intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Tôi yêu em

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

50
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trong 1 lần lướt web, tôi thấy công ty anh đang tuyển người vào chân thư ký giám đốc. Tôi tự hỏi sao 1 công ty lớn như vậy lại thay thư ký như nước lũ vậy chứ ? Tò mò xen lẫn tính trẻ con luôn háo hức muốn tìm hiểu vấn đề,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Tôi yêu em

  1. Tôi yêu em Tác giả : kaomijinta Tôi quen anh vào một ngày vô cùng ảm đạm khi tôi đang trong cái tình trạng vừa mới tốt nghiệp Đại học và phải chạy đi xin việc ở các công ty. Trong 1 lần lướt web, tôi thấy công ty anh đang tuyển người vào chân thư ký giám đốc. Tôi tự hỏi sao 1 công ty lớn như vậy lại thay thư ký như nước lũ vậy chứ ? Tò mò xen lẫn tính trẻ con luôn háo hức muốn tìm hiểu vấn đề, tôi quyết định làm đơn xin vào vị trí đó. Hai tuần sau, tôi dường như đã quên hết những ý định kia rồi thì đột nhiên có người liên hệ với tôi hẹn lịch phỏng vấn. Thật quái gở ! Nhưng thôi dù sao thì tôi cũng đang cần 1 công việc, tôi cũng nên thử một lần xem sao ! Tôi đến công ty đó với sự hồi hộp và lo lắng. Chính tôi cũng không hiểu tại sao bản thân ko thể bình tĩnh được, có thể vì tôi đã quá lo nhưng tôi cảm thấy run lắm…. Tôi được người ta dẫn đến một căn phòng lớn, nơi mà có mấy chục người đang ngồi chờ phỏng vấn. Hầu hết trong số đều là phụ nữ, những cô gái chân dài miên man với gương mặt khả ái hay những người đàn bà lớn tuổi nhưng đầy kinh nghiệm và từng trải. Họ hơn tôi, hơn đứt tôi rất nhiều… tôi chẳng có gì cả, bề ngoài bình thường, kinh nghiệm chưa có. Tôi tự hỏi không hiểu mình lấy đâu ra cái dũng khí để mà viết cái tờ đơn xin việc tai hại kia cơ chứ ? Đồng hồ nhích dần đến con số 6 …. Đã 6 giờ chiều rồi, chỉ còn một mình tôi thôi …. Tôi tiến lại gần cánh cửa, đẩy nhẹ và bước vào trong. Tôi thảng thốt khi thấy chỉ có một người đàn ông đang nằm trên salon ngủ ngon lành. Bạo dạn, tôi tiến đến gần hơn và bất giác đưa tay lên vuốt nhẹ vào khuôn mặt trắng trẻo kia. - Cô không biết gọi sếp dậy sao ? Thế mà cũng muốn trở thành một thư ký à ? - một giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền vang lên từ sau khuôn mặt đó - Tôi …. Tôi … xin lỗi … không cố ý đâu … Tôi chỉ … - tôi ngắc ngứ mãi mà ko nói được thêm lời nào - Thôi ! Về đi đồ miệng hôi sữa, tí tuổi đã học đòi đi làm. Tôi mệt rồi và ko muốn
  2. mất thời gian với loại như cô – anh ta khẽ phẩy tay - Tôi……. Tôi sẽ làm cho ông thấy tôi đủ năng lực. – tôi gào lên - Cô ư ?? chắc ko đây ? – anh ta nhìn tôi dò xét - Tôi đảm bảo . - quả quyết hơn - Vậy à ?? Vậy thì …. hãy làm người yêu tôi 1 tuần thử coi xem cô có chịu được ko ? – anh ta cười lớn như một tên điên dại - Cái gì cơ ? Tôi … Tôi muốn làm việc chứ không phải … - tôi hoang mang - Không ! Đấy là công việc của cô. Có dám làm không ? Còn lương thì ……. sẽ cao hơn lương thư ký đấy . Cô Vương ạ ! hahaha - Tôi,….. anh ……. - Không dám thì về đi nhóc con, đừng ở đây vướng chân tôi - Tôi ………… dám đấy ……. Làm thì làm ……… - Ồ ! – hơi ngạc nhiên - được thôi, bắt đầu từ mai cô là người yêu tôi. Hãy nhớ đây là công việc và tôi là ông chủ hahahaha Tôi bước ra khỏi căn phòng đó……… một ngày tồi tệ, đen đủi và …………….. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa …. Từ ngày mai tôi phải trở thành người yêu của con quỷ độc ác ngồi trong đó ư ? Trời ơi ! Thế thì còn gọi gì là thân gái ngọc ngà của tôi chứ ? Ôi chúa ơi ! Sao người dã man, tàn bạo, vô nhân đạo thế ? Sao lại đẩy con vào bước đường cùng chứ huhu ? ( chỉ tay lên trời, hận đời sao ác thế ….. ) Ngày thứ 1 Hôm nay nó – Đàm Nhất Vương sẽ trở thành người yêu của tên khốn Hoàng Đức Long – giám đốc công ty H.C ( Hanoi Center ). Thật chả hiểu cái cuộc đời này nó hẩm hiu thế nào mà nó . Vâng ! Chính nó đấy… sáng sớm mới 6h đã nhận được cuộc gọi từ một cái số lạ chẳng hề quen biết …. Giọng ngái ngủ, nó nhấc máy : - Cái gì đấy ? Biết mấy giờ không hả ? - Dậy đi ! - Ai đấy ? - Bảo dậy đi mà ! - Này này - bắt đầu cáu rồi – thằng oắt con kia, biết bây giờ mấy giờ không ? Mới có 6h sáng thôi nhá … không ngủ thì để cho chị đây ngủ … m-ày mà còn gọi đến chị báo công an cho m-ày biết tay đấy…
  3. - Hảaaa? - Hả cái đầu m-ày đó ? Vừa vừa phải phải thôi, chị đây đã đuổi việc rồi đừng có mà cố đấm ăn xôi nhá… sống thì phải biết xử xự chứ ! Chị nói lại lần nữa là chị không có cần m-ày chăm sóc, bảo mẹ chị thế ! Biến ! - Cái gì cơ ??? - Thôi chị cúp máy đây! Mặc kệ m-ày ! Điên loạn quá đi ! - Này này ….. tút tút tút … Đầu dây bên kia khá tức giận, 2 cuộc rồi 4 cuộc và đến cuộc thứ 5 thì nó không chịu được nữa và lại nhấc máy chử*i - Cái thằng khùng này! Chị nói mà m-ày không nghe rõ à ? Có cần nhắc lại không ? - Thằng nào ??? cái gì mà chị ?? Cô muốn bị đuổi việc không ? – giọng đầu dây hằm hè - Hử ? Thằng nào mà nghe giọng quen thế nhỉ ? – suy nghĩ hồi lâu và … - Á ! Là …. thằng giám đốc … - Cái gì cơ ? Cô bảo ai là THẰNG GIÁM ĐỐC HẢ ???- hắn ta nói với giọng vô cùng vô cùng “âu yếm” - Ờ ! Không không …. Tôi nói nhầm ý mà ! hìhì ! Mà anh gọi tôi có việc gì??? - Uhm ! Từ hôm nay cô là bạn gái tôi đó ! - Uh, thì sao ??? ( má ơi ! trả lời nhẹ nhàng vậy ?? =.= ) - Thì cô phải làm theo lời tôi … - Uh ! Sao nữa ??? - Này ! Cô dậy đi, tôi đang ở ngoài cửa nhà cô đấy ! – ( “điên tiết rồi hichic ! Vụ này chị hai của ta khỏi sống oa oa” tác giả mồm to – “cái con tác giả kia nói cái quái gì thế ?? chị hai m-ày còn sờ sờ đây này ! Dám rủa à ?” Vương nhảy ra …. “á á á ! Chị ơi tha đừng chém em oá oá” vừa gào vừa chạy ) - Tôi biết rồi ! Ra đây - mồm nói nhưng mặt vẫn hết sức bàng hoàng và ngạc nhiên ( “ngậm mồm vô đi chị 2” – “ờ ờ ! bít rồi !!!” ) 5 phút sau cánh cửa mở ra, hắn đằng đằng sát khí bước vào trong. - Cô ! Có 10 phút để thay quần áo , vscn rồi chúng ta biến . - Ac ! ( típ tục há mồm đợt hai ! tác giả chán ứ thèm nhắc nữa cho ong nó bay vô đốt lưỡi hứ ! ) - Nhanh lên đi ………… Và bây giờ thì nó đang cùng hắn vi vu trên con mui trần màu đỏ choé … (ối ! Ứơc
  4. mơ của tác giả bao năm qua đó :”>). Hôm nay nó mặc chiếc áo phông in chữ “I nhớp Hà Nội” buộc chéo và chiếc quần bò ngắn tua rua tua rua hốhố… kèm đôi giày thể thao có hình caro ( tác giả thích caro ) và mái tóc buộc lệch hơi xoăn ở đuôi, nhìn con bé xinh và …. Ngon dã man :”> ( chết ! Ta lại dùng ngôn ngữ ăn uống ùi ) Còn hắn, cái thằng bị thần kinh nửa đầu cứ thỉnh thoảng quay ra nhìn nó tủm tỉm cười, chắc là ăn phải cái gì đó nên đầu óc có vấn đề rồi … Điểm du lịch đầu tiên tụi nó đến chính là Chợ Xanh Sinh Viên (ố ồ ! Đây là ý kiến của con bé vì theo nó “đồ ở đấy vừa rẻ vừa bắt mắt ^^” … chị 2 thiệt là thông manh … ý ý lộn …. Thông minh hén ^^ ) Hôm nay , hắn đèo nó đi ra biển. Ngày đầu tiên hẹn hò mà ra biển thì đúng là lãng mạn thật nhưng ….. đằng sau đó là cả 1 âm mưu to lớn húhú ^^ … - Cô có biết lướt sóng ko ? - Không ạ ! - trả lời tỉnh bơ - Vậy tôi sẽ dạy cô - hốhố cười thầm trong bụng, âm mưu chi đây ?? - Ờ … nhưng tôi không biết lướt … - Đã bảo tôi dạy mà . - Miễn phí. .. - Yes ! - Chơi luôn Và bài học về môn lướt sóng này của hai thầy trò Long – Vương bắt đầu… Thầy mồm luyến thoắng, trò gật lấy gật để như đã hiểu ý thầy … đến tầm 12h thì bài giảng về lý thuyết kết thúc (ối trời ! ) cả hai tung ta tung tăng đi ăn trưa ạ …. Ac ac… tham ăn tục uống quá đi :”> ( giống ta phết hốhố ) Kết quả là chén hết 2 con cua bự chảng, 2 cốc sinh tố, ăn hết 3 bát ốc luộc (chém gió há ! ) và thêm 2 củ khoai nướng + 2 trái bắp nướng ( thơm ! ngon ! Ta cũng mún ăn ực ực ) Sau bữa oánh chén linh đình cả 2 lên phòng và lăn ra ngủ ……. ối má ơi ! cái gì thế này … Đồng hồ điểm 3h chiều, thằng thầy dậy trước …. mồm to hết cỡ gọi con học trò tỉnh dậy mà hem được … hắn nảy ra 1 mưu kế chưa bao giờ là cũ … 1..2..3.. ào ào ào …. Người con bé ướt sũng và nó tỉnh dậy ………. Tiếng hét động trời của cả hai đứa vang lên khắp khách sạn …. thật hít nói … Dưới khu tắm biển ……. - Đen đủi mà ! Mới ngày đầu đã như vầy rồi ……. Điên tiết quá đi hichic.- nó lầm
  5. bầm mà ko bít cái thàng cha hâm đơ đó đang đi cạnh … - Ôi ! Sao lại thế chứ ? - mặt hắn đỏ ửng, mỗi lần quay sang nhìn nó đều thế dù nàng đã thay quần áo ( ac ac ,thằng háo sắc ) Mọi hành động của hai đứa càng ngại ngùng hơn … Sau khi tập cho nó lướt sóng, cả hai lên bờ ………. uống nước dừa ( so di ! Tác giả tinh thần ăn uống át tinh thần vít truyện ) - Anh bao tuổi rồi nhỉ ? - Tôi nói chắc cô không tin đâu - Anh cứ nói đi - Tôi mới có 23 thôi - Hả >???? Anh đùa à ?? - Đấy ! Tôi nói rồi mà … - Không ! Chỉ bởi vì thật sự anh quá trẻ so với sự nghiệp của anh hìhì – nó cười như trẻ con vậy - Uh ! … thế cô năm nay bao nhiêu nhỉ ? - Tôi mới 21 thôi ! Vẫn còn trẻ chán haha - Uhm ! Thế tại sao cô lại muốn vào làm thư ký chỗ tôi? - Chắc có lẽ tôi bị dở hơi ….hoặc tại ma xui quỷ khiến … đôi khi tôi lên cơn và làm những chuyện điên dồ… - Cô giống tôi đó ….. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại bảo cô làm bạn gái tôi nữa …. - Chắc anh cũng chạm mạch giống tôi hahah - Uh ! chắc vậy hahaha Cả hai cùng lăn ra cười vì những câu nói củ chuối của bản thân …….. Hình như có 1 sợi dây đang dần kéo hai con người xa cách lại gần nhau hơn …. 1 sợi dây vô hình …. ( xa xa, tác giả đang lấy ống nhòm soi 2 nhân vật và cung đang lăn ra cười vì 2 đứa hâm ) Ngày thứ 2 Trôi qua ngày tình yêu đầu tiên với những trải nghiệm ngốc nghếch cả hai lại tiếp tục những trò nghịch ngợm tai quái mà ko ai bằng của mình. Sáng sớm tinh mơ, họ nhanh chóng lao ra khỏi giường rồi để chăn gối lung tung lại cho người quét dọn còn bản thân thì chạy ngay ra biển đón bình minh. - Anh biết không … tôi rất thích bình minh vì lúc đó tôi cảm thấy lòng mình bình yên thật sự - Cô đang buồn phải không ?
  6. - Uh ! Có lẽ vậy … cuộc sống của tôi nhàm chán và tệ lắm nên tôi quyết tâm ra đi, tự bước bằng đôi chân của mình… tôi ko biết mình đã đi đúng hướng chưa nhưng tôi biết là tôi vui - Uhm, cô …. Gia đình cô như thế nào ? - Gia đình tôi ư ?- nó khẽ đưa mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm – tôi mất cả bố lẫn mẹ rồi, nói đúng ra thì là trẻ mồ côi và tôi được mẹ nuôi hiện tại nhận về từ cô nhi viện - Mẹ nuôi cô có tốt ko ? - Bà ý dễ mến lắm nhưng đáng tiếc lại muốn tôi theo con đường của bà. Còn tôi thì không thích … - Tại sao ? - Tôi muốn làm 1 ca sỹ, tôi muốn đứng trước mọi người đem nhiệt huyết đến cho họ còn mẹ nuôi lại muốn tôi làm 1 nhà kinh doanh … tôi không thích điều đó ….tôi yêu âm nhạc, tôi thích những nhạc cụ. Tôi ko muốn công việc kinh doanh vì nó quá tẻ nhạt. - Uhm, vậy sao ? - Mà sao anh hỏi tôi nhiều vậy…. anh lắm điều quá đấy…. aaaaaaaaaa có kẹo kìa ra mua đi .. - Cái gì cơ ? - Lại cái gì cơ ! Ra mua kẹo đi thôi … nhanh lên Hai cái dáng chạy ra chỗ hàng bán kẹo …. Nhìn họ như những đứa trẻ thèm kẹo mà chạy đến… Môi Vương nở nụ cười khi nhìn thấy những viên kẹo đủ màu sắc. Cô chọn một viên kẹo bỏ vào miệng hắn, vị ngòn ngọt kèm chua chua của kẹo làm hắn thấy là lạ. Chưa bao giờ hắn thử một điều gì như thế ... một mùi vị lạ lùng mà chỉ có cô mới mang đến cho hắn. Thật nhẹ nhàng một mùi hương thoảng qua trước mắt hắn, mùi tóc của cô …. Cũng là mùi kẹo … lạ thật đấy nhưng rất dễ chịu… Hắn thích cái này, thích cái mùi vị này ,… cảm giác nhẹ mà không gây khó chịu .. “Cô ấy là ai chứ ? Liệu có phải là thiên thần kẹo không?” hắn suy nghĩ rồi nhìn cô gái đối diện, đôi mắt long lanh, cái miệng đang ngậm kẹo nhìn sao mà ngon đến thế “ước gì đôi môi đó là của mình thì tốt biết mấy, ước gì nụ cười đó chỉ là dành cho mình”hắn khẽ mỉm cười với cái suy nghĩ đó của chính mình… “điên rồi”. Ngày thứ 2 chỉ là những gì thật nhẹ nhàng như vậy … những cảm xúc ùa đến tràn ngập… không hơn không ít nhưng đủ để cảm nhận… Ngày thứ 2 bình yên …..
  7. Ngày thứ 3 "Xin lỗi em ...... Tôi không muốn làm tổn thương em ...... Tôi không muốn trái tim mình đập vì một con người khác ....... Xin lỗi em ... cô bé của tôi" Nó khóc ........ Nó đang khóc ....... "Tại sao anh lại đối xử như vậy ?? Tại sao đến ngày thứ 3 thì chuyện này lại xảy ra ?? Xin anh ........ Em không muốn nghe ......." 15 phút trước, - Đồ hâm kia, anh không dậy đi à ? Chúng ta đi chơi đi - Cô bị điên à ? Cô thần kinh nặng hay sao mà không thấy tôi đang làm gì ? Một cô gái đang nằm trong vòng tay của Long, đôi mắt khiêu khích nhìn Vương .... Tất cả hỗn loạn ...... Tại sao nó lại thấy đau trong lòng ...??? - Anh .... anh bảo hôm nay sẽ đi chơi với tôi cơ mà ?? - Xin lỗi .... nhưng cô tẻ nhạt quá ... Thôi. Biến đi để tôi yên ! - anh nói rồi quay ra hôn cô gái bên cạnh ..." Xin lỗi em ....... xin lỗi " - Anh .... anh ... hì ... tôi đi trước ...... uhm... hai người cứ vui vẻ ... Nó vụt chạy đi để lại tất cả sau lưng ........... Cảnh tượng mà nó không hề mong muốn ......... Có lẽ nó đã thích ....... thích 1 người mà nó không nên thích .......... Chẳng lẽ tất cả sẽ kết thúc ........ Giấc mơ của nó ......... kết thúc .............. Hiện tại, Nước mắt vẫn lăn .......... Tình yêu của nó .......... Tại sao chứ ?? Tại sao yêu lại khó như vậy ?? Nó bước từng bước trên bờ cát .. Đôi chân trắng hòa vào cát .. Đôi mắt nhìn về xa xăm .. Liệu một ngày mây có quay trở về với gió ?? Liệu một ngày trái tim biển sẽ không phải khóc ?? .." Em yêu anh ấy ... Em đã yêu mất rồi ... Em phải làm sao đây ?? " Dáng nhỏ bé của nó hòa vào dòng nước xanh thẳm .... Trong quá .... Mát quá ... "Lộc à ... Em nhớ anh ... Em đã biết yêu rồi anh ạ ... Em đã hiểu trái tim anh .." Xa xa có một con đường nhỏ dẫn đến thiên đường ......... Cơn mưa ập đến .......... Con đường biến mất ...... để lại người con gái đẹp như thiên thần ........... và thiên thần đang khóc ... nước mắt từ trong tim chảy ra ..... từng giọt đỏ như máu .... thiên thần có biến mất không ??
  8. Từ ngày hôm đó đến ngày thứ 7, Vương luôn tìm mọi cách tránh mặt Long. Có lẽ đây là cách tốt nhất cho cả hai người. Trên con đường xa xăm, hai con người cách nhau 1 vòng trái đất .... họ đang ngồi cạnh nhau nhưng tâm hồn cả hai thì lại thật xa cách ... Họ sợ nhìn vào mắt người đối diện .... Họ sợ bản thân sẽ yếu đuối ... Họ sợ trái tim mình sẽ rung động ... Phần II - Kết thúc của một câu chuyện … Thời gian trôi qua thật nhanh ………. Đã 3 tháng kể từ ngày họ tạm biệt nhau lần cuối … Nói là tạm biệt nhưng thực lòng thì họ chưa là gì của nhau cả .. hay đúng như Vương nghĩ “ chỉ là người qua đường mà thôi ” “Chúng ta chỉ là người qua đường Dừng lại nhìn nhau trong chốc lát Anh bước đi em cũng nghoảnh mặt Làm ngơ nhau như hai kẻ không quen” Tất cả có lẽ sẽ trôi qua như vậy ………. Có lẽ sẽ chỉ là những mảnh ghép của kỉ niệm khi mà nó đã tìm được một công việc mới cho mình … trở thành thư ký riêng cho mẹ nuôi và tiếp tục thực hiện ước mơ của mình bằng việc ra CD đầu tay được nó hết lòng chăm chút ….. Nhưng ……. cuộc sống lại có những bất ngờ thú vị của chính nó …. Ngày 15 tháng 1 năm 2011 ……… Chuyến bay từ Mỹ về Việt Nam hạ cánh xuống sân bay Nội Bài như cây bút kì diệu vẽ nốt câu chuyện tình yêu của hai con người đầy ngốc nghếch. “kính koong … kính koong” - Thưa cô chủ, có người muốn gặp cô ạ ! - Ai vậy bé Loan ? - Dạ, em không biết ạ. Cô chủ xuống đi ạ ! - Uh, mời khách vào đi, chị xuống ngay. 5 phút sau, Một cô gái bước từ trên phòng xuống, ánh mắt dừng lại ở vị khách đang ngồi…
  9. nhìn lâu hơn … cảm giác tim nhói lên, đau thắt … hình ảnh người đó nhạt nhòa trong làn nước … tại sao lại là người đó? Hay cô đang nhìn nhầm ? Không thể nào … Không thể có chuyện đó được …. Chàng thanh niên bước đến phía cầu thang, dang đôi tay chờ đón cô gái, vẻ mặt đầy niềm hân hoan .. Trong lòng chàng trai bây giờ ngập tràn hình ảnh cô gái … con người đang đứng trước mặt anh là bằng xương bằng thịt và anh yêu cô ấy …. Phải ! Anh yêu cô ấy … 3 tháng ở nước ngoài đã cho anh hiểu 1 điều … Anh càng cố trốn tránh thì hình ảnh cô càng khiến anh thêm nhớ, thêm yêu … Cô có nét gì đó giống người yêu cũ của anh … nhưng điều anh yêu nhất ở cô lại chính là … cô có nét khác với Ly - người con gái mà anh từng yêu. Cô mạnh mẽ hơn và đặc biệt cô trẻ con, ngây thơ hơn Ly - người con gái đã từng trải qua nhiều cuộc tình và chững chạc hơn cái tuổi 20 của mình. Anh biết anh yêu Vương vì cô là chính cô mà thôi. - Anh … anh đến đây làm gì ? - Anh muốn chúng ta làm lễ cưới . - Tôi …. Tôi không đồng ý … và mẹ tôi cũng vậy - Chẳng lẽ em vẫn còn hận tôi sao ? Tôi xin thề là tôi yêu em … Tôi thật lòng không làm sao xóa được hình ảnh em .. đôi mắt .. nụ cười và bờ môi đó … Tôi không quên được ….. Xin em … Tôi cầu xin em … - Đã hết 7 ngày lâu rồi , xin anh đừng gạt bản thân và tôi nữa - Vậy ……. Em ko tin tôi - Đúng ! Tôi không thể tin ... Nó nói rồi bỏ chạy thật nhanh. Nó không muốn bản thân lại luyến tiếc chuyện tình cảm đôi lứa, nó không muốn đau một lần nữa.Nó chạy mà không để ý từ xa 1 chiếc ô tô đang lao đến với tốc độ kinh hoành và “ Rầmmmmm” - Không không ……….. ! Gọi cấp cứu nhanh lên …….. GỌI NHANH LÊN ……..- nó hét lên - KHÔNG KHÔNG KHÔNG ANH ƠI ! EM XIN ANH …… HÃY TỈNH LẠI ĐI …….. EM VAN ANH …… EM SAI RỒI … ANH ƠI! HÃY TỈNH LẠI ĐI … - Anh.. đã.. chứng.. minh.. cho.. em.. thấy.. anh.. yêu.. em .. xin em.. đừng.. rời.. xa.. anh – anh nói trong tiếng thở đầy khó nhọc Ông trời thật trớ trêu .. Luôn đùa bỡn với tình cảm của con người .. Thương thay
  10. cho hai con người .. Liệu họ có thể đến với nhau và sống một cuộc đời hạnh phúc như bao đôi lứa khác ? Không ai biết được kết thúc của 1 câu chuyện mở ...... Không ai biết được trái tim một con người đến bao giờ thay đổi .... Không ai biết được cái chết sẽ đến lúc nào ......... Và ....... Không ai biết được ông trời muốn gì ? Thôi thì hãy để cho ông trời quyết định tất cả ......... 2 năm sau ...... Một cô gái trẻ đi nhanh vào nghĩa trang và dừng lại trước một ngôi mộ mà trên đó có hình ảnh của một chàng trai trẻ. Vừa bước xuống máy bay là cô liền đi tới đây, cô quỳ xuống mộ chàng trai. Nước mắt cô rơi ...... cô đã khóc nhiều nhiều lắm ...... mỗi lần nghĩ đến anh cô lại khóc .......... Cô là người đã hại anh ....... Cô đã khiến cho anh mãi mãi nhắm mắt ở nơi nghĩa trang lạnh lẽo .... - Anh à ! Em xin lỗi ....... có lẽ anh rất buồn và rất cô đơn ở đó ......... Anh nhìn kìa .. bầu trời hôm nay thật đẹp quá phải không anh ? .. Nó giống như đôi mắt anh lúc nhìn em ... trìu mến, ấm áp .... Em sẽ nói những điều mà em chưa bao giờ nói với anh ... Em yêu anh ... Em yêu anh rất nhiều ..... - Xin lỗi ! - uhm ! Anh là ai ? - Thưa .... cô có phải là cô Vương không ạ ? - dạ ! Là tôi đây ... anh ... - Tôi là thư ký của cậu chủ Long, tôi đã tìm cô khá lâu rồi ... Cậu có gửi cho cô một chiếc băng cát-sét nói rằng "nếu sau này tôi có mệnh hệ gì ! Cậu hãy đưa nó cho Vương giùm tôi" - Anh ý .... là của anh ý sao ??? - Dạ ! Cô cứ nghe đoạn băng đi ạ ! Tôi xin cáo từ - Ơ ... anh !
  11. Cô gái chưa kịp nói thì anh ta đã đi khuất. Còn lại một mình với chiếc đài cát-sét, cô bật nó lên ........ " Rèèèè............ Em à ! Anh đây ! hì ..... anh nghĩ lâu lắm mới dám thu cuốn băng này để gửi đến em ..... Anh có chuyện rất muốn nói với em ...... hìhì .... nhưng mà ngượng quá ... biết nói sao nhỉ ?? anh nhớ em rất nhiều cô bé ạ .... kể từ ngày chúng ta kết thúc 7 ngày đó ... anh không nguôi nhớ đến em cho dù đã cố .... anh quyết định đi công tác ở Nhật khoảng 2 tháng rồi quay trở về ....... anh muốn có thời gian suy nghĩ ...... và ...... em biết sao không ? anh nhớ em ..... nhớ đến nỗi chỉ muốn ôm chặt lấy em, chỉ muốn sớm quay trở về bên em ....... Có lẽ anh không thể giấu em mãi ......anh xin lỗi em nhiều lắm bé ạ ..... thật ra ngày thứ 3 của anh .... anh đã nhận ra mình yêu cái dáng vẻ trẻ con của em ...... yêu đôi mắt và nụ cười ngây thơ ấy ....... và anh biết em đã hiện diện trong trái tim em ... cho đến khi anh nhắm mắt thì anh vẫn sẽ mãi có em trong tim ..... Em biết không ... Anh chỉ muốn nói với em ba từ thôi ........ ANH YÊU EM ... đừng cười anh nhé bé ...... vì ....... ANH YÊU EM ....... MÃI MÃI YÊU EM ......... CÔ BÉ CỦA ANH ... Rèèèè ............" Đoạn băng đã kết thúc từ bao giờ nhưng cô gái vẫn ngồi đó ôm lấy bia mộ chàng trai, trái tim cô dường như đã hiểu được một điều .......... Suốt đời này sẽ không có ai yêu cô bằng chàng trai này .... sẽ không ai ......... yêu cô như anh ...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2