intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tiểu thuyết Anh sẽ cầm tiền và yêu em

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Han | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:43

207
lượt xem
18
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nếu anh nghĩ tiền có thể mua được tình cảm của con người thì em muốn mua tình yêu của anh. Việt chào mọi người rồi rời buổi sinh nhật. Nó phóng xe vào trong hồ... Nếu là trước đây... Nó chỉ nghĩ đơn giản tìm 1 ai đó ôm nó thật chặt cho đến khi nào nó cảm thấy phát chán ... rồi mùa đông sẽ qua nhanh cùng với thứ tình cảm vớ vẩn cũng qua nhanh. Nó mỉm cười, bật lửa châm điếu thuốc, hít 1 hơi thật sâu rồi khẽ thở dài để làn khói,... Mời các bạn theo dõi tiếp nội dung câu chuyện.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tiểu thuyết Anh sẽ cầm tiền và yêu em

  1. Anh sẽ cầm tiền và yêu em "- Nếu anh nghĩ tiền có thể mua được tình cảm của con người thì em muốn mua tình yêu của anh." *** Việt chào mọi người rồi rời buổi sinh nhật. Nó phóng xe vào trong hồ... Nếu là trước đây... Nó chỉ nghĩ đơn giản tìm 1 ai đó ôm nó thật chặt cho đến khi nào nó cảm thấy phát chán ... rồi mùa đông sẽ qua nhanh cùng với thứ tình cảm vớ vẩn cũng qua nhanh. Nó mỉm cười, bật lửa châm điếu thuốc, hít 1 hơi thật sâu rồi khẽ thở dài để làn khói tan vào khoảng không lạnh lẽo ... Nếu cô ấy không phải là gái bao thì cô ấy sẽ là của nó ... Nếu cô ấy không cần tiền hơn tình yêu của nó thì nó có thể cho cô ấy nhiều hơn cô ấy cần. Nhưng ai biết được chứ. Gái chỉ sống vì tiền, đâu có được phép sống vì tình yêu đâu.
  2. Điếu thuốc tàn dần sau những suy nghĩ miệt mài. Nó vứt điếu thuốc xuống đất rồi nổ máy đi. *** Gió khẽ hất nhẹ mái tóc mềm vàng ánh để lộ đôi vai đang run lên vì lạnh. Ánh mắt cô bé ướt át như sương đêm hướng về phía Việt rồi khẽ nghiêng đầu mỉm cười. Việt không thấy lạ , cô bé ấy chắc cũng chỉ mỉm cười với nó vì vẻ ngoài của nó, và vì thứ vật chất bao bọc xung quanh nó. Việt mỉm cười lại rồi đi tiếp. Lúc này thì không có cái gì níu được chân nó lại. Nó về nhà trong sự mệt mỏi đầu óc thật sự. Đêm trôi trong khói thuốc làm cay đôi mắt thao thức. Sáng! Thức dậy trong mệt mỏi. Mẹ Việt vào phòng mở tung rèm cửa làm ánh sáng chiếu vào mặt khiến Việt nhăn mặt... - Chuyện ra ở riêng của con mẹ tính rồi - Mẹ ngồi xuống giường đặt tay lên hông Việt.
  3. - Mẹ đồng ý à? - Việt bật dậy. - Với 1 điều kiện. - Mẹ Việt đứng dậy ra chỗ cửa sổ. - Điều kiện gì đây? - Việt chán nản nằm xuống. - Đưa bạn gái về nhà giới thiệu với mẹ. - Mẹ quay lại nhìn Việt. - Việc con ra ở riêng liên quan gì đến bạn gái? - Việt lại bật dậy quay ra nhìn mẹ. - Mẹ hơi nghi ngờ về giới tính của con đấy. - Mẹ Việt nhún vai rồi bỏ đi ra ngoài. Việt ngơ ngác trước câu nói của mẹ ... Nó bần thần "Giới tính của mình có gì mà nghi ngờ???", Việt vùng chăn ra chạy theo mẹ... - Giới tính của con làm sao? - Việt hét ầm lên. - Con xem mặt mũi con đi. - Mẹ quay ra nhìn Việt. - Mặt mũi con làm sao? - Việt đưa tay lên mặt. - Lúc nào cũng nhẵn nhụi. - Con không thích để râu.
  4. - Xem cách ăn mặc của con đi. - Con ăn mặc làm sao? - Quần áo gì mà bó sát sàn sạt. - Bây giờ đứa nào chả mặc như thế. - Xem lại bạn bè con đi. - Bạn bè con làm sao? - Sao không thấy đứa con gái nào? - Con không thích. - Việt cau có. - Cái đấy chính là vấn đề đấy, dẫn bạn gái về, không thì miễn đàm phán. - Mẹ!!! - Việt hét lên. Mẹ mặc kệ Việt đứng ấy càu nhàu. Bà bỏ vào phòng. Mặc kệ đứa con bé bỏng duy nhất đứng đấy gào thét, bà chỉ cười rồi đóng cửa phòng lại. Việt thở dài. Vì nó biết cái tính trẻ con của mẹ. Mẹ một mình nuôi nó và xây dựng cả 1 cơ ngơi không phải là nhỏ và dễ dàng.
  5. Mẹ sinh nó ra từ lúc mẹ còn trẻ, mẹ đánh mất nhiều thú vui trong cuộc sống thời trẻ nên giờ mẹ quay sang hành hạ nó làm vui. Việt đeo cặp đi đến trường. Ít ra Việt cũng không mải chơi mà ngu dốt đến mức không thi được vào đại học. Trong mắt những đứa ở lớp, Việt như 1 đứa con trai hoàn hảo. Nhưng chẳng ai biết được có những gấp khúc trong con người ấy. *** Tiết đầu trôi qua. Giải lao giữa giờ, Việt ngồi lên mép bàn chân đặt lên thành cửa sổ nhìn ra ngoài. Nó nhìn theo bóng cô gái khóa trên cười đùa bên kia hành lang. Nhìn cái vẻ mặt vui vẻ và hạnh phúc kia, ai mà biết được cô ấy đã làm gái bao được 3 năm rồi. Người con gái đầu tiên nó muốn gắn bó, người con gái đã nói với nó 1 điều cay nghiệt "Khi nào em làm ra tiền và bao được chị, chị sẽ dành tình yêu và thời gian cho em"...
  6. Việt bật cười cúi đầu khi nghĩ lại điều ấy. Nó thở dài và nghĩ "Nông cạn thật đấy". Nếu cô gái ấy biết nhà Việt giàu thì sao nhỉ? Chắc cô ấy sẽ nói khác. Việt cảm thấy cú vấp ấy là 1 bài học lớn. Với nó, chỉ cần bỏ tiền ra là mua đc tình yêu của bọn con gái. Ai đã nói "Cái gì không mua được bằng tiền thì được mua bằng rất nhiều tiền"... - Mày đang nghĩ gì thế? - Phong vỗ vai Việt - Mẹ tao đồng ý cho ra ở riêng với 1 điều kiện - Việt nhảy xuống khỏi bàn đứng nhìn ra cửa sổ. - Điều kiện gì thế? - Tao phải có bạn gái. - Việt tựa người vào thành bàn. - Uầy! Đơn giản thế thôi à? Mày cứ hô 1 cái là khối đứa nó chờ mày chọn. - Phong vỗ vai. - Không đơn giản đâu, bây giờ tao chả có cảm tình với đứa nào. - Thì cứ nhận bừa 1 đứa đi, rồi khi nào ra ở riêng được thì bùng.
  7. - Mày không hiểu à? Bạn gái ở đây theo í mẹ tao là sẽ là vợ đấy. - Ặc! Mẹ mày thâm thế? - Phong tựa lưng vào cửa sổ nhìn Việt. - Nên là chắc tao hết í nghĩ ra ở riêng rồi. Mẹ tao mà thích con bé tao dẫn về thì cả đời tao phải dính vào nó à? - Thế là mày sắp phải lấy vợ hả? - Phong cười. - Tao không thích, tao thích tự do mới đòi ở riêng, tự nhiên lấy vợ thì bằng hòa à? - Cũng đau đầu đấy. .... Chiều. Bóng chiều nắng còn chưa tắt, cái lạnh dần tan đi. Trời sắp tối, Việt đi xe trên đường về. Nó cảm thấy chán nản khi bắt gặp Trang, cô gái bao, người đầu tiên nó yêu, đang vui vẻ đằng sau chiếc SH 2009 trắng phóng vụt qua.
  8. Đi học Việt không bao giờ lấy xe đẹp ra đi, nó nghe lời mẹ, không được khoa trương, bởi sự khoa trương làm những đứa con gái xung quanh anh sống với anh bằng sự giả dối. Tối. - Việt hả? - Phong điện thoại cho Việt . - Gì thế ông? - Tôi nhờ ông việc này cái. Ông sang nhà tôi nhé. - Phong nói rồi cúp máy. Việt nhìn điện thoại ngơ ngác một lúc rồi thay quần áo dắt xe ra. Nó không biết là có việc gì mà Phong gọi nó gấp như thế. - Mày vào nhà đi, có chuyện rồi... - Phong vội vã. Việt chỉ im lặng đi theo Phong. Phong dẫn Việt vào phòng. Trong phòng có 1 đứa con gái đang ngồi trên giường quay mặt ra phía cửa sổ. Trông không khí bao quanh con bé u sầu ảm đạm. - Em gái tao đấy. - Phong nói.
  9. Việt ngồi xuống cái ghế bông ở gần tủ quần áo. Nó gật đầu. - Nó bị thằng người yêu lừa. - Phong ngồi lên đầu giường nói. - Thế giờ thất tình đấy hả? Mà lừa cái gì? - Lừa tiền, lừa tình, còn không biết bị lừa gì nữa không. - Phong nói. - Anh đừng nói linh tinh nữa - Con bé quay lại nói. - Thế sao 1 tháng nay ngày nào cũng khóc thút thít là làm sao? - Phong nổi nóng. - Anh không biết gì thì đừng nói linh tinh. Em chỉ bị lừa tiền thôi. - Con bé đánh vào lưng Phong. - Thế giờ muốn đòi lại tiền à? - Việt nhìn Vy (tên em gái Phong) hỏi. - Em chả biết làm sao cả. - Vy ngồi phịch xuống đệm. - Đấy, lúc chiều về nhà khóc mếu như con điên. - Phong thêm thắt. - Em có khóc đâu, mắt em đỏ đấy chứ.
  10. - Thế nó lừa bao nhiêu tiền của em? - Việt hỏi. - Thôi anh ạ. Em xấu hổ lắm - Vy cúi mặt. - Bây giờ tôi chỉ nhờ ông 1 việc. - Phong nói. - Ừ, ông cứ nói đi. Tôi giúp được tôi giúp ngay. - Việt dập điếu thuốc vào gạt tàn. - Từ giờ mày đón đưa con bé hộ tao nhé! - Để làm gì? - Chẳng phải mày cần người yêu đưa về ra mắt mẹ à? - Em mày á? Chẳng may... - Nó đồng ý là sau khi mày ra ở riêng thì nó sẽ bỏ mày theo kế hoạch. - Phong vỗ vai Việt. - Đổi lại gì không? - Thì mày làm người yêu nó, để thằng kia đừng bám con bé nữa. - Ý em gái mày sao? - Việt hất hàm.
  11. - Con bé ngốc này thì biết cái gì, từ giờ mày để í nó hộ tao, tao bận học tiếng để năm sau đi nước ngoài. - Sao anh bảo em ngốc? - Vy lên tiếng. - Không ngốc mà đưa cả chục triệu cho thằng mất dạy kia à? - Phong tức giận hét lên. Việt cười. Ước gì nó cũng có 1 đứa em gái. Giờ nó mới nhớ. Vy ở với mẹ Vy nên thảo nào chưa bao giờ Việt gặp Vy. Bố mẹ Phong li dị khi 2 anh em nó còn bé. Mỗi người ở 1 nơi. Bố mẹ không cho 2 anh em gặp nhau vì cả 2 ông bà già đều đi bước nữa rồi. Hôm nay có chuyện nên Vy chạy về ôm ông anh khóc lóc. Nó lấy tiền mua điện thoại mẹ cho nó đưa cho người yêu... haizzz .. Con gái bây giờ vẫn có những người "ngu" như thế á? Con bé cũng lớp 12 rồi còn gì? Chỉ kém Việt có 2 tuổi. - Mai mấy giờ em đi học? - Việt rút điện thoại ra. - Dạ, 12h. - Vy trả lời. - Em lưu số điện thoại của em vào máy anh xong nháy sang đi. - Việt đưa điện thoại cho Vy.
  12. - Vâng. - Vy cầm máy làm theo lời Việt. - Mà này, giả vờ thôi nhé. Đừng có vớ vẩn thật đấy! - Phong nói. - Yên tâm đi, đi với tao em gái mày lúc nào cũng nguyên vẹn. - Việt đùa, cười to. Ba đứa nhìn nhau cười. Việt thấy từ hôm nay chắc sẽ có nhiều việc để làm ấy. Đầu tiên cứ đưa Vy đi học rồi đi chơi cho quen quen nhau rồi tiến hành kế hoạch với mẹ. Chắc sẽ thuận lợi. Con bé không có vẻ gì là xấu xa đê tiện... Vy mệt nhoài chìm vào giấc ngủ. Vẫn cảm giác hơi ấm đôi bàn tay xa lạ đâu đấy. Nó thấy đau vì bị lừa dối. Mẹ mắng cho một trận xối xả vì làm mất tiền mẹ cho mua điện thoại. Vy chỉ biết im lặng và khóc trong phòng rồi ngủ thiếp đi. Nó trách bản thân còn dại khờ quá. ....
  13. Điện thoại réo lúc Vy đang ăn cơm chuẩn bị đi học, là Việt gọi. - Dạ em nghe. - À anh sang đón bây giờ, em chuẩn bị xong chưa? - Dạ em xong rồi, anh ăn cơm chưa ạ? - À, anh chưa. Anh vừa ngủ dậy. Mẹ anh đi làm nên ăn trưa ngoài. - Sang ăn cùng em. Mẹ em đi làm rồi. E tự nấu cơm ăn. - Ok. Lâu không được ăn cơm. 15 phút sau Việt bấm chuông cửa nhà Vy. Có lẽ chưa bao giờ Việt ăn một bữa cơm nào do một đứa con gái nấu... và ngon như vậy. Cơm nóng, canh ngọt, thức ăn đậm đà. Việt thấy vui vui. - Em thích nấu nướng à? - Vâng, có mục đích đấy anh ạ. - Mục đích gì? - Việt chăm chú.
  14. - Nấu thật ngon cho chồng em ăn. Việt bật cười vì câu nói của Vy. - Tại mẹ em chỉ mải đi làm không chăm sóc cho bố và bọn em nên mới sinh ra cãi vã, li dị nên sau này em chỉ muốn ở nhà làm 1 người vợ ngoan. - Vy cúi mặt nói. - Em đúng là đẳng cấp số 1. - Việt xoa đầu Vy rồi đứng dậy - Mà đi đi không muộn học em. Việt đưa Vy đến trường. Vy xuống xe, vẫy tay chào Việt. Việt cười rồi nổ máy đi. Nhưng không biết điều gì khiến nó ngoái đầu lại... và điều đó có vẻ như là đúng khi Vy đang đứng ở cổng trường vùng vằng với 1 đứa con trai. Việt thở dài quay lại... - Bỏ ra đi, em không muốn liên quan đến anh. - Vy vùng tay. - Anh quan tâm đến em, em làm sao thế? - Đứa con trai vẫn cố kéo tay Vy.
  15. Việt đỗ xe lại gạt chân trống trước sự ngạc nhiên của Vy và đứa con trai. Xung quanh một vài người đứng lại xem. - Sao thế em? - Việt tiến lại phía Vy. - Không liên quan đến anh, anh là ai đấy? - Đứa con trai lên tiếng. - Không học nữa, đi về nhà em. - Việt kéo tay Vy. - Bỏ ra, thằng này mày bị điên à? - Đứa con trai hét lên. - Thế anh là gì của Vy? - Việt điềm đạm nói. - Người yêu được chưa? - Nó câng mặt. - Ai là người yêu em? - Việt quay ra hỏi Vy. Vy im lặng 1 lúc. Nó rút tay khỏi tay đứa con trai kia rồi nắm chặt lấy cánh tay Việt. - Trường, Anh Việt là người yêu em. - Vy nói. - Nghe rõ không? - Việt nhìn Trường. - Em phản bội anh à? - Trường nói.
  16. - Em biết hết rồi. Không biết ai phản bội ai. Số tiền kia em cho anh. Anh không phải nói gì nữa đâu. - Vy nắm cánh tay Việt chặt hơn. - Hôm nay đừng học nữa. - Nói rồi Việt kéo Vy đi. - Ngày đầu tiên làm người yêu anh đã rủ em trốn học rồi. - Việt nhìn Vy áy náy. - Không sao. Ở lại chắc em cũng chẳng học được. - Em thích đi đâu? Anh đưa em đi. - Em ôm anh đc không? - À, ừ. - Việt lắp bắp. Vy ôm Việt. Nó tựa đầu vào bờ vai tuy không rộng của Việt, nhưng nó thấy nhẹ nhõm. - Cám ơn anh nhé! - Chỉ cái ôm thôi mà... - Hơn cả 1 cái ôm...
  17. Việt im lặng. Việt dừng lại trước cửa nhà Vy. Nó vẫn thấy đôi mắt Vy đỏ lên, không biết vì gió hay là vì lí do ấy, nhưng nó sợ những cô gái mềm yếu. Sự mềm yếu của họ làm trỗi dậy bản năng muốn bảo vệ và che chở ở Việt... - Em không sao chứ? - Việt cúi đầu nhìn vào mặt Vy. - Em ok - Vy giơ tay ra hiệu. - Ngày mai phải mạnh mẽ hơn ngày hôm nay, vì vấp ngã trong tình yêu là bước khởi đầu cho việc em cứng cáp hơn để bước vào đời. - Việt nghiêm nghị. - Anh nói hay thế? - Vy tít mắt. - Mình còn ngã nhiều nên ngã dần cho quen... - Thế có vết thương nào làm anh chai sạn không? - Vy tinh nghịch. Việt chỉ im lặng, nó cụp mắt bật cười rồi quay ra xe nổ máy. Việt không phải muốn về nhà thật nhanh, chỉ là nó chạy trốn
  18. câu hỏi chạm vào vết gấp khúc không đẹp của nó. Nó lại thấy không biết làm gì bây giờ. Nó không chơi bời nhiều, ít va chạm, nên đôi lúc nó chẳng khác nào 1 đứa trẻ lạc lối cần giúp đỡ... Lại phóng về phía hồ... Nó ngồi lên xe nhìn ra xa... Có lẽ điều đó khiến con tim nguội dần, thôi thổn thức... - Này, xe đẹp đấy! - Giọng một ng con gái vang lên sau lưng Việt. Nó biết cái giọng nói quen thuộc ấy. - Anh biết là em thích. - Việt không quay lại. - Tại sao anh không có nó sớm hơn? - Trang vòng tay qua eo Việt. - Để làm gì? - Chẳng phải em sẽ chạy về phía anh ngay từ đầu nếu anh giàu có sao? - Mẹ anh giàu có, anh thì không... - Của mẹ anh, cũng là của anh.
  19. - Em nông cạn quá đấy! - Việt gỡ tay Trang ra, bật cười rồi xuống xe. - Em chỉ tin vào những gì trước mắt em nhìn thấy, em không cần quan tâm cái về sau. - Trang quay đi nhún vai - Chính vì thế trong cuộc sống của em không bao giờ có thêm anh. - Việt nói. - Bây giờ em sẽ bổ sung nhé. - Trang quay lại, vẫn nụ cười vô tư cũ. - Anh có người yêu rồi. - Việt nhìn Trang. - Em vốn dĩ không quan tâm. - Trang im lặng 1 lúc rồi mỉm cười nói. - Vậy em quan tâm điều gì? - Là anh có cần đến em hay không? - Trang đặt tay lên má Việt. - Đã từng cần, nhưng giờ thì anh có nhiều việc để làm hơn là chạy theo một cái đã lỗi thời - Việt cau mày nói rồi lên xe.
  20. - Em biết là anh yêu em. Em đã không nhận ra điều đó sớm. - Trang hét lên. Việt không nói gì. Nó chỉ im lặng rồi nổ máy đi. Nó muốn chấm dứt sự lằng nhằng không đáng có giữa nó và Trang. Thật nực cười khi nó hạnh phúc, nó đau đớn và ngã gục tất cả lại chỉ vì một cô gái bao. Ngửa mặt cho nước xả vào mặt, nó cố đẩy những gì Trang nói đi. Liệu có bao giờ nó thanh thản quên Trang một cách không day dứt không? Chắc là ngày đó sẽ đến, nhưng nó phải chờ trong bao lâu? .... Việt ngủ thiếp đi lúc nào không biết. *** Trưa nào cũng vậy . Việt qua nhà Vy ăn cơm rồi đèo Vy đến trường sau đó cũng đi học. Hôm nào không học thì Việt về nhà ngủ rồi nhờ Phong đánh thức để đi đón Vy. Nó không cảm thấy
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2