày nó không đến club patin. Nó thấy tiếng con bạn í ới ngoài cửa. - Uyên, sao mày lâu thế, ra mở cửa cho tao đi. Nó cố vùng dậy, mệt nhọc đẩy cánh cửa ra. Mặt nó đã nhợt nhạt đi. Nó ngất. Ngọc đưa nó tới bệnh viện. Nó được về nhà sau 3 ngày phải nằm viện. Nó mở cái máy tính đã nằm 1 xó gần 1 tuần.Những tin nhắn offline. Của con bạn thân Hồng Ngọc, của cậu bạn Duy Anh và của cả Thiên Vũ. Nó kéo chuột nhấp reply. - Duy hả, Uyên không sao đâu mà. Uyên có chút việc bận không tới club được. - Uyên bận gì mà lâu thế,5 ngày rồi đấy? - Ừm, Uyên bị cảm nhẹ thôi. Nó hối hận ngay sau khi trót nói ra - Hả bị ốm à? Có sao không? Nặng không? Đi khám bác sĩ chưa?... (vân vân và vân vân..) Và kết quả là cậu nhóc Duy anh đã có mặt tại nhà nó sau đúng 10'. Duy khá chu đáo. Nó hất hàm trêu Duy. - Ơ, Duy này Uyên đã chết được đâu. Những cuộc nói chuyện giữa nó và Duy ngày 1 nhiều. 2 đứa có vẻ thân hơn. Khi
  6. thì đi ăn kem, lúc lại trượt patin cùng. Duy nhất chỉ có 1 điều mà nó cảm thấy khó hiểu là cứ đúng 6h sáng nó lại nhận được tin nhắn từ sđt ấy. Nó cứ ngỡ đó là Duy Anh nhưng không phải. Nó gọi thì chẳng có ai trả lời. Cái điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại. Chiều cuối tuần, Duy kéo nó đi làm 1 bữa ốc cạnh bờ hồ. Nó vừa ăn vừa chun mũi lại nhìn dễ thương kinh khủng. - Uyên này, nhìn như trẻ con í. Thật sự lúc ấy, trái tim Duy đang đập thật. Chẳng hiểu nổi là định mệnh trớ trêu hay oan gia ngõ hẹp, Thiên Vũ lại tình cờ nhìn thấy nó. - Uyên... Vũ kéo tay nó ra ngoài. Anh ôm nó. - Xin em đừng rời xa anh. Anh về đây để tìm lại em mà. - Tìm tôi ư? Anh tìm tôi để làm gì nữa. Tất cả đã chấm dứt rồi. Nó đẩy Vũ ra nhưng không được - Anh biết anh đã sai. Hãy cho anh thêm 1 cơ hội được không em. - Để làm gì cơ chứ? Để anh lại bỏ rơi tôi như hơn 2 năm về trước à? Bỏ tôi ra. Nó quát. - Anh không bỏ, bỏ em ra anh sẽ lại mất em. Duy đã vô tình nghe hết những gì nó và Vũ nói khi Duy đuổi theo nó. - Buông tay cô ấy ra. Duy quát lên rồi tiến tới đánh Vũ. Cả 2 đánh nhau. - Dừng lại. - Thằng nhóc mày là gì mà dám can thiệp vào truyện của 2 chúng tao hả? - Đủ rồi. Thiên Vũ anh dừng lại đi, cả Duy nữa - Trần Gia Thiên Vũ, tôi nói cho anh biết anh ấy là người yêu tôi. Anh hiểu chưa. Đừng bao giờ hành động như thế nữa. Nó kéo tay Duy đi về nhanh, tránh khỏi cái ánh mắt của Thiên Vũ.Nó đã chẳng thể làm gì để ngăn cản sự việc xảy ra. Còn Duy, Duy yêu nó chưa không biết. Có thể là những khởi đầu cho 1 tình yêu chớm nở. Dì đã về sau hơn 2 tháng xa nó. - Dì ơi con nhớ dì quá. Nó cứ ôm dì mà khóc. Khóc cho niềm nhung nhớ kìm nén hơn 2 tháng qua, khóc cho Duy anh ngốc nghếch và cho cả cái người nó đã từng yêu đến cháy lòng. Nó gặp lại Vũ như cơn giông tố bất ngờ cuối hạ khi mà cuộc sống cứ vừa nắng vừa mưa. Cuối mùa hè, không khí oi nóng vẫn không hề giảm sút.Chỉ có vài dấu hiệu nhỏ nhoi của đầu thu. Mấy cái lá bắt đầu úa vàng. Nó tránh mặt Duy và cả Vũ. - Uyên vẫn giận Duy hả? - Không. - Tại sao Uyên tránh mặt Duy? - Không tại sao cả. - Duy xin lỗi. - Duy hành động với bạn Uyên như thế là sai rồi.
  7. - Chỉ đơn thuần là bạn thôi ư? - Đó không phải là truyện của Duy, Duy đừng can thiệp vào làm gì. - Uyên này... - Ừ sao thế. - Duy thích Uyên. Nó lặng người, rồi nó offline. offline cả tháng trời. Nó cùng dì về quê.1 miền đất mà nó đã từng đặt cả tuổi thơ nơi đó. Những gì Duy nói làm nó cứ suy nghĩ mãi. nó gặp Duy, chỉ tình cờ. 2 tháng liệu có đủ để thích 1 người chăng? Nó thấy nhớ cái nụ cười thân thiện của Duy, nhớ lúc 2 đứa ăn ốc, ăn phở, nhớ lúc Duy dạy nó trượt patin. Nhớ cái cốc đầu nữa. Nó thấy cuộc sống như đang dần thiếu đi 1 cái gì quan trọng lắm. - Uyên, mày đang nghĩ gì vậy. 1 tình yêu với mày còn chưa đủ tổn thương hay sao. Quên đi. Quên hết đi. Nó lấy tay đập đập vào đầu. Nó về quê để tìm lại bình yên, để trốn tránh Duy và Thiên Vũ hay trốn tránh bản thân nó không biết. Những cuộc gọi của Thiên Vũ và Duy càng làm trái tim nó thêm rối. Nó cười buồn, cười cho bản thân nó. Cái nụ cười gượng gạo như cái nắng sau 1 cơn mưa dài. Nó nhìn xa xôi._______________________________________________________________ ________________________ Ngày còn bé, mỗi lần nhìn về phía chân trời, nó lại ước 1 lần được dặt chân tới đó. Có thể chẳng xa mà có lẽ cũng chẳng gần. Nơi ấy chỉ cách nơi nó đứng 1 cánh đồng, 1 con sông mà nó cứ ngỡ là xa lắm. Mùa hè của tuổi thơ, nó lại ngước lên trời nhìn những cánh diều bay trong gió và mong muốn được 1 lần tự tay thả diều 1 cánh diều của riêng mình. Chạy nhanh trên đồng cỏ, trượt chân ngã cũng đủ làm cho nó bật khóc. Lại thêm 1 ước mơ được trở thành người lớn. 1 tháng, bố chỉ về vài ngày rồi đi. Nó lại háo hức chờ bố về để khoe những con điểm 10 mà nó cố gắng dành được cả tháng trời. Rồi lại mong bố ở nhà mãi. Mỗi khi hoàng hôn lên, nó lại cùng lũ bạn ngồi ngắm. 17 tuổi, nó đã đặt chân tới cái nơi mà nó tưởng chừng như xa lắm. Có thể tự mua cho mình 1 cánh diều và tự tay thả trên đồng. Nó đã đủ lớn để vấp ngã mà không khóc. Đẻ chẳng còn háo hức chờ mong ngày bố về để khoe những con điểm 10 đẹp đẽ. . Nó cũng chẳng còn thời gian để mà ngắm hoàng hôn. Có thể những kỉ niệm tuổi thơ chỉ là 1 miền kí ức. Bây giờ, nó sống giữa lòng Hà Nội, 1 thành phố ồn ào và tấp nập. Nó chẳng thấy những đứa trẻ nô đùa trên đồng, chẳng thấy những cánh diều bay trong gió. Những có lẽ 1 điều chẳng bao giờ thay đổi. Nó muốn sống mãi với tuổi thơ. Muốn nhỏ lại như những ngày xưa để sống vô tư với những ước mơ không chịu lớn. Để chẳng có phiền muộn, ưu tư, chẳng có những giọt nước mắt. Nó thấy khóe mắt cay cay. Nó thèm được bình yên lắm. Dì ở lại quên chơi vài ngày. Nó về lại Hà Nội để bắt đầu cho 1 năm học mới. Cái ô tô dừng lại. Nó bước xuống xe, không quên cảm ơn bác tài xế. 1 điều mà nó chẳng thể ngờ là Duy đang chờ nó. Nó thấy mặt Duy xanh xao hốc
  8. hác hẳn đi. Duy ôm nó thật chặt như thể Duy sợ nó sẽ bỏ anh đi thêm 1 lần nữa. Duy ngất, ngất trên vai nó. Nó gọi cấp cứu. Bệnh viện... - Bác sĩ ơi, bạn í có sao không ạ? - Không sao đâu, chỉ là do bị dính mưa ướt lại ko ăn uống gì nên mất sức. Bạn cháu sẽ sớm tỉnh lại thôi. Đừng lo. Nó ngồi cạnh giường bệnh. Nó nắm lấy bàn tay Duy, nó khóc. Nó thấy xót xa kinh khủng. Duy bị bệnh vì nó ư? có đáng không? - Uyên.. Duy gọi tên nó trong vô thức rùi giật mình tỉnh dậy. Duy cười nhẹ. - Cuối cùng anh cũng đợi được em. Lâm Anh đã đến. Con bé bước vào gần rồi hét lên: - Cô.. cô cút ngay đi. Cô còn dám tới đây nữa à? Anh Duy bị bệnh là tại cô đấy. - Chị ... chị.. Lâm Anh kéo tay nó mạnh, xô nó ngã nhào ra cửa kèm thao ánh lườm đầy thù hận. - Lâm Anh. Em làm cái gì thế hả? Uyên là bạn của anh mà e đối xử như thế à,. - Uyên.. Uyên. - Bạn thôi á. Bạn gì cái loại đấy. Anh không thấy cô ta đang quyến rũ anh à. Giả nai nữa chứ. Nhìn thấy gét. - Anh cấm em không được nói Uyên như thế. Lâm anh bất lực đành im lặng. Nó về nhà. Tạm gác mọi chuyện lại làm 1 giấc. Thực sự thì những lời của Lâm Anh làm nó phải suy nghĩ. Nó đáng gét đến thế sao? Nó biết là nỗi của nó lên Duy mới phải vào viện nhưng thực sự nó không hề cố í. Bắt đầu 1 năm học mới, nó có vẻ khá là bận rộn. ( năm cuối cấp cả nhà ạ). Nó tập trung cho bộ môn mĩ thuật. Duy bảo: - Uyên định làm họa sĩ à? - Ừm, Uyên sẽ trở thành họa sĩ. Sau này Uyên sẽ mở phòng tranh. Nó cười hiền. Những ngày cuối tuần, nó và Duy đi trượt patin. 2 đứa nắm tay nhau trượt. Đủ kiểu, Hình s2, zic zac vượt chướng ngại vật. Bây giờ nó có thể lướt nhanh mà không mấy khi ngã. Có thể lên dốc xuống dốc như thường và thậm chí nhảy lên nữa cơ. Nó rất vui. Duy dẫn nó đi chơi, cả 1 bãi cỏ lau thật đẹp. Nó chui vào chơi trốn tìm với Duy. Nó vẫn bảo: thường thì người ta trốn để ai đó tìm. - Thế sau này Uyên đi trốn chắc để Duy tìm ha. Nó giả vờ nhăn mặt đập cho Duy 1 cái. - Duy này. Nó nằm gối đầu lên tay Duy. Nhìn trởi. Trời xanh thế. Lại bắt dầu 1 tuần mới. Nó nhận lời làm người yêu Duy. Thời tiết đã bắt đầu se se lạnh. Đúng chất của mùa thu. Duy kéo nó đi chơi cứ bất chợt như cơn gió. Lúc nó đang thơ thẩn nhìn trời: - Anh đang dưới nhà nè, xuống đi chơi nha. Nó cười hì 1 cái rồi lon ton chạy xuống nhà.
  9. - Ông g ơi, đi đâ thế? già âu - Em mu đi đâu uốn u? - Tùy an Đi đâu cũng được nh. c? - Tùy an á. Thế đi nhà nghỉ nhá. nh đ ỉ Nó huýc mạnh ta vào mạn sườn Duy ch ay n y: - Anh có thích chế không hả ó ết ả? Duy nhă nhó: ăn - Đau... . Hôm na là sinh nhật Duy. T học, no rẽ qua cử hàng qu lưu niệm lấy hộp q ay n Tan ửa uà m quà nó đã ch huẩn bị cá đó 3 hô Nó mỉm cười về n ách ôm. m nhà. 8h tối... Nó đang chuẩn bị đ nhà Du thì: c đến uy - Ring.. Ring.. - Thanh đến bệnh viện nhanh đi. Vũ bị tai nạ. h ị Nó vơ v cái áo, vội - Uyên c sao thế con ế? - Vũ bị t nạn dì à. tai à - Để dì đi cùng coon. - Thôi d cứ ở nhà đi. Con đ 1 mình cũ được m dì à đi ũng mà. - Vậy có gì gọi cho dì nha co ó on. - vâng. Nó bắt v cái taxi rồi chạy nhanh đến bệnh viện Nó gọi ch Vũ khôn có ai ng vội n n. ho ng ghe nà tìm c buổi khô thấy a ở phòng n cả. Nó đến nhà V Bấm ch cả ông nào Vũ. huông.10' ccó người ra mở cửa: a - Uyên h vào đi. hả, - Anh có sao khôn ó ng? - Anh có sao đâu. Sao lại hỏ thế hả em ó ỏi m? - có ngư bảo anh bị tai nạn. Mà đt a đâu sao e gọi khôn bắt máy ười em ng y. Vũ sờ tú quần. úi - Chắc a quên trong phòn rùi. Để r anh t ng rung lên kh hông biết. - Ừm, a ko sao. Em về đây anh y. - Để anh đưa em về. h v - Em tự về được mà. ự m - Muộn rùi. giờ nà khó bắt xe lắm. Ch ày hẳng lẽ em định đi bộ à. Lại 1 t m ộ thân con g gái. Anh khô yên tâm ông m. - Vậy cũ được. ũng Vũ đưa nó về. Mải lo cho Vũ mà nó qu mất sin nhật Du ũ uên nh uy. Chiếc xe dừng lại. - Anh về đi. ề Vũ kéo tay nó lại đặt lên mô nó 1 nụ h dài. đ ôi hôn - Anh bi em vẫn còn quan tâm anh m Anh yêu em. iết mà. u
  10. Rồi Vũ đi. Nó ngơ ngác như nai vàng không kịp phản ứng thì Duy bước ra. - Tôi đã thấy tất cả rồi. Em quên sinh nhật tôi để đi chơi với thằng khác à. Yêu ư. Tình yêu của em chỉ đến thế thôi sao? - Duy à, anh nghe em giải thích được ko? - còn gì để giải thích hả em... Duy cười nhếch mép. Cái ánh mắt Duy nhìn nó. Nó biết Duy cũng đang đau khổ chẳng kém gì nó. Làm sao không đau khi mà người yêu lại đi chơi với người khác . Làm sao nó trách được khi mà chính nó cũng là nạn nhân của cái trò đùa hiểm ác. Có trách thì phải trách nó đã yếu lòng, trách nó không phản ứng kịp trước những bất ngờ trong cuộc sống.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2