intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn True Love

Chia sẻ: Vũ Minh Thông | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:23

45
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Fahlada vén màn cửa nhìn ra ngoài. Trời thật trong. Mây trắng bồng bềnh bay. Kí ức chợt ùa về trong cô – những mảnh kí ức thời thơ ấu, cái thời mà cô chẳng thể tưởng tượng rằng sẽ có ngày này. Bất giác, cô mỉm cười. Mắt cô ánh lên. Cô bật cười thành tiếng, khúc khích. _

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn True Love

  1. True Love Inspired by 'Sad Flower' Anna Blood Nắng sớm tràn ngập căn phòng khách sang trọng. Fahlada vén màn cửa nhìn ra ngoài. Trời thật trong. Mây trắng bồng bềnh bay. Kí ức chợt ùa về trong cô – những mảnh kí ức thời thơ ấu, cái thời mà cô chẳng thể tưởng tượng rằng sẽ có ngày này. Bất giác, cô mỉm cười. Mắt cô ánh lên. Cô bật cười thành tiếng, khúc khích. _Gì đó cô nhóc này? – Một vòng tay rắn rỏi ôm cô từ phía sau. Gương mặt điển trai áp vào má cô mang theo một hơi thở nồng ấm. _Đang hoài niệm, chú Charles ạ! – Fah lí lắc ngoái cổ lại nhìn Charles, mắt lung linh.
  2. _ “Chú” cái đầu em! – Charles cau mày véo yêu vào mũi Fahlada. – Sao to gan vậy, dám gọi anh là “chú”? _Thì em bảo rồi mà! – Fah phụng phịu xoa mũi mình – Em đang hoài niệm. Mười năm trước ấy. Lúc đó em chẳng gọi anh là chú còn gì! Charles phì cười: _Ừ thì lúc đó là chú Charles. Bây giờ là anh Charles rồi. Kêu “chú” là sai! Đúng là anh đã nuông chiều em đến mức phát hư, em chẳng còn biết sợ anh là gì nữa rồi! Fah “hứ” một cái rõ to rồi le lưỡi trêu Charles. Anh bật cười, lại véo mũi cô một cái, rồi vòng tay ôm cô, thật chặt. Cả hai nhìn ra màn nắng ấm ngoài sân. Có lẽ họ đều đang thầm nghĩ về sự sắp đặt của số phận … Mười năm trước. Fah là cô bé con chín tuổi. Charles là một anh nhân viên văn phòng hai mươi sáu tuổi vừa đi học thạc sĩ ở Mỹ về. Charles là bạn của dì Fah. Nhà Fah quý Charles nên hay mời anh tới chơi. Và anh gặp Fah. Tất nhiên lúc đó họ chẳng có tình ý gì với nhau, vì Fah chỉ mới là cô bé con chín tuổi, “vắt mũi chưa sạch”. Fah hồn nhiên, hay cười và đùa rất dai. Cô nhóc ấy hay trêu các anh của mình để rồi khi bị rượt thì bèn vắt chân lên cổ, chạy ùa vào lòng Charles, đòi anh bế lên. Fah quý Charles lắm, cái gì cũng “Chú Charles! Chú Charles!”.Đối với Charles lúc ấy, Fah là một con nhóc dễ thương và hay nhõng nhẽo. Tất nhiên, anh cũng rất quý con nhóc ấy … Thời gian thắm thoắt trôi. Hai người họ vẫn bên nhau. Fah dần lớn và trở thành một cô nữ sinh xinh đẹp. Charles, điển trai, cuốn hút và thành đạt, cũng có một vài người yêu, nhưng chẳng tới đâu. Tình cảm “chú-cháu” giữa Fah và Charles, đến năm cô mười tám tuổi, đã chuyển thành một thứ tình cảm khác. Ban đầu họ đã phải đấu tranh rất nhiều, gia đình, dư luận và cả bản thân họ nữa. Khoảng cách 17 tuổi không phải là một con số dễ vượt qua. Nhưng bằng tình
  3. yêu chân thành từ hai phía, họ đã làm được điều mà nhiều người cho rằng không thể. Mười chín tuổi. Fah đỗ vào trường Đại Học danh tiếng nhất nhì vương quốc Thái Lan. Cô xinh đẹp và có một mối tình kiểu Lọ Lem mà cô gái nào cũng mơ ước. Charles là mối tình đầu của cô. Và cô muốn anh sẽ là tình cuối. Ba mươi sáu tuổi. Charles hiện đang là Tổng Giám đốc của một tập đoàn đá quý hàng đầu khu vực. Anh điển trai và giàu có, sở hữu một khu biệt thự xếp vào hàng bậc nhất Bangkok. Không cần nói cũng biết Charles “có giá” cỡ nào. Trải qua một vài mối tình, đã rõ thế nào là yêu, nên Charles biết tình yêu của anh dành cho Fah là vĩnh cửu. Anh chỉ yêu mỗi Fah, cô nhóc “được anh nuông chiều từ nhỏ đến mức phát hư”. Họ đang sống những ngày rất hạnh phúc bên nhau. *** Trước cổng nhà Fahlada. _Anh Charles về cẩn thận nhé! – Fah hôn lên má Charles. _Anh không muốn về! – Charles phụng phịu như con nít – Anh nhớ em lắm. Xa một chút là thấy nhớ rồi! Tối nay anh sang rước em đi chơi nhé! Fahlada phì cười:
  4. _Em đã ở nhà anh cả buổi sáng rồi còn gì! Chiều và tối nay em phải ở nhà phụ mẹ dọn dẹp! Đưa em đi chơi hoài không cho làm việc nhà, sau này cưới em về, anh phải hầu đấy! _Vậy thôi anh về! Mai mình gặp nhau!– Charles liền rối rít đổi ý. Rồi anh thò đầu ra cửa xe hôn lên trán Fah, dịu dàng nói – Anh về nhé, công chúa! Fah mỉm cười. Cô vẫy vẫy tay tạm biệt anh cho đến khi chiếc Mercedes màu đen mới cáu khuất hẳn sau khúc quẹo, mới bước vào nhà. Phía sau bức tường gần đó, một người phụ nữ trong dáng vẻ quý phái, tức tối nhìn theo. *** Đối với Charles, Fah cũng như gia đình hai bên, chuyện hai đứa sẽ cưới nhau gần như là chuyện chắc mười mươi. Căn biệt thự rộng thênh thang của Charles, chỉ anh và Fah có chìa khóa. Ngày nào Fah cũng đến nhà Charles, kể cả những khi anh bận công việc, họp hành, không có ở nhà. Fah đến dọn dẹp, chuẩn bị bữa ăn, chờ anh về ăn trưa. Ăn xong anh lại chở Fah về nhà cô. Trong mắt mọi người, hai đứa sớm đã trở thành một cặp vợ chồng rất đẹp đôi. Bởi lẽ Fahlada tuy chỉ mới mười chín tuổi nhưng đã mang vẻ đẹp trưởng thành của một quý cô, trong khi đó, Charles tuy đã ba mươi sáu tuổi nhưng vẫn trẻ như hai mươi mấy, duy chỉ có đôi mắt là chứa đựng nét rắn rỏi từng trải của một vị Tổng Giám đốc. *** Ngày hôm nay, như thường lệ, Fah đến nhà Charles. Đang nấu ăn trong bếp, Fah nghe có tiếng chuông.
  5. _Lạ thật! Sao hôm nay về sớm thế? – Fah châu mày nhìn lên đồng hồ. Mới 9 giờ. Cô chạy ra cổng. Không phải Charles. Là một người phụ nữ. Có vẻ cỡ tuổi Charles. Fah mở cổng, tươi cười chào người phụ nữ: _Chào cô! Cô kiếm … uhm … Cô kiếm anh Charles ạ? – Dù đã trải qua nhiều nhưng Fah vẫn thấy thật ngộ khi gọi những người bằng tuổi Charles là dì, là chú trong khi gọi Charles là “anh” :3 Người phụ nữ gỡ mắt kiếng, khinh khỉnh đáp: _Không. Tôi đến tìm cô. Fah tuy thấy rất lạ, nhưng vẫn lễ phép mời người phụ nữ vào nhà. CHỦ ĐỀ NGẪU NHIÊN CÙNG CHIA SẺ CHUYÊN MỤC o Em mệt nhoài khi chạy theo bóng anh o Nhưng tại vì... Em yêu Anh True Love o Xin lỗi... anh chỉ yêu vợ anh... o Bài Học Đầu Tiên Làm Người o Cà phê o 128 Căn (e980)
  6. o Những Con Sâu Róm Trên Cây Tình Yêu o Em Không Xứng Đáng Có Tình Yêu Hay Sao ? o [Truyện ngắn] Vì anh đã hứa mà... o vì sao lạc ... Chia sẻ trang này Truyện Teen hay ebook truyện tại Diễn đàn truyện annablood, 14 Tháng năm 2013 #1 MonKey, sầu và oOo_Nuocmatcotich_oOo đã cảm ơn bài viết này. 2. annabloodNhóm Tác Giả FT Làm thành viên từ: 14 Tháng năm 2013 Số bài viết: 19 Đã được thích: 9 Điểm thành tích: 3 Giới tính:
  7. Nữ Nghề nghiệp: học sinh Trong nhà. _Cô tìm con có việc gì ạ? – Fah nhẹ nhàng đặt ly nước xuống trước mặt người phụ nữ, dịu giọng hỏi. Người phụ nữ cười nhếch mép, đáp: _Xin tự giới thiệu với cô Fahlada, tôi là Chompooprae, là vợ chưa cưới của anh Charles. Cô Fahlada, cô đang cướp chồng tôi đấy, cô biết chứ? Fah nghe như sét đánh ngang tai. Mắt cô mở to. Cốc nước cầm trên tay rơi xuống đất, vỡ tan. Fah run run, hỏi lại: _Cô vừa nói gì ạ? Tim Fah thắt lại. Làm sao có thể thếđược? Chẳng lẽ suốt thời gian qua, Fah đã yêu chồng sắp cưới của người khác? Prae cười ngạo mạn, tiếp tục nói, từng câu chữ như những mũi kim đâm vào tim Fah: _Tôi và Charles đính hôn hai năm trước. Sau đó tôi phải sang Mỹđiều hành công ty của ba. Có lẽ trong thời gian tôi không ở bên Charles, anh ấy không chịu được cô đơn nên đã tìm tới cô. Cô chỉ là người thay thế của tôi thôi, cô bé ạ! Giờ thì tôi trở về Thái Lan rồi, cô Fahlada có thể trả lại cho tôi người đàn ông của tôi chứ? _Không đúng! – Fah lắc đầu lia lịa – Điều này không thể là sự thật được … Fah chẳng thể tin những gì mình vừa nghe. Cô hiểu rõ Charles yêu mình như thế nào … Nhưng, không thể có chuyện một người phụ nữ dám xưng là vợ Charles nếu điều đó không phải sự thật … Fah thật sự bối rối. Prae tiếp: _Cô Fahlada, cô còn trẻ, tương lai còn dài. Cô sẽ tìm được người thích hợp hơn Charles. Vả lại, tôi nghĩ cô chẳng muốn mang tiếng giật chồng người khác đâu nhỉ?
  8. Nước mắt Fah chảy dài tự bao giờ. Tiếng Prae lại vang lên: _Tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi. Chắc cô Fah biết mình phải làm gì mà! – Nói rồi Prae đứng dậy, kéo túi xách lên – Tôi về nhé! Fahlada không đáp lại. Cô ngồi bất động trên sofa. Hai hàng nước mắt chảy dài … Cô yêu Charles bằng cả mạng sống của mình. Nếu chuyện này là thật, cô biết phải làm sao? Ráng lắm Fah mới lấy lại được chút bình tĩnh. Cô gạt nước mắt, đứng dậy, đi vào nhà trong tìm túi xách rồi lặng lẽ bước ra cổng, vừa đi vừa cố ngăn hai hàng nước mặt chực tuôn trào. Fah vừa mở cổng thì xe của Charles vừa về tới nơi. Cô thất thần, chạy thật nhanh về phía con lộ. Charles chẳng hiểu chuyện gì, vội mở cửa xe, chạy theo. _Fah! Fah! – Anh gọi nhưng cô không đứng lại. Cô vừa chạy vừa lấy tay quệt nước mắt, giấu đi tiếng nấc. – Fah à! – Charles đuổi tới nơi. Anh nắm tay cô giật lại. Charles nắm cả hai tay Fah, nhìn thẳng vào mắt cô – Nhóc con! Em làm sao vậy? – Ánh mắt Charles đầy vẻ lo lắng. _Buông em ra! – Fah nói trong làn nước mắt, tay cốđẩy Charles ra nhưng anh vẫn nắm chặt. _Anh không buông em ra đâu! Không bao giờ! – Charles lớn tiếng. Mắt anh sắc lại. Giận dữ. Nhận thấy người đi đường bắt đầu để ý, anh nhìn quanh rồi nhỏ nhẹ - Có gì thì mình về nhà nói em nhé! Đi với anh nào! Nói rồi Charles dịu dàng dìu Fah vào nhà, mắt không ngừng nhìn Fah với vẻ lo lắng hiếm thấy. Còn Fah, chỉ biết nấc lên từng hồi dù đã cố nén lại. Đỡ Fah ngồi xuống sofa, Charles ngồi xuống bên cạnh. _Nói anh nghe, có chuyện gì? Phải cố lắm Fahlada mới có thể cất thành tiếng, đứt quãng và thấm đầy nước mắt: _Vợ chưa cưới … Vợ chưa cưới của anh … đến tìm em … _Vợ chưa cưới? – Charles nhíu mày – Fah à! Em đang nói gì vậy? Vợ chưa cưới của anh là em, em biết điều đó mà … _Cô ấy … Cô ấy tên Chompooprae … - Fah tiếp tục nói. _Chompooprae … - Charles lặng người. Anh thở hắt ra rồi quay sang Fah, nắm
  9. chặt hai bàn tay cô – Fah à, em hiểu lầm rồi, Prae là người yêu cũ của anh. Anh đã chia tay cô ấy một thời gian trước khi đến với em. Anh cũng chưa từng đính hôn với cổ, làm sao có chuyện cô ấy là vợ chưa cưới của anh được? Fah ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Charles. Ánh mắt Charles đầy vẻ chân thành. Cô bối rối quay đi: _Nhưng làm sao cô ấy dám xưng là vợ anh nếu điều đó không phải là sự thật? - Cô dừng lại để lấy hơi - Hiện giờ em mệt lắm, em không suy nghĩđược gì cả … Anh Charles à, anh chở em về nhà đi … Charles, tuy lòng đau như cắt, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: _Uhm, anh chở em về. *** Charles đưa Fahlada về nhà. Fah thiếp đi ngay khi vừa đặt lưng xuống nệm, chắc vì khóc quá nhiều. Charles không chịu về. Anh bảo với mẹ Fah là muốn chờ Fah dậy để giải thích … :::::: Fah ngủ một giấc liên tục kéo dài 4 tiếng. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã sắp chiều. _Dậy ra nói chuyện với Charles đi con! Nó đợi con từ trưa đến giờ! – Tiếng mẹ Fah vang lên. :::::: Charles lái xe chở Fah ra bờ sông gần nhà – nơi anh và cô hay tới để ngắm trời chiều. Nhìn thấy đôi mắt sưng tấy vì khóc và vẻ mặt buồn phảng phất của “công chúa nhỏ” mà anh hết mực yêu thương, tim Charles như bị ai bóp nghẹt. Bờ sông. Charles đỡ Fah ngồi xuống băng ghếđá. Rồi anh khuỵu gối xuống đất, đểđược đối diện Fah. Anh nắm hai tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp và chân thành mà chẳng điều gì thay đổiđược. _Fahlada à! Anh biết hiện giờ em rất mệt … Nhưng anh muốn hỏi em một điều, chỉ một điều này thôi … Cả cuộc đời anh và em sau này đều phụ thuộc vào câu trả
  10. lời của em - Anh nhìn thẳng vào mắt Fah –… Anh không muốn em, vì sợ anh đau lòng, mà nói dối là có, vì điều đó sẽ dằn vặt hai ta suốt đời … Anh càng không muốn em, vì sợ người ta nói là “giật chồng người khác”, mà nói dối là không, vì điều đó sẽ giết chết anh … - Ánh mắt Charles nồng cháy – … Fah à, cô bé con của anh, em có tin anh không? Charles nói đến đó thì mắt anh bắt đầu long lanh. Anh phải mím môi để ngăn xúc động. Fah cũng bắt đầu khóc. Nước mắt cô chảy dài. Cô rút tay ra khỏi đôi bàn tay ấm áp của Charles. Mắt Charles thoáng chút sững sờ. Nhưng không … Fah mỉm cười. Cô đưa hai bàn tay thon dài của mình lên mặt Charles. Áp hai tay vào má Charles, Fah đáp: _Fah tin anh Charles! Fah tin anh Charles thật, không phải là nói dối đâu … Từ nhỏ, Fah chưa bao giờ tin ai như tin anh Charles … Từ nhỏ, anh Charles luôn yêu thương và chăm sóc Fah. Làm sao Fah có thể không tin anh chứ? Hạnh phúc lấp lánh trong mắt Charles – mắt anh long lanh như sắp khóc. Anh ôm chầm lấy Fah, ôm chầm cô công chúa bé con của anh. Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô. Fah cũng ôm anh, ôm thật chặt. Như một con mèo ngoan, cô dụi mặt vào vai anh, nước mắt thấm ướt vai áo Charles. Hoàng hôn buông đầy trên vai họ. Bình yên. *** Những tưởng chuyện đến đây đã kết thúc trong êm đẹp, nhưng không, Chompooprae không bỏ cuộc. Cô ả yêu Charles đến mức hoang tưởng. Hoang tưởng rằng Charles vẫn yêu cô, rằng anh là chồng cô … Ngày xưa, vì sự nghiệp, cô bỏ Charles ở lại. Ngày về Bangkok, thấy Charles hạnh phúc bên Fah, cô mới nhận ra mình yêu anh đến nhường nào. Cô phải giành lại những gì đáng lẽ ra là của cô! Cô như phát điên. Cô lao vào giành giật bất chấp nhân cách và phẩm giá của một người con gái …
  11. Truyện Teen hay ebook truyện tại Diễn đàn truyện annablood, 15 Tháng năm 2013 #2 3. annabloodNhóm Tác Giả FT Làm thành viên từ: 14 Tháng năm 2013 Số bài viết: 19 Đã được thích: 9 Điểm thành tích: 3 Giới tính: Nữ Nghề nghiệp: học sinh Những tưởng chuyện đến đây đã kết thúc trong êm đẹp, nhưng không, Chompooprae không bỏ cuộc. Cô ả yêu Charles đến mức hoang tưởng. Hoang tưởng rằng Charles vẫn yêu cô, rằng anh là chồng cô … Ngày xưa, vì sự nghiệp, cô bỏ Charles ở lại. Ngày về Bangkok, thấy Charles hạnh phúc bên Fah, cô mới nhận
  12. ra mình yêu anh đến nhường nào. Cô phải giành lại những gì đáng lẽ ra là của cô! Cô như phát điên. Cô lao vào giành giật bất chấp nhân cách và phẩm giá của một người con gái … Charles đến tìm cô, yêu cầu cô để anh và Fahlada yên, vì giờđây anh chỉ yêu mỗi Fah và sẽ mãi mãi là như vậy. Cô biết trước là Charles sẽđến, nên đã nhanh tay sắp xếp tất cả … *** Hôm nay Fah có tiết ở lớp. Charles bận công việc nên cô phải tựđi xe buýt đến trường rồi lại phải bắt xe buýt về nhà. Từ hôm vụ Chompooprae, Fah cứ tưởng là Charles sẽ phải chăm sóc o bế cô nhiều hơn, ai dè, ngược lại! Anh ít có thời gian cho cô. Cô cố gắng không buồn vì chuyện này, vì cô biết Charles rất bận … Khi Fah đang tung tẩy bước trên con ngõ dẫn vào nhà mình, Chompooprae xuất hiện, với vẻ mặt dữ tợn như người điên sắp lên cơn. Fah ngỡ ngàng, cô lùi lại mấy bước: _Lại là cô sao? Con và cô không còn chuyện gì để nói với nhau nữa .. _Đồ quỷ cái! Mày giật chồng tao, bây giờ còn lên giọng sao? – Prae la làng, khiến hàng xóm của Fah đang ở trong nhà phải chạy ra xem xem có chuyện gì. Fah choáng váng. Lấy lại bình tĩnh, Fah cứng rắn đáp: _Không có! Cô thừa biết anh Charles yêu ai mà … Cô làm ơn đừng vu oan cho con là giật chồng cô, vì anh Charles không phải chồng cô! “BỐP!” Prae ban một cái tát trời giáng xuống mặt Fah. Cô bé ngã sóng xoài dưới
  13. đất. Fah lồng lộn lên như một con thú dại, cô rút một xấp hình ra vứt xuống Fah: _Nhìn cho kĩđi! Charles đến tìm tao ngày hôm qua. Chúng tao đã có khoảng thời gian rất tuyệt bên nhau đấy!Anh ấy yêu tao và chỉ tao mà thôi, còn mày, chẳng hơn gì một món đồ chơi của ảnh, hiểu chứ? Fah nhìn những tấm hình vương vãi dưới đất. Dù khá mờ nhưng Fah vẫn có thể nhận ra. Là Chompooprae và Charles. Ở một nơi trông giống nhà riêng, không phải của Charles … Vậy là, nhà riêng của Chompooprae … Nước mắt Fah đầm đìa trên gương mặt xinh đẹp. _Tao cảnh cáo mày một lần nữa. Tránh xa chồng tao ra! Đừng bắt tao phải đến ngôi trường danh giá của mày và làm ầm lên. Hiểu rồi chứ? Đồ giật chồng người khác! Nói rồi Prae bỏđi, để lại Fah ngồi lê dưới đất khóc nức nở, trước ánh mắt e dè của bao người. Một hai người hàng xóm chạy lại đỡ Fah lên, nói gì đó và phủi đồ cho cô. Cô không nghe được họđang nói gì nữa. Trời đất quay cuồng trước mặt Fah. Cô ngã khuỵu. Mọi thứ tối sầm. Cô chẳng còn biết gì nữa. *** Sau chuyện đó, Fahlada cắt đứt mọi liên lạc với Charles, khiến anh như phát điên. Ngày nào anh cũng đến nhà tìm Fah nhưng cô toàn tránh mặt. Anh không hiểu vì sao cô lại như vậy. Chính cô cũng chẳng hiểu. Cô tin anh mà, tin bằng tất cả những gì cô có … Chỉ là, cô không thể vượt qua cú sốc này … Chủ nhật.
  14. Tròn một tuần họ không gặp mặt. Charles trông rũ rượi chẳng khác gì mấy anh chàng choai choai bị thất tình. Mẹ Fah thấy tội nghiệp, bèn tạo điều kiện cho anh. “Bác đi đám giỗ người bà con. Cháu ởđây, chăm sóc con Fah giùm bác … Ráng năn nỉ nó, nó dễ dụ lắm!” Fah mở cửa phòng bước ra thì đã thấy Charles ngồi như người mất hồn bên ngoài. Nhìn thấy Fah sau một tuần không gặp, Charles vui như người sắp chết đuối vớđược phao. _Fah! Nhóc con! – Anh bật dậy. Fah vội bước trở lại vào phòng và đóng cửa. Charles lao người tới vặn nắm cửa nhưng không kịp nữa. Anh đập cửa liên hồi: _Công chúa! Ngoan nào! Mở cửa ra đi em! Có chuyện gì nữa vậy? Gì thì cũng phải nói anh biết chứ … Fahlada! – Anh lớn giọng. _Anh về đi! – Fah thút thít – Anh đến tìm Prae, em biết hết rồi … Prae đã đến đây, cô ấy đã tát em, cô ấy bảo em giật chồng cô ấy, bảo anh chỉ yêu mình cô ấy mà thôi … Im lặng một lúc. Rồi giọng Charles thẫn thờ bên ngoài cánh cửa: _Đúng, anh có tìm cô ấy. Anh tìm cô ấy là để bảo cô ấy để yên cho chúng ta … Vậy ra, em thà tin cô ta chứ không tin anh? _Em ... - Fah muốn giải thích, rằng không phải như vậy, rằng cô tin anh ... Chỉ là cô không chịu được chuyện nhân phẩm của cô bị Chompooprae chà đạp, nên cô mới hành sự như thế ... Nhưng không hiểu sao cô không thể mở lời. Phía bên kia cánh cửa đã không còn tiếng động. Fah rụt rè lên tiếng: _Anh Charles. Anh còn ở đó chứ?
  15. Không có tiếng trả lời. Fah đẩy cửa ra. Charles đi rồi. Cô bèn chạy đến cửa sổ phòng nhìn xuống sân. Chiếc Mercedes của Charles bắt đầu lăn bánh. Lòng Fah đau nhói. Cô đã làm Charles buồn rồi ... *** Charles không chủ động liên lạc với Fah nữa. Có lẽ cô làm anh giận thật rồi. Lòng Fah như lửa đốt. Nhưng cái tôi to đùng của một cô nhóc được Charles "cưng như trứng hứng như hoa" từ nhỏ đã không cho phép Fah chủ động làm hòa với Charles ... Một tuần. Rồi hai tuần trôi qua. Fahlada nhớ Charles đến quay quắt. Có lẽ cô phải dẹp cái tôi qua một bên thôi. Lúc cô vừa cầm điện thoại lên định gọi cho Charles thì nó đổ chuông. Cô mừng rỡ nhìn vào màn hình. Nhưng liền chưng hửng vì đó không phải Charles, mà là Suay, một chị bạn của cô và Charles, làm việc ở sân bay: _Chị Suay. Em đây! – Cô bắt máy. - Giọng Suay sốt sắng ở đầu dây bên kia. _Sao chị hỏi vậy? Fah choáng váng suýt làm rớt điện thoại. Charles sang Rome mà không nói Fah biết … Charles muốn bỏ Fah lại sao? Charles đã nói là sẽ mãi mãi bên cạnh Fah
  16. mà? Sao Charles lại làm như vậy? … Hàng ngàn câu hỏi như muốn nhấn chìm Fahlada. Suay nói gì ở đầu dây bên kia, Fah không nghe rõ nữa. Tai cô ù đi. Cô nhấn máy dừng cuộc nói chuyện. ::::::: Suy nghĩ một hồi, Fahlada quyết định bắt taxi đến nhà Charles. ::::::: Căn biệt thự tối thui không một ánh đèn. Nước mắt Fah lăn dài. Charles đi thật rồi … Như người mất hồn, Fah tra chìa khóa vào ổ, mở cổng và bước vào khuôn viên biệt thự. Cô gạt công tắc trong vườn. Những ngọn đèn màu vàng, màu xanh được trang trí dọc lối đi đồng loạt sáng lên. Đài phun nước bắt đầu hoạt động. Nước phun thành tia từ miệng những chú cá heo, hòa vào ánh đèn xanh vàng. Khu vườn làm Fah nhớ Charles da diết. Nơi đây đã chứa biết bao kỉ niệm của hai đứa … Tại sao bây giờ chỉ còn Fah chìm đắm trong những hồi tưởng tốt đẹp ấy? Cửa garage không đóng. Cũng không có gì lạ. Garage là nơi để xe. Không còn xe ở đây nữa nên chắc Charles không thèm đóng cửa. Chẳng hiểu sao, bước chân vô định đưa Fah tiến dần về phía garage. Truyện Teen hay ebook truyện tại Diễn đàn truyện annablood, 17 Tháng năm 2013 #3 4. annabloodNhóm Tác Giả FT Làm thành viên từ: 14 Tháng năm 2013 Số bài viết: 19
  17. Đã được thích: 9 Điểm thành tích: 3 Giới tính: Nữ Nghề nghiệp: học sinh Cửa garage không đóng. Cũng không có gì lạ. Garage là nơi để xe. Không còn xe ở đây nữa nên chắc Charles không thèm đóng cửa. Chẳng hiểu sao, bước chân vô định đưa Fah tiến dần về phía garage. Garage tối om. Cô nhấn công tắc. Đèn sáng nhoáng đến chá mắt. Bỗng. Hiện lên trước mặt Fahlada là một công trình gỗ khá to có hình dạng của một ngôi nhà, tuy khá xiêu vẹo. Vách nhà được lợp bằng những thanh gỗ mỏng, xếp xen kẽ vụng về tạo ra những khe hở. Trên chóp của nó cắm một lá cờ Thái. Ở lối vào có một cái bảng gỗ màu trắng với dòng chữ “Pháo đài của Fahlada”, bên cạnh là hình ảnh một cô nhóc con được vẽ nên bằng những nét vẽ rất ngô nghê trẻ con. Fahlada ngỡ ngàng. Cô phải lấy tay bụm miệng lại để nén xúc động. Mắt cô mở to, và bắt đầu rơm rớm. Chẳng lẽ … _Chú Charles! Xây cho Fah pháo đài đi! – Fah nắm tay áo Charles, giật giật, giọng mè nheo - Fah muốn xây pháo đài, giống trong phim. Fah sẽ là Chúa tể . Fah cho chú Charles sẽ làm cận vệ của Fah! Charles mỉm cười, xoa đầu Fah trìu mến:
  18. _Fah ngoan. Mấy hôm nay chú bận lắm. Sau này chú xây cho nhé! _Không! – Fah giậm chân đùng đùng – Bây giờ cơ! Chú Charles không xây cho Fah, Fah không chơi với chú Charles nữa! Charles nhấc bổng Fah lên trời, dịu giọng: _Thôi mà, chú sẽ xây, nhưng chưa phải bây giờ … Ngoan nào! Có bao giờ chú Charles nói dối Fah chưa? _Chú hứa nhé? – Fah hết dỗi. Mắt cô bé hấp háy. _Chú hứa! – Charles cười – Bây giờ Fah với chú Charles đi ăn kem nhé! Chịu không? _Chịu! – Fah víu lấy cổ Charles, cười tít mắt. Hóa ra đây là lí do Charles không có thời gian chăm sóc cô dạo gần đây … Hóa ra … Lời hứa bâng quơ mười năm trước, Charles vẫn còn nhớ. Cái đòi hỏi mè nheo mang đầy tính chất “nông nổi nhất thời” của Fah mười năm trước, Charles vẫn còn nhớ. Một người đàn ông tốt như vậy, Fah đã để vuột khỏi tầm tay rồi … Fah òa khóc. Cô khuỵu xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở. Chưa bao giờ trong đời cô cảm thấy đau như lúc này … Charles à … Em xin lỗi … Em không cố ý làm anh buồn đâu … Charles à … Em cần anh lắm … Quay về với em đi anh … Charles à … Em yêu anh … Charles à … Fah khóc như chưa bao giờ được khóc. Cô khóc như đứa con nít bị ai giật mất kẹo, như một cô bé con lạc mẹ. Khóc cho thỏa nỗi nhớ, cho thỏa cái sĩ diện hão, thỏa cái tôi ngu ngốc của mình. Đến lúc cạn nước mắt, Fah ngồi thu lu
  19. trong góc tường, hai tay ôm gối, gục đầu lên đó, và tiếp tục … khóc rưng rứt … _Fah? – Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên ở cửa garage. Fah lập tức ngẩng mặt lên. Là Charles. Là Charles!!! Cô muốn đứng dậy và chạy lại ôm lấy anh ngay, nhưng chẳng còn sức nữa … Tuy nhiên, Fah không phải băn khoăn về điều đó lâu, vì ngay lập tức, Charles đã lao lại và ôm chầm lấy cô. Giọng anh mừng rỡ: _Nhóc con ngoan … Anh đến tìm em nhưng mẹ bảo em không có nhà. Hóa ra em đã đến đây! Cô nấc lên từng hồi, niềm vui bừng lên trong cô. Fah ôm Charles thật chặt. Cô nói qua làn nước mắt, vẻ hoảng loạn: _Anh Charles! Anh Charles, em xin lỗi! – Cô khóc òa – Không phải em không tin anh đâu! Em chỉ tự ái vì Chompooprae tát em và nói em giật chồng cô ta … Em chưa bao giờ nghi ngờ anh, anh Charles à. Em làm anh buồn rồi. Em xin lỗi .. Em xin lỗi … - Charles vừa khóc vừa lặp lại câu “em xin lỗi”. Nước mắt đầm đìa khuôn mặt thiên thần của Fah. Charles ôm đầu Fah vào vai mình. Anh dịu dàng vuốt tóc cô: _Anh biết. Anh biết … Anh không trách em đâu. Đừng khóc nữa, bé ngoan… Rồi anh buông hờ cô ra, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt trìu mến và chân thành như xưa nay vẫn thế. Anh áp tay vào mặt cô, lo lắng hỏi: _Fah ngốc! Chỉ có như thế thôi mà cũng khóc thế này à? Fah đáp trong làn nước mắt: _Chị Suay bảo anh mua vé máy bay đến Rome. Máy bay bay hồi chiều. Em tưởng anh bỏ em đi rồi … _Cô ngốc này! – Charles xoa đầu Fah – Làm sao anh bỏ em được? Em có cầu xin anh anh cũng không bao giờ buông tha em đâu! Nói chi đến chuyện anh bỏ em! - Fah bật cười. Đôi mắt đỏ hoe lấp lánh. Charles tiếp tục giải thích – Đúng là anh có ra sân bay mua vé. Nhưng là mua giúp anh đồng nghiệp …
  20. Chứ anh còn vợ chưa cưới ở đây, sao mà đi đâu được cơ chứ? Charles nhẹ nhàng lau nước mắt còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô bé con mà anh đã quá đỗi thương yêu, dịu giọng: _Khóc hoài! Khóc nữa là anh không thương nữa đâu biết chưa? Hứa với anh, từ nay,không khóc nữa, nhé! Fah mỉm cười, gật gật, hai tay áp lên tay Charles, nắm chặt. _À! – Fah sực nhớ, cô hướng mắt về phía pháo đài – Anh Charles… Anh xây pháo đài cho em thật sao? _Không cho em thì cho ai? – Charles cười – Đứng lên nào, anh dẫn em vào bên trong tham quan … :::::: “Pháo đài” có một cửa chính và ba cửa sổ. Bên trong được trang trí bằng những chiếc kệ gỗ công phu nhưng cũng rất vụng về. Trên kệ cơ man bao nhiêu là hình của Fah và hình hai đứa chụp chung, được lộng khung cẩn thận. Pháo đài kiểu gì mà nhìn quanh chỉ thấy hình với hình thôi. Fah bật cười. Charles dẫn Fah đến từng kệ một, thuyết minh liếng thoắng như một hướng dẫn viên thực thụ. Nào là, kệ một là hình ảnh của Fah và Charles mười năm trước, khi còn là “chú cháu”; kệ hai là quá trình hai “chú cháu” trưởng thành bên nhau; và kệ ba là hình ảnh từ ngày “chú cháu” đổi thành “anh em” cho đến nay … _Còn đây là bàn uống nước! – Charles chìa tay về phía cái bàn nhỏ màu trắng trong góc, trên bàn là một lọ hoa thủy tinh với một nhành hồng cắm phía trong. Có cả hai chiếc ghế ngồi màu trắng đối diện nhau – Từ giờ cho đến già, đây sẽ là chỗ chúng ta nhìn ngắm mây trời và tâm tình với nhau! Fah cười khúc khích, bâng quơ: _Có ai nói là sẽ lấy anh đâu! – Fah nói xong liền bị Charles lườm một cái rõ dài. Cô bèn làm bộ lơ lơ nhìn chỗ khác. Sau khi giới thiệu tổng thể pháo đài, Charles nắm chặt hai tay Fah, dịu dàng:
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2