intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 254,255

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

60
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 254: Ám toán Biên Dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.eu Là hai cái trường bào vàng sẫm, cùng một kiểu với y phục của Đoạn Tam. Hai người nhanh chóng thay đổi trở thành hai Thiên Mục Phái đệ tử. Môn phái chừng hơn ngàn tu sĩ, tin tưởng vị Lưu trưởng lão kia cho dù thần thông quảng đại, cũng không có khả năng nhận biết từng người, theo sau Đoạn Tam, Bọn Lâm Hiên đi tới một lầu gác lộng lẫy nhất...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 254,255

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 254: Ám toán Biên Dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.eu Là hai cái trường bào vàng sẫm, cùng một kiểu với y phục của Đoạn Tam. Hai người nhanh chóng thay đổi trở thành hai Thiên Mục Phái đệ tử. Môn phái chừng hơn ngàn tu sĩ, tin tưởng vị Lưu trưởng lão kia cho dù thần thông quảng đại, cũng không có khả năng nhận biết từng người, theo sau Đoạn Tam, Bọn Lâm Hiên đi tới một lầu gác lộng lẫy nhất nơi đây. Bên ngoài lầu gác, có một màn sáng màu lam nhạt. Đoạn Tam đưa tay lục trong người, đem ra một khối lệnh bài, ném lên trên vào màn sáng. Màn sáng xanh lam chợt rẽ thành hai phần, hiện ra một lối cho người ta có thể đi qua. Đoạn Tam đưa tay gõ cửa: "Lưu sư thúc, là ta." Bên trong lại không có động tĩnh gì, tuy nhiên ba người cũng không có vẻ lo lắng, kiên nhẫn chờ ở bên ngoài. Sau một lúc lâu. "Vào đi!" Giọng nói già nua có chút nhẹ nhàng truyền ra. Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm khẽ liếc nhau. Trên mặt đều lộ ra vẻ ngưng trọng, dù sao đối phương là một vị Kết Đan kỳ cao thủ. Mặc dù đã bày mưu tính kế, nhưng cũng phải cẩn thận vô cùng. Hai người lặng lẽ đi theo Đoạn Tam, tiến vào trong gian phòng. Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua. Căn phòng khá rộng lớn, chừng hai trăm thước vuông, đồ đoàn bày biện khá tinh xảo. Nhưng trên bàn vẫn
  2. còn chén cơm bừa bộn, hiển nhiên lúc trước không lâu còn có người ăn uống. Xem ra Đoạn Tam nói không sai. vị Lưu trưởng lão quả thật vô cùng ham thích ăn uống. Một lão giả có khuôn mặt ngăm đen ngồi ở giữa phòng trên bồ đoàn. Trong tay lão là một cây phất trần. Đang nhắm mắt tĩnh tọa. "Đệ tử kính chào sư thúc." Lưu Vũ Thuyền mở to mắt. Rồi hờ hững đưa mắt nhìn ra. Thấy Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm. Lão hơi có chút kinh ngạc: "Đoàn sư điệt. Hai người bọn họ là..." "Vãn bối họ Điền. Nhận được lệnh của chưởng môn chân nhân đưa tới sư thúc một cái lễ vật." Không đợi Đoạn Tam trả lời, Điền Tiểu Kiếm đã mở miệng trước. "Lễ vật?" Lưu Vũ Thuyền hơi giật mình: "Chưởng môn sư huynh sai ngươi mang cái gì cho ta?" "Vãn bối cũng không rõ. Người nói là sư thúc thấy tự nhiên là biết." Điền Tiểu Kiếm vừa nói, tay hắn vừa vỗ trên túi trữ vật, lấy một cái hộp gỗ, Hộp gỗ chỉ dài hơn thước, mặc dù chưa mở nhưng đã có linh khí phát ra, nhìn có chút không tầm thường. Lưu Vũ Thuyền không có nghi ngờ gì. Điền Tiểu Kiếm vận y phục Thiên Mục Phái, Lại là đo Đoàn Tam mang vào, bất kể như thế nào, lão cũng không ngờ là gian tế. Không chút do dự lão vẫy tay một cái, một đạo bạch quang bắn ra, đem hộp nhỏ kia thu về. Hai mắt chỉ lướt thoáng qua, sau đó lão phất tay một cái, liền đem nắp hộp mở ra. Nhưng mà bên trong rỗng tuếch, lão giả kinh hãi, lập tức ngửi được một ít mùi thơm thoang thoảng. Lão giả trái lại phản ứng rất nhanh chóng. Giơ tay lên liền đem chiếc hộp kia ném ra ngoài. Lão mở to miệng, phun ra một thanh Ngân đao pháp bảo.
  3. Đang muốn quát hỏi, lão lại cảm giác toàn thân mềm nhũn, pháp lực khổ tu mấy trăm năm lại không vận lên được, pháp bảo kia rơi một tiếng xuống đất, linh tính hoàn toàn biến mất. Lưu Vũ Thuyền trong mắt hiện lên một ý hoảng sợ. Lão mở to miệng. Chính là đang hét lớn một tiếng. Nhưng ba người lại không chút động lòng, Lâm Hiên vẻ mặt hờ hững nói: "Các hạ không cần uổng phí sức lực, chung quanh lầu gác này, đã bị ta hạ Cấm chế, muốn chờ viện quân cứu ngươi, kiếp sau đi." "Các ngươi rốt cuộc là người phương nào, lại còn có ngươi, Đoạn Tam. Lại dám khi sư diệt tổ, phản bội sư môn." Lưu Vũ Thuyền vẻ mặt đầy oán độc nhìn sang Đoạn Tam. Điền Tiểu Kiếm cười hì hì nói: "Lưu trưởng lão, không cần uổng phí linh lực, Điền mỗ cũng là người tu tiên, sao lại không biết, đại bộ phận độc đối với tu sĩ chúng ta đều không có tác dụng gì." "Vậy ngươi dùng cái gì ám toán lão phu?" "Nhuyễn Cốt Tán và La Sen Hương, chỉ sợ ngươi kiến thức nông cạn, nói chừng cũng không biết." Điền Tiểu Kiếm mang ý châm chọc nói. Điền Tiểu Kiếm thật không có thổi phồng. Lưu Vũ Thuyền trên mặt tràn đầy vẻ ngỡ ngàng. Trái lại Lâm Hiên trong lòng rùng mình, hắn từng ở nào đó trên đan sách từng đọc qua. Hai vị này quả thật không tính là độc. Nhuyễn cốt tán mặc dù tên nghe có dọa người, thực ra chỉ là một vị tài thuốc mà thôi, mà La sen hương chỉ là một thực vật vô hại nào đó thôi. Chỉ khi nào sau khi dùng Nhuyễn cốt tán, lại đem La sen hương hút vào thân thể, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khiến tu sĩ không thi triển được pháp thuật. Tuy nhiên đối với phàm nhân, lại không gây ra điều gì. Nghe nói trừ phi là Nguyên Anh kỳ lão quái, Còn các tu sĩ cảnh giới tu vi thấp hơn. Trong một canh giờ, nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra pháp lực một thành pháp lực mà thôi.
  4. Hai tài liệu dùng chung công hiệu mặc dù thần kỳ, thực ra lại rất khó có thể đắc thủ. Thứ nhất là bởi vì tài liệu khó tìm, Nhuyễn cốt tán thì thông thường, nhưng La sen hương lại vô cùng hiếm lạ, muốn thu thập phải mất rất nhiều tâm sức. Hai là tới Trúc Cơ Kỳ cảnh giới, tu sĩ có thể ích cốc. Tu sĩ ham ăn uống như Lưu Vũ Thuyền rất ít, muốn lừa gạt đối phương đem Nhuyễn cốt tán ăn vào, cũng không là một chuyện dễ dàng ! Lần này thành công, cũng xem như là cơ duyên trùng hợp, trong chỗ tối lại được một đường sáng. Đương nhiên, Điền Tiểu Kiếm tự nhiên sẽ không có lòng tốt giải thích, cái đó gọi là đêm dài lắm mộng, huống chi bọn họ cũng không có bao nhiêu thời gian. Sát khí đáng sợ phát ra, Điền Tiểu Kiếm mở miệng phun ra một đạo hắc mang. Là một thanh bảo kiếm đen tuyền chỉ dài có một tấc. Bỗng nhiên biến đổi, nháy mắt đã biến thành một thanh Cự kiếm cỡ mấy trượng, hung dữ nhằm đối phương chém xuống. Cực phẩm linh khí! Lâm Hiên nhìn vào phi kiếm màu đen, trên mặt hiện lên một chút cổ quái. Lấy thân phận ma tôn truyền nhân, Điền Tiểu Kiếm tự nhiên sẽ không khuyết thiếu bảo vật. Phi kiếm này không chỉ phẩm bậc cực cao, còn có chứa một chút tức khí kỳ lạ, hẳn là gia trì thêm thuộc tính đặc biệt, so với cực phẩm linh khí thường, thì uy lực còn phải trên một bậc. Lưu Vũ Thuyền sắc mặt biến đổi lớn, không kịp nghĩ thêm. Lão đưa tay vỗ vào túi trữ vật. Một linh Phù bay ra tự bạo hóa thành một lồng sáng ngân sắc, đem hắn bảo vệ ở bên trong. "Ồ?" Điền Tiểu Kiếm hai hàng lông mi nhíu lại, toàn thân tỏa ra tức khí tàn bạo: "Các hạ là Kết Đan Kỳ tu sĩ, tùy thân có chứa phòng ngự Phù, tuy nhiên ngươi cho là Ngân Sắc Phù Địa giai sơ cấp là có thể cứu ngươi một mạng sao?"
  5. Địa Giai Phù vốn phải cần da lông yêu thú làm tài liệu, so với Nhân giai Phù quý trọng hơn rất nhiều, Điền Tiểu Kiếm có thể khẳng định đối phương trên người không có bao nhiêu, rất có khả năng cũng chỉ có một tấm này. Điền Tiểu Kiếm cũng không có ý định cùng đối phương ở chỗ này tiêu hao thời gian. Sắc mặt hắn trầm xuống, tay đưa vào trong ngực, lấy ra trên tay một sấp Linh Phù khoảng hơn mười tấm. Xứng là Cực Ma Động thiếu chủ, quả nhiên bảo vật, tinh thạch nhiều không cần phải kể, mà Lưu Vũ Thuyền thì lộ ra kinh sợ vô cùng. Trong tiếng cười lạnh, Điền Tiểu Kiếm dường như không coi tinh thạch ra gì, đưa tay ném lên, chỉ một thoáng sau trên không trung như bị xé ra, cơ man nào là thiểm điện lôi minh, quang hỏa chói mắt, băng phong cực hàn gầm rít lên. Hơn chục đạo Nhân giai cao cấp pháp thuật hướng về đối phương gào thét mà tới, Lưu Vũ Thuyền mặt trắng như tờ giấy, không có một tia huyết sắc. Oanh! Sau một khắc, chỉ thấy vòng bảo vệ chung quanh Lưu Vũ Thuyền chấn động kịch liệt. Tuy Ngân Sắc quang bảo hộ mặc dù vững chắc. Nhưng mà nói, Mãnh hổ nan địch quần hồ, mặc dù là Địa Giai sơ cấp phòng ngự thuật, dưới cuồng oanh loạn kích một hồi cũng như bóng nước vỡ ra. Sau khi ánh sáng rực rỡ trên không trung tan biến, trên mặt đất xuất hiện một xác chết đen tuyền. Điền Tiểu Kiếm một chiêu thu túi trữ vật của đối phương bay trở về. "Đại ca, đồ vật bên trong chúng ta một người một nửa." Điền Tiểu Kiếm lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, dường như vừa rồi toàn thân tức khí tàn bạo chỉ là ảo giác. Lâm Hiên mỉm cười nói: "Điều này ta sao không biết xấu hổ. Lần này là hiền đệ uy phong, đồ vật bên trong tự nhiên về ngươi." "Tiểu đệ chỉ là bêu xấu trước mặt đại ca, huynh đệ chúng ta sao còn so
  6. đo làm chi?" Điền Tiểu Kiếm khoát tay chặn lại, hào phóng nói. Lâm Hiên trong lòng cười lạnh, có vẻ cảm động nói: "Nếu là như thế, đa tạ ý tốt của hiền đệ, ngu huynh thực áy náy." "Đại ca ngươi quá khách sáo rồi." Điền Tiểu Kiếm đem đồ vật, tinh thạch trong túi trữ đồ chia hai phần. Quả nhiên xứng đáng là Kết Đan Kỳ tu sĩ. Hai người cũng thu hoạch được một khoản tinh thạch lớn. "Tốt rồi. Lưu trưởng lão đã trừ. Còn lại những Trúc Cơ Kỳ tu sĩ kia.Hả ... Đoạn Tam.. Ngươi đang định làm gì?" Điền Tiểu Kiếm mới nói một nửa, giọng điệu có chút kinh hãi. Cùng lúc đó, Lâm Hiên cũng cảm giác được sau lưng có hàn khí. Hai người không kịp nghĩ gì. Đồng thời mấy cánh tay tung ra. Oanh. Một tiếng vang thật lớn. Sau lưng bọn họ là tấm thuẫn bằng Thiết Mộc chế thành bị chém thành hai nửa. Trên không trung lơ lửng một thanh Chiến Phủ to lớn. Chiến Phủ phát ra linh lực chấn động là một cực phẩm Linh Khí. "Đoạn Tam, ngươi điên rồi sao?" Vừa rồi công kích hai người bọn họ, lại là trung niên có công phu vỗ mông ngựa hạng nhất. Lâm Hiên không nói gì, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng rất nhanh vẻ mặt trở nên cổ quái. Điền Tiểu Kiếm vẻ mặt hơi ngơ ngác, nhìn chằm vào Đoạn Tam. Giờ phút này Đoạn Tam ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn thân khí khái bừng bừng. Nào còn một chút vẻ a dua nịnh nọt, hắn lắc đầu than: "Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa mà thôi." Điền Tiểu Kiếm vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng dường như là khó hiểu. Chẳng lẽ đối phương không có phản bội Thiên Mục Sơn. Tất cả đều là cái tròng cho bọn hắn chui vào mà thôi.
  7. Không đúng. Vừa rồi Lưu trưởng lão kia bị sát diệt, tuyệt đối không phải là thế thân hoặc là khôi lỗi. Thiên Mục Phái cũng chỉ là bảy tám người Kết Đan Kỳ tu sĩ mà thôi, tuyệt đối không thể làm ra hy sinh lớn như vậy để bố trí cạm bẫy. "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?" Điền Tiểu Kiếm ánh mắt trở nên như xà độc nhìn qua Đoạn Tam. "Được Thiếu động chủ không quên, thực là vinh hạnh." "Ở chỗ này ít lời ngon tiếng ngọt đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn lường gạt bổn công tử." Điền Tiểu Kiếm trong âm thanh, mang đầy sát khí. Hắn thò tay một cái, Hắc phi kiếm bay ra xoay quanh ở đỉnh đầu. Nhưng mà Đoạn Tam lại không hề sợ hãi, ngược lại vẻ mặt lộ ra chút nhạo báng. "Ngươi đã không muốn nói, chớ trách Bổn thiểu chủ lòng dạ độc ác." Điền Tiểu Kiếm nói tới đây, linh lực trong cơ thể quay vòng, đang muốn khu động Linh Khí đem sát diệt đối phương. Đột nhiên hắn biến sắc, mặt tái nhợt, thân thể rung rung vài cái ngồi bệt xuống. Hắc phi kiếm cũng tự nhiên rớt theo xuống. Bên cạnh, Lâm Hiên tình huống cũng tương tự, hắn miễn cưỡng lắm nhưng đứng cũng không vững. "Hắc hắc, Thiếu chủ, uổng cho ngươi tự phụ tâm trí kín đáo, thông tuệ tuyệt đỉnh, lại nhìn không ra Đoàn mỗ. Thất tuyệt chu Quả này mùi vị ra sao" "Thất tuyệt chu Quả, là ngươi khi nào ra tay đối phó chúng ta ?" Điền Tiểu Kiếm khàn giọng nói. Lâm Hiên vẻ mặt cũng khó coi tới cực điểm, là Linh Dược Sơn thiếu chủ, hiểu biết của hắn về thực vật hơn các tu sĩ khác rất nhiều. Chu quả bình thường, mặc dù không thể nói là linh dược thánh vật, nhưng là nguyên liệu luyện chế nhiều loại linh đan quan trọng, Thất tuyệt chu quả lại có chút bất đồng.
  8. Theo truyền thuyết, mỗi gốc chu quả khi trưởng thành, có thể kết bảy bảy bốn mươi chín trái. Trong đó bốn mươi tám trái đều là linh dược luyện đan, nhưng trái cuối cùng lại là màu đen, chứa đựng kịch độc. Trái này độc tính cương mãnh bá đạo vô cùng chuyên dùng hạ độc đối với tu sĩ. Lúc này vẻ mặt Đoạn Tam đầy đắc ý nói: "Thiếu chủ, tiểu nhân cũng không có bản sự lớn như ngươi, có thể dễ dàng có La sen hương là loại vật trân quý. Tuy nhiên Thất tuyệt Chu quả mùi vị cũng không tồi chứ. Ha ha!" " Ở nơi này ít sách nhiễu đi, ngươi rốt cuộc là môn phái nào, vì sao phải ám toán ta?" "Không sai, bây giờ bọn ta đã là quỷ trong tay ngươi, ngươi còn sợ cái gì!" Lâm Hiên khóe miệng châm chọc. Nhưng đối phương xoay đầu lại, lập tức hắn đã biến thành hoảng sợ. Đoạn Tam im lặng một chút. Đêm dài lắm mộng, đạo lý này không phải hắn không hiểu, tuy nhiên có thể đem hai người có tu vi, thân phận đều xa cao hơn mình đùa bỡn ở trong tay. Loại cảm giác này quả thực là cao hứng a, dù sao trúng độc thất tuyệt chu quả rồi, bọn họ chắc chắn là phải chết. Nghĩ vậy hắn đắc ý nở nụ cười lạnh: "Thiếu chủ, kẻ hèn này không có nói dối, Đoạn Tam quả thật chính là danh thực của ta." Điền Tiểu Kiếm và Lâm Hiên cũng không có tiếp lời, lúc này hắc khí đang trên mặt theo hai người lan tràn, dường như độc đã tận tủy cốt. Nhìn thấy tình cảnh này, Đoạn Tam tự nhiên là càng thêm yên tâm nói: "Chỉ là ta không phải người trong Thiên Mục Sơn, mà là Bích Vân Sơn đệ tử." "Cái gì?" Điền Tiểu Kiếm nhịn không được thất thanh kinh hô: "Ngươi là người
  9. của Tam Đại chính phái?" "Hắc Hắc, ngươi thấy kỳ quái sao?" "Các hạ gia nhập Thiên Mục Phái đã bao lâu?" Lâm Hiên im lặng một chút, đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói. "Đã được hai mươi năm !" "Hai mươi năm, chính đạo đã từ lâu vậy có mưu đồ với Thiên Mục Sơn, so sánh với mưu tính sâu xa của bọn họ, người tu ma chúng ta thật hổ thẹn không bằng." lời nói Điền Tiểu Kiếm tràn đầy ý châm chọc. "Thiếu động chủ ngươi cần gì quá khiêm tốn, chỉ là Ma tôn quả thật không không nhìn xa bằng Bích Vân Sơn Thái thượng trưởng lão chúng ta." Thấy đối phương không có tức giận chút nào, vẫn là một bộ mặt vui vẻ chịu đựng. Điền Tiểu Kiếm bị tức chết. Có người da mặt dày như vậy thực sự hiếm thấy. Lâm Hiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Các hạ thân là Bích Vân Sơn cao đồ, tiền đồ vô lượng, lại cam tâm tình nguyện ở này hẻo lánh nơi ẩn phục hơn hai mươi năm. Cuộc sống chỉ sợ cũng nhàm chán mà qua đi!"
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2