YOMEDIA
Tiếc thương một mối tình
Chia sẻ: Nguyen Van Khoai
| Ngày:
| Loại File: PDF
| Số trang:3
55
lượt xem
4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Nếu Tôi kể ra Tôi và Em yêu nhaunhư nào chắc sẽ chẳng ai tin vì nó... hoang đường quá... Nhưng Tôi xin thề những dòng tâm sự dưới đây là sự thật 100% - không một lời dối trá... Tôi quen Em rất tình cờ: quen qua mạng ttvnol.com. Một lần Tôi vào muare.vn
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Tiếc thương một mối tình
- Tiếc thương một mối tình
Nếu Tôi kể ra Tôi và Em yêu nhaunhư nào chắc sẽ chẳng ai tin vì nó...
hoang đường quá... Nhưng Tôi xin thề những dòng tâm sự dưới đây là
sự thật 100% - không một lời dối trá...
Tôi quen Em rất tình cờ: quen qua mạng ttvnol.com. Một lần Tôi vào
muare.vn để tìm mua 1 món hàng và up bài cho một thằng bạn, tự nhiên
đọc thấy bài của một cô bé với nick girl____x post bài: "up hộ anh H vì
đẹp trai". Tôi thấy buồn cười quá vì cái thằng H đó nhìn như khỉ... Vậylà
Tôi search ra được nick của Emvà buzz chat chỉ với mục đích trêu mà
thôi... Nhưng càng chat thì lại càng thấy cái con nhóc nàysao mà "khoe
hàng", kiêu ngạo quá, gì mà Tôi bảo số phone của anh là 09___x6666 thì
nhóc đó bảo: "số gì mà khó nhớ". Tôi bảo"anh dùng 6310i" và hỏi "em
dùng phone gì?". Nhóc đó bảo:"em dùng vertu"-nhưng em cho bạn em
mượn rồi" (nói thế này nên Tôi nghĩ ngay là nói khoác). Rồi nhóc đó
hỏi: "sao anh dùng 6310i? nó như thế nào?", Tôi trả lời "63 là điện thoại
đi theo xe mercedes ý", nhóc đó làm ngay câu: "thế ạ? thế để em chạy ra
hỏi bác tài xế coi có không để em lấy em xài Hix, đến đây thì Tôithua
rồi, sao lại có con bé "khoáclác" 1 cách dễ sợ thế chứ... Rồi Tôi lại tiếp
tục chat và nghĩ là quyết tâm sẽ cho con nhỏ này 1 trận, cho biết thế nào
là kiêu ngạo, khoác lác... Vậy mà nhỏ đó vẫn không thôi khoác lác: "anh
cứ vô khu biệt thự Q.10, thấy căn nào to nhất là nhà em" ...Tôi chỉ biết
câm nín...
Rồi cơ hội "trả đũa" cũng đến khinhỏ đó gạ thi "solo sms", có nghĩa là
thi nhắn tin đêm coi ai ngủ trước... Ok cái rụp, cơ hội trời cho đến sao
Tôi lại bỏ qua,"phải cho con nhỏ đó biết mình là ai" - lúc đó Tôi nghĩ
vậy đó...
Đêm đó, Tôi và nhỏ đó tâm sự và nhắn tin, nhắn được khoảng chục cái
tin nhắn thì nhỏ ... lăn quay ra ngáy khò khò... vậy là Tôi thắng... 1-0.
Năm đêm liền như vậy, Tôi đều thắng và nhỏ đó bảolà sẽ ra HN...
Vậy là nhỏ ra HN, 5 đêm, chỉ 5 đêm nhỏ bảo: "em yêu anh rồi Tôi nhắn
tin lại và bảo: "yêu kô phải là như thế, yêu là phải có thời gian tìm
hiểu..."...
Rồi nhỏ vẫn cứ ra HN, Tôi ra đón... Có tin nổi không? 2 đứa chỉmới
- quen qua mạng và nhắn tin với nhau, thậm chí còn chưa biết mặt nhau,
vậy mà đã ... ... Lúc đó, Tôi bất chợt nghĩ "sao mà ngu thế? nhỡ con nhỏ
đó cho mày leocây thì sao?"...Đợi đến 9h15, hồi hộp quá... phew, cuối
cùng thì nhỏ cũng xuất hiện, vậy là nhỏ không gạt mình...
1 tuần sau đó nhỏ ở với chị cùngxóm trọ Tôi. Ngày đầu Tôi đưa nhỏ đi
chơi, ra bờ hồ ngồi nói chuyện, thật buồn cười, Tôi vốn nhát gái, chẳng
dám cầm tay , toàn bị ... cầm Rồi Tôi cũng mạnhdạn cầm lại, thế là nhỏ
bảo "cái anh này, mãi mới cầm tay người ta, làm người ta mắc cỡ muốn
chết", nghe câu đó Tôi bụm miệng suýt phì cười... Rồi 2 đứa vào công
viên gần đường Trần Phú ngồi 8... Nói bâng quơ, linh tinh một lúc nhỏ
chợt hỏi: "anh đừng yêu em nhé! Yêu em khổ lắm đấy...". Tôi bần thần,
ngỡ ngàng, kô biết tại sao nhỏ lại nói như vậy...Rồi nhỏ tiếp "em muốn
nói cho anh biết điều này, nhưnganh không được thương hại em thì em
mới nói". Một chút tò mò và có cái gì đó thúc giục Tôi gật đầu "ừ". Nhỏ
nói khẽ..."Em bị bệnh tim bẩm sinh, bác sỹ bảo chỉ còn 2 năm nữa"...
Tôi... Tôi không biết nói gì, một động lực vô hình khiến Tôi ôm chặt
nhỏ, càng lúc càng chặt hơn, nhưng Tôi không thương hại nhỏ... Nhỏ
tiếp "bác sỹ bảo em chỉ còn 2 năm nữa và em phải sang Mỹ phẫu thuật
ngay, nhưng tỉ lệ chỉ là 50% và em không đi vì chi phí phẫu thuật và
sinh hoạt lớn lắm, mặc dù gia đình em lo được. Bố em làm đại sứ quán...
Không ai khuyên được em, bố không khuyên đc, bà không khuyên đc,
gia đình cũng kô ai khuyên được.Ý em đã quyết..." ... Tôi không biếtnói
gì... một cảm xúc nghẹn ngàokhông thành lời...Không hiểu sao lúc đó
Tôi lại nghĩ Tôi sẽ thay đổi được quyết định của nhỏ, ừ, chính Tôi sẽ
khuyên được nhỏ... Thật ngông cuồng khi chỉ mới quen vài ngày mà đã
đòi khuyên được nhỏ trong khi ruột rà của nhỏ không ai khuyên nhỏ đi
Mỹ làm phẫu thuật được cả...Có lần nhỏ bảo: "anh à, em viết dichúc rồi.
Em biết bệnh của em, em là người hiểu rõ nhất"... Tôi choáng váng, kô
tin vào mắt mình...
Và hôm kia, một ngày định mệnh,một ngày Sài Gòn mua to như trút,
nhỏ không đi đâu được, nhỏgọi đám bạn đến và ... trổ tài nấu ăn. Tôi
không tin vào tai mình khinghe Ngọc - bạn thân của nhỏ khen tấm tắc:
"Vân nó nấu ăn ngon lắm mày ạ, tao thật sự không tin nổi". Đám bạn
nhỏ ăn uống nhậu nhẹt linh đình và... ép nhỏ uống... Thật điên rồ, điên
rồ, tôi nhắn tin ngay cho Ngọc bảo nó ngăn không được cho nhỏ uống,
- nhanh không hối hận bây giờ. KHÔNG KỊP - không kịp mất rồi, nhỏ
uống 2 lon bia rồi. Trời ơi là trời, nhỏ ngất! Đám bạn đưanhỏ vào bệnh
viện, nhỏ mê man hơn ngày trời và giờ đây, tim nhỏđã ngừng đập hơn
30 phút rồi
(23h54p ngày 10/05/2007). Nhỏ đã mãi mãi rời xa tôi, rời xa Ngọc,
người thân và bạn bè nhỏ...
Còn rất rất nhiều những hồi niệm, nó đang ùa về trong ký ức tôi, nhưng
lúc này tôi không thể nào nhớ hết. Tôi viết bài này để lưu giữ lại, để
muốn cho cả thế giới biết rằng: Nhỏ sẽ mãi mãi sống trong trái tim tôi
...........Bông bồ công anh bay tan tronggió >>
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
Đang xử lý...