intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đoạn Kiếm Thù

Chia sẻ: Dongthao_1 Dongthao_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:1274

76
lượt xem
9
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cuộc chiến đấu dàn xếp bằng tiền Mảnh trăng tà đã xế về tây. Những chòm sao ngôi ẩn ngôi hiện. Mặt cỏ đượm những hạt sương trong suốt. Trời sắp sáng. Ngọn gió ban mai thổi vào rừng lau xào xạc. Loài chim cú gọi nhau u ú, phảng phất như để phá tan cõi sương mù, làm cho vũ trụ bớt ảm đạm. Bên trời xuất hiện ánh bình minh. Giữa làn gió lạnh, những tiếng vó ngựa lộp cộp văng vẳng từ đàng xa vọng lại. Sau một lúc nghe rõ cả tiếng nhạc “nhong nhong”. Xa xa...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đoạn Kiếm Thù

  1. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Đoạn Kiếm Thù Tác giả: Cổ Long Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012 Trang 1/1.274 http://motsach.info
  2. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Cuộc chiến đấu dàn xếp bằng tiền Mảnh trăng tà đã xế về tây. Những chòm sao ngôi ẩn ngôi hiện. Mặt cỏ đượm những hạt sương trong suốt. Trời sắp sáng. Ngọn gió ban mai thổi vào rừng lau xào xạc. Loài chim cú gọi nhau u ú, phảng phất như để phá tan cõi sương mù, làm cho vũ trụ bớt ảm đạm. Bên trời xuất hiện ánh bình minh. Giữa làn gió lạnh, những tiếng vó ngựa lộp cộp văng vẳng từ đàng xa vọng lại. Sau một lúc nghe rõ cả tiếng nhạc “nhong nhong”. Xa xa một đôi tuấn mã từ từ hiện ra. Ngồi trên lưng ngựa là một nam một nữ từ khu rừng lau sóng vai, lỏng tay cương đi tới. Chàng trai chưa đầy hai mươi tuổi, mình mặc áo xanh. Tuy người ngựa đã đầy bụi bám mà không giấu được vẻ phong nhã của kẻ nho sinh. Trên lưng con ngựa thứ hai, một con hoa câu, là một giai nhân, xuân xanh xấp xỉ tới tuần cặp kê. Thiếu nữ này đầu bịt khăn xanh màu nước biển. Mình mặc áo chẽn màu tía lợt, ngoài khoác tấm áo choàng màu hồng nhạt. Hai bàn tay ngọc cầm cương cho ngựa từ từ đi bước một. Hai người kỵ mã tới gần, chàng thiếu niên áo xanh dừng ngựa lại nói: - Muội muội! Chúng ta đi hết khu rừng lau qua bên kia là một thị trấn nhỏ. Thiếu nữ liếc mắt nhìn chàng hỏi: - Rừng lau bao la bát ngát coi chẳng khác biển cả, biết bao giờ mới xuyên qua được? Thiếu niên áo xanh đáp: - Chỉ còn chừng năm dặm nữa thôi. Năm trước tại hạ còn sinh sống bằng nghề bảo tiêu đã đưa hàng qua đây. Rừng lau này chẳng phải như biển không bờ mà thực ra phía sau rừng lác đác đã có nhà ở. Thiếu nữ hắng dặng một tiếng rồi hỏi: - Ca ca chớ quên là huynh trưởng của tiểu muội, vậy đừng xưng là tại hạ tại thượng nữa. Ai đời huynh trưởng nói với muội tử cũng giở giọng khách khí bao giờ? Thiếu niên ra chiều bẽn lẽn đáp: - Phải rồi! Phải rồi! Cái đó là “tại hạ” mau miệng quên mất... Thiếu nữ biến sắc nói: - Hứ! Còn tại hạ hoài. Thế mới biết kẻ hủ lậu thật khó dạy dỗ. Thiếu niên áo xanh cười mát nói: - Thực ra hiện giờ nếu bọn mình không bụng đói miệng khát thì chẳng còn lý do gì để tiếp tục cuộc hành trình. Trang 2/1.274 http://motsach.info
  3. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Thiếu nữ trầm giọng đáp: - Đại ca quên một việc nghiêm trọng. Nó là lý do thúc bách chúng ta phải khẩn cấp lên đường... Thiếu niên áo xanh biến sắc hỏi: - Phải chăng muội muội muốn nói về... lão quái vật què chân đón đường đột kích? Thiếu nữ đáp: - Há phải chỉ một quái vật đó mà thôi, gia gia đã đoán không lầm là trên con đường này chắc còn gặp nhiều điều nguy hiểm. Thiếu niên áo xanh nói: - Muội thật khéo lo xa. Chẳng qua Bảo chúa... Chàng chưa dứt lời thiếu nữ đã gắt lên: - Im miệng ngay! Gia gia đã dặn đi dặn lại chúng ta tuyệt đối không được tiết lộ là mình ở Thái Chiêu bảo ra đi. Thế mà đại ca còn nhắc tới hai chữ “Bảo chúa” hoài. Thiếu niên áo xanh ra chiều khiếp sợ, không nói gì nữa. Thiếu nữ hắng dặng một tiếng rồi hỏi: - Đại ca là một người Kim Y Hộ Vệ mà không tự kiểm điểm lời nói. Chẳng hiểu tại sao gia gia lại lựa đại ca đưa vào nhiệm vụ này? Nàng chưa dứt lời, thiếu niên áo xanh đột nhiên đưa ngón tay lên bịt miệng hừ một tiếng, khẽ nói: - Có người... Thiếu nữ im tiếng đảo cặp mắt xinh đẹp liếc nhìn bốn phía thì chỉ thấy mây mù dầy đặc, sương rơi lả tả. Ngoài tiếng rừng lau lát xát, nàng chẳng thấy động tĩnh chi hết. Thiếu nữ liền đưa mắt nhìn thiếu niên hỏi: - Đại ca nghe thấy gì? Thiếu niên áo xanh nhún vai đáp: - Tiểu huynh sự thực cũng không nghe thấy chi cả, nhưng trực giác dường như... Thiếu nữ bĩu môi ngắt lời: - Lại trực giác ư? Dọc đường đại ca đã bao nhiêu lần nảy ra trực giác mà rút cuộc chẳng thấy bóng một con quỷ nào cả. Thiếu niên không nói nữa. Hai người giục ngựa tiến về phía trước. Đột nhiên đám lau ở phía trước mắt rung động. Một bóng người nhảy vọt ra. Người kia đứng ngang đường chắn trước ngựa. Gã mình mặc áo vải trắng, tuổi hãy còn nhỏ vào Trang 3/1.274 http://motsach.info
  4. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long cỡ hai mươi. Gương mặt gã tuy không lấy gì làm tuấn mỹ, song cặp mắt lấp loáng, cử chỉ uy nghi, khiến người ngó thấy liền phát sinh hảo cảm. Thiếu niên áo trắng quát: - Hãy khoan! Dừng ngựa lại nói chuyện đã. Thiếu niên áo xanh ngồi trên lưng ngựa hỏi: - Chuyện gì? Thiếu niên áo vải liếc mắt nhìn thiếu nữ, rồi hỏi chàng: - Sao các hạ lại sóng vai dong cương với cô nương đây? Thiếu niên trên lưng ngựa sửng sốt hỏi lại: - Tại hạ không hiểu vì lẽ gì huynh đài hỏi câu này? Thiếu niên áo vải híp mắt lại đáp: - Chỉ vì tại hạ thấy không thuận mắt, e rằng cô nương đây bị các hạ quyến rũ đưa đi, nên hỏi vậy mà thôi. Thiếu nữ nghe người lạ mặt nói thế, liền nổi lên tràng cười khanh khách, xen vào: - Xem chừng huynh đài có ý muốn đùa dai một cách vô lý. Thiếu niên áo vải lên giọng ngang bướng: - Vô lý cũng vậy mà hữu lý cũng thế. Tại hạ nhất định can thiệp vào vụ này. Thiếu niên áo xanh chấn động tâm thần tự nghĩ: - “Thằng cha này tìm cớ sinh sự, không hiểu gã muốn gì? Để ta thử coi rồi sẽ tính.” Chàng liền hỏi: - Huynh đài định can thiệp bằng cách nào? Thiếu niên áo vải đáp: - Các hạ nói câu này phải chăng là đã thừa nhận cô nương đây bị các hạ uy hiếp đưa đi? Tấm lòng thương hương tiếc ngọc ai mà chẳng có. Dĩ nhiên tại hạ phải bảo vệ cho “hoa”... Thiếu niên áo xanh dở cười dở khóc đáp: - Ai thừa nhận gì đâu? Tại hạ nói rõ cho huynh đài hay: Cô nương đây là muội muội của tại hạ. Thiếu niên áo vải không chịu, nói: - Các hạ tưởng nói một câu lấp liếm đi là xong việc ư? Tại hạ đã nhìn thấy hai vị không phải là huynh muội. Nếu các hạ chẳng uy hiếp cô thì e rằng đây là một vụ thông tư đưa nhau đi. Thiếu nữ bật cười hỏi xen vào: - Nếu là cuộc tư thông thì sao? Các hạ là người biết phục thiện hay không biết phục thiện? Trang 4/1.274 http://motsach.info
  5. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Thiếu niên áo vải đáp: - Nếu là cuộc tư thông thì tại hạ không thể nhịn được. Thiếu niên áo xanh ngồi trên ngựa quay sang nhìn thiếu nữ bảo: - Ông bạn này nói trăng nói cuội. Hà tất muội muội phải phí lời với y làm chi? Chúng ta cần lên đường gấp. Đoạn chàng giục ngựa tiến về phía trước. Bỗng thấy bóng trắng lấp loáng lướt qua trước mặt. Thiếu niên áo vải nhảy lên theo nắm dây cương giựt mạnh một cái. Con ngựa kinh hãi hý một tiếng dài. Nó tung hai vó trước lên không. Thiếu niên áo xanh bị hất tung khỏi lưng ngựa. Người chàng ngửa ra. Lúc còn chơi vơi trên không, chàng lộn mình đi mấy vòng rồi đứng thẳng xuống đất. Thiếu niên áo vải hô: - Khinh công tuyệt diêu! Thiếu niên áo xanh đứng xuống đất cách đối phương chừng ba thước, chàng hỏi: - Phải chăng huynh đài có ý càn rỡ, hành động ngang tàng? Thiếu niên áo vải cười hì hì đáp: - Há phải chuyện ngang tang mà thôi? Tại hạ muốn giết cả hai vị nữa. Thiếu niên áo xanh tức giận nói: - Nếu huynh đài còn dồn tại hạ vào bước cùng thì bọn tại hạ thủy chung vẫn nín nhịn chứ chẳng làm gì, nhưng không phải tại hạ sợ huynh đài đâu. Chỉ vì... Thiếu niên áo vải chặn lời: - Chỉ vì hai vị đưa nhau chạy trốn, biết mình đuối lý, nên không dám nổi hung chứ gì? Thiếu niên áo xanh đáp: - Huynh đài mỗi lúc một đi vào chỗ vô lý. Thiếu niên áo vải gục gặc cái đầu nói: - Đáng tiếc là tại hạ có cái tật ghét bọn nam nữ tư hôn như kẻ tử thù. Hễ gặp cặp trai gái nào tư hôn là muốn hạ sát ngay. Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa cười rất tươi hỏi: - Cái tật đó của các hạ dọa người ta hoặc giả còn có hiệu quả, nhưng tiện thiếp tưởng các hạ làm như không nhìn thấy là hơn. Tiện thiếp nói vậy các hạ nghe có hợp lý chăng? Trang 5/1.274 http://motsach.info
  6. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Thiếu niên áo vải lên giọng kiên quyết như đinh đóng cột: - Không được! Không được! Phải giết các ngươi mới xong! Thiếu niên áo xanh nói: - Vậy càng hay! Bọn tại hạ lại nổi hào khí muốn mở một trường quyết đấu. Thiếu niên áo vải không nói gì nữa từ từ giơ tay lên phóng chưởng đánh ra. Thiếu niên áo xanh lùn thấp người xuống. Chàng hạ tay xoay lại ra chiêu cầm nã. Thiếu niên áo vải bị bức bách phải rụt tay về. Người gã bỗng nhảy vọt lên không. Gã vung song chưởng theo thế khai sơn đại phủ chém thẳng xuống đối phương. Thiếu niên áo xanh thấy thân pháp và thủ thế của đối phương rất lợi hại trong lòng không khỏi hồi hộp. Người chàng rung động, băng mình ra xa mấy trượng. Chàng phát huy nội lực cách không từ phía xa xa chụp lấy địch thủ. Thiếu niên áo vải nhảy vọt lên ngửa mặt hú một tiếng. Người gã còn lơ lửng trên không, chân chưa chấm đất đã lộn nhào vọt đi năm vòng. Đến vòng thứ sáu thì phóng song chưởng ra. Chưởng chiêu mạnh như sấm sét. Thiếu niên áo xanh đột nhiên phát giác ra trong vòng mấy trượng vuông đều bị song quyền của đối phương bao phủ. Người chàng liền đứng chặt như đóng đanh xuống đất. Tả hữu song chưởng vung ra đánh tới tấp. Bỗng nghe đánh “sầm” một tiếng rùng rợn. Cả hai bên đều rú lên một tiếng như rồng gầm. Thiếu niên áo vải đứng ngoài năm trượng hai tay hạ thấp xuống. Thiếu niên áo xanh ngơ ngác hỏi: - Huynh đài ở môn phái nào? Thiếu niên áo vải lạnh lùng đáp: - Tại hạ không có môn phái nào hết! Thiếu niên áo xanh nói: - Thảo nào tại hạ không thể nhận được chiêu số và môn hộ của huynh đài... Chàng dứt lời thì thiếu niên áo vải tiến gần lại. Bàn tay để trước ngực phóng chưởng đánh ra. Thiếu niên áo xanh còn có ý muốn thử nội lực đối phương. Chàng chấp hai tay lại rồi bằng phẳng đưa ra. Hai luồng kình lực đụng nhau ở không gian khiến cho hai bên cùng chấn động. Thiếu niên áo xanh vẫy động chưởng lực. Nội lực xô ra cuồn cuộn, thế mà đối phương vẫn đứng vững như núi. Thân hình không xê xích chút nào. Thiếu niên áo xanh thấy vậy không khỏi ngấm ngầm kinh hãi. Chàng quát lên một tiếng. Tay trái khoanh một vòng tròn, tay mặt lại phóng chưởng đánh ra. Thiếu niên áo vải vẫn giữ nguyên tư thế như trước không thay đổi. Bày tay gã cũng phóng chiêu Trang 6/1.274 http://motsach.info
  7. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long đối địch. Chưởng lực hai bên lại đụng nhau lần nữa. Thiếu niên áo xanh vẻ mặt rất nghiêm trọng. Một bàn tay chàng vạch nửa vòng tròn. Rồi phóng liền chín chưởng. Thiếu niên áo vải cặp mắt tròn xoe chiếu ra những tia sáng hung dữ. Song chưởng gã liên tục phóng tới để đón chưởng lực đối phương. Gã bỗng lùi lại một bước. Sau cùng hai bên đứng cách xa nhau có đến mười bốn, mười lăm trượng. Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa nhíu cặp mày liễu. Nàng đưa mắt nhìn thiếu niên áo xanh khẽ nói: - Gã thiếu niên này xem chừng không phải hạng tử tế. Chắc gã là một tên vô loại đến cùng cực... Bỗng nghe thiếu niên áo vải đứng đối diện lớn tiếng: - Tại hạ cũng không nhận ra được lai lịch của hai vị. Thôi bây giờ cứ thế này là xong. Nếu các hạ chịu bỏ ra trăm lạng bạc là chúng ta bãi chiến. Thiếu niên áo xanh trong lòng ngờ vực hỏi: - Phải chăng đây là huynh đài có ý lừa gạt? Thiếu niên áo vải hững hờ đáp: - Người ta thường nói: “Có vung phí tiền tài mới tiêu tai giải họa được”. Các hạ không nên ngoan cố. Thiếu niên áo xanh nói: - Cuộc đấu này thật là vô vị. Dĩ nhiên tại hạ mong muốn gươm đao biến thành châu ngọc. Nhưng hiện giờ trong túi tại hạ chỉ có hai chục lạng... Chàng nói tới đây thò tay vào túi móc ra mấy đĩnh bạc trắng ngần. Thiếu niên áo vải lắc đầu: - Tại hạ bản tính nói sao cứ thế, không có chuyện mặc cả. Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa xen vào: - Tiện thiếp có kế lưỡng toàn. Bây giờ các hạ tạm thu lấy hai chục lạng bạc. Sau đây một tháng bọn ta sẽ đưa nốt tám chục lạng cho các hạ cũng ở nơi đay, như vậy được chăng? Thiếu niên áo vải đáp: - Không ổn rồi! Tại hạ phải đi theo các vị để thu đủ nốt tám mươi lạng nữa mới xong... Thiếu nữ nhấp nháy cặp mắt đáp: - Chúng ta cứ thế! Trang 7/1.274 http://motsach.info
  8. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Thiếu niên áo xanh hỏi: - Muội tử! Muội muội... Thiếu nữ vẫy tay một cái. Thiếu niên áo xanh thấy nàng ra hiệu liền dừng lại không nói gì nữa. Thiếu niên áo vải đã nhìn rõ cử động của đối phương. Gã hắng đặng một tiếng nhưng cũng lẳng lặng không nói gì. Thiếu niên áo xanh hỏi: - Tại hạ là Cố Thiên Võ. Huynh đài có thể cho hay quí tính được chăng? Thiếu niên áo vải đáp: - Tại hạ họ Triệu tên gọi Tử Nguyên. Đoạn gã cười khanh khách hỏi: - Tên họ tại hạ đã nói rồi còn phương danh và tôn tính của cô nương, các hạ có thể cho nghe được chăng? Thiếu niên áo xanh tức Cố Thiên Võ ấp ứng đáp: - Y là... là... Thiếu nữ mỉm cười nói tiếp: - Săn tên hỏi họ, lần mò ngốc gác, là người khí lượng nhỏ nhen. Nhưng tiện thiếp cũng nói ra cho các hạ nghe. Tiện thiếp là Yên Lăng Thanh. Thiếu niên áo vải tức Triệu Tử Nguyên nói: - Một người họ Yên, một người họ Cố mà là huynh muội kể ra cũng kỳ! Yên Lăng Thanh đáp: - Kỳ gì mà kỳ? Tiện thiếp cùng Cố đại ca là biểu huynh biểu muội. Nàng khẽ nghiêng đầu ngó Triệu Tử Nguyên bằng cặp sóng thu, hỏi gã: - Các hạ bảo rượt theo bọn tiện thiếp mà không có ngựa thì làm thế nào? Triệu Tử Nguyên đáp: - Cô nương bất tất phải bận lòng. Hai vị cứ việc gia roi giục ngựa. Tại hạ chạy bộ cũng kịp chán. Yên Lăng Thanh không nói gì nữa. Nàng vội giật cương cho ngựa chạy vọt đi. Cố Thiên Võ cũng thúc ngựa theo sau. Đôi ngựa chạy xa hơn mười trượng rồi, Yên Lăng Thanh quay đầu nhìn lại thấy Triệu Tử Nguyên vẫn đứng yên không nhúc nhích. Mặt lạnh như tiền, nàng nói: - Gã họ Triệu xuất hiện một cách đột ngột. Không chừng câu chuyện giữa chúng ta đều bị gã nghe lỏm hết rồi. Gã mượn cớ rượt theo bọn ta hẳn có dụng ý gì đây. Vậy chúng ta phải coi chừng mới được... Trang 8/1.274 http://motsach.info
  9. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Cố Thiên Võ hỏi: - Chẳng lẽ gã cũng vì việc này mà tới đây? Yên Lăng Thanh đáp: - Hiện giờ chưa biết thế nào mà nói quyết. Có điều gã là người mưu thâm khôn lường, khó lòng đo được bụng dạ. Nhưng rồi chúng ta phải dò cho biết gốc gác mới được... Nàng phóng ngựa chạy như bay. Chớp mắt đã cách Triệu Tử Nguyên đến mấy chục trượng. Triệu Tử Nguyên thấy đôi ngựa vọt đi mỗi lúc một xa, đột nhiên mắt gã lộ sát khí, miệng lẩm bẩm: - Thái Chiêu bảo... Thái Chiêu bảo không ngờ trong tòa cổ bảo đó cũng có chủ nhân... Gã tung người vọt đi nhanh như bay. Chỉ trong khoảnh khắc đã vượt lên phía trước hai người kỵ mã. Cố Thiên Võ thấy Triệu Tử Nguyên lướt băng băng bên cặp ngựa mà tỏ ra tuyệt không nhọc mệt chút nào, bất giác lên tiếng khen ngợi: - Cước trình của huynh đài mau lẹ đến thế là cùng! Khinh công này trong thiên hạ khó có người bì kịp. Khu rừng lau bát ngát càng đi càng xuống thấp. Dọc đường hoa lau bay tới tấp rơi xuống đầy đường. Cả người ngựa cũng biến thành trắng xóa. Vượt qua cánh đồng bằng, xa xa nhìn thấy trời mây giao tiếp. Một khu rừng rậm cao hơn chân trời chút ít nổi bật lên. Giữa vùng cây cỏ xanh biếc hiện ra một con đường xám ngắt khúc khuỷu quanh co. Hai người kỵ mã một người đi bộ tăng gia cước trình chạy thật mau. Chỉ trong khoảnh khắc đã tới thị trấn nhỏ. Tòa thị trấn này kiến trúc trên một cái gò thấp xung quanh là đồng ruộng bát ngát. Đường lớn ngõ hẻm trong tòa thị trấn đều cờ xí la liệt trông như màng nhện. Ba người tiến vào thị trấn liền thấy bầu không khí có điều khác lạ. Cả tòa thị trấn đều yên lặng như tờ. Trên đường phố không một bóng người qua lại mà cũng không nghe thấy một âm thanh nào hết. Cố Thiên Võ đảo mắt nhìn bốn phía hỏi: - Vụ này là thế nào đây? Chẳng lẽ bao nhiêu người trong thị trấn đều chết hết cả rồi? Yên Lăng Thanh cũng ồ một tiếng rồi nói: - Vụ này tất có điều ngoắt ngoéo. Chúng ta chia nhau đi các ngã để coi tình hình xem sao... Hai người dắt ngựa đi theo hai nẻo đường. Còn Triệu Tử Nguyên vẫn đứng yên chỗ chứ không dời gót. Trang 9/1.274 http://motsach.info
  10. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, hai người kỵ mã lại quay về chỗ cũ. Yên Lăng Thanh vừa thấy Cố Thiên Võ đã hỏi ngay: - Có phát giác ra chuyện gì không? Cố Thiên Võ uể oải đáp: - Đến bóng ma cũng không thấy chứ đừng nói người. Yên Lăng Thanh nói theo: - Cả bên này cũng vậy. Thật là một cảnh tịch mịch ghê người. Xem chừng trong thị trấn không còn một người nào cư trú nữa. Cố Thiên Võ quay lại hỏi Triệu Tử Nguyên: - Huynh đài có cao kiến gì về hiện trạng khác thường này không? Triệu Tử Nguyên lạnh lùng đáp: - Không có ai thì càng tịch mịch. Đêm nay chúng ta mỗi người được ngủ trong một tòa nhà lớn... Gã chưa dứt lời, đột nhiên Yên Lăng Thanh cất tiếng la: - Coi kìa! Đầu đường kia có người đi tói. Cố Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên ngảnh đầu nhìn ra quả thấy dưới ánh triều dương có bóng người từ đầu đường đi lại. Người kia đi mỗi lúc một gần. Bây giờ đã trông thấp thoáng thấy một lão già xõa tóc, mặt mũi xanh rờn. Tay lão cầm giỏ đựng rau và trái cây. Lão tập tễnh bước chậm chạp trên đường. Cố Thiên Võ dừng ngựa đứng chắn trước mặt lão già. Y ngồi trên lưng ngựa nghiêng mình thi lễ nói: - Vãn bối kính chào lão trượng... Lão già mặt xanh mướt ngó ba người hỏi: - Không dám! Tráng sĩ có điều chi dạy bảo? Cố Thiên Võ đáp: - Lão trượng là người thứ nhất mà vãn bối được gặp ở thị trấn này. Không hiểu tại sao... Chàng ngừng lại, nhưng trong ánh mắt cũng biết là chàng muốn hỏi tại sao phố xá vắng vẻ để xem lão phản ứng thế nào? Lão già ốm o chau mày hỏi lại: - Ồ! Phải chăng tráng sĩ nhận ra quang cảnh trong thị trấn này có điều khác lạ? Cố Thiên Võ gật đầu đáp: Trang 10/1.274 http://motsach.info
  11. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long - Đúng thế! Vãn bối muốn tìm một quán trọ để kiếm chút gì ăn cho khỏi đói. Chẳng ngờ trong thị trấn lại không một bóng người... Lão già ốm o ngắt lời: - Cư dân ở đây đã lục tục bỏ đi từ nửa năm nay, dời đến một nơi khác, vì... Yên Lăng Thanh không nhịn được hỏi xen vào: - Vì lẽ gì? Lão già ốm o run lên đáp: - Vì trong thị trấn này thường có ma quỷ hiện lên quấy rối. Hai năm trước đã kế tiếp xảy ra mấy chục người bị chết một cách đột ngột. Tử trạng ghê gớm vô cùng! Không ai có thể điều tra ra được họ bị chết vì bệnh gì hay vì trường hợp nào? Thỉnh thoảng đêm tối lại có tiếng ma rú quỷ gào không ngớt. Trong thị trấn đã có bóng ma quỷ trùng điệp thì ai không hoảng sợ, nên họ bỏ cửa nhà thiên cư đi nơi khác. Yên Lăng Thanh hít mạnh một hơi chân khí hỏi: - Nói vậy thị trấn này biến thành nơi tổ quỷ hay sao? Lão già ốm o gật đầu đáp: - Đúng là tổ quỷ không hơn không kém. Triệu Tử Nguyên từ nãy tới giờ vẫn lẳng lặng, chẳng nói năng gì, bỗng tiến lên một bước hỏi: - Người trong thị trấn đã thiên cư đi hết mà sao lão tiên sinh một mình còn lưu lại đây? Lão già ốm o ngắm nghía Triệu Tử Nguyên một lúc. Đột nhiên lão lộ vẻ nghi ngờ buột miệng nói: - Rất giống... rất giống ngày trước. Lão nói nửa câu dường như chột dạ, vội chuyển sang vấn đề khác, tiếp lời: - Tiểu ca hỏi câu này rất đích đáng. Sở dĩ lão phu cứ ở lại đây là vì trước nay không biết sợ ma quỷ. Triệu Tử Nguyên nói: - Đởm lược của lão tiên sinh đã đến mực phi thường! Lão già ốm o đáp: - Chức nghiệp của lão phu bắt buộc lão phu đi vào hàng ngũ với ma quỷ. Lâu ngày quen đi thành ra thản nhiên như không thấy gì. Yên Lăng Thanh hỏi: Trang 11/1.274 http://motsach.info
  12. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long - Sao! Lão tiên sinh là... Lão già ốm o ngắt lời: - Lão phu được người bản trấn thuê mướn để coi mồ mả. Yên, Cố hai người “ủa” lên một tiếng. Lão già không ngớt ngắm nghía Triệu Tử Nguyên. Sau lão thấy nhìn lâu cũng ngượng, liền quay ra chỗ khác. Trang 12/1.274 http://motsach.info
  13. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Trong nghĩa địa Ương Thần xuất hiện Lão già lại hỏi: - Hàn xá ở ngoài thị trấn trong khu mồ mả. Tại đó có đủ rượu nhắm cùng trái cây. Nếu ba vị không chê, xin dời gót ngọc tới đó để lão phu hết tình địa chủ, nên chăng? Triệu Tử Nguyên không chờ Yên, Cố hai người phúc đáp đã cướp lời: - Lão tiên sinh đã có thịnh tình như vậy nếu tại hạ khước từ là bất kính, vậy tại hạ xin bái tạ trước. Yên Lăng Thanh và Cố Thiên Võ đưa mắt nhìn nhau. Yên Lăng Thanh khẽ gật đầu. Lão già liền cất bước đi trước. Triệu Tử Nguyên theo sau. Yên, Cố hai người cưỡi ngựa đi sau cùng. Đoàn người nhắm phía Bắc ra khỏi thị trấn đến một khu nghĩa địa rất rộng. Giữa nghĩa địa có một dãy nhà gianh. Bốn người đi vào khe những mồ mả. Khi tới nơi lão già mời ba người khách ngồi ở tòa nhà phía trước. Lão bày trà rượu cùng trái cây ra. Ba thiếu niên đều đã đói bụng nên không khách sáo gì nữa, ngồi vào ăn uống liền. Cố Thiên Võ uống cạn chung rượu rồi cười nói: - Không ngờ ở ngoài nghĩa địa lại được ăn uống phong lưu. Yên Lăng Thanh đưa mắt ra hiệu cho Cố Thiên Võ. Cố Thiên Võ quay lại nhìn lão già hỏi: - Vãn bối mạo muội hỏi thăm lão trượng một người, chẳng hay lão trượng có cho biết chăng? Lão già ốm o hỏi lại: - Công tử muốn hỏi ai? Cố Thiên Võ đáp: - Vãn bối kiếm một lão già què cẳng mà tướng mạo cực kỳ xấu xa. Lão già nhíu cặp lông mày toan trả lời thì đột nhiên ngoài đường có tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại. Ba người kỵ mã từ phía tiểu thị trấn chạy tới. Bọn này ra đến nghĩa địa lục tục xuống ngựa, đi xuyên qua đám mồ mả tới trước căn nhà gianh. Hán tử mé hữu là một hán tử râu quăn, ngó những người ngồi trong nhà quát hỏi: - Ai trông coi mồ mả nơi đây? Lão già ốm o đáp: Trang 13/1.274 http://motsach.info
  14. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long - Chính lão phu. Hán tử mé tả người nhỏ bé, thấp lủn thủng hỏi: - Lão có thấy một người què cẳng, mặt mũi xấu xa mà tuổi đã già qua đây không? Cố, Yên hai người ngơ ngác nhìn nhau. Lão già ốm o hắng dặng một tiếng đáp: - Muốn hỏi thì phải cho có lễ độ. Cái gì mà lão nọ với lão kia? Như vậy sao phải người lịch duyệt? Chà chà! Lòng người thật là cổ quái! Hán tử bé nhỏ thấp lùn ngoác miệng ra thóa mạ: - Lão khỉ kia! Ta kêu lão bằng lão này, lão nọ không được hay sao? Nếu lão còn kiểu cách để ta nổi giận thì, hà hà... Đại hán người cao lớn đứng giữa can ngăn: - Nhị đệ không nên nhiều lời. Hắn quay sang xin lỗi lão già: - Lão trượng nên rộng lòng tha thứ. Nhị đệ của tại hạ bản tính lỗ mãng, thực ra gã chẳng có ác ý gì đâu. Lão già ốm o đáp: - Người mà lệnh nhị đệ tả hình dáng đó lão phu không được gặp. Hán tử râu quăn hỏi: - Sao lại lạ thế? Ương Thần Lão Xú đã ước định chúng ta đến đây hội diện. Hán tử thấp lùn nhỏ bé la lên: - Lão này nói dối phải không? Lão già ốm o lẳng lặng không trả lời. Đại hán cao lớn lại nói: - Có thể Ương Thần Lão Xú đến chậm. Vậy chúng ta hãy chờ ở đây một lúc. Ba người liền ngồi xuống bên đường chờ đợi. Lúc này ánh mặt trời chiếu xuyên vào trong tòa nhà lợp cỏ. Yên Lăng Thanh nét mặt nghiêm nghị, thò ngón tay vào chung rượu viết lên mặt bàn: “Bọn chúng là Hắc Nham tam quái. Coi tình hình này thì bọn chúng cùng một phe với lão Ương Thần.” Trang 14/1.274 http://motsach.info
  15. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Cố Thiên Võ hạ thấp giọng xuống nói: - Tam Quái không nhận biết hai ta. Chắc bọn chúng vẫn chưa hiểu nội tình, còn chờ đợi Ương Thần đến để hỏi cho rõ... Bỗng thấy hán tử thấp lùn la lên: - Lão già kia! Sao không đi lấy một vò rượu ra đây cho chúng ta uống chơi? Lão già ốm o lạnh lùng đáp: - Rượu uống hết cả rồi. Hán tử thấp nhỏ thở hồng hộc hỏi: - Không còn rượu ư? Không rượu thì chúng ta mổ bụng moi gan lão già để ăn tươi một bữa. Bỗng nghe đánh “soạt” một tiếng. Hán tử thấp nhỏ rút yêu đao ở sau lưng ra cầm tay. Gã quát lên một tiếng thật to rồi vung đao lên sấn lại chém lão già. Lão già ốm o sa sầm nét mặt, cặp mắt lấp loáng ánh hàn quang. Chiêu đao của hán tử sắp chém tới thì Triệu Tử Nguyên ngồi trong nhà quát lên: - Tại hạ kính mời các hạ một chung. Các hạ hãy đón lấy! Tiếng quát chưa dứt, chén rượu ở mặt bàn đã văng ra, xoay chuyển như chiếc lá trên không vọt đi rất nhanh. Ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Hán tử bé nhỏ vừa phóng đao ra thì chung rượu lao tới như mũi tên bắn đập trúng vào cổ tay cầm đao của gã. Diễn biến đột ngột này hán tử chưa kịp nghĩ tới. Gã vội vung đao đâm vào chung rượu. “Vù” một tiếng! Chung rượu tung cao lên mấy thước rồi hạ xuống tay trái gã. Hán tử râu quăn la thất thanh: - “Hoàn Diệp chỉ”! “Tuyết Trai Hoàn Diệp chỉ”! Đại hán cao lớn biến sắc vọt người lên trước nhìn Triệu Tử Nguyên chấp tay tự giới thiệu: - Tại hạ là Hắc Nham Lệ Hướng Dã. Còn hai vị này là nhị đệ Trạm Nông và tam đệ Bốc Thương. Xin hỏi... Hắn hít mạnh một hơi chân khí rồi tiếp: - Phải chăng huynh đài từ Bạch Tuyết Trai ở Dương Võ tới đây? Ba chữ “Bạch Tuyết Trai” vừa thốt ra, mười mấy con mắt ở trong nhà gianh chăm chú nhìn Triệu Tử Nguyên. Mọi người đều lộ vẻ nghi ngờ. Triệu Tử Nguyên lắc đầu không nói gì. Đại hán cao lớn là Lệ Hướng Dã lại nói tiếp: Trang 15/1.274 http://motsach.info
  16. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long - Vừa rồi huynh đài hiển nhiên đã thi triển công phu của Bạch Tuyết Trai. Bạn hữu giang hồ thường đồn đại Bạch Tuyết Trai chủ nhân là Mạnh Kiên Thạch trước đây hai chục năm đã giao du thân mật với Thái Chiêu bảo chúa Triệu Phi Tinh. Từ ngày Triệu Phi Tinh bị chức nghiệp kiếm thủ sát hại, trong võ lâm không thấy đệ tử hai nhà này xuất hiện nữa... Triệu Tử Nguyên ngắt lời: - Thanh danh của các hạ lẫy lừng không cần phải nói, ngay lệnh nhị đệ vừa rồi thi triển công phu bằng cây đao cũng đã đến trình độ xuất thần nhập hóa... Chàng nói tới đây ngẫu nhiên quay đầu lại thì thấy lão già ốm o đã tiến lại gần đến bên mình, chỉ còn cách không đầy một thước. Hiển nhiên lão chú ý đến câu chuyện của bốn người và ra chiều rất khích động. Triệu Tử Nguyên ngơ ngác hỏi: - Lão trượng làm sao thế? Lão ốm o khôi phục lại vẻ bình tĩnh đáp: - Không! Lão phu không sao cả... Lão phu lại gần để coi xem chén rượu kia tung lên rồi lại rớt xuống còn lành hay đã bể rồi? Giữa lúc ấy trên con đường nhỏ về phía đông, một vị hòa thượng đầu to mà người thấp lật đật đi tới. Nhà sư đến trước nghĩa địa rồi rẽ qua mé bên trái để tiến vào. Lão đứng trước căn nhà gianh dòm ngó mọi người, đoạn đi thẳng tới đống mồ mả ngổn ngang, đứng lại trước một bát hương. Nhà sư cúi đầu chấp tay nói: - Vô lượng thọ phật! Bần tăng đến quyên giáo những vị có thiện duyên. Hắc Nham lão tam là Bốc Thương cười hỏi: - Đại sư đến quyên giáo ở nơi nghĩa địa chôn người chết há chẳng hồ đồ lắm ư? Nhà sư móc trong bọc ra một chiếc mõ gỗ gõ lên hai tiếng “cốc cốc” đáp: - Người đời dễ mấy khi hồ đồ? Sao lão thí chủ lại khéo nhận chân như vậy? Bốc Thương lớn tiếng hỏi: - Triều Thiên Tôn Giả! Tôn giả còn đóng kịch mãi ư? Chẳng lẽ Bốc mỗ lại không nhận ra? Nhà sư lùi lại một bước đáp: - Bần tăng đã tuyệt tích giang hồ mấy chục năm. Không ngờ còn có người nhận ra được. Bốc Thương hỏi: - Tại hạ từng nghe Tôn giả mấy năm trước đây đã liên tiếp đả bại anh em họ Kim ở Lĩnh Nam rồi từ đó mai danh ẩn tích. Không hiểu vì lẽ gì nay Tôn giả lại tái xuất giang hồ? Triều Thiên Tôn Giả trầm giọng đáp: - Bần tăng bị bức bách phải xuống núi là vì... Trang 16/1.274 http://motsach.info
  17. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Trạm Nông hỏi xen vào: - Vì chuyện gì? Triều Thiên Tôn Giả nói dằn từng tiếng: - Năm bữa trước đây bần tăng tiếp được “Phi hạc truyền thư” của ông bạn già tên gọi Ương Thần Lão Xú. Trong thư nói là có việc khá quan trọng, ước hẹn bần tăng đến đây tương hội... Yên Lăng Thanh và Cố Thiên Võ ngồi bên nghe từ nãy tới giờ. Sắc mặt hai người đột nhiên biến đổi rất khó coi. Triệu Tử Nguyên thấy thế đã đoán ra được năm, sáu phần. Lão đại trong Hắc Nham tam quái là Lệ Hướng Dã bỗng bật tiếng la thất thanh: - Ương Thần Lão Xú!... Lạ thiệt! Ba anh em tại hạ ở Hắc Nham cũng tiếp được “Phi hạc truyền thư” của Lão Xú ước hẹn đến họp mặt ở ngoài thị trấn ma quỷ này. Hắn vừa dứt lời, đột nhiên phía sau ngôi mả lớn ở mé tây bỗng có tiếng ngáy “pho pho” vang lên. Lệ Hướng Dã liền im tiếng. Hắn lạng người đi quanh ra phía sau ngôi mả này thì thấy một tên khiếu hóa đứng tuổi mặc áo vá đến trăm mảnh đang nằm ghé vào bia đá mà ngủ. Lệ Hướng Dã khẽ đặng hắng một tiếng. Khiếu hóa đứng tuổi trở mình một cái rồi mở bừng mắt ra, miệng lẩm bẩm: - Cơm thừa canh cặn vẫn không bể bụng. Áo vá trăm mảnh mà người không dơ dáy. Lệ Hướng Dã ngần ngừ một chút rồi hỏi: - Các hạ là một vị cao nhân ở Cái bang phải không? Liệu các hạ có thể cho biết lai lịch được chăng? Khiếu hóa trung niên ngồi nhỏm dậy hô: - “Phi Phủ chấn thiên hạ”! Hắn vừa hô câu này thì bọn cao thủ đứng bên phần mộ đều liếc mắt nhìn lại. Lệ Hướng Dã cười ha hả nói: - Tưởng ai hóa ra Phi Phủ Thần Cái, một nhân vật trong Ngũ kiệt dưới trướng Bang chúa, đã tới đây. Xin tha thứ cho Lệ mỗ thị giác kém cỏi. Phi Phủ Thần Cái đáp: - Không dám! Xin hỏi Ương Thần Lão Xú đã đến đây chưa? Lão hóa tử này y ước chờ lão đã lâu... Bốc Thương đứng bên hỏi lại: Trang 17/1.274 http://motsach.info
  18. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long - Sao! Các hạ cũng ước hẹn với Lão Xú đến đây ư? Phi Phủ Thần Cái gật đầu đáp: - Đúng thế! Lệ Hướng Dã trầm giọng nói: - Lão Xú đã phiền tới mọi người thì nhất định phải có việc gì quan trọng. Phi Phủ Thần Cái đáp: - Chúng ta hãy chờ một lúc nữa, nếu Lão Xú không tới thì lão hóa tử này chẳng cần biết có việc gì quan trọng hay không cũng bỏ về. Lần này lão gởi “Phi hạc truyền thư” mời Bang chúa tệ bang là Long Hoa Thiên. Nhưng tệ Bang chúa mắc công chuyện mới sai lão hóa tử đại diện đến đây phó ước... Cố Thiên Võ và Yên Lăng Thanh đứng bên kia khẽ bàn nhau: - Người ta đồn Ương Thần Lão Xú nửa chính nửa tà, ở giữa hai phe Hắc, Bạch. Thế lực của lão rất lớn không thể coi thường được. Dường như chuyện này lão mời những cao thủ hạng nhất cả hai phe chính tà đến đây. Yên Lăng Thanh khẽ nói: - Chúng ta phải luôn luôn đề cao cảnh giác, chờ thời cơ thuận tiện là dời khỏi nơi đây. Nàng nói xong liền ngửng đầu nhìn lên, bỗng thấy Triều Thiên Tôn Giả đang dời gót tiến về phía căn nhà gianh. Tôn giả chấp tay hỏi: - Không hiểu ba vị thí chủ có nhận được “Phi hạc truyền thư” của Ương Thần không? Lão trỏ vào Yên Lăng Thanh, Cố Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên mà hói câu này. Cố Thiên Võ ấp úng đáp: - Không... không phải... Bọn tại hạ tới đây một cách ngẫu nhiên. Triều Thiên Tôn Giả chuyển động cặp mắt nói: - Thiện tai! Thiện tai! Thật là một việc trùng hợp hi hữu. Yên Lăng Thanh đứng phắt dậy hỏi: - Tiểu nữ không hiểu ý tôn giá muốn nói gì? Triều Thiên Tôn Giả cười đáp: - Bần tăng chẳng có điều gì quanh co hết. Nữ thí chủ bất tất phải đa tâm. Lão chấp tay xá dài một cái. Yên Lăng Thanh cảm thấy một luồng kình lực xô tới. Nàng đưa bàn tay lên trước ngực khẽ quạt một cái làm cho vạt áo trước ngực Triều Thiên Tôn Giả bay phất phới. Còn Yên Lăng Thanh thân hình cũng lảo đảo mấy bước mới đứng lại được. Trang 18/1.274 http://motsach.info
  19. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Triệu Tử Nguyên đứng ở đàng sau nhìn thấy biến diễn này, không khỏi kinh hãi nghĩ thầm: - “Ta từng nghe Triều Thiên Tôn Giả võ công cái thế. Mười năm trước lão đã đả bại anh em họ Kim ở Lĩnh Nam. Vụ đó làm chấn động võ lâm, khiến hàng vạn người phải khiếp sợ. Không ngờ bữa nay lão đứng trước một cô gái mà chưa chiếm được phần tiện nghi đáng kể. Như vậy đủ chứng minh công lực của Yên Lăng Thanh đã đến một trình độ không thể lường được...” Triều Thiên Tôn Giả hạ thấp giọng xuống nói: - Bần tăng xin lãnh giáo. Những tay cao thủ đứng ngoài xa cũng đã phát giác ra tình hình trước căn nhà gianh có điều khác lạ, ai nấy đều trố mắt ra mà nhìn Yên Lăng Thanh. Yên Lăng Thanh thản nhiên như không có chuyện gì. Nàng rũ áo rồi ngồi xuống bưng chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch. Tửu lượng cùng hào khí của nàng càng khiến cho mọi người phải sửng sốt. Quần hùng lẳng lặng không nói gì nhưng trong lòng ai nấy đều xao xuyến. Bầu không khí nghiêm trọng tựa hồ ngưng kết lại. Sương chiều ảm đạm. Mọi người trong nghĩa địa đều lẳng lặng đứng nguyên một chỗ. Chỉ có Hắc Nham tam quái bước lui rồi lại bước tới ra chiều nóng ruột. Phi Phủ Thần Cái xoa tay hỏi: - Đợi hàng nửa ngày mà không thấy lão Xú tới nơi. Chẳng lẽ lão lại sai hẹn? Lệ Hướng Dã đáp: - Tại hạ xem chừng lão Xú chắc là có điều chi ngăn trở, chứ nếu không thì lão đã tới rồi... Trạm Nông bỗng dừng bước hô: - Ương Thần Lão Xú! Lão đã đến kia! Thần kinh mọi người đều xúc động, đưa mắt nhìn ra. Dưới ánh chiều tàn, một bóng đen đang tập tễnh cất bước từ phía Quỷ trấn lật đật chạy tới. Chân lão khập khiễng mà chạy rất lẹ. Yên Lăng Thanh biến sắc giục: - Chúng ta đi thôi! Yên, Cố hai người liền đứng dậy. Triệu Tử Nguyên ngần ngừ một chút rồi cũng đứng lên theo. Ba người đồng thời rảo bước lật đật chạy về phía đông. Triều Thiên Tôn Giả lớn tiếng: - Xin thí chủ hãy dừng bước! Lão lạng người đi một cái vọt ra đứng chận trước mặt ba người. Trang 19/1.274 http://motsach.info
  20. Đoạn Kiếm Thù Cổ Long Cố Thiên Võ gầm lên một tiếng vung chưởng đánh tới. Triều Thiên Tôn Giả không né tránh, đứng yên đón tiếp phát chưởng của chàng. Ba người nhân lúc Triều Thiên Tôn Giả ngưng thần tiếp chưởng liền rảo bước chạy đi. Chớp mắt đã ra xa năm, sáu trượng. Bóng đen từ Quỷ trấn chạy nhanh như bay, chớp mắt đã đến trước nghĩa địa. Bóng đen xông thẳng vào khu mồ mả rồi quanh ra mé tả chận đường ba người kia. Chỉ trong khoảng khắc, mấy tay cao thủ trong nghĩa địa cũng chuyển động thân hình đến bao vây ba người. Ba người thấy tình trạng không thể chạy thoát được, đâm liều dừng chân lại. Ba người ngửng đầu trông lên thì trước mắt là một nhân vật quái dị, tướng mạo cực kỳ xấu xa. Tóc dài bỏ xõa xuống bên vai. Mặt rỗ chằng chịt mà chân đi khập khiễng. Triệu Tử Nguyên vừa ngó thấy hình dáng lão không khỏi ơn da gà. Cả Yên, Cố, cũng phát khiếp. Trạm Nông cất tiếng hỏi: - Sao bây giờ Lão Xú mới tới đây? Lão già xấu xa què chân này chính là Ương Thần Lão Xú. Lão đáp: - Hiện giờ không rảnh để nói hết được. Các vị thủ tín thật là giúp cho lão phu rất nhiều. Cố Thiên Võ tiến lên một bước hỏi: - Các hạ vô cớ chặn đường tại hạ là có dụng ý gì? Ương Thần lão Xú cười lạt đáp: - Sao lại là vô cớ được? Lão phu đã đoán chắc các vị tất đến Quỷ trấn này. Lệ Hướng Dã đứng bên buộc miệng hỏi: - Lão đã tiên liệu như vậy ư? Chẳng lẽ Lão Xú mời bọn ta đến đây về việc có liên quan đến ba người này. Ương Thần đáp: - Quan hệ rất lớn. Phi Phủ Thần Cái không nhịn được hỏi: - Nhưng là việc gì? Sao Lão Xú không nói rõ ra? Ương Thần trầm giọng đáp: - Nếu không phải việc quan hệ thì lão phu đã chẳng dám kinh động đến các vị. Trang 20/1.274 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2