intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tiếng gà trưa ở Đăk Hring

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

68
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tiếng lục khục trôi xuyên qua những tán cây rừng mọc rậm rạp hai bên con đường dẫn sang núi. Đó không hẳn là tiếng nước chảy từ những khe đá tận trong rừng sâu, nó từa tựa tiếng chim hót trộn lẫn vào tiếng giật máy của những chiếc công nông đang cạn dần xăng. Âm thanh nhạt dần và mất hút khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà rông với mái lợp khô rốc. Cữ gần trưa nên trời xanh trong vắt. Nắng xiên những vệt thẵm dài trên những quả đồi trọc nhấp nhô trước...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tiếng gà trưa ở Đăk Hring

  1. Tiếng gà trưa ở Đăk Hring TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN MINH HỢP Tiếng lục khục trôi xuyên qua những tán cây rừng mọc rậm rạp hai bên con đường dẫn sang núi. Đó không hẳn là tiếng nước chảy từ những khe đá tận trong rừng sâu, nó từa tựa tiếng chim hót trộn lẫn vào tiếng giật máy của những chiếc công nông đang cạn dần xăng. Âm thanh nhạt dần và mất hút khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà rông với mái lợp khô rốc. Cữ gần trưa nên trời xanh trong vắt. Nắng xiên những vệt thẵm dài trên những quả đồi trọc nhấp nhô trước mắt. Những quả đồi như nằm mộng mơ phủ lên những vạt sắn ngô xanh rì. Minh bật cửa xe, bước phóc ra ngoài, đội mũ, vặn hông đôi ba lần. Những khúc đường lô nhô nhiều mỏm đất đỏ bị xối sạt làm những khớp cơ như đứt khúc qua những đợt dằn xốc. Những người còn lại trong đoàn túa ra những tán cây cóc rừng mọc loanh quanh nhà rông để tránh nắng, mọi người thay phiên cảm thán liên tục. Sau chút váng vất của quãng đường ghồ ghề, không khí trong đoàn lại nháo nhào trở lại. Mấy tay phóng viên tranh thủ lia ống kính về hướng những quả đồi để có một bài phóng sự ảnh cho những số tuần san. Vài ba cô gái khác tranh thủ chụp năm ba bức ảnh với phông nền nhà rông và núi non trùng điệp. Minh vẫn trong tư thế vặn vẹo người, chốc chốc lại nhìn quanh quất một cách vô định. Minh bước khẽ lên nhà rông, lối đi lên là những bậc thang gỗ đang lung lay tưởng chừng như sắp rơi xuống. Những chiếc bàn con con, thấp lè tè xếp ngay ngắn một góc trong của nhà rông, dấu hiệu của một lớp học tạm bợ cho trẻ con. Một không gian tù mù ánh sáng. Những cây cột to được chạm khắc tỉ mỉ hình thù những vị thần núi lộ bộ răng dữ tợn, những già làng đang ôm gối với chiếc mão lông chim và những người đàn bà ở trần nắm những quả bầu hồ lô khô rốc. Minh ong ong bên tai một cảm giác heo hút, sâu hoắm của núi rừng. Minh ngồi bệt xuống trước mảnh sàn trước nhà rông, uống một cốc nước còn hâm hẩm do một người trong làng đem đến. Ấm nước đen ngòm vì bị ủ khói suốt năm cộng với những mảnh thân cây đun chung trong ấm
  2. làm nhiều người trong đoàn ơn ớn, chỉ nhấp nhấp thoáng qua. Riêng Minh thì thấy ngòn ngọt ở đầu lưỡi. Cảm giác dễ chịu râm ran khắp người. Đăk Hring trưa dần… Đoàn tham quan đến Đăk Hring trong một chuyến giao lưu với đồn biên phòng địa phương và vài hoạt động từ thiện cho trẻ em trong những làng Xê Đăng. Minh đăng kí theo đoàn để đánh những bản nhạc với cây ghi ta cũ của mình trong đêm giao lưu và khuân vác những thùng hàng từ thiện nặng trịch vì tình trạng “âm thịnh dương suy” trong đoàn đi. Một điều bình thường khác, nơi Minh làm việc, một cơ quan tài nguyên môi trường nhà nước, có một “suất” cho chuyến đi này. Tây Nguyên đang rịn đông nên cái lành lạnh vẫn triền theo da thịt mặc cho nắng đang chói chang. Chủ nhật, buôn làng ồn ả vì mọi người từ nương trở về làm lễ. Đăk Hring không có nhà thờ nên lễ chúa được thực hiện ở các mái che trước nhà những giáo phu. Minh bỗng nhớ tiếng ngân dài từ một tháp chuông nhà thờ nào đó loanh quanh thành phố vào mỗi sáng chủ nhật. Những chủ nhật buồn thiu đối với những công chức trẻ như Minh… Tiếng kẻng phát ra từ nhà rông giừng giựt ba hồi, người ở buôn bắt đầu túa đến từ những con dốc đất ghồ ghề. Bóng tre nứa che ngiêng. Minh cùng đoàn vác những thùng quà đặt ngay ngắn trước nhà rông. Âm thanh roèn roẹt của những đoạn băng keo bóc ra trên thùng quà làm cho không khí thêm nô nức. Tiếng ồn ả pha lẫn ngữ điệu bản địa làm mọi người trong đoàn thấy lạ lẫm. Chốc chốc Minh ngưng việc chặn mớ mồ hôi đang tuôn ướt trán, uống một chút nước gì đó rồi lại hì hục với những thùng quà chưa khui. Công việc từ thiện xem ra đỡ nhàm chán hơn việc suốt ngày rúc trong mớ đơn từ lúc nhúc chữ số đất đai rừng nước… 0o0 Mặt trời bỏng lửa chếch thẳng xuống khu nhà rông, tạo ra cái nóng ràn rạt sau những trận mưa dầm dề. Những đứa bé lon ton mang gạo chạy về nhà cho kịp bửa cơm trưa. Đoàn từ thiện cũng thu xếp hành trang về đồn biên phòng chuẩn bị cho đêm giao lưu. Minh xách một túi măng rừng là quà của trưởng làng, nhảy phóc lên xe, vẫy tay chào
  3. những người trong làng. Bánh xe hằn lên con đường nhơm nhớm mưa đêm những vết lầy sâu hoắm và đỏ ngồm. Mình đọc được sự ngán ngẩm của những chiếc xe máy cũ mèm lưa thưa đang ngược đường về. Tiếng rôm rả trong đoàn làm Minh bắt đầu thấy xa lạ, Minh không bắt chuyện với ai trong đoàn, Minh ngồi rúc vào trong cùng, ngắm những quả đồi trọc nhấp nhô qua tấm kiếng xe mờ đục và thấy nỗi buồn trôi nhờ nhờ trước mắt. Thỉnh thoảng, những bông hoa cà ri rơi vãi xuống đường như một thước phim nghệ thuật mẫu mực… Chiếc cầu xập xệ bắt qua con suối nhỏ trên đường đi có dấu hiệu đổ xuống. Từng đoạn gỗ kêu lên răng rắc như muốn vỡ đôi mỗi khi một xe máy chạy lướt qua. Bác tài xế có vẻ bối rối vì buổi sáng xe vẫn qua cầu một cách ngon lành. Những chuyến đi xa luôn làm bác lo lắng vì bình thường bác chỉ lái xe trên những con đường tráng nhựa loanh quanh thành phố, Minh nghe được trong lúc bác nói chuyện với cô gái ngồi hàng ghế tài xế khi xe đổ xuống những con dốc đất gồ ghề. Mọi người bắt đầu đói lả, râm ran cảm thán. Nắng giữa trưa tạt hừng hực vào xe làm không khí cả đoàn thêm ngột ngạt. Bác tài cùng một vài cán bộ địa phương lò dò qua lại cây cầu một cách bế tắc. Minh cũng lách người bước ra ngoài, đi qua lại cho đỡ ngột ngạt. - Có một con đường xuống suối bác tài ơi! - Minh nói vọng lên khi đang lom lom người nhìn con đường dốc dẫn xuống suối. Minh thấy vài ba dấu bánh xe vẫn còn lằn sâu trên đường, chứng tỏ đã có xe đi đường này để sang bên kia bờ. Minh chắc lời lần cuối cùng – Cho xe đi xuống suối đi bác tài, chứ hết đường rồi! - Ừ, chắc vậy, dù gì cũng phải ra ngoài quốc lộ… - Bác tài nói giọng uể oải. Bác tài dò xét lần cuối cùng con đường và rồ ga. Cảm giác như người đang ông trung niên này đang ngập ngừng và có dấu hiệu run rẩy ở bàn tay trái, vô lăng đang đi những vòng ngắc ngứ. Chiếc xe dằn xốc những đợt liên tục khi lao xuống dốc. Cuối cùng, cả đoàn bị kẹt giữa lòng suối, bác tài lái xe vào vũng trũng của con suối với tốc độ khá chậm. Những vốc cát văng ra theo hướng quay của bánh xe làm cho gầm xe càng lặn sâu xuống mực nước suối. Cả đoàn nháo nhào, mở cửa bước xuống xe. Minh vội xoắn ống quần men theo vạt rừng hai bên suối tìm những khúc gỗ cứng để chêm vào làm điểm tựa
  4. cho bánh xe chạy. Minh chỉ tìm thấy những khúc gỗ mục trôi nhờ nhờ trên mặt suối. Những gã phóng viên vẫn tranh thủ lia máy ảnh về những vườn cà phê cho những bài phóng sự ảnh của mình. Điều này làm Minh thấy khó chịu. Minh lôi vội khúc gỗ về phía chiếc xe đang có dấu hiệu ngập sâu trong nước. Hai ống quần của Minh sũng ướt. Những tay phóng viên cuối cùng cũng chịu gác máy, xoắn quần xuống giúp đẩy chiếc xe qua đoạn nước sâu. Những gã đàn ông ít ỏi trong đoàn, rốt cuộc cũng chẳng làm nhúc nhích được chiếc xe mắc kẹt sâu vào đáy nước. Minh nhìn quay quất, thấy một gã thanh niên to khỏe người Xê Đăng đang bước qua cầu, Minh gọi với lên. Mình nói tiếng Xê Đăng hơi ngắc ngứ, kết quả những gì anh nhớ được sau những chuyến đi thực tế rừng ở Tây Nguyên mấy năm trước: - Anh bạn ơi, xuống đây giúp một tay….đẩy xe lên đi! - Xe cán bộ bị sao à?– Gã Xê Đăng thật thà hỏi. - Bị kẹt dưới suối!– Minh cố gắng nói những từ đơn giản nhất, một cách chậm rãi. - Vậy chờ tôi vào làng gọi thêm người nha! – Nói rồi, gã thanh niên ném cây cuốc sang một bên vệ đường, chạy một mạch vào hướng làng. - Ừ, nhanh nha anh bạn! Mọi người trong đoàn nhìn Minh trầm trồ, vốn nội ngữ của anh xem ra còn khá hơn cả những cán bộ địa phương đi theo đoàn. Tiếng vỗ tay đôm đốp từ phía trên bờ đại ý sự ngưỡng mộ của những cô gái trong đoàn. Không khí bắt đầu giãn ra. Nước suối chảy siết, rin vào chân làm Minh thấy nắng bớt oi nồng. Gã thanh niên Xê Đăng kéo theo độ chục gã trai làng khác. Tất cả ùa xuống suối, chuẩn bị mọi tấn mọi thế sao cho tung sức mạnh nhất để đẩy xe lên. Tiếng cười ồn ả, phá tan sự vắng lặng vốn mặc định của những buổi trưa ở đây. - Khi hô "một, hai, ba" thì đẩy nha! – Minh nói giọng hừng hừng khí thế, mang khí chất của một cán bộ nhà nước. Tiếng “ èo! èo!”(*) của những gã thanh niên Xê Đăng chồng chéo lên nhau.
  5. Bác tài rồ máy, Minh dứt “ba!”, Một sức mạnh của sự hợp lực đang chạy rần rật đè lên phía sau xe. Một gã phóng viên nhanh chóng rời khỏi xe mong chộp được khoảnh khắc thú vị này. Một bức ảnh giá trị nhất trong loạt phóng sự ảnh, gã phóng viên mãn nguyện. Minh gồng hết sức, dồn lực vào hai bàn tay. Chiếc xe nhích lên từng chút một khỏi vũng cát hỏm sâu. Dòng suối lắc lư táp ướt cả áo của Minh. Minh bỗng nghe một âm thanh từ xa vọng lại từa tựa tiếng lục khục vào ban sáng. Minh buông lỏng dần cánh tay, nhìn về cánh rừng, nơi có âm thanh túa ra mỗi lúc một rõ nét. Minh buông lỏng hoàn toàn cho đến khi một cô gái Xê Đăng ngồi tắm suối lọt thỏm vào ánh nhìn anh. Chiếc xe leo sang bên kia dốc, Minh vẫn đứng tờ dưới suối. Tiếng hò reo của những gã Xê Đăng và những người trong đoàn làm Minh tỉnh táo, bước nhẹ vào bờ, lên xe tiếp tục cuộc hành trình của đoàn. Minh quên nói “cảm ơn!” bằng tiếng Xê Đăng với những gã thanh niên trong làng mà chỉ kịp vẩy tay chào khi xe đã đi một đoạn xa. Tiếng lục khục vẫn mãi miết trôi theo cho đến khi cánh rừng khuất xa phía sau lưng… 0o0 Đoạn đường gần quốc lộ có vẻ thẳng thớm và ít những con dốc lô nhô. Xe chạy bon bon, thỉnh thoảng tiếng còi tuynh tuynh đoạn qua những khúc cua làm Minh ráo hoảnh. Bờ vai nghiêng nghiêng trắng ngần của cô gái Xê Đăng lại đầy dần trong đầu Minh. Lúc tri giác, Minh thấy rần rật ở gò má. Cô gái mặc chiếc váy bản địa màu đen, phủ đến ngực, từ từ xõa tóc, in những nét lượn lờ trên mặt suối. Chiếc gùi nứa chất đầy khoai mì tựa nghiêng vào một thân cóc rừng, lấp lánh nắng. Một thứ xúc cảm lạ lẫm, râm ran ngọt ngào tuôn nhẹ trong người Minh. Minh đưa mắt qua kính xe, trạng thái vô cùng, không đoán định được. Từng mảnh lá rơi lờ mờ đẩy ngược về phía sau xe… 0o0 Đồn biên phòng nằm lặng lẽ ở lưng chừng một con dốc. Cánh cổng phết một màu sơn bàng bạc tạo cảm giác một không gian yên bình bên trong. Một anh lính trẻ mở cổng đón đoàn trong tâm trạng hồ hởi, tựa hồ như lâu lắm rồi mới có một đoàn dưới thành phố lên thăm. Minh lôi cây ghi ta để dưới gầm xe, phủi nhẹ những váng bụi bám sau những đoạn đường. Minh ở chung với mấy tay phóng viên trong một căn phòng dành cho những tân
  6. binh. Giường ba tầng, tường cũ, nền gạch bông cũ nhưng sạch sẽ. Cảnh cửa sổ căn phòng mở ra một nông trường với những hàng cây cao su ngang dọc thẳng tắp, những vòm lá đan vào nhau tạo ra một con đường dài thượt. Những chiếc lá cao su úa vàng lưa thưa rụng làm Minh thấy thật hứng thú cho việc chơi những bản nhạc buồn. Minh chỉnh dây ghi ta, đàn dạo bản Casablanca như dượt trước cho buổi giao lưu tối nay. Những gã phóng viên tranh thủ sạc pin máy ảnh và xem lại những bức ảnh trong ngày, chẳng một ai để ý đến câu xin phép của Minh… Đoàn được đồn biên phòng đãi món dúi nướng, một loại thú chỉ ăn những đoạn rễ tre rừng, một ít rượu ghè với men là một loại lá rừng mà chẳng ai bật mí cho đoàn biết. Bếp ăn hung húng khói, ẩn hiện những cầu vai màu xanh đục của những anh lính biên phòng lăng xăng trong buổi cơm đãi khách. Vài ba cuộc nói chuyện rải rác khắp bữa cơm, Minh ngồi nhấm nháp từ từ hương vị dúi và rượu ghè. Một chút chếnh choáng, Minh thấy lờ mờ hình ảnh cô gái Xê Đăng qua khung cửa nhỏ thó của nhà ăn rối mất hút. Minh cảm giác như muốn bật dậy, theo các lối nhỏ trong doanh trại để lần theo dấu theo cô gái. Ly rượu mời của một anh lính trẻ làm ý nghĩ của anh khựng lại. Khuôn mặt cô gái Xê Đăng tắm suối rõ nét dần trong trí nhớ của Minh. Minh muốn làm gì một điều gì đó, đàn một bản nhạc réo rắt như tiếng suối chảy chẳng hạn. Và Minh đã đàn. Bữa cơm trưa ở đồn biên phòng đầy náo nhiệt rồi mọi người yên lặng nghe Minh đàn. Lại một bản nhạc buồn nhưng nghe réo rắt… Minh váng vất sau giấc ngủ kéo dài đến xế, những ly rượu ghè còn vướng mùi ở đầu lưỡi làm Minh thi thoảng húng hắng ho. Minh đi bộ quanh vườn rau của đồn biên phòng, những vạt cải xanh rì rào. Những anh lính trẻ đang lôi những khúc củi khô từ vạt rừng bên cạnh về sân đồn chuẩn bị cho lửa trại giao lưu vào ban tối. Không gian trong sân khẩn trương và thi vị. - Tối nay anh đánh ghi ta chứ? – Một anh lính hỏi khi Minh đang đứng gần đống củi. - Ừ, một bản, mà sao cậu hỏi tôi như vậy? – Minh có vẻ hơi bất ngờ.
  7. - Thì hồi trưa, anh đánh ghi ta chứ ai. Anh yên tâm, tối nay có cả mấy cô Xê Đăng nhảy múa, tha hồ cho anh đánh. Minh ậm ừ rồi bước về phòng, đánh những giai điệu vô định, nhìn những chiếc lá cao su vàng rơi ngoài cửa sổ. Đầu óc Minh lại ứa đầy tiếng suối, cô gái Xê Đăng xõa tóc, gùi khoai mì và âm thanh lục khục trôi giữa trưa Đăk Hring. Ngoài sân, những cô gái Xê Đăng đang nhảy dượt cho tiết mục bản địa trong đêm nay… 0o0 Lửa bập bùng cháy sau những nghi thức giao lưu mang tính thuyết minh. Tiếng ghi ta buồn của Minh vang lên giữa âm u và sự lặng thinh của người xem. Minh dứt những giai điệu cuối cùng, tiếng vổ tay dài thành những tràng lan rộng. Minh xách ghita rời khỏi sân khấu, vũ điệu xoan rộn rã pha chút hương vị âm nhạc Ấn Độ của những cô gái bản làm không khí náo nhiệt trở lại. Những chàng lính trẻ hò reo theo từng vòng xoay của các gái Xê Đăng độ đôi mươi. Minh cũng bị cuốn theo những điệu nhảy, một cảm giác quen thuộc chạy dọc trong đầu Minh, rất gần gũi. Trong điệu nhạc xập xình, mái tóc búi cao cô một gái bị bung ra, xõa thẳng, tai nạn biểu diễn càng làm cho cô nổi bật giữa những cô gái bản tràn hương xuân khác. Cô nở một nụ cươi thật tươi về phía những vị khách thập phương trong đoàn. Qua ánh lửa mờ tỏ, nhìn cô sâu hoắm và huyền diệu. Minh lặng đi giữa giai điệu đang ồn ả. Cô gái Xê Đăng xuất hiện trong nỗi ám ảnh của Minh những ngày lưu trú ở đây hình như đang hiện diện trước mắt Minh, chỉ cách độ vài bước chân. Minh bắt đầu cảm thấy sự bối rối đang ngọ ngọe dưới hai cánh tay. Điệu xoan kết thúc, những cô gái Xê Đăng tham gia tiết mục túa về một bên tấm phông màn màu xanh đục. Âm thanh nức nở vẫn rì rầm bên dưới. Minh dựng ghi ta vào một chân bàn nơi để quà giao lưu, bước vội ra sau phông màn sân khấu, một cách vô thức. Cô gái đang đứng một mình, loay hoay buộc lại mái tóc của mình. Cánh rừng phía sau lưng nàng nhìn thăm thẳm. Gió rú từng cơn rờn rợn. - Tôi có thể giúp gì được cho cô? – Minh hơi rụt rè lên tiếng nhưng cũng đủ phá tan sự lạnh lẽo đang bảng lảng. Cô gái giật thót, quay người nhìn Minh. Gương mặt cô gái rõ nét
  8. nhưng tráng phim lại những ám ảnh của Minh. Nàng cười một cách qua loa rồi bỏ đi, theo một lối mòn xuyên cánh rừng trong đêm. Minh rẽ vào đường mòn, chầm chậm đi theo, thỉnh thoảng có dấu hiệu ngừng lại khi cô gái đưa ánh mắt không đoán định được về phía mình. Tiếng côn trùng trong rừng vang lên rồi tắt lịm tạo ra sự hoang vu vốn mặc định ở những cánh rừng đêm. Minh bắt đầu ơn ớn ở sau cổ nhưng vẫn dò theo con đường mòn, mỗi lúc một tối hẳn… Bản làng hiện ta trước mắt Minh. Những bóng đèn lu đi vì thiếu điện. Cô gái dừng lại ở một con dốc nhỏ, sau lưng thấp thoáng một hàng rào tre liên xiên. - Anh vào đây đi? – Cô gái cất tiếng sau một khoảng thời gian câm bật và khó hiểu. Minh bước chầm chậm lên đỉnh dốc, rẻ sang một con đường nhỏ hẹp cách cô gái độ ba bàn chân. Một cảm giác chơi vơi và mơ hồ, với Minh. - Anh ngồi xuống đi! – Cô gái xách chiếc ghế con đặt trước gian nhà. Hàng ba nhà lổ chổ những vết xi măng bị rạn. Minh như tỉnh một con mê dài: - Rốt cuộc, cô muốn tôi đến đây để làm gì? Cô gái tựa vào cửa, nhìn xa xăm ra những quả đồi thấp thoáng ánh đèn của những người đi hái măng rừng đêm. Giọng cô nhẹ lại: - Tôi muốn anh đàn cho tôi nghe bản nhạc ban nảy! Minh giật bấn. Như có một làn gió đang nhẹ nhàng trôi. - Sao vậy? Nhưng tôi không mang theo ghi ta. Đoạn Minh vừa dứt câu, cô gái quay vào nhà và trở ra với một cây ghi ta đầy bụi, hơi hướm của việc đã lâu không một ai đụng đến nó. Minh cũng không đoán định được cảm xúc đang trôi chảy trong lòng, anh gảy vài nốt qua loa trước khi vô giai điệu của bản Casablanca. Anh đánh được nữa bài, bỗng nhiên, cô gái như chợt bật khóc: - Ngày xưa, có người cũng đàn cho tôi nghe bản nhạc này. Tôi chẳng biết tên nhưng tôi chắc rằng nó chính là bài mà anh đàn lúc nảy . Chúng tôi ngồi dưới một tán cóc rừng bên con suối. Gà rừng buổi trưa nào cũng gáy. Chúng tôi hay nhóm lửa nướng khoai mì. Anh
  9. ấy là người từ thành phố về đây dạy học. Cuối cùng cũng bỏ bản làng đi về, để lại cây ghi ta này bên cây cóc rừng… Minh chợt rệu tay, lòng như chùn xuống, anh cố đàn xong những đoạn cuối cùng của bản nhạc. Âm thanh ngân dài trôi như tiếng suối, tiếng gà trưa vẫn gáy lục khục. Bản nhạc anh đàn cho cô gái nghe vừa kết thúc, anh buông đàn, bước đi... Minh không bao giờ đàn bản Casablanca một lần nào nữa. Bản nhạc anh mà anh thích nhất… Trưa ĐăK Hring, gà rừng vẫn gáy. Cô gái Xê Đăng vẫn ngồi dưới tán cóc rừng khi tiếng gà tắt hẳn... (*) vâng
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2