intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chia sẻ: Bui Thi | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:34

44
lượt xem
7
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, rồi chỉnh lại gọng kính, xác định thanh niên trong gương kia đích thực là mình.- Ha ha ha...... lão tử không chết!Hưởng thụ cảm giác toàn thân tràn trề sức lực quả thực thoải mái, hắn thật không ngờ khi linh hồn nhập vào thân thể của người khác, lực lượng của chính mình cũng được đem theo.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Đỉnh Cấp Lưu Manh

  1. Đỉnh Cấp Lưu Manh Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, rồi chỉnh lại gọng kính, xác định thanh niên trong gương kia đích thực là mình. - Ha ha ha...... lão tử không chết! Hưởng thụ cảm giác toàn thân tràn trề sức lực quả thực thoải mái, hắn thật không ngờ khi linh hồn nhập vào thân thể của người khác, lực lượng của chính mình cũng được đem theo. Đáng tiếc cái thân thể này thật quá yếu nhược, chỉ có thể tạm thời phát huy không tới ba tầng thực lực của hắn. Nhìn thoáng qua quyền ấn sâu chừng nửa tấc trên tường kia, Hướng Nhật cực kỳ bất mãn, tiểu tử này không phải đã sống cuộc sống yên bình như lũ heo trong chuồng đấy chứ? Thân hình cao chừng một thước bảy lăm, nặng nhiều lắm là sáu mươi cân, cơ bắp thì nhão nhoẹt, cho dù có gồng lên cũng chẳng thấy con chuột đâu cả, càng kỳ quái hơn chính là hắn lại là một con ếch bốn mắt. - Con bà nó! Hướng Nhật không nhịn được mở miệng chửi thề, hắn không ưa mấy tên thư sinh
  2. bại hoại đeo kính, còn may cái tên cặn bã trong gương đeo chiếc kính có khung màu đen chứ không phải là chiếc kính không có khung. Đột nhiên, Hướng Nhật vỗ mạnh vào đầu, hắn nhanh chóng cởi ra chiếc quần đùi. Sau khi nhìn ngắm cẩn thận, hắn không khỏi thở một hơi, tên này tuy thể hình xoàng xĩnh, nhưng tiểu đệ đệ xem ra cũng khá hùng hậu. Đáng tiếc to như vậy mà vẫn còn chưa được ăn mặn nhiều, thật đáng bi ai a! Bất quá sau này theo lão tử rồi, ăn hương uống cay cũng không phải khó! Sau khi kiểm tra kỹ càng một lần nữa, không có phát hiện chướng ngại gì về công năng tính dục, Hướng Nhật như bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng, bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh. Căn phòng mà hắn đang ở hẳn là loại phòng trọ, rất nhỏ, diện tích không vượt quá tám mét vuông. Góc tường kê một chiếc giường, hơn nửa mặt trên của giường bày la liệt các loại sách vở. Sao nhiều sách đến thế? Sặc! Tên tiểu tử này bán sách hay sao thế? Hắn dễ dàng mò được thẻ chứng minh thân phận đặt ở dưới gối, nhìn kỹ lại một lần. Mẹ kiếp! Thì ra vẫn còn là một sinh viên, chả trách cái phòng không khác gì thư viện. Trên thẻ sinh viên có ghi rõ ràng, Cao Triều Đại Học - Khoa Kế Toán -
  3. Năm Thứ Hai - Ban 13, Hướng Quỳ. Ngoài chiếc thẻ sinh viên còn có một cái điện thoại di động và một chiếc ví da, số tiền lẻ trong bóp khoảng chừng một trăm đồng. Hướng Nhật chả thèm để mắt đến mấy cái đồng cắc này, ném qua một bên. Cái mà hắn quan tâm nhất chính là cái điện thoại di động, hắn phải hiểu rõ những người có liên lạc với tên nhóc này, dù sao Hướng Nhật hắn bây giờ chính là Hướng Quỳ, không muốn bị người ta nhận ra sơ hở thì phải hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật. Trong điện thoại di động chỉ có hai người liên lạc với hắn: ba ba, mụ mụ( bố, mẹ). Hướng Nhật sửng sốt, tên tiểu tử này đến ngay cả một nửa bằng hữu cũng không có hay sao? Hắn đồng thời thầm cảm thấy may mắn, không có bằng hữu thì chứng tỏ tên tiểu tử này nhất định rất cô độc, hoặc ít nhất cũng là một kẻ trầm mặc ít nói. Chỉ cần lão tử ít nói một chút, đóng giả một tên câm, thật dễ dàng để gạt người khác. Nhưng còn cha mẹ tên nhóc này thì sao... Điện thoại di động nhất thời rung lên. Nhìn trên màn hình có hai chứ "mụ mụ", Hướng Nhật do dự cả nửa ngày nhưng cuối cùng cũng nhấn nút nghe điện thoại.
  4. - Ừm, Tiểu Bảo phải không? Là mẹ đây! - Dạ, con đây! Hướng Nhật trả lởi như một cỗ máy. - Ở trường con vẫn khỏe chứ? - Vẫn tốt ạ! - Nhớ kỹ ăn uống cho đầy đủ, đừng ăn mặc cẩu thả, ở bên ngoài nhớ phải chiếu cố cho bản thân cho tốt. Không cần lo lắng ở nhà, mẹ và cha con đều tốt cả. Không có tiền thì gọi điện báo cho mẹ biết, mẹ gửi tiền cho con. Một mình lại ở bên ngoài trường học, nhớ chú ý an toàn một chút, bây giờ thời tiết nóng nực, phòng trọ của con có quạt máy không? Nếu không có, nhớ đi mua một cái mà dùng. Tiền dùng có còn đủ không? Không đủ thì mẹ gửi cho... Hướng Nhật vô tri vô giác buông điện thoại, trong lòng hắn có cảm giác rất phức tạp mà không một từ nào có thể biểu đạt được, loại cảm giác này khiến hắn có chút
  5. chua xót. Đối với một kẻ từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện như hắn, sự yêu thương của mẹ quả thật là một thứ đồ xa xỉ mà hắn không dám mơ tưởng. - Thằng nhóc! Hướng Nhật nói với bóng người trong gương. - Mày cứ yên tâm mà đi! Chỉ dựa vào ân tình khi mày nhường thân thể này cho tao, tao đã phải báo đáp mày rồi. Huống chi mày còn có một người mẹ yêu thương mày như thế, vô luận thế nào tao cũng sẽ hiếu thuận với cha mẹ mày. Bắt đầu từ hôm nay, tao chính là - Hướng Quỳ! Nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay, trên màn hình hiển thị thời gian: 8 giờ 53 phút ngày 13 tháng 9, tức là cách thời gian kiếp trước bản thân bị chém chết chưa tới 7 giờ. Mặc dù ở một góc độ nào đó mà nói, hắn đã không còn điều chi vướng bận, nhưng có cừu không báo không phải là lưu manh! Cái lũ chó chết con rùa chỉ vì tiền mà phản bội kia phải tiếp nhận sự trả thù điên cuồng của lão tử, cũng may lúc đó bí mật trọng đại vẫn chưa có nói ra.
  6. Tiền mặc dù không nhiều, nhưng một vài tỷ thì có. Hướng Nhật không phải người hay khoe khoang, đây đều là mồ hôi nước mắt của hắn trong tám năm lăn lộn trên thị trường tài chính. Buồn cười thay đám thủ hạ chó má lại tưởng hắn một mình độc chiếm đa phần phí bảo kê, mà không nghĩ ra lão tử đem số tiền đó đi đầu tư. Kẻ đã lấy được hai cái học vị thạc sĩ MBA0 và J.M 0 lại có thể là loại ngu dần hay sao? Ngày hôm qua khi hắn đang định thông báo tin tức này, thì cuộc phản loạn đã xảy ra, đầu tiên là bản thân bị hạ độc, khiến cho lực lượng toàn thân bị mất sạch, sau đó còn bị kẻ thân tín nhất chém cho một đao, nếu không phải có mấy tên tiểu đệ một lòng trung thành liều thân đỡ cho, sợ rằng, không những đã sớm toi mạng, mà tấm thẻ ngân hàng cất trong đó hơn mười triệu đô la Mỹ cũng để cho đám cẩu súc sinh kia được tiện nghi rồi... Còn may là lão tử còn chưa đi gặp Quan nhị gia QuanVânTrường,lưumanhxãhộiđenHK, mang theo toàn bộ tài sản trốn thoátđược. Tối hôm qua đã đem giấu đi, giờ phải nhanh chóng thu hồi lại mới được, tránh để đêm dài lắm mộng. Hướng Nhật mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng, lúc này hắn mới biết được nơi này nổi danh là khu cho thuê của Đông thành. Còn chỗ mà hắn cất giấu tiền bạc lại nằm ở Tây thành, nếu muốn đi bộ một hai bước mà tới thực là chuyện không
  7. tưởng. Bắt xe buýt rồi xuống ở trạm Tây thành, hắn vội vã đi tới chỗ cất giấu đó. Trong con hẻm đầy rác rưởi, một mùi hôi thối khó ngửi hòa quyện với mùi khai nồng của nước tiểu, khiến ngươi ta muốn nôn mửa. Hướng Nhật cau mày, không dám tưởng tượng mình tối hôm qua thế nào mà chịu được cái khí độc hôi thối này lâu như vậy. Cẩn thận tránh khỏi thứ xú uế mà chẳng biết là của người hay của súc vật bài tiết ra, đi tới cuối con hẻm, rút ra một tấm thẻ từ phía sau một chiếc túi đựng rác to tướng... Hướng Nhật cho tới bây giờ vẫn nhận định, chỉ khi trên người mang theo thật nhiều tiền mặt mới khiến bản thân cảm thấy an toàn, cho nên trước giờ hắn toàn làm như vây. Tới ngân hàng rút ra 50.000 rồi bỏ vào trong ví, hắn cảm giác được lòng tự tin đã gia tăng không ít. Thấy cô nhân viên ngân hàng lấy tiền cho hắn luôn ném cho hắn những cái nhìn thật hấp dẫn, đổi lại là ngày trước nếu làm một phát với người phụ nữ thành thục, tướng tá xinh xắn cùng thân hình khêu gợi thế này cũng không tệ, nhưng bây giờ hắn lại đang là một nam nhân còn trinh chính hiệu, lần đầu tiên sao có thể tùy tiện cho đi như thế được?
  8. Ngẩng đầu nhìn về phía tòa cao ốc cao chót vót như vươn tới tận mây xanh, Hướng Nhật thì thào tự hỏi: "Đã lâu không liên lạc với nàng ta, không biết bây giờ ra sao?" Mấy năm trước hắn vô tình đầu tư vào một công ty nhỏ đang trên bờ phá sản, hiện nay đã trở thành một công ty có quy mô và ảnh hưởng cực lớn của Bắc Hải. Hắn nhớ kỹ lần trước nàng đã có nói, công ty giờ đã có giá trị khoảng 20 triệu đồng. Trải qua thời gian năm năm, toàn bộ đã thay đổi cả ngàn lần, có thể thấy được thực lực của nàng rất mạnh, tuy nói trong đó cũng có công lao không nhỏ của mình, nhưng đại bộ phận công việc lại hoàn toàn do nàng xử lý. Tùy ý kiếm một quán Internet, rồi tìm một góc khuất, hắn lên trang QQ ( ). Khi vừa mới đánh vào, đã thấy biểu tượng của QQ chạy điên cuồng, Hướng Nhật nhếch môi, có cần phải khẩn trương đến thế không? "Anh đã lên rồi?" "Phải."
  9. "Mấy ngày nay sao không thấy anh trên mạng?" "Ngủ." Có lẽ là bị hai chữ này làm cho chấn động, đối phương một hồi lâu mới truyền đến một tin tức: "Chúng ta có thể gặp nhau không?" "Không thể!" "Tại sao?" "Anh có thể cho em số điện thoại." Hướng Nhật vội vàng gửi ngay số điện thoại. "Có phải anh cảm thấy em đáng ghét quá không?"
  10. "Một phút sau em gọi anh nhé!" Sau khi gõ xong những chữ này, Hướng Nhật tắt trang QQ. Hắn đã suy nghĩ kỹ càng trước khi làm việc này, để nàng nghe được tiếng của mình thì về sau cũng dễ dàng làm việc. oOo Trung Thiên Đại Hạ, là tòa cao ốc cao nhất của Bắc Hải, trên tầng 55, trong một văn phòng ưu nhã tráng lệ. Tô Úc đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dòng xe đang qua lại không ngừng trên đường, nội tâm của nàng cực kỳ kích động, rốt cục cũng có thể nghe được âm thanh của ông chủ rồi! Mấy năm trước, với lòng nhiệt tình hừng hực của một sinh viên vừa mới tốt nghiệp Đại Học, nàng rời khỏi cha mẹ đi xây dựng sự nghiệp cho bản thân. Thời gian đầu quả thực rất là thuận lợi, khiến nàng vốn tưởng rằng công việc đang trên một quỹ đạo phát triển thuận lợi mà nàng dày xông chăm sóc, thì một âm mưu đã được sắp đặt rất hoàn hảo làm tiêu tan giấc mộng của bản thân. Nếu khi đó không phải có hắn đột nhiên rót vào một số lượng vốn khổng lồ, sợ rằng thân thể của nàng cũng khó lòng giữ nổi.
  11. Ông chủ rốt cuộc là người thế nào? Ánh mắt rất độc đáo, nắm bắt thời cơ rất thiện nghệ, hơn nữa làm việc không hề dựa trên quy tắc nào cả, nhưng lại có thể thu hoạch được rất lớn. Người ngoài thì đồn nàng là thươnggiới thần nữ, ai có thể biết được hoàn toàn dựa vào ý tưởng của hắn mà nàng đề ra được những suy nghĩ của bản thân. Thời gian tới rồi, phải gọi điện thoại cho ông chủ thôi. - A lô! Ông chủ phải không ạ? - Là anh! Thanh âm của một nam nhân trẻ tuổi vang bên tai nàng. - Là em, Tô Úc đây! Tâm tình của Tô Úc đầy khẩn trương, đồng thời không hiểu có phải là hưng phấn hay không, ông chủ... thì ra vẫn là một người trẻ tuổi.
  12. - Anh biết, trên TV anh có trông thấy em. - ... Tô Úc cảm thấy hai tai nóng bừng, nàng không mấy tùy tiện đứng trước ống kính truyền hình, cũng hiếm khi xuất hiện chính thức. - Không có việc gì thì anh cúp máy đây, để sau này hãy nói! Tô Úc vô lực cúp máy, nàng nhìn vu vơ lên trần nhà, lần trò chuyện đầu tiên đã kết thúc trong thất bại. Hai ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, Hướng Nhật không thể không đối diện với sự thật - phải đi học! Cao Triều Đại Học là một trong những trường Đại Học trọng điểm của Bắc Hải, kế đó còn có hai tòa học viện, Bắc Hải Tài Kinh Đại Học( Đại Học Kinh Tế Và Tài Chính Bắc Hải) và Bắc Hải Đại Học Sư Phạm Trung Học. Thực ra thì những nơi này rất quen thuộc đối với Hướng Nhật, đặc biệt là Bắc Hải Tài Kinh Đại Học - hai cái học vị thạc sĩ của hắn cũng là từ đây mà ra.
  13. Phòng trọ cách trường cũng không xa, đi bộ chỉ mất hơn mười phút là tới. Tính toán thời gian bước vào lớp học, chẳng khác gì dự đoán của hắn, mọi người liếc mắt nhìn hắn với ánh mắt giống như đang nhìn thấy một tảng đá vậy, không đáng để ý. Hướng Nhật cũng chẳng đếm xỉa đến bọn họ, một mình đi tới bàn cuối cùng rồi ngồi xuống, hắn nằm bò ra bàn chuẩn bị ngủ. Đột nhiên trong lớp học trở nên hỗn loạn. - Nhìn đi, là Sở Sở đó! - Nhìn thấy thì sao chứ, bỏ đi! Đừng làm trò nữa! Sở đại mỹ nhân sớm đã là danh hoa có chủ rồi. - Tao biết, chính vì thế mà tao mới thấy tức. Mày nói xem tên Hướng Quỳ thiếu não ấy có gì tốt chứ, sao Sở Sở lại đi coi trọng hắn như vậy? - Thiếu não ư? Chỉ số thông minh(IQ) tối thiểu của mọi người ở đây đều trên 70, đâu giống như người nào đó chỉ có 50. Hắn nếu mà là thiếu não,thì ngươi chẳng có
  14. não rồi. - ...( blah, blah, blah) Hướng Nhật giật mình, thiếu não mà bọn họ đang bàn luận đến hình như là mình, không nghĩ tới còn bàn tới một cô gái nữa, thật đáng giật mình a! Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn quanh. Chỉ thấy một mỹ nữ vóc người đầy đặn, dong dỏng cao đang bước về phía này, tóc bó kiểu đuôi ngựa , mặc một cái áo T-shirt màu trắng tinh không có tay, bên dưới mặc một chiếc quần ngắn chỉ dài có bảy phân màu đen bó sát vào cặp đùi thon thả, chân đi giày thể thao, làm cho người ta có cảm giác vừa thoải mái vừa dễ chịu. Khi bước đi còn không ngừng đánh mắt nhìn xung quanh. Hướng Nhật choáng váng, đây là bạn gái của ta ư? Sao trong điện thoại di động không có tên của nàng? Hơn nữa còn là một nữ nhân cực phẩm thế này...... Bằng vào kinh nghiệm tung hoành ong bướm của hắn, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, tuyệt đối là một cô gái còn trinh. Thằng nhóc này không phải bị bệnh đó chứ? Món hời thế này lại không biết hưởng thụ, cái này tiện nghi cho ta rồi đây. Ây ây, nghĩ tới đây, bộ phận sinh dục dưới hạ thể của hắn lập tức trở nên căng phồng.
  15. - Ưm, Quỳ Quỳ! Mỹ nữ ngồi xuống bên cạnh hắn. - Sở Sở! Hướng Nhật xấu xa kêu lên một câu, rồi đưa tay ôm lấy eo của mỹ nữ. Mỹ nữ trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt còn lóe lên vẻ chán ghét, thấy hai bên không có ai, bèn đánh lên tay hắn, cả giận nói nhỏ: - Hướng Quỳ, anh tốt nhất nên có quy củ một chút. - Quy củ? Em có ý tứ gì thế? Hướng Nhật cũng phát hiện ra có chỗ không ổn, mỹ nữ này nhìn hắn chẳng khác gì khi nhìn những hòn đá ven đường vậy. - Đừng có mà đã biết rõ rồi lại còn đóng giả hồ đồ, tôi cảnh cáo anh, anh còn dám
  16. động đến tôi nữa, tôi sẽ chặt tay của anh! Mỹ nữ hung hăng uy hiếp. - Em chẳng phải là bạn gái của anh..... - Câm miệng! Tôi chỉ bỏ tiền ra để yêu cầu anh đóng vai bạn trai của tôi thôi, nghe rõ đây, là giả đó! Đừng có mà cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga, nếu không phải thấy ngươi thành thật hiền lành, ta cũng chẳng tìm đến tên đầu heo nhà ngươi. Sau mỗi một câu nói của mỹ nữ này, vẻ mặt của Hướng Nhật lại biến hóa ba lần, đến cuối cùng hắn đã trở nên âm trầm đến mức đáng sợ. - Nữ nhân à, nàng khiến cho ta hiểu rõ rồi, nhưng vô luận là thật hay giả, sớm muộn gì ta cũng đưa nàng lên giường! Hướng Nhật lạnh lùng nhìn nữ nhân ngốc nghếch trước mắt hắn, nàng ta tưởng mình là tiên nữ chắc? - Anh là một tên biến thái!
  17. Mỹ nữ điên tiết quát. Mọi người nghe thấy lập tức chú ý đến nơi đây, nhất là các sinh viên nam, vẻ mặt của họ đầy hưng phấn, hận không thể lập tức nhập vào cái cảnh hoa nhài cắm bãi cứt trâu kia, bọn họ nếu có cơ hội, tên nào cũng muốn trở thành một bãi phân trâu. Song mỹ nữ lại nói ra lời khiến cho bọn họ có chút thất vọng: - Anh yêu, anh nói mua cho em một chiếc nhẫn phải không? Em cao hứng lắm! Thiếu chút nữa không kiềm chế được rồi! - Có đúng thế không? Thế em định cảm ơn anh thế nào đây? Hướng Nhật trào phúng nhìn nữ nhân này, nàng ta đang diễn trò đây mà. Cũng tốt, lão tử dù sao cũng đang nhàn rỗi đến phát chán đây, đùa với ngươi một chút cho vui. - Anh nói thế nào thì làm thế ấy đi. Mỹ nữ lườm hắn một cái, quả thật là phong tình vạn chủng.
  18. - Không bằng em hôn anh một cái đi! Hướng Nhật thấy rõ, trong ánh mắt của nữ nhân này đang tràn ngập lửa giận. Những người đứng xem hô lên đầy kinh ngạc, tuy biết quan hệ giữa hai người này, nhưng cho tới bây giờ giữa hai người bọn họ chưa bao giờ có những hành vi quá thân mật đến thế. Mỹ nữ thấy nhiều người đang nhìn nàng như vậy, không có biện pháp cự tuyệt, chỉ thấy nàng ta kề sát mặt của mình vào mặt hắn, nhưng trên thực tế căn bản là chưa hề hôn hắn ta. Người ngoài đứng ở góc chết nên không thể thấy, nàng ta thở ra một hơi trên mặt của Hướng Nhật, rồi nghiến răng nói: - Ngươi sẽ phải hối hận! Sau đó ngồi thẳng lại, vẻ mặt đầy thẹn thùng. Hướng Nhật phục sát đất, đây đúng là một diễn viên đại tài, có thể đóng kịch đến mức lâm li bi đát như vậy, thần thánh a! Bất quá, hắn cũng không định bỏ qua cho
  19. nàng dễ dàng đến thế. - Em đã hôn anh, bây giờ đến lượt anh hôn em. Không đợi mỹ nữ có phản ứng, hắn đã hôn lên khuôn mặt mịn màng của nàng. - Oa ....! Đám thanh niên trong lớp cực kỳ ngạc nhiên. Tên thiếu não bình thường chẳng hề nổi bật, chỉ biết cắm đầu vào sách vở, thế mà lại có lúc mạnh bạo như vậy, thật không tin nổi! Hơn nữa còn được theo dõi một màn kịch kích tình đến thế, thú huyết trong mỗi một người tự dưng sôi trào, khi nhìn về phía những nữ sinh trong lớp, ánh mắt không thể che dấu được dục vọng của bản thân. Chiếm được tiện nghi, Hướng Nhật sau khi hôn xong, bèn lạnh lùng nói: - Trong từ điển của lão tử không có hai từ 'hối hận'. - Hừ!
  20. Mỹ nữ lúc này mời hồi phục lại tinh thần. - Tôi thực muốn giết anh! Bởi vì trong phòng học lúc này rất là ồn ào náo nhiệt, thanh âm cơ hồ người ngoài chẳng nghe thấy gì, nhưng nam nhân ở bên cạnh này lại nghe thấy rất rõ. - Giết tôi ư? Chỉ bằng vào cô? Cho dù cô có giết được tôi, trước đó tôi nhất định đã gieo hạt giống của tôi vào trong cơ thể cô rồi! Hướng Nhật khinh thường nhìn nàng. Dám nói ta là cóc ghẻ? Hừ, hừ, cứ chờ xem con cóc ghẻ này làm sao ăn thịt được thiên nga nhé. - Anh đúng là đồ hạ lưu, vô sỉ, lưu manh... Mỹ nữ tìm tòi trong lòng những từ nào xấu xa nhất, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vài từ này. - Hê hê, không phải lúc mới đầu em đã biết anh là kẻ hạ lưu rồi sao? Anh nói cho em biết, nam nhân không bao giờ biết hạ lưu, chỉ biết trung lưu và thượng lưu thôi!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2