intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 4/5

Chia sẻ: Thu Vân | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:300

154
lượt xem
53
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Và nàng cũng mỉm cười một mình, nụ cười của nàng thật là mềm dịu, mặn nồng. Tự nhiên nàng chỉ cười với một mình nàng. Sau cùng, nàng nhè nhẹ ra khỏi phòng, nhè nhẹ khép trái cửa phòng lại. Trở về phòng mình, Lâm Tiên Nhi lấy chiếc rương nhỏ, trút từ trong một chiếc bình nhỏ ra một ít bột màu lấp lánh, nàng rót ra một chén trà.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 4/5

  1. Và nàng cũng mỉm cười một mình, nụ cười của nàng thật là mềm dịu, mặn nồng. Tự nhiên nàng chỉ cười với một mình nàng. Sau cùng, nàng nhè nhẹ ra khỏi phòng, nhè nhẹ khép trái cửa phòng lại. Trở về phòng mình, Lâm Tiên Nhi lấy chiếc rương nhỏ, trút từ trong một chiếc bình nhỏ ra một ít bột màu lấp lánh, nàng rót ra một chén trà. Mỗi ngày nàng không bao giờ quên uống vào thứ bột ấy. Nó là thứ trân châu quý giá, nàng đã nghiền ra thành bột, nghe người ta nói rằng người đàn bà nào mỗi ngày đều uống thứ đó là nhan sắc muôn thuở chẳng tàn phai. Người đàn bà càng đẹp bao nhiêu thì lại càng sợ già bấy nhiêu, luôn luôn nghĩ hết cách bảo vệ nhan sắc của mình. Thế nhưng họ không biết rằng không một thứ linh dược nào có thể giữ cho người đàn bà trẻ mãi không già. Nó là quy luật của tạo hóa mà không một ai có khả năng cưỡng lại. Nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, Lâm Tiên Nhi bật cười một mình. Nàng lẩm bẩm: - Giá mà Tiểu Phi biết cái bình này đáng giá bao nhiêu tiền thì có lẽ hắn phải giật mình mà lăn ra chết mất. Nàng càng nhận rõ đàn ông nào cũng dễ bị lừa gạt cả, nhất là rất dễ bị lừa gạt bởi đàn bà. Chính vì thế mà nàng cảm thấy rằng đàn ông không đáng thương chút nào cả, hay nói đáng thương hại họ thì cũng đáng tức cười họ lắm. Nàng chưa từng gặp một người đàn ông nào mà không bị lừa gạt một http://tieulun.hopto.org 901 sur 1420
  2. cách dễ dàng. Trừ có mỗi một người, người ấy là Lý Tầm Hoan. Nghĩ đến Lý Tầm Hoan là lập tức nàng cảm thấy nghe lòng nàng nặng xuống. Nàng lần tay lẩm nhẩm: - Hôm nay đã là mùng năm tháng mười. Lý Tầm Hoan có phải đã chết rồi chăng? Tại sao đến nay mà vẫn chưa nghe tin tức? Ngoài trước cửa là một con đường hẹp vắng tênh. Đêm nay sao thật nhiều, trời thật trong nhưng lại không có trăng. Xa xa, ánh đèn thưa thớt, sơn thôn về đêm thật là cô tịch. Hai gã thiếu niên mặc áo xanh khiêng trên vai một chiếc kiệu, cả hai vóc dáng chắc nịch mặc dù khiêng kiệu nhưng chân họ vẫn bước như bay. Khi đến trước cửa thì chúng dừng đứng lại. Qua một lúc, Lâm Tiên Nhi nhẹ lách mình ra, nàng cẩn thận quay lại khép cửa và lên ngồi trong chiếc kiệu rèm kín mít. Rèm kiệu vốn làm bằng trúc dẹp, vì thế nó không dày bịt, người ngoài nhìn vào không thấy người trong nhưng người ngồi trong kiệu thì thấy bên ngoài rất rõ. Chiếc kiệu lại được khiêng lên đi nhanh về hướng trước. Họ không đi đại lộ, họ cũng không đi thẳng mà họ lại quay trở lại hướng đi lúc tới. Qua được ba khúc quanh của con đường hẹp thì những ánh đèn leo lét của sơn thôn cũng mất hút về xa. Đến bây giờ, hai tên khiêng kiệu mới đi chậm lại. http://tieulun.hopto.org 902 sur 1420
  3. Đồng hoang tích mịch không một tiếng động của con người, đêm càng sâu không khí càng cô quạnh. Đi về hướng trước thêm một đỗi nữa là đến khu rừng rậm rạp, bên trái khu rừng là một ngôi miếu thổ địa, bên phải là bãi tha ma. Chiếu kiệu dừng. Gã khiêng kiệu phía trước khom mình rút từ dưới kiệu ra một chiếc đèn lồng, hắn đốt và đưa lên thật cao. Chiếc đèn lồng màu hồng, lại thêu một đóa hoa mà hồng, một đóa hoa hồng mai, đem tối lại ánh lên rạng rỡ. Chiếc đèn lồng khi được trương cao thì từ bên bãi tha ma phía trong một ngôi miếu Thổ Đại thoáng ra bốn bóng người, họ chia bốn hướng đi lại gần chiếc kiệu. Cả bốn người bộ pháp đều khá nhanh, tinh thần hình như là khá phấn chấn nhưng khi họ phát hiện ngoài mình ra còn có những người khác nữa thì bộ pháp của họ hơi lựng khựng, có lẽ mặt họ cũng còn nhiều thay đổi, ánh mắt họ đều ánh lên tia cảnh giác đề phòng. Từ trong ven rừng đi ra một gã trung niên có gương mặt tròn tròn, hắn bận y phục khá là sang trọng, nhìn qua mường tượng như một thương gia phát đạt. Nhưng hắn cử động thật là nhanh nhẹn chứng tỏ rằng võ công của hắn không phải tầm thường. Từ bãi tha ma đi ra một lượt hai người, bên trái là một gã lùn ăn vận toàn bộ đen, bộ dạng hắn hơi loắt choắt nhưng những con người loắt choắt như thế thường là những con người nhậm lẹ và gian xảo. Người bên phải vóc dáng trung bình, không mập không ốm, ăn vận cũng tầm thường, hắn là một con người không có gì là đặc biệt, con người tầm thường nếu chỉ nhìn qua dáng vóc. Nhưng hắn không tầm thường về phương diện khinh công, so sánh vào bộ pháp thì hắn hơn gã lùn một bậc. Từ trong ngôi miếu đi ra là một gã trạc tuổi còn non hơn hết nhưng http://tieulun.hopto.org 903 sur 1420
  4. khí phách thì tỏ ra có chỗ khác người, hắn đi bằng những bước chân chắc nịch, ánh mắt hắn ngời ngời, tự nhiên không ai không nhận ra hắn là một con người võ công trội hơn tất cả. Hắn mặc chiếc áo choàng màu vàng, hắn dong dỏng cao. Lưng hắn đeo thanh trường kiếm với cái vỏ màu xanh lân tinh, phản chiếu với chiếc áo màu vàng, cả hai vật đều chói lọi. Hắn là một thiếu niên công tử, nhất là hắn là con nhà thế gia trong chốn võ lâm. Tự nhiên Lâm Tiên Nhi biết trước có cả thảy bốn người, nàng không vén rèm mà cũng không xuống kiệu, nàng ngồi yên cất giọng cười trong vắt: - Bốn vị xa xôi cực nhọc, nơi đây cũng không có rượu để bốn vị tẩy trần. Đúng là chuyện mà khiến người hội diện vô cùng áy náy. Vì phát hiện ra có người cùng tới chứ không phải một mình mình nên bộ mặt của bốn người không hẹn mà cúng khó đăm đăm nhưng bây giờ thoắt nghe giọng nói của người đẹp, họ cũng không hẹn mà nở nụ cười thoải mái. Lâm Tiên Nhi dịu giọng tiếp lời: - Tôi biết cả bốn vị đều có lời muốn nói nhưng chẳng hiểu ai nói trước ai nói sau? Người mặc ám xám có vẻ tầm thường hình như cảm thấy mình không sánh kịp với người nên hắn lặng thinh đứng ké né, còn gã thiếu niên khí phách cũng không nói nhưng hắn lại quay nhìn nơi khác, hình như bản tính ngạo mạn của hắn không cho phép hắn đối diện với những người mà hắn tự cho là không xứng đáng. Người trung niên có gương mặt tròn hé miệng cười toe toét, vòng tay nói với người áo đen loắt choắt: http://tieulun.hopto.org 904 sur 1420
  5. - Xin thỉnh huynh đài nói trước. Người áo đen không thèm khách sáo, hắn bước lên trước kiệu. Lâm Tiên Nhi cười: - Mới trong vòng hai tháng không gặp mà khinh công của anh đã tiến triển khá nhiều, đó là một việc cần khánh chúc. Người áo đen lộ một nụ cười đắc ý: - Không dám, cô nương quá khen cho. Lâm Tiên Nhi nói: - Tôi nhờ anh làm giúp cho hai việc, chắc có lẽ mã đáo thành công. Tôi biết từ trước đến nay, anh là con người không bao giờ để cho ai thất vọng. Cho tay vào lưng lấy ra một xấp ngân phiếu, người áo đen đưa tới trước kiệu bằng hai tay: - Đã thu về tất cả chín ngàn tám trăm năm mươi lượng do Đồng Phúc Ngân Hàng tại Sơn Tây. Lâm Tiên Nhi thò bàn tay búp măng như ngọc chuốt qua bức rèm lấy xấp ngân phiếu, hình như nàng thầm đếm lại rồi mới cất tiếng cười: - Lần này thật anh đã phải cực nhọc quá nhiều, thật tôi không biết phải dùng lời lẽ như thế nào để nói lên cho xứng đáng lòng cảm tạ. Người áo đen dán cứng đôi mắt vào bức rèm, ngay cái chỗ Lâm Tiên Nhi vừa mới thò bàn tay đẹp, cổ hắn nuốt nước bọt nghe ừng ực, mắt hắn bỗng đờ dại hẳn thật lâu hắn mới gượng cười: - Cảm tạ thì thật kẻ hèn này không bao giờ dám nhận chỉ mong cô nương đừng quên người luôn nghĩ đến cô nương cũng quá đủ rồi. Lâm Tiên Nhi nói: - Nhưng còn cái lão già kể chuyện họ Tôn và con đầu cháu nội của lão http://tieulun.hopto.org 905 sur 1420
  6. ta chắc anh cũng đã theo dõi bén gót họ được rồi đấy chứ? Người áo đen cúi gầm đầu, giọng hắn hơi ấp úng: - Tôi vốn không dám để mất dấu chân của họ nhưng khi đến Quang Trung thì họ bỗng biến đâu mất. Những bằng hữu dọc theo Quang Trung mà tôi có thể dò hỏi, không một ai thấy họ, hai con người ấy hình như chui tiêu xuống đất đen. Lâm Tiên Nhi làm thinh. Cái làm thinh của nàng thật là khó chịu. Chẳng thà mắng thật nặng lời mà người dưới còn nghe dễ thở, đằng này cái làm thinh thật vô cùng ác độc, cái làm thinh có vẻ không được hài lòng của người đẹp có một tác dụng làm cho không khí ngưng đọng hẳn, làm cho người đối diện nghe ngột ngạt. Người áo đen cố gắng bằng một giọng cười khô queo: - Hai ông cháu của lão già ấy hành tung vô cùng kỳ bí, ngoài mặt họ tuy không tỏ ra rằng có biết võ công nhưng riêng tôi thì không tin điều đó, chỉ cần cô nương nới rộng cho tôi đôi ngày là tôi có thể điều tra ra lai lịch. Trầm ngâm thêm một lúc thật lâu, Lâm Tiên Nhi bật thở dài: - Thôi, khỏi cần, tôi biết anh không thể nào theo họ được. Chuyện này tuy anh không làm nên nhưng tôi cũng không có trách gì anh đâu, chờ lát nữa rồi tôi sẽ nhờ anh một chuyện khác. Người áo đen thở ra nhẹ nhõm, hắn xuôi tay đứng nép sang bên. Người thanh niên mặt tròn bây giờ mới vòng tay nói với hai người còn lại: - Xin thất lễ, thất lễ. Hắn vừa bước lại gần trước kiệu, dáng dấp của hắn thật là cung kính, hắn cứ vòng tay vừa bước vừa giữ cung cách vô cùng trang trọng. http://tieulun.hopto.org 906 sur 1420
  7. Lâm Tiên Nhi cười: - Buôn bán làm ăn là người luôn luôn giữ hòa khí, có như thế mới sớm phát tài, thật quả xứng đáng là một thương gia. Người mặt tròn vòng tay, miệng hắn cười toe toét: - Tại hạ chỉ là một tên sai vặt của cô nương, nếu cô nương không muốn cho cơm thì tại hạ chỉ còn có nước dẹp tiệm, vì thế hai tiếng “thương gia” thật tình tại hạ không dám nhận. Lâm Tiên Nhi dịu giọng: - Nói chi những điều như thế, việc làm ăn của tôi cũng là việc làm ăn của anh, miễn chúng ta cố làm, miễn anh đừng bỏ dở thì nhất định anh sẽ hoàn toàn thỏa mãn. Người mặt tròn cười càng rạng rỡ hơn lên: - Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương. Hắn cứ “đa tạ” luôn một hơi mấy tiếng rồi mới lấy ra một xấp ngân phiếu, hai tay trân trọng đưa tới trước: - Đây là số thu lợi trọn một năm rồi, số ngân phiếu này cũng lãnh từ Đồng Phúc Ngân Hàng ở Sơn Tây, xin cô nương hãy đếm qua. Lâm Tiên Nhi cười: - Thật là cực nhọc cho anh hết sức, chẳng những tôi biết anh là một con người ngay thẳng đáng tin mà lại là con người giỏi dắn. Nàng cầm xấp ngân phiếu, miệng thì nói chuyện nhưng tay thì âm thầm đếm kỹ nhưng chỉ nói đến đó thì sắc mặt nàng hơi thay đổi, nụ cười theo đó tắt luôn, nàng hỏi bằng một giọng lạnh lùng: - Sao? Sao chỉ có sáu ngàn lượng? Người mặt tròn cười mơn: - Dạ, sáu ngàn ba trăm ạ. http://tieulun.hopto.org 907 sur 1420
  8. Lâm Tiên Nhi cau mặt: - Năm kia bao nhiêu? Người mặt tròn đáp: - Dạ, chín ngàn bốn trăm lượng. Lâm Tiên Nhi lại hỏi: - Thế còn năm ngoái? Người mặt tròn đáp: - Dạ, năm ngoái hình như hơn một vạn. Hắn vừa trả lời vừa lấy tay lai mồ hôi trán. Lâm Tiên Nhi cười nhạt: - Bản lãnh của anh không phải tầm thường đấy nhé, có thể làm cho chuyện làm ăn mỗi năm sụt dần như thế có lẽ vài năm nữa sẽ phá sản ngay. Mồ hôi trán của người trung niên mặt tròn bây giờ đã chảy xuống má, hắn nói gần như không thành tiếng: - Trong hai năm nay, sự thật làm ăn có nhiều thua lỗ vì khách hàng giảm sút nhưng trong năm tới đây, tôi chắc chắn sẽ phát triền trở lại mức bình thường. Lặng thinh một lúc, giọng nói của Lâm Tiên Nhi chợt dịu lại: - Trong hai năm nay, tôi biết anh rất cực nhọc cũng nên về nhà nghỉ ngơi lấy sức. Mặt của người trung niên tái lại, giọng hắn rung rung: - Nhưng… nhưng còn chuyện làm ăn. Lâm Tiên Nhi nói: http://tieulun.hopto.org 908 sur 1420
  9. - Chuyện làm ăn bên đó rồi tự nhiên tôi lại cũng sẽ nhờ anh, anh không nên lo lắng gì về chuyện đó. Người trung niên hoảng hốt, giọng hắn gần như đớ lại: - Cô nương, phải chăng cô nương muốn… muốn… Hắn vừa nói vừa thụt lui và bất thình lình, hắn nhún chân quăng mình vào rừng rậm. Hắn lao chưa tới ven rừng thì đột nhiên một vừng ánh sáng túa ra. Một tiếng rú làm rung chuyển trời khua, máu văng tung cả cành cây đọt lá, thân hình của người trung niên đổ xuống. Gã thiếu niên áo lam trong tay đã có một thanh kiếm, không ai thấy hắn rút ra từ lúc nào, bây giờ thì thấy hắn chùi máu dưới gót giày và chầm chậm tra vào vỏ. Người mặc áo xám nhìn hắn trân trân và vụt mỉm cười: - Hảo kiếm pháp! Kẻng! Thanh kiếm của gã thiếu niên tra vào vỏ vang lên một tiếng động nhỏ nhưng vì đêm thanh vắng nên nghe rõ mồn một, hắn không thèm liếc về phía người áo xám. Người áo xám cũng đứng yên không có ý nói thêm nửa tiếng. Chờ một lúc, thấy gã thiếu niên không có ý lên tiếng trước, hắn mới bước tới trước kiệu vòng tay. Hình như Lâm Tiên Nhi biết rõ tình ý từng người một nên nàng không khách sáo gì cả, nàng nhập để ngay: - Long Tiêu Vân đã về chưa? Người áo xám đáp: http://tieulun.hopto.org 909 sur 1420
  10. - Đã về từ nửa tháng nay, cùng đi với hắn ngoài tên thật khùng Hồ Bất Quy ra còn có tên họ Lữ nghe đâu vốn là em chú bác với Ôn Hầu Ngân Kích Lữ Phụng Tiên, người này cũng dùng cặp kích, xem chừng võ công cũng không phải tầm thường. Lâm Tiên Nhi hỏi: - Thế còn lão già gù bán quán? Người áo xám nói: - Hắn vẫn còn ở lại đó, con người đó quả có chí ẩn nhẫn, hắn không lộ một chút manh nha nào cho người ta biết được lai lịch. Long Tiêu Vân đã tới quán lão vài lần nhưng xem chừng vẫn không biết được lão ta. Lâm Tiên Nhi cười: - Nhưng tôi biết chắc rằng anh đã tìm biết lão là ai rồi bất luận hắn biến dạng thế nào đi nữa cũng khó mà qua nổi mắt anh. Người áo xám cười: - Nếu tôi đoán không lầm thì hắn và ông cháu lão Tôn Bạch Phát có nhiều quan hệ với nhau, rất có thể hắn là Bối Thượng Nhất Tôn Sơn Tôn Lão Nhị. Như bị kinh hoàng đến mức không nói ra tiếng, thật lâu, Lâm Tiên Nhi mới nói: - Anh hãy đi nghe lại cho kỹ càng, ngày mai. Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ lại, người áo xám phải bước lại gần, mặt hắn cũng lộ vẻ vui mừng gật đầu lia lịa: - Tôi biết… tôi hiểu… vâng vâng, tôi sẽ đi ngay. Lúc hắn đi, chân hắn hình như rất nhanh hơn. Quả thật Lâm Tiên Nhi có tài sai khiến đàn ông. Người áo đen nhìn châm bẩm theo người áo xám, hình như hắn rất tức http://tieulun.hopto.org 910 sur 1420
  11. không thể giáng một đao cho đã tức. Nhưng ngay lúc đó thì Lâm Tiên Nhi từ trong kiệu thò tay ra ngoắc hắn. Bàn tay vừa nhỏ, vừa mềm, làm cho người áo đen nhìn châm vào như mất cả hồn. Hắn đi lại trước kiệu mà đôi mắt cứ dán cứng vào bàn tay ngọc. Lâm Tiên Nhi nói bằng một giọng thật dịu: - Anh hãy xích lại đây, tôi muốn nói với anh thật kỹ, tối mai. Người áo đen nghiêng tai sát lại gần hơn, hắn cũng lộ vẻ vui mừng không kém, hắn cũng gật đầu lia lịa: - Vâng vâng, tôi biết, tôi không quên. Hắn quay mặt bỏ đi, chân hắn như bước dài hơn. Chờ cho hắn đi khuất rồi, gã thiếu niên áo xám mới bước tới, giọng hắn lạnh lùng: - Cô nương thật quá nhiều công việc đấy! Lâm Tiên Nhi thở ra: - Biết làm sao bây giờ? Họ toàn là thứ sai vặt chứ đâu phải như anh với tôi, chuyện bất đắc dĩ tôi phải qua loa với họ thế thôi. Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay hắn và giọng nàng càng dịu: - Anh giận rồi đấy phải không? Gã thiếu niên hất mặt làm thinh. Lâm Tiên Nhi cười: - Xem kìa, cái mặt thật dễ ghét! Lên kiệu đi, lên nói cái này cho nghe. Hai tiếng “lên kiệu” y như một món thuốc an thần, bao nhiêu lửa ghen http://tieulun.hopto.org 911 sur 1420
  12. trong người gã thiếu niên vụt tắt ngấm, hắn nhoẻn miệng cười ngây dại bước lên. Ngay lúc đó, một tiếng rú nghe khiếp đảm. Tiếng rú tắt nghẹn một cách tức tưởi, nếu ai nghe thấy cũng phải rùng mình. http://tieulun.hopto.org 912 sur 1420
  13. Hồi thứ bốn mươi hai Địa tử Tiếng rú phát lên từ trong ven rừng kế cận. Gã thanh niên áo xám đã đi vào ven rừng lúc nãy, bây giờ hắn thối ngược ra, hai chân hắn loạng choạng, từ trên mặt hắn, máu bắn ra từng giọt. Hắn thụt ra khỏi rừng rồi quay mặt như muốn chạy về chiếc kiệu, máu từ trên mặt hắn ướt trào thân áo trước. Dưới ánh trăng lờ mờ, mặt hắn đầy những máu, rõ ràng hắn bị một đường kiếm trúng ngay khoảng giữa chân mày. Gã thiếu niên áo đen muốn đi về phía rừng thấy thế, hắn biến sắc dừng chân. Tên thiếu niên áo xám từ từ quỵ xuống. Gã thiếu niên áo đen thối lui hai bước, chân hắn hơi rung. Hắn thò tay rút ngọn chủy thủ từ dưới ống giày và quát lớn: - Ai ở trong rừng? Trong rừng vẫn lặng trang. Không khí im lìm càng tăng thêm sức khủng bố cho những ai muốn xông vào. Gã thiếu niên áo đen không dám xông vào, hắn đứng im, mắt hắn đăm đăm, tay hắn rung rung. Qua một lúc khá lâu từ trong bước ra một bóng người. Người ấy có vóc thân cao nghệu, mặc áo màu vàng chí gối, đầu đội nón rộng vành che kín tới chân mày, che khuất hẳn nửa mặt bên phía trái. Chẳng những dáng cách của hắn đặc biệt khác người mà lối dắt kiếm http://tieulun.hopto.org 913 sur 1420
  14. của hắn lại càng đặc biệt hơn nữa, thanh kiếm không treo chặt mà lại treo hững hờ bên hông. Thanh kiếm không dài và chưa rút ra khỏi vỏ. Con người ấy trông cũng không hung ác gì lắm, bởi vì chưa lộ toàn bộ chân mặt nhưng không hiểu tại sao, gã thiếu niên áo đen chợt nghe phát lạnh, bàn tay rịn ước mồ hôi. Trong người của con người ấy hình như chứa đầy sát khí. Lâm Tiên Nhi biết rõ con người ấy hơn ai hết: Kinh Vô Mạng! Kinh Vô Mạng còn nghĩa là Lý Tầm Hoan đã chết. Lâm Tiên Nhi thầm lặng mỉm cười. Nụ cười của nàng vẫn tươi như hoa nở, đúng là nụ cười ẩn chứa gươm đao. Nàng cười lớn ở trong lòng, nàng hé nhẹ ở vành môi và mặt nàng làm như sợ hãi, nàng kéo tay gã thiếu niên áo đen, giọng nàng lập cập: - Con người ấy nghê gớm quá, anh có biết hắn là ai không? Gã thiếu niên áo đen gượng cười: - Bất luận hắn là ai, có ta ở đây nàng không phải sợ gì cả. Nghe rõ giọng cười của gã thiếu niên đã rung rung, biết rõ câu nói của gã là gượng gạo nhưng Lâm Tiên Nhi vẫn thở phào nhẹ nhõm: - Tôi không sợ, tôi biết anh sẽ bảo vệ cho tôi, tôi biết có anh ở đây thì không kẻ nào đụng đến lông chân tôi được. Gã thiếu niên áo đen ưỡn ngực: - Đúng bất luận hắn là ai, chỉ cần hắn dám bước đến đây thì tôi sẽ kết liễu cuộc đời của hắn. Thật ra thì chính hắn cũng đã nhận biết là mình đã sợ rồi, mồ hôi trong http://tieulun.hopto.org 914 sur 1420
  15. lòng tay hắn càng lúc càng ướt đẫm nhưng hắn là một thiếu niên, một thiếu niên đứng trước người đẹp, hắn không có quyền lùi bước. Kinh Vô Mạng đã bước tới trước mặt gã thiếu niên. Gá thiếu niên áo đen tuy nắm chặt ngọn chủy thủ, ngọn chủy thủ của hắn, hắn đã kết liễu không biết bao nhiêu sinh mạng nhưng bây giờ thì hắn không dám hất tay. Hắn đã thấy cặp mắt cá chết của Kinh Vô Mạng. Kinh Vô Mạng hình như không bao giờ ngó gã thiếu niên áo đen, giọng hắn lạnh băng băng: - Ngọn đao trong tay ngươi giết được con người chết hay không? Gã thiếu niên áo đen giật mình sửng sốt. Câu hỏi thật kỳ cục nhưng đã hỏi chẳng thể không có trả lời, gã thiếu niên áo đen thu hết cam đảm trả lời: - Tự nhiên là giết chết bất cứ ai. Câu trả lời hình như không ăn khớp lắm nhưng Kinh Vô Mạng vẫn nói: - Được, bước lên. Gã thiếu niên lúng túng. Chẳng thà đối phương xốc tới thì gã cũng đành liều mạng đằng này hắn lại bảo như thế thì quá khó khăn. Gã thiếu niên áo lựng khựng một lúc rồi hắn gượng cười: - Ta với ngươi không thù oán, tại làm sao ta lại nỡ giết ngươi. Kinh Vô Mạng nói: - Bởi vì ngươi không giết ta thì ta sẽ giết ngươi. http://tieulun.hopto.org 915 sur 1420
  16. Gã thiếu niên thụt lui thêm hai bước nữa, mồ hôi trên trán hắn đổ xuống từng hạt đậu, hắn bậm gan vung lẹ cánh tay. Ngọn chủy thủ lóe lên một làn ánh sáng nhưng ánh sáng tắt ngang. Một tiếng rú lên thật ngắn, gã thiếu niên ngã xuống. Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng đã đút trở vào trong vỏ, hắn đứng thản nhiên như không có chuyện gì. Gã thiếu niên áo đen cũng là danh gia kiếm pháp, hắn thường cho rằng trên đời này không có ai sử kiếm nhanh hơn hắn, ai nói gì hắn cũng không tin. Cho đến bây giờ thì hắn phải tin. Lâm Tiên Nhi đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, nàng thấy hắn giật giật sớ thịt trên mặt, nàng buông tay hắn và nói: - Người ấy nhanh tay quá, anh. anh hãy chạy đi, đừng lo cho tôi nữa. Giá như gã thiếu niên bây giờ được bốn năm mươi tuổi thì chắc hắn nghe lời vì con người sống đến tuổi ấy mới nhận thấy được sinh mạng là quý giá. Chắc gã thiếu niên đã có nghe câu “Sinh mạng tuy quý giá nhưng ái tình còn quý giá gấp trăm lần” nhưng tiếc gì những con người nói ra câu đó nhất định không sống quá tuổi thiếu niên. Gã thiếu niên vụt đứng phắt lên: - Đừng sợ, ta sẽ sống chết với hắn. Lời lẽ của hắn thật là cương quyết nhưng chân hắn không bước tới. Lâm Tiên Nhi chớp mắt: - Không, anh đừng có chết, anh còn cha mẹ vợ con, anh hãy trở về, anh hãy trở chạy trốn, tôi sẽ chận hắn cho anh vì tôi là kẻ linh đinh có chết cũng chẳng tiếc gì. http://tieulun.hopto.org 916 sur 1420
  17. Câu nói của Lâm Tiên Nhi như một liều thuốc hồi sinh, gã thiếu niên thét lên một tiếng nhào thẳng vào Kinh Vô Mạng. Lâm Tiên Nhi nở nụ cười như đóa hoa đào. Một người con gái muốn cho người đàn ông liều mạng vì mình, phương pháp tốt nhất là hãy làm cho hắn thấy rằng mình yêu hắn, nhất là có thể chết đi vì hắn. Phương pháp đó, Lâm Tiên Nhi dùng đã không biết bao nhiêu lần và nàng chưa bị thất bại lần nào. Lần này không những cười trong bụng mà nàng cười ngoài miệng vì nàng biết gã thiếu niên không bao giờ ngó thấy. Bây giờ nàng không những cười miệng mà nàng còn cười lên thành tiếng vì nàng biết chắc rằng gã thiếu niên không bao giờ nghe được nữa. Ánh kiếm lóe lên. Gã thiếu niên chẳng những kiếm pháp khá cao mà thanh kiếm của hắn dùng lại là thứ tốt. Trong nháy mắt, hắn đã phóng vào mặt Kinh Vô Mạng luôn năm chiêu, hắn không hề nói một tiếng nào trừ tiếng thét đầu tiên. Kinh Vô Mạng không đánh trả. Gã thiếu niên áo đen rõ ràng đâm luôn năm kiếm toàn vào nơi yếu hại trên mặt Kinh Vô Mạng nhưng không hiểu tại sao lại không trúng một kiếm nào. Kinh Vô Mạng vụt hỏi: - Ngươi là người của Điểm Thương phái phải không? Gã thiếu niên đã đâm đường kiếm thứ sáu, hắn thấy đôi mắt cá chết của Kinh Vô Mạng vẫn trơ trơ như không bao giờ nhìn hắn nhưng không hiểu tại sao lại nhận được ngay môn phái qua đường kiếm của http://tieulun.hopto.org 917 sur 1420
  18. mình. Kinh Vô Mạng hỏi tiếp: - Tả Thiên Linh là gì của ngươi? Gã thiếu niên áo đen bây giờ mới trả lời: - Là… là sư phụ của ta. Kinh Vô Mạng nói: - Quách Tung Dương đã chết dưới thanh kiếm của ta. Thình lình hắn nói một câu không ăn nhập gì với tình thế hiện tại, không ai đứng ngoài có thể nhận ra dụng ý của hắn nhưng gã thiếu niên áo đen thì hiểu một cách rõ ràng. Tạ Thiên Linh vốn là Chưởng môn phái Điểm Thương, danh xưng Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm Khách, bình sinh tung hoành khắp chốn, không ai được coi là địch thủ thế nhưng lại bị bại luôn ba lần dưới kiếm Quách Tung Dương. Bây giờ Quách Tung Dương lại bị Kinh Vô Mạng giết chết, tự nhiên Tạ Thiên Linh không thể là địch thủ của Kinh Vô Mạng mà thầy không phải là địch thủ thì trò nào có nghĩa gì? Gã thiếu niên áo đen tái mặt. Bất cứ ai, dù chỉ nghe lần đầu cũng đều nhận thấy rằng Kinh Vô Mạng không phải hạng người hay nói khoát. Kinh Vô Mạng hỏi luôn: - Ta chỉ cần nhích tay lên là cắt đứt sinh mạng ngươi, ngươi có tin thế hay không? Gã thiếu niên áo đen cắn răng không nói. Ánh thếp nhoáng lên, thanh kiếm của Kinh Vô Mạng không biết hồi nào đã toát ra khỏi vỏ. http://tieulun.hopto.org 918 sur 1420
  19. Mũi kiếm lạnh băng băng cũng không biết hồi nào đã nghim đúng vào yết hầu của gã thiếu niên. Mũi kiếm chỉ ghim ngay nhưng chưa ấn mạnh. Kinh Vô Mạng lạnh lùng không nói một lời, đôi mắt trắng dã của hắn trơ trơ. Mồ hôi của gã thiếu niên áo đen nhỏ xuống ròng ròng, hắn ré lên: - Tại sao chưa chịu giết ta đi? Kinh Vô Mạng thản nhiên: - Ngươi muốn chết? Gã thiếu niên áo đen lớn tiếng: - Đại trượng phu sống chết là thường, ngươi cứ việc xuống tay. Hán cố gắng làm ra vẻ xem cái chết nhẹ như lông hồng thế nhưng vì tuổi hắn chưa già nên cái làm ra vẻ của hắn không hay lắm. Kinh Vô Mạng hỏi: - Nếu ta không muốn giết ngươi, ngươi cũng vẫn muốn chết à? Gã thiếu niên khựng lại. Hắn không thể trả lời vì đâu có ai điên gì mà muốn chết. Kinh Vô Mạng vẫn lạnh lùng: - Ta biết ngươi vốn muốn vì nàng mà chết muốn cho nàng cảm thấy ngươi là bậc anh hùng nhưng nếu một khi ngươi chết rồi liệu nàng còn có thích ngươi không? Gã thiếu niên áo đen không nói được tiếng nào. Hắn chợt cảm thấy mũi kiếm lạnh băng đã rời khỏi yết hầu hắn. http://tieulun.hopto.org 919 sur 1420
  20. Hắn chợt cảm thấy mình như một thằng ngu. Giọng Kinh Vô Mạng vẫn trầm trầm: - Trong con mắt của đàn bà, một trăm tên anh hùng chết vẫn không bằng một tên thất phu còn sống, cũng như trong mắt của ngươi, một trăm mỹ nhân chết rồi vẫn không bằng một người đàn bà còn sống, ngươi có rõ cái chân nghĩa ấy hay không? Gã thiếu niên gạt mồ hôi trán, gượng cười: - Rất rõ. Kinh Vô Mạng hỏi: - Bây giờ ngươi có còn muốn chết nữa hay không? Gã thiếu niên đỏ mặt: - Sống cũng không có gì không tốt. Kinh Vô Mạng nói: - Tốt lắm như vậy là ngươi đã hiểu. Hắn nói tiếp bằng một giọng lạnh ngàn đời: -Ta từ trước đến nay vốn không thích nói nhiều thế mà hôm nay lại nói khá lâu, mục đích muốn cho ngươi thông hiểu cái chân lý. Chờ cho ngươi biết rồi ta sẽ giết ngươi. Gã thiếu niên áo đen rúng động: - Ngươi… ngươi muốn giết ta? Kinh Vô Mạng nói: - Ta là người chỉ hỏi chứ không có trả lời nhưng với con người sắp chết thì ngoại lệ. Gã thiếu niên áo đen rung giọng: http://tieulun.hopto.org 920 sur 1420
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2