intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 310,311

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

89
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 310: Diệp Như Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm Tin Lâm Hiên dùng thủ đoạn sét đánh tiêu diệt Liễu Quân Hào nhanh chóng từ chiến trường truyền ra. Đệ tử Diệp gia bị vây hãm đang ở bên bờ sụp đổ, lập tức tinh thần đại chấn, bắt đầu liều chết phản công. Mà tu sĩ Liễu gia cùng với trợ thủ bọn họ mời tới, sắc mặt vàng như nghệ, trận cước đại loạn... Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì tình...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 310,311

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 310: Diệp Như Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm Tin Lâm Hiên dùng thủ đoạn sét đánh tiêu diệt Liễu Quân Hào nhanh chóng từ chiến trường truyền ra. Đệ tử Diệp gia bị vây hãm đang ở bên bờ sụp đổ, lập tức tinh thần đại chấn, bắt đầu liều chết phản công. Mà tu sĩ Liễu gia cùng với trợ thủ bọn họ mời tới, sắc mặt vàng như nghệ, trận cước đại loạn... Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì tình thế sẽ nhanh chóng phát sinh nghịch chuyển. Tuy nhiên Liễu gia vẫn còn mấy vị trưởng lão làm chủ, ra sức đàn áp. Dù sao trên thực lực mà nói, cho dù gia chủ đã chết đi nhưng phe mình vẫn đại chiếm thượng phong. Song hành động của bọn họ lại đưa tới họa sát thân cho mình. Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương(1), muốn đánh bại Liễu gia thì trước tiên phải giết chết kẻ cầm đầu. Dựa vào uy lực cổ bảo, dưới tay Lâm Hiên cơ hồ không có địch thủ. Toàn bộ mấy vị trưởng lão Liễu gia đều nhanh chóng chết trong tay hắn. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn lại ai nấy đều cảm thấy bất an, vừa thấy Lâm Hiên đưa mắt về phía mình là lập tức vội vàng bỏ chạy qua một bên. Loại khủng hoảng này cũng bắt đầu ảnh hưởng đến những đệ tử khác. Tan vỡ là điều không thể tránh khỏi, rất nhanh tu sĩ Liễu gia bắt đầu rối loạn. Đầu tiên là một số ít người nhát gan, rồi dần dần càng ngày càng nhiều. " Thiếu chủ, làm sao bây giờ?" Liễu Kiếm nghiến răng nhìn bốn phía. Khi nhìn lướt qua thân ảnh Lâm Hiên, trong mắt tràn ngập sự oán độc. Thù giết cha không đội trời
  2. chung, Song hắn cũng hiểu được mình không có thực lực khiêu chiến cao thủ Kết Đan kỳ. Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn: "Rút lui." "Muốn chạy sao? Muộn rồi." Một âm thanh băng lãnh truyền đến. Cả người Liễu Kiếm run lên, hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Hiên không biết từ lúc nào đã đến trước mặt mình. Khi Lâm Hiên mới tới Thanh Diệp sơn, hắn đã từng tiếp xúc Điền Tiêu Kiếm do vị đại công tử Liễu gia này đóng giả, cho nên hắn cũng biết rõ vài phần kẻ này. Nếu đã giết phụ thân hắn rồi thì Lâm Hiên sao có thể lưu lại hắn tìm đến mình báo thù? Cho dù tu vi đối phương thua xa mình nhưng Lâm Hiên cũng không muốn lưu lại ẩn họa. Sắc mặt Liễu Kiếm vàng như đất. Không nghĩ tới đối phương lại tâm ngoan thủ lạt đến như vậy. Giờ phút này muốn trốn cũng không kịp nữa rồi. Hắn cắn răng tế ra một kiện linh khí có hình dáng một thanh đao. "Thiếu gia chạy mau. Nơi này giao cho thuộc hạ." Liễu Kiếm cũng có vài tên bộ hạ trung tâm cảnh cảnh. Mắt thấy tình thế nguy cấp liền cùng nhau lao lên. Lâm Hiên đưa mắt nhìn qua một cái. Cũng thật bội phục sự can đảm của mấy người này... Chỉ là tu vi quá kém - tu chân giả Linh Động kỳ. Châu chấu đá xe! Lâm Hiên phất tay áo một cái bắn ra mấy tia kiếm khí. Trong tiếng kêu thảm thiết, vòng bảo hộ của mấy người hoàn toàn không có tác dụng, kiếm khí dễ dàng xuyên qua thân thể bọn họ. Liễu Kiếm sắc mặt trắng bệch. Tuy đã cố tự trấn định nhưng tay vẫn không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy. Lâm Hiên cũng không muốn mất thời gian với hắn. Từ trong miệng
  3. phun ra một luồng đan hỏa, đem cả Liễu Kiếm lẫn hộ tráo của hắn biến thành một hỏa cầu. Liễu Kiếm vừa chết, sĩ khí Liễu gia như rơi xuống đáy cốc, binh bại như núi đổ, từ Diệp gia bảo rút lui ra ngoài. "Tiền bối, chúng ta có nên truy kích không?" Diệp Như đi tới bên cạnh Lâm Hiên, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện quang mang cảm kích và vui mừng. "Không cần!" Lâm Hiên lắc đầu, giải trừ nguy cơ của Diệp gia xong cũng coi như có cái trả lời sư tôn. Lâm Hiên cũng không muốn diệt trừ cừu địch cho bọn họ, huống chi Liễu gia truyền thừa ngàn năm, trong tộc có đến cả ngàn tu sĩ. Cho dù mình có ý này cũng chưa chắc đã làm được. "Vâng!" Diệp Như cũng không biết ý nghĩ của Lâm Hiên. Vừa rồi thấy hắn đại triển thần uy, trong lòng đã bội phục hắn tới cực điểm. Lời của Lâm Hiên, nàng tin như thần minh, không dám vi phạm mảy may, lập tức truyền lệnh để các đệ tử Diệp gia quay về, không cần truy kích địch nhân. Một tràng đại chiến đã kết thúc, bất quá hai nhà cũng đại thương nguyên khí. Ba ngày sau, Diệp gia bảo. "Tiền bối!" Lâm Hiên giải trừ mối họa diệt tộc chỏ bổn gia, lại còn vì cố gia chủ mà báo thù, nên trên dưới Diệp gia tự nhiên cảm kích hắn vô cùng. Lúc này hắn đang tĩnh tu trong bí cảnh của Diệp gia. Cái gọi là bí cảnh Diệp gia thực ra là nơi linh khí sung túc nhất trong linh mạch. Bình thường chỉ có gia chủ và một số trưởng lão mới có thể tiến vào. Lâm Hiên là đại ân nhân của bổn gia nên tất nhiên cũng có đặc quyền này.
  4. Nghe thấy tiếng gọi yêu kiều, Lâm Hiên đem linh khí bốn phía thu vào nội thể, chậm rãi thu công, mở mắt ra liền thấy một dung nhan mỹ lệ, Diệp Như thần sắc cung kính đứng trước mắt. "Đại tiểu thư tìm ta có chuyện gì sao?" Lâm Hiên thần sắc bình tĩnh mở miệng. "Thiếu chủ, vãn bối thật không đảm đương nổi cách xưng hô như vậy, ngài trực tiếp gọi tên của ta thì tốt hơn. Nếu không thì gọi ta là Như Nhi cũng được." Câu cuối cùng, giọng thiếu nữ nhỏ như tiếng muỗi, trên khuôn mặt thanh tú bỗng hiện một vầng ửng hồng. Tu chân giả cũng có thất tình lục dục, Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ ngây ngốc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, nhàn nhạt nói: "Diệp đạo hữu quá lời rồi. Không biết tìm Lâm mỗ rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì?" Thấy Lâm Hiên bộ dáng lãnh đạm, trong mắt Diệp Như lộ một tia thất vọng, nhưng rất nhanh liền biến mất, cung kính mở miệng nói: " Thiếu chủ, là vãn bối muốn thỉnh ngài giúp đỡ." "Giúp đỡ?" Lâm Hiên ẩn ước đoán được một ít: "Mời đạo hữu nói. Diệp gia và Linh Dược sơn ta có cùng nguồn gốc, nếu có thể giúp được đạo hữu, tại hạ tự nhiên sẽ không từ chối. Nhưng Lâm mỗ chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, năng lực có hạn..." "Thiếu chủ hà tất phải quá khiêm tốn như vậy. Tiểu nữ cũng đã được nghe qua sự tích của ngài, không đầy năm mươi năm đã Kết Đan thành công. Mặc dù không thể nói xưa nay chưa từng có nhưng tốc độ tu chân nhanh như vậy, phóng mắt khắp U châu cũng không có ai. Cho dù là Cực Ác Ma Tôn năm đó cũng không hơn được." Trên mặt Diệp Như tràn đầy vẻ hâm mộ, không mảy may có một chút đóng kịch nào. Lâm Hiên vẻ mặt vẫn như thường, tiếp tục nghe nàng nói tiếp. "Mặc dù thiếu chủ từ bi, giúp tiểu nữ báo mối thù tựa biển sâu của phụ thân, nhưng trải qua trận hạo kiếp này, Diệp gia ta thực lực đã đại tổn, khó có thể chấn nhiếp bọn người tiểu nhân..." "Cô nương không phải nói nữa. Tại hạ hiểu được, là cô nương lo lắng sau khi tại hạ đi rồi, những thế lực khác sẽ đánh Diệp gia?" Lâm Hiên
  5. mỉm cười nói. "Đúng vậy." Trên mặt Diệp Như lộ vẻ buồn bã. "Vừa rồi Lâm mỗ đã viết một phong thư gửi đi Linh Dược sơn. Nhanh thì bảy ngày, chậm thì nửa tháng nhất định có thể nhận được tin của sư tôn. Ta tin lão nhân gia nhất định sẽ có biện pháp ổn thỏa." "Tạ thiếu chủ."Diệp Như nhẹ nhàng bái hạ. Sau đó trên mặt lộ vẻ lưỡng lự, muốn nói lại thôi. "Đạo hữu còn có lời gì sao, cứ nói đừng ngại." "Gia tộc không còn điều gì phải lo lắng. Tiểu nữ cũng coi như đã tận sức với trách nhiệm. Tiền bối báo thù cho phụ thân ta, ơn ngang tái tạo. Diệp Như đã từng nói, nguyện làm nô tỳ, suốt đời hầu hạ bên người để báo đáp ân đức." Lâm Hiên cũng không trả lời ngay, bàn tay nhẹ nhàng để lên đùi. Nói thật, nhìn thiếu nữ mỹ lệ trước mắt này mà nói tuyệt không động tâm thì chỉ là gạt người. Có một vị nô tỳ mỹ lệ như vậy, chưa nói cái khác, nhìn thôi cũng đã cảnh đẹp ý vui rồi. Lâm Hiên thực cũng muốn đáp ứng, nhưng lý trí nói cho hắn biết không thể. Có một người cả ngày ở bên cạnh mình, khó mà bảo đảm bí mật lam sắc tinh hải không bị nàng nhìn ra manh mối. Thường nói: Lòng người chỉ cách lớp da bụng. Lúc này, nàng dĩ nhiên là mang lòng cảm kích mình, nhưng thời gian biến đổi, có trời mới biết nàng có thể vĩnh viễn một lòng một dạ hay không. Đó là thứ nhất. Thứ hai, trên con đường tu tiên, tối quan trọng là một lòng một dạ, chìm đắm vào sắc đẹp là điều tối kỵ. Đương nhiên song tu thì cũng có thể. Nhưng hiện tại Lâm Hiên cũng không có tâm tư như vậy. Kết Đan kỳ tuy cũng tính là tu chân giả cao giai nhưng cũng không phải vô ưu vô lo. Thật ra trong Cửu Thiên Huyền Công cũng có ghi lại một loại bí thuật song tu, bất quá đây là chuẩn bị cho Nguyên Anh kỳ.
  6. Huống hồ U châu hiện giờ phong khởi vân dũng(2), nguy cơ trùng trùng. Một khi Chính Ma khai chiến, Linh Dược sơn sớm hay muộn thì chắc chắn cũng sẽ bị cuốn vào. Tự bảo vệ mình thì Lâm Hiên cũng nắm chắc vài phần, nhưng nhiều người thì quá khó. Dựa trên mấy nguyên nhân này, Lâm Hiên đã đưa ra quyết định, lắc lắc đầu: "Đạo hữu bất tất phải như vậy. Tại hạ phụng mệnh sư tôn tới đây. Báo thù cho Diệp huynh cũng coi như việc thuộc phận sự. Đại tiểu thư không cần để trong lòng." "Nhưng..." Diệp Như nghe xong trong lòng quýnh lên. Nàng nguyện ý làm nô tỳ, hầu hạ Lâm Hiên cố nhiên là có ý cảm tạ ân đức, nhưng ngoài điều đó ra còn có một tâm tư khác. Phụ thân chết đi, Diệp gia đã không còn cao thủ. Tư chất mình tuy không tồi nhưng có thể còn trẻ như vậy đã Trúc Cơ thành công là vì dựa vào cơ duyên xảo hợp, ăn được một trái Huyền Thiên Tiên Quả. Song loại kỳ ngộ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Dưới tình huống khuyết thiếu chỉ dẫn của cao thủ mà muốn Kết Đan thành công cơ hồ là điều không thể. Mà Diệp Như cũng không hy vọng mình chỉ là một tu tiên giả Trúc Cơ kỳ nho nhỏ. Lâm Hiên tuổi còn trẻ. tu vi lại cao. Đó gọi là 'mỹ nữ ái anh hùng'. Đương nhiên hai người mới chỉ tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn, khẳng định không có tình yêu. Nhưng sau khi thấy Lâm Hiên đại triển thần uy, Diệp Như chắc chắn có hâm mộ hắn một chút. Lâm Hiên là ân nhân gia tộc. Làm nô tỳ của hắn, thứ nhất là có thể báo ân, thứ hai là trên còn đường tu hành, đối phương chắc chắn sẽ không keo kiệt mà chỉ điểm. Nếu có cơ hội trờ thành bạn lữ song tu của đối phương hoặc là thị thiếp, Diệp Như cũng cam tâm tình nguyện. Lâm Hiên tu vi tinh thâm, tiền đồ vô lượng. Đi theo hắn, mình cũng có cơ hội rất lớn kết thành kim đan. Được như vậy thì đó là mỹ sự nhất cử lưỡng tiện. Nào ngờ Lâm Hiên lại cự tuyệt không hề do dự.
  7. Diệp đại tiểu thư trước này tâm cao khí ngạo, cũng không nghĩ tới tình huống này. Trong nhất thời, chân tay có chút luống cuống. "Đạo hữu không nên nói nữa. Lâm mỗ độc lai độc vãng đã quen, cũng không cần ai chiếu cố. Việc này cũng không nên nhắc lại nữa." Lâm Hiên làm ra một cái thủ thế tiễn khách. Diệp Như sắc mặt lúc trắng lúc hồng, thở dài, chỉnh lại trang phục thi lễ, cung kính lui xuống. Lâm Hiên lắc lắc đầu, đem chuyện này vứt ra sau đầu, tiếp tục tu luyện. Thông Vũ chân nhân phản ứng rất nhanh, bảy ngày sau đã có tin tức truyền đến. Một vị trưởng lão Linh Dược sơn được điều tới Thanh Diệp sơn. Bất quá sau khi Lâm Hiên ra ngoài gặp mặt cũng không khỏi kinh ngạc. Không nghĩ tới đối phương là một vị phụ nhân gần bốn mươi tuổi, vẫn còn rất phong vận, tu vi so với mình còn cao hơn một bậc, ước chừng trên dưới Kết Đan trung kỳ. Tuy cảnh giới khá cao nhưng vị nữ trưởng lão tên Uyển Thu lại rất cung kính với Lâm Hiên, hoàn toàn là thái độ thuộc hạ đối với chưởng môn tương lai, cũng không biết có phải do Thông Vũ chân nhân hay không. Đương nhiên chắc chắn một điều là Uyển Thu cũng đã nghe không ít chuyện về Lâm Hiên qua miệng đệ tử Diệp gia, liên tiếp tiêu diệt hai gã tu sĩ đồng giai. Đối với thiếu niên trước mắt, nàng dĩ nhiên cũng không dám xem thường. (1)Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương: muốn bắn người thì bắn ngựa trước, muốn bắt giặc thì bắt vua, tướng giặc trước. Đây là một trong những kế hành binh, đánh trận kinh điển. (2)phong khởi vân dũng: Gió nổi mây cuộn. Đây là hiện tượng trước khi phong ba bão táp. Ý chỉ tình thế hỗn loạn, không còn được yên bình. Uyển Thu đến làm mấy vị trưởng lão thở phào một hơi. Bọn họ cũng biết mối quan hệ của gia tộc với Linh Dược sơn. Theo ý Thông Vũ chân nhân, vị nữ tu sĩ này sẽ không trở về mà ở luôn lại đây.
  8. Có một vị đại cao thủ Kết Đan trung kỳ tọa trấn, Diệp gia tự nhiên có thể kê cao gối mà ngủ. Càng làm mấy lão gia hỏa này vui mừng là đại tiểu thư được đối phương vừa nhìn liền trúng ý, thu làm đệ tử nhập thất. Việc ở đây xong xuôi, Lâm Hiên cũng không muốn tiếp tục nán lại, ở lại Diệp gia thêm một đêm rồi ngày hôm sau cáo từ mọi người rời đi. Không tránh được một phen níu giữ, bất quá Lâm Hiên quá kiên quyết, mọi người cũng đánh phải từ bỏ, tặng hắn hắn một lượng lớn tinh thạch, tài liệu. Tuy với gia tài của Lâm Hiên, mấy thứ này cũng chẳng lọt vào mắt, nhưng không muốn lôi thôi nên vui vẻ tiếp nhận. Dẫu sao có mình xuất thủ mới miễn cho Diệp gia tai họa diệt tộc. Một chút thù lao này cầm cũng yên dạ yên lòng. Rời khỏi Thanh Diệp sơn, Lâm Hiên cũng không trì hoãn, mải miết lên đường, bảy ngày sau rốt cuộc cũng về tới Linh Dược sơn. Cảnh vật như trước, hết thảy vẫn như thường.Sau khi độn quang hạ xuống, Lâm Hiên trực tiếp đi động phủ Thông Vũ chân nhân. "Sư tôn!" "Hiên nhi, đã trở về rồi, làm cũng không tồi." Thông Vũ chân nhân đang ngồi khoanh chân, mở mắt, hiền lành nói. "Sư tôn quá lời rồi, đồ nhi chỉ làm tròn bổn phận mà thôi." Lâm Hiên cung kính đáp lại. Không khí giữa hai người thập phần hòa thuận, cảnh tượng như một đôi sư từ đồ hiếu vậy. Tiếp đó Lâm Hiên ngồi xuống, tường thuật lại mọi việc đã trải qua cho Thông Vũ chân nhân. Đương nhiên đoạn tầm bảo đã được giản lược đi. Lâm Hiên không thành thật đến độ nói cho đối phương đó là Nhất Tiên quáng. Tiếp đó dựa theo lời Diệp Thanh Thành, đem nơi đó nói thành một hầm mỏ bỏ hoang từ thời thượng cổ mà thôi.
  9. Thông Vũ chân nhân cáo già gian xảo nhưng cũng không tự mình tham gia nên tất nhiên không thể phân biệt thật giả. Bất quá từ ánh mắt của hắn cũng nhìn ra được, vị sư phó này đang bán tín bán nghi a! "Tuy nói là hầm mỏ bỏ hoang, nhưng nếu là do cổ tu sĩ lưu lại thì hẳn cũng có không ít bảo vật. Hiên nhi lần này thu hoạch chắc cũng kha khá?" "Cái này..." Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngập ngừng, lượng lự một lúc mới ấp a ấp úng mở miệng: "Nhờ sư tôn cát ngôn, tại hầm mỏ bỏ hoang, đồ nhi quả thật tìm được một ít bảo vật." Nói xong lấy túi trữ vật bên hông xuống, hào quang lóe lên, bảy tám khối kim loại to bằng nắm tay đã xuất hiện trước mặt. " Thiên Niên Đồng Tinh?" "Đúng vậy." Lâm Hiên gật đầu, trên mặt lộ vẻ không nỡ. "Ừ, thứ này mặc dù không bằng thiên tài địa bảo nhưng cũng là tài liệu luyện chế pháp bảo cực phẩm. Hiên nhi, ngươi sau khi Kết Đan vẫn chưa có bổn mạng pháp bảo, vậy cầm lấy mà dùng đi. Đây là do ngươi vất vả mà đoạt được. Vi sư từng này tuổi rồi, sao lại ham vật ngoài thân?" "Tạ sư tôn!" Lâm Hiên mừng như điên, không nói lời thừa liền đem Thiên Niên Đồng Tinh thu lại, vẻ mặt tham lam không thể che dấu được. Thông Vũ chân nhân nhìn thấy vậy cũng chỉ cười trừ, không hề phật lòng. Tán gẫu thêm một lúc rồi Lâm Hiên cáo từ rời đi. Thấy hắn ra khỏi động phủ, Thông Vũ chân nhân trầm xuống, quay đầu, hướng về phía khoảng không bên cạnh cung kính mở miệng. "Sư thúc, ngươi xem mấy lời Lâm Hiên, mấy phần là thật?"
  10. "Khó nói lắm. Nhưng ấn chứng với thư của Diệp Thanh Thành gửi đến, tịnh không giống nói dối." Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một làn khói trắng, một vị lão giả thân hình cao lớn đang khoang chân ngồi trên thạch thai, đúng là Thái thượng trưởng lão Linh Dược sơn - vị lão quái Nguyên Anh kỳ tên Từ Cẩm Thanh. Hắn đưa tay vuốt ve chòm râu: " Theo lão phu thấy, lời kẻ này chín phần là thật, một phần còn lại là che dấu." "Che dấu? Ý sư thúc là trong hầm mỏ thời thượng cổ, hắn không chỉ đoạt được đồng tinh?" Trên mặt Thông Vũ chân nhân không hề có biểu tình kinh ngạc. "Không sai, mặc dù chỉ là hầm mỏ bỏ hoang nhưng với thần thông cổ tu sĩ, bảo vật bên trong chắc chắn có không ít . Huống hồ Lâm Hiên tuổi trẻ nhưng tâm cơ thâm trầm. Nếu là Thông Vũ ngươi, ngươi có đem bảo vật vất vả đoạt được giao ra không?" "Đương nhiên không." Thông Vũ chân nhân lắc đầu. Tin rằng bất cứ một tu chân giả nào cũng không thành thật đến vậy. "Thôi bỏ đi. Lâm Hiên chắc chắn có điều che dấu, sao, ngươi động tâm với bảo vật của hắn?" "Sư thúc nói đùa, tại hạ làm sao lại mưu đồ đồ vật của đệ tử. Huống chi đó cũng chỉ là hầm mỏ bỏ hoang mà thôi, chẳng lẽ còn có thể có thứ gì kinh thế hãi tục hay sao." Trong lúc hai lão hồ ly thậm thụt với nhau, Lâm Hiên đã về tới động phủ của mình. Cực Âm Ác Linh Trận vẫn như cũ, Lâm Hiên gật đầu hài lòng. Sau khi tắm rửa thay quần áo, lập tức đánh một giấc thật ngon, sau đó mới đến phòng luyện công. Nói lại, trong chuyến đi Thanh Diệp sơn lần này, mình cũng thu hoạch được không ít. Tạm không nói đến mấy món cổ bảo, tài luyện luyện khí đoạt được không ít, Vạn Niên Hàn Ngọc, Cửu Thiên Vẫn Thiết, Lôi Tinh Chi Ngân, Hỗn Độn Tiên Kim bất cứ một thứ nào xuất hiện ở Tu Chân Giới đều chắc chắn dẫn đến một tràng mưa tanh gió máu, cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng phải nuốt nước bọt ừng ực.
  11. Chỉ có một điều không được hoàn mỹ là U Minh Hàn Thiết không xuất hiện. Mình ở trong tiên quáng không hề phát hiện một chút xíu nào. Như vậy thì kế hoạch luyện chế U Minh Toái Tâm Kiếm đành phải gác lại tạm thời. Về phần Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, trong tay thật ra cũng có được bảy tám phần tài liệu nhưng còn thiếu một thứ quan trọng nhất - Nam Minh Ly Hỏa. Thứ gọi Nam Minh Ly Hỏa chính là kỳ vật trong truyền thuyết. Dĩ nhiên, thứ đó ngẫu nhiên cũng có xuất hiện, bất quá tỉ lệ thấp đến đáng thương, chỉ có lấy được vật ấy mới có thể luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đạt một mười hai thành uy lực. Nghĩ đến đây, Lâm Hiên lại cười khổ. Với gia tài làm lão quái Nguyên Anh kỳ cũng phải đỏ mắt của mình mà vẫn chưa luyện được bổn mạng pháp bảo. Bảo vật được ghi trong hai bản côn pháp đều quá nghịch thiên! Đương nhiên với mấy món cổ bảo chiếm được trong tiên quáng, cho dù Lâm Hiên không luyện bổn mạng pháp bảo thì thực lực cũng hơn xa tu sĩ đồng giai. Song cổ bảo tuy tốt nhưng cũng không thể so với bản mạng pháp bảo được nguyên thần bồi dương, tâm thần tương thông. Lâm Hiên đem tài liệu đoạt được trong chuyến đi Thanh Diệp sơn ra sắp xếp, phân loại lại thật kĩ lưỡng. Ào ào, ánh mắt của hắn dừng lại trên một khối ngọc bội hình dáng cổ xưa. Khối bảo vật từng cứu mạng hắn, nếu không có nó, hắn đã chết trong vô số yêu hồn rồi. Sau khi hấp thu hơn ngàn yêu hồn, mặt ngoài bảo vật này ẩn ước bám một lớp huyết sắc, cầm trong tay còn cảm giác thấy hơi mát lạnh. Ngắm nghía cổ ngọc, Lâm Hiên sắc mặt âm trầm bất định, giống như đang suy nghĩ điều gì. Không có U Minh Hàn Thiết, trong thời gian ngắn đừng nghĩ đến luyện chế U Minh Toái Tâm Kiếm. Nhưng mà
  12. trong Huyền Ma Chân Kinh còn ghi lại một loại pháp bảo uy lực không dưới U Minh Toái Tâm Kiếm, thậm chí còn hơn một chút, đó chính là "Vạn Hồn Phiên". Cực Ác Ma Tôn đại danh đỉnh đỉnh cũng dùng nó làm bổn mạng pháp bảo. Đương nhiên Lâm Hiên cũng không tà ác như vậy, dùng người sống tế pháp bảo, nhưng hồn phách người không nỡ thì hồn phách yêu thú đâu? Trong cổ ngọc này có phong ấn mấy ngàn yêu hồn.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2