MỘT TƯ DUY KHÁC VỀ KINH TẾ VÀ XÃ HỘI VIỆT NAM<br />
<br />
Chia sẻ ebook : http://downloadsach.com/<br />
Follow us on Facebook : https://www.facebook.com/caphebuoitoi<br />
<br />
Mục lục<br />
1. Niềm tin vào con người Việt<br />
2. Sao quê hương mình già nua đến vậy?<br />
3. Tự hào Việt Nam<br />
4. Quê hương có gì lạ không em?<br />
5. Biết rồi… khổ lắm… nói mãi!<br />
6. Khi người dân tham nhũng<br />
7. Che giấu vì xấu hổ với thất bại?<br />
8. Trận đấu kinh tế giữa người dân và chuyên gia<br />
9. “Có 2 tỷ đồng, đầu tư vào đâu?”<br />
10. Bong bóng bất động sản sẽ vỡ vào 2012?<br />
11. 7 rào cản giết chết các phi vụ M&A tại Việt Nam<br />
12. Hãy để NASDAQ mua lại HOSE và HNX?<br />
13. Lãi suất, lạm phát …. và những thứ lăng nhăng khác<br />
14. Tại sao doanh nghiệp Việt chưa niêm yết sàn Mỹ?<br />
15. Đầu tư FDI và FII<br />
16. Thua cuộc chỉ là một tình trạng tạm thời…<br />
17. Dám bước ra khỏi vùng đất kinh doanh quen thuộc<br />
18. DN Việt Nam đừng như kiến bò trong hộp<br />
19. Nghịch lý trong môi trường đầu tư Việt<br />
20. Việt Nam tránh rập khuôn về kinh tế sáng tạo<br />
21. Không có sáng tạo nếu chỉ trông chờ Nhà nước<br />
<br />
Niềm tin vào con người Việt<br />
Trong dòng đời, đối diện những thử thách khó khăn, chính con người lì như tôi<br />
cũng nhiều lúc muốn buông thả. Nhưng nhìn những tấm gương như chị Gấm, tôi thấy<br />
mình không có quyền bỏ cuộc.<br />
Năm 1983, trong một dịp về thăm nh{ ở California, tôi đang loay hoay sửa lại hệ thống<br />
tưới nước cho khu vườn trước nhà, áo quần mặt mày lem luốc như một anh lao công Mỹ<br />
chính hiệu; thì một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện ngoài cổng, cao tiếng, “Ông Tổng; Ông<br />
Tổng”. Đ~ l}u lắm tôi mới nghe lại danh từ này.<br />
Ngạc nhiên, tôi ra mở cửa mời khách vào nhà. Chị giải thích, “Con l{ nh}n viên cắt thịt<br />
của nhà máy Dona Foods ở Biên Hòa ng{y xưa. Chắc ông không nhớ?” Tôi lắc đầu. Nhà máy<br />
có hơn 3.000 nh}n viên, ngo{i c|c c|n bộ trong ban quản lý, tôi thực sự không biết ai. Chị<br />
đưa ra tấm thẻ ID cũ của công ty, đ~ bạc m{u, nhưng vẫn còn nhận rõ tên Dương Thị Gấm,<br />
với tấm hình đen trắng ng{y xưa rất quê mùa, có cả tên và chức vụ của anh quản lý trong<br />
khu vực sản xuất.<br />
Chị tiếp tục kể, “Sau khi chính quyền tiếp thu, con làm thêm 4 tháng rồi bị cho nghỉ vì<br />
nh{ m|y không đủ nguyên liệu để điều hành. Con lên thành phố làm ô sin cho một gia đình<br />
vừa ở ngoài Bắc vô. Sau 1 năm, ông chủ được thăng chức điều về Hà Nội. Vì con làm việc tốt,<br />
ông đem con đi luôn v{ con ở ngo{i đó đến 2 năm. Trong thời gian làm thuê, có ông nhân<br />
viên ngoại giao người Đức cạnh nhà. Ông ta lớn tuổi, nhưng ngỏ ý muốn cưới con v{ đem về<br />
Đức khi mãn nhiệm. Muốn giúp gia đình nên con đồng ý, dù con chỉ mới 22 tuổi trong khi<br />
ông ta đ~ hơn 60.” Tôi nhìn chị kỹ hơn. Năm 1975, chị mới 19, thì năm nay, có lẽ chị chỉ mới<br />
27, nhưng xem chị già và phong trần nhiều. Chị thuộc loại đ{n b{ xấu, dưới trung bình, lại<br />
thêm đôi ch}n bị khập khễnh. Có lẽ những bệnh tật, bất hạnh và mặc cảm đ~ l{m chị già<br />
trước tuổi?<br />
<br />