<br />
<br />
Cạm bẫy người<br />
Vũ Trọng Phụng<br />
<br />
<br />
Nhà xuất bản Văn học 2006<br />
Chuyển text và tạo ebook: Caruri<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Mục lục<br />
<br />
I Ông thân tôi là “mòng”<br />
II Ông quân sư của bạc bịp<br />
III Đố anh nào bịt mắt được tôi<br />
IV Ba nhân vật<br />
V Bốn đồng ngửa sấp<br />
VI Ruột quân xúc xắc<br />
VII Xưởng chế tạo khí giới<br />
VIII Những thủ đoạn ngoài chương trình b…<br />
IX Một cuộc vận động tự trị<br />
X Canh tài bàn… tay tư<br />
XI Tấm lòng đi bịp, từ nay xin chừa<br />
XII Nạn kinh tế, sở liêm phóng với ông ấm B…<br />
XIII Cái “lưới nhện”<br />
XIV Kẻ ở người về<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
I<br />
Ông thân tôi là “mòng”<br />
<br />
Nụ cười vẫn thường lộ trên cặp môi đỏ tựa thoa son, anh Vân bỗng ủ dột,<br />
muốn như có vẻ chán đời.<br />
Do lẽ gì, cái thái độ trái ngược như vậy? Vì ông thân anh, một cụ phán<br />
thượng hạng đã về hưu, hưu bổng hàng tháng rất to, với bà mẫu anh, một<br />
người mẹ đảm, đã một tay tậu nổi mấy toà nhà lộng lẫy mà không để cho<br />
anh được tự do tiêu, phá chăng? Vì ý trung nhân của anh, một cô gái tân thời<br />
óc chứa đầy những tình cảm đã phụ anh chăng? Hay vì mảnh bằng tốt nghiệp<br />
của trường cao đẳng thương mại chưa cho phép anh được chiếm một ghế<br />
ngồi trong một công sở? Lạ! Con một nhà giàu, lại sẽ là chồng một mĩ nhân,<br />
địa vị như thế, tại sao anh Vân lại chán đời? Cái buồn của anh chàng này<br />
chắc có chứa sự bí mật gì đây…<br />
*<br />
* *<br />
Chiều hôm ấy, anh Vân ghé vào tai tôi:<br />
- Tôi đã đỡ được nỗi chán đời vì đã tìm ra được cách mở két của ông cụ.<br />
Tôi mới có được một mẻng rất đáng yêu cả tinh thần lẫn xác thịt nhưng phải<br />
cái hơi đáng giận là có cái đức lớn trong sự tiêu tiền.<br />
Tôi rất lấy làm phàn nàn về điều đó, nhưng biết làm thế nào? Phụ nữ bây<br />
giờ hầu hết thế cả! Tình thế này ép tôi phải tính… Đáng lẽ tôi cũng không<br />
dùng đến kế này, vì nó bất lịch sự quá, nhưng anh tính: ông cụ đưa tiền cho<br />
mình tiêu thì tỏ ý xót xa mà đến khi ngồi vào đám bạc, hết trăm này đến<br />
chục khác chẳng lấy làm tiếc, anh bảo thế thì còn gì ức cho mình hơn?<br />
Nói tới đó, anh ngắt câu chuyện, đưa ra cho tôi một lá thư còn ngỏ.<br />
Ngoài bì đề:<br />
Monsieur Ấm B…<br />
[1]<br />
N… Ruelle des poissons, Hanoi<br />
Còn trong thư:<br />
<br />
Bắc Ninh, le 26 février 1933<br />
<br />
[2]<br />
<br />
Thưa ngài,<br />
Cùng nhau gắn bó đã bao nhiêu lần, tôi vẫn để ý mãi, nay thật đến lúc<br />
phải phiền ngài rồi đây. Mong ngài xếp cho một người có vẻ ông tham, ông<br />
phán, đúng chiều thứ bảy sang bên tôi có hàng. Chính ông thân tôi là mòng,<br />
chắc chắn lắm! Còn nhiều két khác nữa, nhưng tôi chưa dám cam đoan vội,<br />
vì chưa xếp xong. Chỉ cần người chơi tổ tôm, tài bàn giỏi thôi, không dùng<br />
đến bát, đĩa gì cả. Đáng lẽ tôi phải “thân hành” sang cầu cứu song bận thu<br />
xếp, phải dùng chữ thay người, có điều đường đột, ngài cũng xá đi cho. Và<br />
xin báo trước bằng thơ, nói rõ hình dạng người mà ngài phái sang, để chúng<br />
tôi ra ga đón cho tiện. Xin nhớ: chúng tôi ở phố Tiền An, số nhà…<br />
Kính thư<br />
Vân<br />
Xem xong, bốn mắt gặp nhau, tôi cố nhịn cười:<br />
- Anh gọi bịp về bắt ông cụ đấy à? Gớm! Có hiếu nhỉ!<br />
Anh Vân chỉ mỉm cười một cách khoái chí rồi lấy hồ dán kín phong thư.<br />
*<br />
* *<br />
Hai hôm sau. Trên con đường chạy ra ga Bắc Ninh với hai dãy cây um<br />
tùm đứng giàn hai bên, một chiếc ô tô hàng đứng chờ, mấy cái xe cao su<br />
lượn nghênh ngang, lùng khách. Anh Vân rảo bước đi bên tôi, cầm một lá<br />
thư lẩm nhẩm: “Đúng 6 giờ chiều, ở ga xuống, người nào mặc ta, cầm máy<br />
ảnh, mặc cả xe đến phố Tiền An là đích đấy…”<br />
Đúng 6 giờ. Một hồi còi… Mười toa tàu lù lù tiến đến sân ga, nhả ra độ<br />
mười hành khách. Có người gọi vợ, gọi con, mặc cả xe om sòm, có người bị<br />
phu xe túm bâu lấy mà chỉ biết kêu rối rít: “Không, không!…” Bỗng có một<br />
giọng dõng dạc, to hơn hết, nổi lên trong đám khách ồn ào:<br />
- Chúng mày, thằng nào biết, mau kéo tao đến phố Tiền An, nhà cụ…<br />
- Đây rồi…!<br />
[3]<br />
- Phải, đích người này rồi. Áo gấm trong, áo sa tanh ngoài, giày ban ,<br />
tay có cầm máy ảnh. Răng vàng hé lộ mỗi khi cười lệch miệng, kính đồi mồi<br />
nằm trên sống mũi dọc dừa nghiêm trang. Mặt láu lỉnh ra phết ăn người.<br />
<br />