intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Từng nghĩ - Sự sống và cái chết

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

67
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

  Tôi chưa từng nghĩ đến cái chết, nhưng cái chết đã từng đến với tôi trong  giấc mơ.    Nắm chặt… đừng buông tay…    Cảm nhận cơn đau đớn quặt lên trong từng thớ thịt, tôi chậm rãi mở mắt.  Một màu xám u ám hiện ngay trước mắt tôi. 

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Từng nghĩ - Sự sống và cái chết

  1. Từng nghĩ - Sự sống và cái chết   Tôi chưa từng nghĩ đến cái chết, nhưng cái chết đã từng đến với tôi trong  giấc mơ.    Nắm chặt… đừng buông tay…    Cảm nhận cơn đau đớn quặt lên trong từng thớ thịt, tôi chậm rãi mở mắt.  Một màu xám u ám hiện ngay trước mắt tôi. Tôi không hỏi, cũng chẳng  buồn biết đây là đâu, chân vô thức bước thẳng một đường về phía trước, cả  người đau nhức không thôi.    Đau…    Họ chào đón tôi – những con người quái dị ấy chào đón tôi. Da họ có một  màu xanh tái nhợt. Họ mang trên mình bộ trang phục quái dị nửa người,  nửa thú. Nụ cười của họ thật gớm ghiếc với những chiếc răng thô thiển, thế  nhưng lúc ấy tôi đã đáp lại họ bằng cười thật hạnh phúc. Cửa Tử đang mở  rộng ra để chào đón tôi. Có lẽ tôi sẽ nhập bọn chung với họ chăng? Bước  qua cánh cửa kia… mọi chuyện đều sẽ kết thúc…    …Lại đau… 
  2.   Một trận đau đớn lại tập kích tôi. Đau lần này là ở tim.    Cổ họng tôi khô đắng lại. Ánh mắt hướng về phía bên kia, nơi có những  người đang cố gắng gọi tên tôi một cách tuyệt vọng – bố mẹ tôi. Họ không  buông tha cho tôi sao, họ cãi vã nhau và kéo tôi vào chung với họ. Cuộc  sống của tôi, chính là bị họ đảo lộn từng ngày. Cái tôi cần là một gia đình  hạnh phúc chứ không phải chỉ là vẻ giả tạo bề ngoài.    Giả tạo…    Cửa Sinh đang mở… cửa Tử vẫn mở…Ở cả hai bên đều có người đang chờ.    “Buông tay nào cô bé. Không phải là cô đang muốn giải thoát sao? Không cần  nhanh, chỉ cần cô bước về phía chúng tôi là được.”    “Con gái, bố mẹ xin con. Hãy tỉnh lại đi. Bố mẹ xin lỗi con mà, tất cả là tại bố  mẹ sai, con hãy mau tỉnh lại đi…”      Tôi có nên tin họ hay không?    Chân lại vô thức bước về nơi mà có lẽ… tôi sẽ không bao giờ trở lại.    “NẮM CHẶT, KHÔNG ĐƯỢC BUÔNG TAY…”    “ Hai, đã bắt đầu yếu đuối từ khi nào thế hả? Hai không nghĩ cho bố mẹ  sao?” – Tôi chậm chậm quay lưng, đưa mắt nhìn sâu vào người trước mặt –  đó là một linh hồn – em trai tôi.    Yếu đuối sao?    Em trai mắng tôi yếu đuối, thế sao nó lại bỏ đi trước tôi kia chứ?   
  3. “Một mình em đủ để làm cho bố mẹ đau lòng rồi. Hai còn muốn bố mẹ  thêm ngã khụy sao? Xin đừng…”    Đau lòng, hóa ra nó cũng biết là họ đau lòng. Tôi đưa đôi mắt hướng về  phía bố mẹ. Họ có biết tôi đau lòng…?    “LÀ BỐ MẸ SAI…” – mẹ tôi khóc nấc lên. Tim tôi lại đau một lần nữa.    Gia đình. Họ vẫn cần tôi.    Nở nụ cười hạnh phúc trên môi, tôi bước nhanh về phía họ. Một bước, hai  bước rồi ba bước, tôi chạy…    Phía sau tôi có một thiên thần đang mỉm cười.      Tôi chớp mắt, cố nhìn rõ đây là đâu. Một màu trắng hiện ra trước mắt –  Bệnh viện. Mẹ tôi khóc đến sưng cả mắt, bố tôi mỉm cười nhưng tôi vẫn  nhìn thấy giọt nước mắt sát cạnh mắt ông. Họ lo cho tôi…    Năm ngày sau tôi xuất viện.    Bố tôi bảo rằng tôi đã mê man bất tỉnh trong hai ngày trời.      Tôi chưa từng nghĩ đến cái chết, nhưng cái chết đã từng đến với tôi trong giấc  mơ… P/s: Càng ngày thấy ta càng tưng tửng. Chả biết có ai hiểu không nữa. Nếu không thì cứ cho là ta ham sống sợ chết đi Nội dung được thay đổi bởi: ftduck, 03-04-2013 lúc 21:34
  4. ʺTốt thôi! Nếu đã biết em mang chiếc mặt nạ da người tên Đa nhân cách,  thì tốt nhất đừng cố gắng tháo bỏ nó ra khỏi con người em!ʺ Trích ‐ My fic: Đa nhân cách  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2