YOMEDIA
Trăng mật
Chia sẻ: Phung Tuyet
| Ngày:
| Loại File: PDF
| Số trang:6
62
lượt xem
3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Xe lên khoảng giữa đèo Bảo Lộc, hơi lạnh đã thoảng len vào qua cửa kính. Nàng kéo túi lấy chiếc áo khoác mỏng quàng lên người. Mùi thơm từ áo mới lẫn mùi comfort cùng gió núi nghe ngòn ngọt trong vị giác. Tôi quàng tay qua vai nàng xiết nhẹ. - Em có lạnh không ? - Dạ mới “hui hui thui”. Trả lời xong nàng cười, nụ cười sáng lên trong ánh mắt yêu thương tình tứ. Tôi nói nhỏ vào tai nàng.
AMBIENT/
Chủ đề:
- Trăng mật
TRUYỆN NGẮN CỦA ĐỖ BÀN
Xe lên khoảng giữa đèo Bảo Lộc, hơi lạnh đã thoảng len vào qua cửa kính. Nàng kéo túi
lấy chiếc áo khoác mỏng quàng lên người. Mùi thơm từ áo mới lẫn mùi comfort cùng gió
núi nghe ngòn ngọt trong vị giác. Tôi quàng tay qua vai nàng xiết nhẹ.
- Em có lạnh không ?
- Dạ mới “hui hui thui”. Trả lời xong nàng cười, nụ cười sáng lên trong ánh mắt yêu
thương tình tứ. Tôi nói nhỏ vào tai nàng.
- Tối nay uống cà phê “âm phủ” rồi mình thức đến sáng nghe.
- Bộ anh không sợ lạnh chắc, hồi năm ngoái tụi em phải nằm chung ba đứa mà còn không
chịu thấu cái lạnh đó.
- Nhằm gì anh sẽ ôm và che chở cho em đến ấm nóng thì thôi.
- Mùi gì thơm quá anh há.
- Mùi cà phê với trà đó. Bảo Lộc là vương quốc của hai loài đó mà.
- Lạnh ngửi những mùi ấy ngon đến nao lòng anh hỉ, giá như mình được ngồi nghỉ uống
một chút gì đó!
- Ồ lúc xe xuống trạm chính họ mới dừng lâu, nhưng chút nữa tới trạm đón khách anh sẽ
ghé mua cho cưng một ly. Ngồi uống trên xe nghe nhạc cũng thi vị lắm lắm.
Tôi dân Phố hoa lấy vợ Sài thành. Nàng là con một nên được cha mẹ cưng chiều như
chiếc bình pha lê quý vậy. Lúc nào cũng sợ bị nứt, mẻ. Chỉ từ khi quen tôi nàng mới biết
thế nào là rừng núi, suối sông. Lúc đầu ra vùng ven đến phân biệt giữa cây lúa hay cây cỏ
nàng cũng còn ngắc ngứ. Cha mẹ vợ tôi thường dặn. “có con là cha mẹ tin tưởng rồi,
- nhưng em yếu đuối lắm, còn phải chăm sóc vợ cho kỹ” mỗi lần nghĩ lại câu nói đó tôi
thường cười yêu. Nếu như cha mẹ vợ tôi sinh năm đẻ bẩy như cụ “Nguyễn” chúc thì vợ
tôi sẽ như thế nào nhỉ, có phải “ bồng bế nhau lên ở trên non” không.
- Anh nghĩ chi mà cứ cười tỉm không hà.
- Anh đang nghỉ về trăng mật (tôi dối lòng)
- Lại xạo hè, em hổng tin đâu, trăng mật có chi làm anh cười hoài vậy…
- Thật mà, má nói tụi mình lên phố hoa anh phải lo cho em thế này thế kia, đừng ăn hiếp
em… anh mà ăn hiếp được em thì…
- Thì sao !
- Thì trăng dập mật luôn.
- Ứ thèm chơi với anh nữa nha. Nàng vờ gỡ tay tôi ra.
- Cho anh xin nỗi mà cưng, đến thác P’ren rồi kìa. Em có nghe tiếng thác không ?
- Dạ nghe, em nhớ ngày xưa họ nói ngồi trên xe có đoạn mình cũng nhìn được thác phải
không anh.
- Có nhưng bây giờ cây mọc kín bưng rồi. Ngày nhỏ anh đã từng đi câu cá từ trên hồ
Tuyên lâm xuống thác Datanla, rồi xuống P’ren luôn đó.
- Đi vậy mà anh không sợ sao?
- Ồ tuổi thơ của anh khủng lắm, không hiền như em đâu.
- Sao anh biết em hiền?
- Thì như ba má nói nè. Từ nhỏ chưa biết hết sài thành, đi khỏi nhà có ngưới rước, bước
vào nhà có người đón, công chúa quá mà.
- Hầy chắc chi anh đã bằng em. Lên phố hoa rồi anh sẽ biết, ai leo núi giỏi nè, ai biết
nhiều loài hoa nhất nè, ai biết nhiều quán ngon nhất nè.
- Hà dân mạng chỉ là mạng thôi, vào thực tế em chỉ có thua thôi cưng à.
- - Mình sẽ thi, ngoéo tay.
- Ngoéo hì hì, nhớ à nghen.
Chiều phố hoa chen lẫn giữa nắng vàng và gió núi, mấy cây hoa anh đào ven hồ đã lất
phất trổ bông, hàng liễu rủ hoa đỏ xíu bay mềm như dải lụa, tôi bước nhẹ bên em như
không tin vào hạnh phúc của chính mình.
- Em thích tản bộ hay gọi xe về nhà.
- Tản bộ đi anh. Giữa thiên nhiên mát lành như thế này được đi bộ là thú nhất anh ạ.
- Ồ anh chỉ sợ cưng va vào đá núi về má la là tội nghiệp anh nghe.
- Không dễ à nghe, dân sài thành là thép trắng đó, đá núi nhằm gì, vỡ là cái chắc. Nàng
vừa nói xong đã bước hụt vào chiếc hố nhỏ ven đường, mặt nhăn lại vì đau. Tôi dìu nàng
đứng dậy rồi nói nhỏ.
- Tình huống này không có trong mạng nhỉ, thôi để anh gọi xe về kẻo mệt
Cả gia đình đang đợi cơm chiều ! khi biết vợ chồng tôi lên mẹ đã mua nhiều thức ăn ngon
mà tôi và nàng cùng thích. Cha lấy chai vang nhỏ rót đều ra các ly rồi nói.
- Cha mẹ và gia đình chúc mừng hạnh phúc của hai con.
Vợ chồng tôi cám ơn rồi chúc sức khỏe cha mẹ. Mẹ nói.
- Lớn lên đứa nào, là đi hết về Sài Gòn đứa đó, chỉ còn cha mẹ già ở với nhau, nhiều lúc
buồn lắm các con ạ. May là hồi đó cha mẹ không làm nhà lớn. Con Út cũng không muốn
về, tụi con sớm sinh cho bố mẹ đứa cháu để ông bà vui.
Chú Tư người em họ của bố tôi nói thêm.
- Phải đó các con, đến tuổi này lại thấy thèm tiếng trẻ thơ các con ạ. Cha tiếp lời.
- Mời chú, thôi đừng lạc hậu nữa, các cháu còn sự nghiệp tương lai nữa chứ. Sinh đàn đẻ
đống như anh em mình bây giờ là lạc hậu lắm rồi.
- Ông nói vậy, các con cứ sinh đi nội ngoại còn khỏe sẽ chăm lo cho.
- - Chị ơi đứa nào cũng thế thôi, sinh con là nó nuôi chả đứa nào gửi cho ông bà đâu. Mấy
đứa cháu tôi, nhiều khi mình muốn bế ẵm một chút mà nó còn không vui đấy, sợ ông bà
làm hư cháu
Nàng vừa hít hà chút ớt cay nói với mẹ.
- Con sẽ sinh đôi để mẹ chăm em bé. Mẹ bằng lòng không?
- Bằng lòng chứ con. Đấy con thấy, bố con còn đi chơi đây đó, cờ quạt bạn bè, mẹ cứ thì
thui thủi một mình buồn lắm.
- Vậy đợt này mẹ xuống ở với chúng con nha.
- Thế bố để ai lo, còn nhà cửa, rau hoa. Cứ khi nào có cháu về trên này sinh nở, mẹ lo hết
cho.
Tôi ngồi chuốc rượu cho bố và chú Tư, nghe hai mẹ con nói chuyện mà thấy vui quá
chừng. Sao mà mẹ chồng con dâu hợp quá, ngay từ ngày đầu gặp mặt, mẹ tôi đã nói con
bé gia giáo đấy. Tôi đùa vui với mẹ “gái sài thành mẹ chê sao được ạ” bà cười mắng yêu
“cũng còn khối loại thành, tôi khen là khen cha mẹ cô bé đấy”.
Trăng cuối năm chầm chậm vượt qua rạng thông xanh, màu đỏ ối trong cái nhôn
nhốt lạnh, được hít hà xoa tay bóp chân làm cho tôi thấy khoan khoái. Nàng phụ mẹ dọn
dẹp rổi lên sau với chiếc áo len to đùng mầu trắng muốt.
- Em có muốn ra phố uống cà phê không.
- Dạ để mai anh à, trăng đẹp quá em thích uống ở nhà hơn.
- Em uống cà phê hay ca cao.
- Em uống như anh.
- Vậy mình pha hai ly rồi uống chung he…
- Ok !
- Trăng lên cao bớt dần mầu ửng đỏ, ánh vàng mật rồi vàng ươm rải vàng khắp phố xá,
những bồn hoa như cũng đổi mầu theo trăng, Lan tím bỗng lẫn vàng, Hồng vàng như
trắng nhạt. Chiếc điện thoại rung nhẹ, nàng mở máy xem rồi nói.
- Dạ con nghe !
- Má nè, trên có lạnh không con. Má tính để mai gọi mà cha con cứ nhắc hoài. Có tiếng
ồn theo (cái bà này cái gì cũng đổ cho tui không hà…) Má cười. Cha mi đó dám nói mà
không dám nhận, nhớ giữ ấm nghe, nói chồng con nhậu ít thôi.
- Dạ ba, má yên tâm. Con tắt máy nghe, có ảnh rồi má không phải lo cho con nhiều
nữa… hẹn gặp khi con về…
- Má nói gì em.
- Dạ cũng là dặn dò như khi ở dưới nhà á. Nói chồng con đừng có nhậu nè, phải chăm
chút con nè, không được ăn hiếp người dưng nè…
Tôi cười cười rồi ôm chầm lấy nàng, hôn lên những chỗ mà tôi thích, nàng mắc cười thở
không ra hơi.
- Em thua rồi, mệt quá trời luôn. Anh mùa này trăng trên cao nguyên đẹp nhỉ, sáng,
hoang vắng và lạnh lùng kiêu sa quá.
- Mùa này là mùa khô, trăng sáng nhưng lạnh như em nói. Mùa này cũng là mùa người ta
cưới nhau, tận hưởng hạnh phúc rồi sinh con đẻ cái mà. Anh muốn em sinh cho anh một
nàng công chúa nghe. Mình nghĩ thử đặt tên con là gì nào?
Nàng thơm lên trán rồi cắn vào vành tai tôi với hơi thở nóng rực.
- Em sẽ đặt tên con là, là Mật Nguyệt. Được không anh ?
- Nghe ngọt mà yếu đuối quá.
- Vậy ý anh.
- Hơi bị khó nhỉ. Có thể đặt tên là Nguyệt Hoa, hay Hoa Nguyệt đều có lý hơn.
Tiếng mẹ từ trong nhà vọng lên.
- - Xuống nghỉ thôi các con hơn mười giờ rồi, ngồi lạnh, sương xuống nhiều dễ bệnh lắm.
Mùa trăng mùa quả thông rụng khí hậu không tốt đâu.
- Hai đứa dạ, rồi cùng bước về phòng nghỉ.
Phòng ngủ của chúng tôi được sơn gam mầu nóng, màn mền ga gối mầu hồng dịu.
Khép cửa xong hai đứa cùng chui vào mền và đọc sách. Tôi đã đọc được gần hai trang
còn nàng thì cứ mở ra gập vào miết. Tôi hỏi.
- Em sao vậy, cuốn sách không hợp gu à.
- Dạ em không có hứng đọc trong lúc này, mình ngủ nghe.
- Ừ vậy để anh tắt đèn. Nằm trong phòng ngắm trăng lúc này cũng đẹp lắm.
- Trời trăng đẹp quá. Tròn chi lạ, thấy rõ cả cây đa, chị hằng rồi chú cuội. Nàng hất mền
ra dang hai tay thì thào gọi. Cuội ơi em yêu cuội quá chừng nè…
Chỉ chờ nàng nói vậy là chúng tôi hoà vào nhau trong ngất ngây đam mê. Trăng mật rót
vào tình yêu phồn thực như sinh lực rót vào ân ái… gần năm sau công chúa của tôi và
nàng đã ra đời trong niềm vui hạnh phúc của đại gia đình nội ngoại. Mỗi lần ngắm nhìn
thành quả của hạnh phúc ấy chúng tôi lại nhớ những mùa Trăng mật phố hoa. Mùa trời
trong, gió mát, trăng thanh! Ai chưa tới xin mời hãy tới…
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
Đang xử lý...