intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tuyển tập truyện trinh thám của SIDNEY SHELDON - 20 tác phẩm

Chia sẻ: Trần Minh Tiến | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:3057

811
lượt xem
333
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Sidney Sheldon (11 tháng 2, 1917 - 30 tháng 1, 2007) là nhà văn người Mỹ. Ông sinh tại Chicago, Illinois dưới tên Sidney Schechtel, có bố là người Do Thái gốc Đức, mẹ là gốc Nga. Người đọc biết đến ông như một nhà văn có tài thực thụ với lối viết văn hóm hỉnh nhưng đầy trí tuệ. Những tác phẩm của ông thường viết về những nhân vật thành đạt, nổi tiếng nhưng không có thật và thường là phụ nữ. Lối viết văn phóng khoáng, miêu tả chân thực, hiệu quả, đa số trong các tác phẩm...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tuyển tập truyện trinh thám của SIDNEY SHELDON - 20 tác phẩm

  1. SIDNEY SHELDON Thể loại: Văn học Mỹ - Truyện trinh thám, hình sự, vụ án Nguồn: w ww.vnthuquan.net Hiệu đính: syknahack 10 -Aug - 2007 SIDNEY SHELDON ....................................................................................................................................................................................1 NGƢỜI LẠ TRONG GƢƠNG ..................................................................................................................................................................2 CÁT BỤI THỜI GIAN ...........................................................................................................................................................................120 HÃY KỂ GIẤC M Ơ CỦA EM ...............................................................................................................................................................289 NẾU CÕN CÓ NGÀY MAI ..................................................................................................................................................................434 K Ế HOẠCH HOÀN HẢO ....................................................................................................................................................................629 TAY CỰ PHÁCH ....................................................................................................................................................................................747 ÂM M ƢU NGÀY TẬN THẾ ................................................................................................................................................................966 BẦU TRỜI SỤP ĐỔ ........................................................................................................................................................................... 1144 BÓNG TỐI KINH HOÀNG ............................................................................................................................................................... 1303 DÒNG MÁU ....................................................................................................................................................................................... 1477 DƢỚI ÁNH SAO ................................................................................................................................................................................ 1638 K HÔNG CÓ GÌ MÃI MÃI ................................................................................................................................................................. 1650 K Ý ỨC NỬA ĐÊM .............................................................................................................................................................................. 1815 LỘ MẶT ............................................................................................................................................................................................... 1978 PHÍA BÊN KIA NỬA ĐÊM ............................................................................................................................................................... 2018 SÁNG, TR ƢA, ĐÊM ........................................................................................................................................................................... 2248 SAO CHIẾU MỆNH ........................................................................................................................................................................... 2397 SỨ GIẢ CỦA THẦN CHẾT ............................................................................................................................................................... 2596 THIÊN THẦN NỔI GIẬN ................................................................................................................................................................. 2776 TRUY LÙNG ........................................................................................................................................................................................ 2998
  2. NGƯỜI LẠ TRONG GƯƠNG Nguyên tác : A stranger in the mirror Nguồn: www.vnthuquan.net Hiệu đính: syknahac k * * * Tháng Mƣời Một, 1969. Buổi sáng hô m thứ bảy cuối tháng Mƣời một năm cuối cùng của thập niên sáu mƣơi thế kỷ XX ấy , có nhiều việc lạ lùng xẩy ra trên chiếc tà u khách sang trọng chạy đƣờng biển khi nó chuẩ n bị rời New York để bắt đầu cuộc hải hành xuyên Đại Tây Dƣơng tới Le Havre , châu Âu. Đó là tàu S. S Bretagne của Pháp , trọng tải ngó t sáu chục ngàn tấn. Trƣởng ban điều hành Cla ude Dessard đã gắn bó với Bretagne ngót hai mƣơi năm nay và chƣa từng bó ta y trƣớc một tính huống nào xẩy ra trên tà u, dù bất ngờ hoặc nghiêm trọng tới đâu, t hí lầ n này, chẳ ng những tay chịu bó mà cả đầu óc ông cũng dƣờng nhƣ tê liệt, m ụ mị, chẳng phá n đoán mà cũng chẳng giải thìch đƣợc gí . Niềm an ủi d uy nhất của ông là sau đó , ngay cả cả nh sát Pháp , Mỹ, r ồi cả Interpol, dƣ thừa điều kiện và thời gian điều tra mà cuối cùng cũng đành gác vụ việc lại . Báo chì cả thế giới đƣợc phen ầm ĩ , ví những ngƣời gây ra nhữ ng chuyện lạ lùng kia đều không những nổ i tiếng về nhiều mặt mà lại nổi tiếng đã từ rất lâu, và dƣ luậ n luô n khát khao biết về họ nhiều hơn. Song ầm ĩ thí cứ ầm ĩ vậy thôi, tấ m màn bì mật vẫ n hoàn toàn che phủ. Rồi Claude Dessard bỏ tàu Bretagne , bỏ chức quản lý, bỏ luôn cả nghề đi biển, mở một quá n rƣợu nhỏ ở tại Nice, một thà nh phố nghỉ má t nổi danh ở miền Nam nƣớc Pháp . K hách hàng của ông ngày càng đông , s ong khô ng phải ví rƣợu hay đồ ăn ngon, mà ví muốn đƣợc nghe tận tai do mộ t ngƣời đƣợc chứ ng kiến tận mắt kể về những sự kiện lạ lùng xẩy ra trên con tàu Bretagne vào cái ngày cuối tháng Mƣời Một của năm 1969 ấy . * * * Sự việc, t heo Dessard , bắt đầu từ khi lẵng hoa của Tổng thố ng Mỹ đƣợc chuyển lên tàu , mộ t giờ trƣớc khi nhổ neo . Lẵng hồng trắng đƣợc một ngƣời bận comple đen bƣớc ra từ chiếc Limousine đen trao tới tay sĩ quan trực ban tàu Bretagne , Alain Safford , r ồi qua tay sĩ q uan Janin trƣớc khi tới đ úng đ ịa chỉ. Sau đó , Janin báo cáo với Dessard : “Tôi nghĩ ngài cần phải biết. Hoa của Tổng thố ng Mỹ gửi tặng quý bà Temple .” Jill Temple! Dessard đã quá quen với các tên, và cả gƣơng mặt bà ta , bởi suố t nă m qua , tên bà , hính bà đã liên tục xuất hiện trên trang nhất các nhật báo hoặc trang bía các tạp chì xuất bản tại các thủ đô lớn trên khắp thế giới . Và trong một cuộc thă m dò gần đây bà đã đứng đầu danh sách những p hụ nữ đƣợc thế giới ngƣỡng mộ . Rất nhiều cháu gái chào đời đƣợc mang tên thánh Jill . Nghị lực, lòng quả cảm và cuộc chiến đấu vĩ đại mà bà , thoạt tiên chiến thắng nhƣ ng cuối cùng vẫn thất bại , đã khiến loài ngƣời nìn thở theo dõi . Đó quả là thiên chuyện tính có một khô ng hai. Vốn không ƣa ngƣời Mỹ lắm nhƣng với bà Jill Temple , Dessard tự cho phé p mính xoá bỏ mối ác cảm kia , và thầm hứa sẽ cố gắng ở mức cao nhấ t để bà phải nhớ mãi những ngày vƣợt Đại Tây Dƣơng trên con tàu Bretagne do ông điều hành này. Gạt hính ảnh bà khách đặc biệt sang bên , Dessard cẩn thận xem xét thêm lần nữa danh sách hành k hách. Liên tục, ô ng bắt gặp những cái tên đặc M ỹ, mà kèm theo đó là cái g hi chú viết bằng chữ Hoa – V IP, một cách gọi tắt mà Dessard chẳng mấy ƣa , bởi nó á m chỉ k hông mấy tế nhị rằng ta đây là nhân vậ t qua n trọng . Ngƣời Mỹ dƣờng nhƣ ham thìch cá i sự khoe k hoang đó . Dessard dừng mắt ở cái tên bà vợ một nhà cô ng ng hiệp giàu có , chị đi du lịch một mính; r ồi ô ng sục tím một cái tên khác và gật đầu với vẻ hài lòng xen lẫ n am hiểu khi thấy nó : Matt Ellis , ngôi sao bóng bầu d ục , ngƣời da đen. Ông còn bắ t gặp cái tên của một thƣợng nghị sĩ M ỹ khá tiếng tă m và tên một vũ nữ thoát y thƣờng đƣợc báo chì nhắc kèm với nhau , nay thuê hai b uồng cạ nh nhau trên tàu. Rồi Đavi K enyon, r ám nắng , đẹp trai, tiền nhƣ núi, ìt nói và oai vệ , khách cũ của Bretagne . Dessard đánh một ký hiệu nhỏ
  3. s au cái tên K enyon để nhớ xếp ông ta ngồi ở bàn ăn cùng thuyền trƣởng . Còn nữa , đây là Clifton Lawrence , đặt vé vào phút cuối cùng . Xƣa thí chả nói, ngay lập tức Dessard sẽ xếp ông ta vào bàn thuyền trƣởng , và cả bà n ăn sẽ liên tục vang lên những trận cƣời bởi cái kho truyện vui của ông ta . Clifton gắ n đời mính vào sân khấu và từ ng có thời cùng lúc là đại lý của vô số các ngôi sao . Tiếc thay, ánh hào qua ng đã tắt và nay, thay ví thuê cả lô phò ng dành cho bậc vua chúa nhƣ xƣa kia , ông ta chỉ thuê một phò ng đơn, k hoang dƣới, tuy vẫn hạng nhất. Cƣ xử thế nào với ông ta là cả vấn đề đây. Thôi, cứ đặt tạm sang bên đã . Còn ai VIP không nào ? Cũng cò n đấy. Vài ngƣời dòng dõi hoàng tộc , mộ t ca sĩ opera tiếng tăm, một nhà văn từ chối nhận giải thƣởng Nobel... Có tiếng gõ cửa gấp gáp . Rồi lao động Antoine bƣớc vào , vẻ e dè hiện lên cả trên gƣơng mặ t lẫn trong giọ ng nói: “Thƣa , ngài ra lệnh khoá cửa phòng chiếu phim ?”. Dessard hơi nhìu mày không hiểu: “Tôi lại ra cái lệnh lạ thế ƣ ?”. Antoine ngơ ngác: “ Còn ai dám nữa ? Mấy p hút trƣớc, tôi đi xem xét lại mọ i việc lần cuối cùng thí thấy các cửa r a vào phòng chiếu đều khoá , s ong lại nghe nhƣ có tiếng máy chiếu phim đang chạy trong đó” . Dessard lắc mạnh đầu: “Không ai chiếu phim khi tà u đang neo ở cảng . Và cũng không ai cho phép khoá các cửa ra vào đó cả . Tôi sẽ lƣu ý việc này”. Giá đang rảnh rỗi, hẳn Dessard sẽ tới đó ngay nhƣng ông hiện đang ngập đầu vào công việc , mà việc nào , t heo ông , cũng quan trọng hơn nhiều lần cái phòng chiếu đó , nhất là khi chỉ còn một giờ nữa là Bretagne khởi hành. Nào là phải đếm số đôla M ỹ mà ông trực tiếp nhận , nào là căn phò ng sang trọng nhất trên tà u bị đặt trùng chỗ tới hai lần, nào quà cƣới mà thuyền trƣởng Montaigne đặt làm quà tặng lại bị chuyển nhầm địa chỉ ... K hông , c hƣa phải lúc này, cái phò ng chiếu đó . Nhƣng nào ngƣời ta có để ông yên. Ngƣời gõ cửa và bƣớc vào lần này là Léo n, n hân viên phục vụ trên boong . Thấy vẻ sốt ruột của Dessard , anh ta nói ngay: ”Thƣa , có chuyện liên qua n đến bà Temple” . Vẻ phòng bị lập tức xuất hiện trên gƣơng mặt Dessard khi ông ngẩng phắt lên: ”Chuyện gí?”. “Tôi đi ngang cửa phò ng bà ấy, thấ y vang ra mấ y giọng đối đáp và cả tiếng la thét . Ng he nhƣ có câu Ông giết tôi. Ông giết tôi rồi... Tôi không dám vào , nên phải chạ y đến báo ngài biết” . “Giá nhƣ ai c ũng biết hành xử nhƣ anh. Tôi sẽ tím hiểu ngay để biết không có sự việc gí đáng tiếc đã xẩy ra . Về làm việc tiếp đi. Cảm ơn anh”. Cái này thí khô ng thế nấ n ná . Ông đội mũ, liếc nhanh qua tấm gƣơng và vừa dợm chân bƣớc ra thí tiếng chuô ng điện thoại bỗng đổ dồn, thúc bách. Ông nhấc má y: “Dessard xin nghe” . “Claude,” ông nhận ra giọng viên thuyền phó thứ ba . “Hãy cho ngƣời tới phòng chiếu phim, t hật nhanh. Máu lênh lá ng khắp”. Cảm giác nhƣ bị ai đám mạnh vào bụng , giọng ông nghẹn lại. “Tôi làm nga y đây” . Cắt cử ngƣời xong , ông quay s ố máy hỏi viên bác sĩ trên tà u, cố giữ giọng bính thƣờng . “ André phải không ? Cla ude đây. Này, s ức khoẻ hành khách nó i chung có gí đặc biệt khô ng ? À, tôi đa ng lo có một ngƣời... K hô ng , k hông p hải chuyện say sóng . Ngƣời này có thể bị t hƣơng , và có thể nặng đấy. Đƣợc, tôi tin ở anh. Cảm ơn anh...”. Ông đặt máy, bồ n chồn đ i tới lô p hòng của bà Temple . N hƣng lại có một chuyện xả y ra khiến ông phải dừ ng lại. Đặt chân lên boong , ông bỗng cảm thấy mính nhƣ hơi mất đà . Quả nhiên, con tà u Bretagne, khi đang đƣợc dắt lùi để tới ngọn hải đăng Ambrose sẽ tháo dây khỏi tàu kéo để quay hƣớng ra biển khơi và bắt đầu cuộc hành trình, thí nay bỗng dừng lại. Dƣờng nhƣ chƣa bao giờ có hiện tƣợng này . Dessard vội bƣớc tới sát lan ca n cúi đầ u nhín xuống , thí thấy chiếc tà u dắt đa ng áp mạn vào cửa hầm khoang chứa hàng của tà u Bretagne và có mấy thuỷ thủ đang chuyển hành lý sang đó . Cùng lúc, ông thấy một hà nh khách cũng bƣớc theo sang . Vừa nhín từ trên cao , vừa chỉ thấy đằng lƣ ng nên ông chỉ có thể đoán là ai, s ong ông cho là mính đoán nhầ m. Nếu đó đúng là một khách đi tàu thí việc rời tà u theo cung cách này quả là đặc biệt , và báo hiệu tin xấu hơn là tin tốt. Ô ng xoay ngƣời và đi nhƣ chạy về lô p hòng của bà Temple . Ô ng gõ cửa , mạ nh và dồn dập , nhƣng không có tiếng thƣa . Ông xƣng danh, xƣ ng cả chức trách, vẫn không có lời đáp . Và thế là linh tình lập tức mách bảo ô ng đã có chuyện không hay xảy ra với ngƣời đàn bà nổi tiếng này . Bị giết? Bị khống chế ? Bị bắt cóc? Và có thể, biết đâu, bị cƣỡng hiếp , cộng thêm n hục hính? Trong cái thế giới đảo điên này điều gí mà không thể xảy ra ? Ông xoay nắm đấm, mừ ng ví thấy cửa không khoá , s ong vẫn dè dặt khi mở ra và sững sờ khi thấ y bà Temp le đứng bất động trong góc p hòng , nhƣ bức tƣợng , hoặc nhƣ xác chết đƣợc dựng dậ y. Bà khô ng ng he thấy ô ng gõ
  4. cửa , ông gọi, và cũng khô ng hề biết ông đã mở cửa , đã bƣớc vào ? Dessard đang lúng túng xem nên cấ t tiếng hỏi hay nên lùi ra thí bỗng giật bắn mính ví mộ t tiếng kêu đau đớn , n hƣ tiếng co n thú bị thƣơng , r é lên. Hoảng sợ ví tiếng kêu ấy, và cả ví sự bất lực của chình mính, ông nhón chân lui ra , khẽ khà ng khép cửa lại. Đầu óc trống rỗng , Dessard lê chân đến phòng chiếu phim và thấy ngƣời lao công đang lau những vết má u trƣớc cửa phòng . Lạy Chúa , cò n chuyện gí nữa đây? Ông tự hỏi, mở bung cánh cửa ra , bƣớc vào căn phòng rộng r ãi có sức chứa trên sáu trăm ngƣời . K hông có ai. Ông đi lên phòng máy. Cửa khoá . C hỉ hai ngƣời có chía khoá phòng này là ông và ngƣời thợ má y chiếu. Ô ng mở khoá và đẩy cửa ra rồi lập tức đi tới hai chiếc má y , đặt ta y lên chúng . Một chiếc vẫ n còn ấm. Ông đi tím ngƣời thợ máy chiếu và đầu óc càng rối bời khi nghe a nh ta nói nhƣ thề rằng khô ng hề biết có chuyện gí đã xảy ra ở phòng chiếu phim . K hi quay về phò ng mính, ngang qua khu bếp , Dessard bị ngƣời đầu bếp ngăn lại , nói với ông bằng một giọ ng cáu kỉnh. “Ai đã gây ra chuyện này, ông biết không ? Nếu không biết thí phải tím cho ra chứ” . Nhìn theo tay anh ta , Dessard thấy trên chiếc bàn kê ở chình giữa phòng ăn là một chiếc bánh cƣới nhiều tầ ng lộng lẫy. Tầng trên cùng là hính cô dâu chú rể nặn rất đạp bằng kẹo màu hồ ng . Nhƣng bàn ta y thô bạo nào đó đã vò nát đầu cô dâu. “Và tôi hiểu rằng ,”, Dessard gật gù kết luậ n với đám khách trong q uán rƣợu của ô ng đang há hốc mồm ng he , “một chuyện chết ngƣời sắp xảy ra” . * * * Năm 1919, chiến tranh thế giới lầ n thứ Nhất vừa kết thúc đƣợc hai năm . Detroit thuộc ba ng Michiga n đƣợc coi là một trong những thành phố công nghiệp phá t triển nhấ t nhí toàn cầ u . K hông còn lo cung cấp xe tăng , má y bay cho các đồng minh tận châu Âu xa xôi , nay các hãng xe hơi của Detroit chỉ còn tập tr ung sản xuất , nâng cao , hoàn thiện sản phẩm chình của mính để nha nh chó ng sau đó , mỗi ngày, hàng ngàn chiếc xe đƣợc xuấ t xƣởng , chở tới khắp thế giới, nơi ngƣời tiêu dùng khao khá t nó . Ngƣợc lại, hàng vạn lao động từ khắp nƣớc Mỹ, k hắp cả châu Âu, đổ xô đến Detroit. Ai cũng hy vọng tràn trề song khô ng phải ai cũng toại ng uyện . Paul Templarha us và vợ là Frieda , dân Đức, cũng nằm trong số hy vọng đó . Đang học nghề tại mộ t lò mổ ở Muchen, anh lấ y vợ, lấy luô n hồi mô n của vợ để di cƣ sang New York, để mở hàng bán thịt và để ... lỗ vốn. Rời New York nhƣ ng không rời nghề bán thịt, anh dắt vợ đến St. Lo uis , đến Boston và rồi đến Detroit, s ong ở đâu cửa hàng anh cũng lỗ hơn là lãi. Đ iều đó thậ t khó hiểu, ví ở vào thời kỳ kin h tế phá t triển, nhu cầ u ăn ngon, nhấ t là cứ bốc hơi đi? Anh khó hiểu chứ Frieda , vợ anh, thí biết thừa . Thực ra , chồng chị chỉ lo làm thơ chứ đâu chịu lo làm ăn. Ngồi trƣớc bàn thịt mà đầu óc anh chỉ q uẩn quanh với câu với chữ , với ý với tứ chứ nào đâu với miếng thă n miếng đùi và nhấ t là với chuyện mời chào khách bỏ tiền ra mua . K hông một tờ báo hay nhà xuất bản nào chịu mua thơ của anh, ngƣợc lại, nhữ ng ngƣời má u thịt của anh thí đô ng vô kể nhƣng khô ng ai chịu trả tiền , ví anh luô n sẵn s àng cho họ chịu. Đến nỗi ngƣời ta đồn thổi khắp mấy con p hố , lan ra cả ngoại ô , r ằng , muốn khô ng mất tiền s ong lại muốn có thịt ăn thí cứ việc đến cửa hiệu Paul Templarha us . Frieda chƣa từng biết tới đàn ông trƣớc khi Paul cầu hôn cô . Mà nói là anh cầu hô n với cha cô mới đúng , và lập tức đƣợc cả cha lẫn con đồng ý, n hất là ông già lại đang lo rằng cô con gái sẽ sống bám lấy mính suố t đời , thậm chì ông còn tặng thêm hồi mô n, ngoài số đã định trƣớc đó , để hai vợ chồ ng sớm xa chạy cao bay, ng hĩa là di dân, mà với ông , càng xa càng cao thí càng tốt. Còn Frieda ? Paul đâu biết vừa thấy anh cô đã yêu liền. Đã bao giờ cô đƣợc gặp nhà thơ , thậm chì mộ t ngƣời thìch làm thơ ? Ngoại hính anh thí cô mê tìt, bởi nó vô cùng phù hợp với ngƣời tính trong mộng mà đêm vẫn luẩn quẩn bên cô . Anh hơi gầy, mắ t cậ n thị mà u xanh nhạt, tóc thƣa , nói năng e dè ... ng hĩa là theo cô , r ất trì thức, r ất nhà thơ. Vợ chồng dắt nhau sang New York cô mới dám tin thiên - tài-đẹp - trai này thực sự là của mính. Cô biết mình, nếu khô ng bị nhín là xấu xì thí cũng chẳng ai coi là đẹp đẽ gí, ngoài đôi mắ t xanh biếc la nh lợi nhƣ vay mƣợn của ai đó , còn lại cô thừa hƣởng toàn bộ cái xấu xì của họ hàng ha ng hốc nội ngoại nhà cô . Nào mũi to , trán dô , cằm bạ nh... nào thân hính ục ịch... nào dáng đi lật bật... Con tim, Paul c ũng nhƣ bất kể ai khô ng mù, đều dễ dàng nhận ra nhữ ng cái xấu đó , vậy sao anh vẫn cầu hôn cô ? Có phải ví là nhà thơ nên anh tinh tƣờng hơn ngƣời đời, nhín ra đƣợc bao vẻ đẹp của cô ẩn náu bên trong cái vẻ ngoài xấu xì đó ? Cô đâu biết, t uy không phải dân đ ào mỏ , cũng chẳng là kẻ thực dụng , s ong với Paul, điều hấp dẫn lớn nhất ở cô vợ có vẻ ngoài xấu xì đó chình là đống của hồi mô n kia . A nh hy vọng , t hậm chì tin tƣởng , n hờ nó mà bằng cách nà y hay cách khác , anh sẽ thoát khỏi đám lòng , tiết, gân, xƣơng nơi lò mổ, có cửa hàng riêng , có đủ tiền sinh sống và toàn tâm toàn ý với Nàng Thơ của mính.
  5. Frieda , kể từ hôm nhận đƣợc lời cầu hô n của Paul , đã tƣởng tƣợng , đã thêu dệt ra bao mộng vàng của đêm tân hôn. Nơi họ đến nghỉ tuần trăng mậ t thí tuyệt rồi : ngôi nhà nhỏ ven hồ năm trong một khu thà nh cổ , lại ở giữa r ừng , giữa đồng cỏ mênh mô ng . Thế rồi, cô hình dung , Pa ul sẽ ôm cô , m iệng thí thầm lời yêu, tay lần cởi vá y áo . Rồi anh sẽ hôn cô , thoạt tiên ở môi, ở cổ , r ồi có thể cả ở tai, cô hy vọng thế. Sau đó , môi anh s ẽ lƣớt dần xuố ng vai xuống ngực cô , ngậm thật lâu vào vú cô , r ồi lƣớt khắp thân thể trần truồ ng của cô , nhẹ nhàng , mơn ma n, y hệt trong những cuố n sách mà cô đã vụng trộm đọc . T hế rồi a nh khẩn khoản, nhƣ â u yếm, nhờ cô cởi bỏ giúp quần áo của anh. Tất nhiên cô cứ để anh nài nỉ, mãi sau mới chịu nghe . Cô đã bào giừo giúp ai việc đó mà bảo làm ngay đƣợc? Rồi cô sẽ thấ y cái gí? C hả gí cả ngoài cái co n vật của a nh thẳng đơ và vênh vang nhƣ cá n cờ Đức quốc xã . Nghe nới là đau lắ m thí phải. “Nó” nhƣ thế kia cơ mà ? Và anh sẽ nói gí với cô trƣớc khi là m đau cô nhỉ ? Anh khen ngƣời cô đẹp , hay giảm đơn nhƣ cánh lò mổ , “ngƣời cô nhiều thịt” ? C hắc anh khô ng đơn giản vậy đâu. Anh là nhà thơ kia mà . Chả có gí giống nhƣ cô tƣởng tƣợng hoặc thêu dệt hoặc hính dung cả . Tối đến, ă n no xo ng , hai ngƣời vào phòng ngủ - cô phải tự đi vào ví không thấy a nh tỏ ý muố n bế , nhƣ sách tả - và trong khi cô đang hồi hộp chờ đợi những gí tiếp theo thí a nh đã lăn luôn ra chiếc giƣờng tâ n hô n sau khi vội vội và ng vàng cởi bỏ quần áo . Anh nằm đó, dang châ n dang tay, phô ra thâ n hình gày gò , bộ ngực lép kẹp và ... cái của nợ kia nhỏ tì, ẽo uộ t ẩn sau đám lông lá , nhƣ xấu hổ . C hỉ thấy anh nhín mính nhƣ chờ đợi , Frieda hiểu rằng mính sẽ phải tự cởi bỏ váy áo , tự leo lên giƣờng chứ chẳng có ai sẽ hay dẫn. Cô thở dài, vừa thả váy xuống vừa tự nhủ, to nhỏ đâu quan trọng gí, với lại mính cần tính yêu của anh chứ đâu cần cái đó nhỏ hay to ... Hãy chờ nhữ ng gí anh sắp nói với mính đây . Anh sẽ thủ thỉ... s ẽ bày tỏ . Nhƣng anh chẳng hé một lời, dù to hay n hỏ. Cô vừa hồi hộp đặt mính xuống giƣờng , còn chƣa kịp nhìch sát lại gần anh thí đã bị a nh đẩ y vai cho nằm ngửa ra để anh ngã sấp lên bụng cô , n hét cái đó vào , r ồi sau vài lần nhấp nhô cô thấ y anh rên khẽ , r ùng mính khẽ và lăn xuố ng bên cô . Tất cả là vậy ƣ ? Chả lẽ nó đã kết thúc khi cô còn tƣởng nó chƣa bắt đầu? T hực ra , c huyện đó với Paul chỉ là vấn đề giải quyết nhu cầu của phần “con” chứ khô ng phải phần “ngƣời” , và xƣa nay anh cũng chỉ làm việc đó với đá m gái điếm nhung nhúc ở Muchen . T heo thói quen, anh n hổm dậy móc vì định trả tiền thí chợt nhớ từ nay mính làm chuyện này sẽ không phải tố n một xu nào cả . Trong khi Frieda cò n chƣa hết ngơ ngác thí Pa ul đã ngáy nhè nhẹ . A nh ng ủ, mặt vô tƣ nhƣ đứa trẻ . Cô q uyết khô ng khóc, tự nhủ, mấy ai vừa ý ở ngay lần đầ u. Rồi anh sẽ khác. Rồi anh sẽ là ngƣời chồ ng tuyệt vời về mọi mặt chứ khô ng riêng tính dục. Vả lại, tính dục đâu phải là quan trọng nhất với mính... Song càng ngày Frieda càng thất vọng hơn về Pa ul . Là vợ thí phải nghe lời chồng , cô chấp nhậ n, nhƣ ng cô đâu có ngu ngốc để không thấ y, dù muộn, nhữ ng bài thơ của a nh dở toẹt mặc anh mỗi ngày thêm lao tâm khổ tứ ví nó, và cũng ví nó mà anh sống nhƣ kẻ mộ ng du, đôi khi cứ nhƣ thằng ngớ ngẩ n. Và quan trọng hơn nữa là ví cái ả thơ ấy mà đống hồi môn của cô cứ ng ày một vơi dần. K hi hai vợ chồng chuyển tới Detroit thí Frieda khô ng chịu đựng thêm đƣợc nữa . Sắp trắng tay rồi. Hôm đó , s au khi rà soát số hồi môn ìt ỏi còn lại, cô lẳng lặng bƣớc vào cửa hàng thịt của Pa ul , lẳng lặng chiếm giữ quầy thu tiền, để rồi từ đó không rời nó ra nữa . K hông bán chịu, đó là biện pháp đầu tiên của cô . Paul hoảng hồ n, nhƣ ng đau chỉ có thế . Frieda tím mọi cách quảng cáo chất lƣợng thịt tuyệt hảo của cửa hàng và kèm theo đó là tăng giá ở những món buộc phải tăng , và ngƣợc lại. Bây giờ t hí đã nhín thấy đồng tiền đi vào chứ khô ng chỉ nom thấy miếng thịt đi ra , n hƣ trƣớc. Lãi nhỏ kéo theo lãi lớn. V iệc buôn bán cứ khấm khá dần lên. Từ lúc nào chẳ ng biết, Frieda trở thành ngƣời ra lệnh còn Paul cứ răm rắp làm theo . Quen đi, ngày mộ t ngày hai đã biến cô trở thành độc đoán, chuyên quyền, khô ng chỉ ở cửa hàng thịt mà còn ở việc đầu tƣ tiền no ng vào đâu , nên sống ở vùng nào và mùa hè này ng hỉ tại đâu thí tốt nhất. Rồi cả việc chăn gối nữa . Giờ thí Paul đừng mong chỉ thoả mã n phần “con” của mính c òn vợ ra sao thí mặc. Bâ y giờ chình Frieda là ngƣời quyết định làm chuyện đó , mặc Paul khoẻ hay yếu, có hứng hay không . Cái việc này bỗng trở nên khủng khiếp với Pa ul khi Frieda quyết định sẽ có con chỉ trong vò ng một nă m , k hông thể muộ n hơn. Cô buộc chồng phải thực hiện bằng đƣợc việc làm tính trong những ngày có nhiều khả nă ng thụ thai , mặc Paul có hôm mệt đến phá t ốm, mà là ốm thật chứ khô ng phải vờ để trốn tránh. “Cho vào !”, cô ra lệnh. Paul quấn cái đó của anh quanh ngón tay. “Mềm nhƣ sợi dây thế này t hí cho vào đâu?”. Frieda vẫn tảng lờ nhƣ điếc . Mấy tháng sau anh đƣợc tạm ng hỉ ví đã hoàn thà nh sứ mệnh . A nh thìch có con gái nhƣng vợ anh thí ngƣợc lại . Ví vậy, chẳng mấ y ai quen biết họ tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Frieda sinh con trai . Ngày lâm bồn, Frieda chịu tố n tiền để mời bằng đƣợc bà đỡ đến nhà ví khô ng muố n sinh co n tại bệnh viện . K hi đứa trẻ cất tiếng khóc, ao nấ y xúm q uanh đều trợn mắt ngạc nhiên khi nhín nó . C hẳng p hải nó dị dạng hay thừa gì, thiếu gí. So ng , giữa hai đùi nó , cái ở đứa trẻ khác ngƣ ời ta gọi là chim thí ở đây, nếu tạm so sánh, p hải gọi là
  6. đại bàng . Bởi nó to q uá khổ . Bố nó nằ m mơ cũng chẳng đƣợc nhƣ thế . K hông hiểu sao Frieda lại kiêu hãnh nghĩ vậy. Tên nó là Tobias . Do Frieda đặt, tất nhiên. Paul đòi dạy bảo thằng bé . Chuyện học hành, chữ nghĩa anh giỏi hơn cô. Vả lại, dạy dỗ con trai là việc của ông bố mà . K hông p hản đối, s ong Frieda không mấy khi để hai bố co n ngồi r iêng với nha u. Chính là cô , vừa nuôi vừa dạy nó , bằng những mó n ăn vừa ngon vừa bổ , và bằng những mệnh lệnh r ắn nhƣ sắt thép . Lên nă m tuổi, Toby cao nhƣng gầy đến thả m hại , đôi mắt xa nh biếc nhƣ của mẹ , luôn có vẻ đăm chiêu. Nó vừa yêu vừa sợ mẹ , mong ngóng đƣợc mẹ ôm ấp để có thể dụi sâu đầu vào ngực mẹ . Nhƣng Frieda quá ìt thời gian cho việc nự ng nịu con, bởi còn lo kiếm tiền nuô i cả nhà . P hần khác, cô yêu con, tấ t nhiên, n hƣng q uyết khô ng để nó lớn lên uỷ mị, yếu đuối nhƣ bố . Ví vậy, tính mẫ u tử của Frieda đƣợc thể hiẹn bằng nhữ ng mệnh lệnh cứng rắn, n hững đòi hỏi khe khắt về kết quả của mỗi công việc mà Toby thực h iện, d ù là việc học hành ở trƣờng hay việc mẹ giao ở nhà . Cô ít khi khen con, ngƣợc lại, phạt nhiều hơn, nhƣ ng có lẽ thế lại tốt cho Toby, cô nghĩ. Có một linh tình nào đó mách bảo , ngay giây p hút đầu tiên ôm con vào lò ng , khiến cô tin chắc sau này nó sẽ nổi danh thiên hạ . Cụ thể ra sao thí cô không biết nhƣng cô chắc chắn nó phải nhƣ thế , và cô còn luôn nói với co n, nhắc nhở con, khiến Toby dƣờng nhƣ lớn lên cùng với niềm tin của mẹ . Và Toby biết, một khi mẹ đã muốn là phải đƣợc. Năm Toby sắp mƣời hai tuổi, một hôm, có bà hà ng xóm nổi tiếng là ngồi lê đôi mách ghé nhà chơi , mồ m nó i khô ng ngớt, mắ t thí cứ đảo qua liếc lại. Bà ta vừa ra khỏi nhà , Toby bèn lập tức bắt chƣớc từ giọ ng nói đến điệu bộ khiến Frieda cƣời muố n chết bởi sao giống ơi là giống . Đó là lần đầ u tiên Toby thấ y mẹ vui nhƣ vậy. K ể từ đó , cậu luôn tím cách để đƣợc thấy mẹ cƣời . Mà theo đầu óc no n nớt của cậu thí khô ng gí bằng cách bắt chƣớc các hành động tức cƣời của ngƣời khác , từ khách mua thịt, đám bạn bè cùng lớp đến cả các thày cô giáo ở trƣờng . Thế là Toby đã tím ra cách để mẹ có thể cƣời chảy nƣớc mắ t rồi . Cậu vui lắm. Toby tham gia vào ban kịch của trƣờng và đƣợc thủ vai chình trong mộ t vở diễn . Đêm đầu tiên Toby ra sân khấ u, mẹ cậu ngồi ở hà ng ghế đầu. Chình là lúc đó , Frieda biết Tob y sẽ trở thành ngƣời nổi tiếng bằng con đƣờng nào cũng nhƣ biết mính phải giúp đỡ đứa con ra sao . Cuộc Đại suy thoái của đầu những nă m ba mƣơi (1930) la n cả sang ngành giải trì khiến các rạp vắng ta nh vắ ng ngắt. Các ô ng chủ bóp óc tím cách lôi kéo ngƣời xe m vào rạp . Nào tặ ng quà , nào quay số , đủ cả . Lại còn ng hĩ ra việc tổ chức các cuộc thi cho các nghệ sĩ nghiệp dƣ nữa . Tất nhiên, có giải hẳn hoi. Và Frieda thƣờng theo dõi sát s ao địa điểm tổ chức các cuộc thi đó để dẫn Toby tới dự trong khi cô ngồi lẫ n và o khá n giả , vừa ng he ngóng vừa tạo ra dƣ luận bằng cách hò hét cổ vũ mỗi khi con trai xuất hiện . Thƣờng là Toby đoạt giải nhấ t trong các cuộc thi đó. Toby càng lớn lên càng cao song vẫn gà y gò , vẫn khô ng mất đi vẻ đăm chiêu trên gƣơng mặ t và cả trong ánh mắt xanh biếc. Mộ t vẻ ngây thơ thiên p hú trong ánh mắt ấy khiến Tob y luôn nhận đƣợc sự đùm bọc chở che của những ngƣời quen biết, và của cả nhữ ng ngƣời ngồi xem cậ u diễn trên sân khấu . Toby ngày càng tin tƣởng hơn vào niềm tin của mẹ : cậu sẽ nổi tiếng !. Mƣời lăm tuổi Toby đã thèm chuyện trai gái . Đƣợc mấy đứa bạn cùng trƣờng chỉ bảo , cậu thƣờng thủ dâ m trong phòng tắm, s ong vẫ n thấy thiêu thiếu cái gí đó . Và cậu hiểu mính cầ n đƣợc làm tính thực sự , nghĩa là cần có đàn bà . Thế rồi đến cái đêm ấy, cái đêm Clar a, chị gái đứa bạn học, đƣa Toby về nhà , h ính nhƣ do mẹ cậu nhờ thí p hải. Clara đã có chồng , dễ coi, đặc biệt là vú rất to , to hơn cả vú mẹ Toby. C hỉ cần thấy đôi vú Clara rung rung là cái của Toby đã ngỏng dậy. K hô ng kím đƣợc, k hi Clara đang bận lái xe , Toby cứ nhìch dầ n từ ng ngó n ta y lên đùi , r ồi luồn vào trong váy chị ta , ve vuố t, và sẽ rút ra ngay nếu bị mắng chửi . Clara giận thí ìt mà tức cƣời và cả thinh thìch thí nhiều, s ong đến lúc Toby lôi cái của mính ra khỏi quần cho dễ ng hịch thí Clara chợt la hoảng lên khi nhín thấy nó, và lập tức ngậm ngùi khi ng hĩ nga y đến cái của chồ ng mính thật khiêm nhƣờng , đến mức xấ u hổ . Và hô m nay anh ta lại vắ ng nhà . Thế là chị ta quành xe lại. Ví đang mải mê sờ soạng nên Toby cũng không b uồn hỏi chị ta quành lại làm g ì, để rồi nửa tiếng sau, trong tiếng rên rỉ s ung sƣớng của Clara cậu cũng đƣợc hƣởng nhữ ng cảm giác thầ n tiên chƣa từng đƣợc biết tới , hơn gấp nhiều lầ n cái cảm g iác mà cậu có trong nhà tắm , mộ t mính. Nếu nhƣ trƣớc đó Toby đã từ ng có lúc xấ u hổ khi bị đám bạn trai cùng lớp trêu chọc ví sự q uá khổ của cái đó thí nay nó lại là báu vật không nhữ ng của riêng cậu mà còn của đám đàn bà có chồng , bạn bè thâ n và cả không thân lắm của Clara . Chị ta “khoe” Tob y với họ nhƣ khoe một tài cá n gí đó của chình mính vậ y . Và họ cũng chẳ ng dại gí mà bỏ phì cái của trời cho này. Toby thí chẳng mong gí hơn. Từ nay, hễ cần là có . Mà cậu thí luôn luôn cần. Một hai nă m sau, Toby gần nhƣ p há trinh hầ u hết đám nữ sinh cùng lớp , và cả vài cô lớp dƣới hoặc trên. Nhƣng có s ung sƣớng nào mà không phải trả giá . Năm mƣời tám tuổ i, k hi đang học nă m cuối chƣơng trính p hổ thông , một hô m Toby bị hiệu trƣởng gọi lên. Vừa bƣớc vào , cậu gặp ngay gƣơng mặt khó chịu của mẹ , cạ nh bà là
  7. một trung sĩ cảnh sát mặt mũi đỏ ngầ u, tay đặt lên vai mộ t cô gái đa ng thút thìt khóc. Toby là gí con nhỏ Eilleen Henegan mƣời sáu tuổi học dƣới cậu hai lớp này . Có chuyện rồi... Ông hiệu trƣởng hỏi bằng giọ ng quan toà chứ khô ng bằng giọng nhà giáo . “Toby, E ileen có bầu, và bảo rằng do cậu. Có phải cậu đã ngủ với cô ta ?”. Toby không đáp ngay đƣợc . Ơ kía , t hí Eileen đã tím đến cậ u, đã gào toáng lên ví sung sƣớng và bao giờ cũng đòi cậu thêm lần nữa , r ồi lại lần nữa . Giờ thí cô ta ... “Thằng khốn, mày có nhận là đã chơi bậy con gái tao không ?” Viên trung sĩ gào lên. Toby chẳng sợ ông tr ung sĩ đang gào thét đó . Cậu chỉ sợ mẹ . Sự nổi tiếng mà bà hy vọng ở cậ u là thế này ƣ ? Chƣa kể nỗi nhục mà bà đang phải chịu. Tất cả chỉ ví cái của nợ khố n kiếp đó . Thoát đƣợc vụ này, lạ y Chúa , cậu sẽ cắt phăng nó đi, cho nó , cho cả cậu nữa , biết tay. “Con có ngủ với cô bé này không ?” Toby rúm ngƣời lại trƣớc cái giọng nhẹ nhàng , n hƣng cậu biết, đầy nguy hiểm của mẹ. Trống ngực thính thịch, cậu nói không thành tiếng . “Có ạ !”. “Thế thí con phải lấy nó” . K hông còn gí để tranh cãi trong giọng nói u y ng hiêm ấy. Rồi bà quay sang cô gái vẫn đang sụt sịt. “Cô có muốn làm vợ Toby không ?”. “V... âng ... ạ... cháu rất yêu Toby!”. Cô ngƣớc nhín cậu. “Em khô ng muốn đâu, nhƣng họ cứ bắt em phải khai thật ra ...” Ông bố dõng dạc nhƣ đang nói trƣớc toà . “Eileen mới mƣời sáu. Theo luật pháp thí đây là hành động cƣỡng hiếp trẻ vị thà nh niên. Thằ ng kia phải ngồi tù mới đáng tội của nó . Nhƣ ng nếu nó chịu cƣới Eileen thí ...” Ông ta ngừng lời, vẻ nhƣ chờ đợi sự biểu hiện của Toby. Mọi cặp mắt đều hƣớng vào cậu. “Vâng ... chấu xin ông tha thứ ... cháu sẽ làm theo lời mẹ” . Ngồi trên xe cạ nh mẹ trên đƣờng về nhà , Toby vừa sợ hãi vừa buồn bã . Sợ ví khô ng biết mẹ sẽ trị tội thế nào . Chắc là khô ng nhẹ , cậ u nghĩ. Một điểm kém ở lớp mẹ còn khô ng tha nữa là . Còn buồn ƣ ? Cậu sẽ làm gí để lấy tiền nuôi vợ, lại cả con nữa ? Đứng bá n thịt cho mẹ ƣ ? T hế còn ng hề diễn viên mà cậu mơ ƣớc và mẹ hy vọng ? Giá có thể cắt phă ng cái của nợ ấy ngay lúc này và mọi chuyện chỉ là cơn mộ ng dữ . Về đến nhà , mẹ lẳng lặng lôi cậu lên gác và trong khi Tob y run rẩy chờ ìt nhất là trận đò n phủ đầu thí lại thấ y bà lôi valy ra và nhét quần áo của nó vào đấy . Nó bị đuổi khỏi nhà ƣ ? Mẹ giận đến thế ƣ ? Toby oà khóc. “Đừ ng , mẹ ơi, mẹ đừng đuổi con đi. Con hứa ...”. Bà không ngừng tay, “Tao khô ng đuổi, mà là mà y phả i đi, con ạ . C hả lẽ mày tin tao chịu để cả cuộc đời mày vô dụng bởi cái co n ranh dâm đãng ấ y à ? Nó ngu thí bố mẹ nó phải chịu, ca n cớ gí lại lô i cả mày vào ? Cƣới với chả hỏi. K hông có chuyện đó với Toby vĩ đại của mẹ đâu . C húng ta khô ng đƣợc làm trái ý muốn của Chúa là con phải thành ngƣời vĩ đại. Hãy đến New Yor k. Và chỉ khi đã nổi tiếng hã y đón mẹ về sống cùng con” . Vẫn giàn giụa nƣớc mắt, Toby lao vào lò ng mẹ , dụi mặt sâu vào bộ ngực đồ sộ của bà . Cái gí chờ đợi p hìa trƣớc cậu không cầ n biết, khô ng cầ n lo , bởi cậ u tin chắc vào điều mẹ nói: cậ u sẽ trở nên nổi tiếng . Mẹ đã bao giờ nói sai? * * * Vào năm 1939, New York là miền đất hứa của nghệ thuật sân khấ u . Đại suy thoái đã hết và Tổng thố ng Roosevelt đã tuyên bố nƣớc Mỹ từ nay vĩnh viễn bƣớc ra ngoài mọi âu lo để trở thành cƣờng quốc lớn mạ nh nhất thế giới. Tiền bạc rủng rỉnh, hàng hoá thừa mứa , kể cả ng hệ thuật nói chung và sân khấ u trính diễn nói riêng . Chƣa bao giờ ngƣời ta đếm đƣợc tới ba chục vở kịch cùng lúc công diễn ở New York và cả ba ch ục đều ăn khách. Đến New York ngoài chiếc valy chấ t đầy quần áo , Toby có một trăm đôla mẹ cho cùng niềm tin mính sẽ nổi tiếng , s ẽ đƣợc đón mẹ về ở cùng để bà ngày ngày nấu nƣớng cho anh ăn và tối tối đến nhà hát vỗ tay khi xem anh biểu diễn. Song bây giờ thí phải lo có chỗ để ngủ, có cái để ăn, trong khi sự nổi tiếng kia còn bận la cà đâu đó trƣớc khi đến với anh. Có sao đâu, anh đợi đƣợc mà . Tin ở mính, anh khô ng xin những việc làm châ n tay mà gõ cửa luôn các rạp hát ở Broadway , hào hứng kể ra giải thƣởng tại các cuộc thi nghiệp dƣ và anh có tài bắt chƣớc thế nào , r ồi sững sờ khi thấy nghe chƣa hết họ đã đuổi anh ra . Anh xông vào nhà hát, lần mò tới các hộp đêm chăm chú xem các nghệ sĩ biểu diễn , tỏ ra vô cùng thìch thú với các danh hài song khô ng mấy cảm p hục. Anh biết anh hơn họ/. Một trăm đôla mẹ cho vơi dần, Toby p hải đi rửa bát thuê kiếm sống . C hủ nhậ t, giá điện thoại đƣờng dài rẻ , s áng ra anh gọi về thăm mẹ . Bà kể rằng cả nhà trƣờng , cả gã tr ung sĩ, cả cô vợ hụt của Toby đều làm ầm ĩ lên về
  8. việc a nh trốn đ i. “Đặc biệt gã trung sĩ” mẹ kể , “đêm nào cũng ngồi trong xe tuần tra rính mò , lại cứ hỏi co n hiện đang ở đâu. Có là điên mới cho gã biết” . “Thế mẹ trả lời sao ?” “Còn sao nữa ? Con vơ quần áo rồi lẻn đi nhƣ thằng ă n trộm thế nào , mẹ cứ sự thật mà kể . Quan trọng nhất là con đi đâu thí mẹ lại không biết” . Hai mẹ con cùng cƣời ầm. Loanh q uanh thế nào Toby trở thà nh ngƣời giúp việc cho mộ t gã ảo thuật mắt thô lố , bất tài, c huyên diễn trò tại các khách sạn làng nhàng ở ngoại vi New York. Cô ng việc chủ yếu của Toby là bốc dỡ các thứ dụng cụ đồ nghề và chăm sóc mấy con vậ t nhƣ thỏ , c him yến, c huột đồng . T heo đòi hỏi của chủ, anh khô ng nhữ ng lo cho chúng ăn uống mà cò n phải sống cùng chúng trong những că n phòng bé tì tẹo . Ngƣời anh lúc nào cũng hôi rính và đầu óc dƣờng nhƣ mụ mẫm đi ví mệt mỏi, buồn chán, cô đơn và thất vọ ng . A nh thƣờng đứng trƣớc gƣơng tập bắt chƣớc ngƣời này, làm sao cho giố ng ngƣời kia và khán giả khô ng vỗ tay mà chỉ choe choé . Ví đó là những co n vật sống cùng anh mà thôi. Rồi một chủ nhật, khi gọi về nhà nhƣ thƣờng lệ , ngƣời trả lời lại là bố anh. “Con đây ạ . Bố vẫn khoẻ chứ ?” Anh hỏi. Chỉ có im lặng đáp lại. A nh hỏ i thêm lầ n nữa . Giọng thều thào trả lời khiến anh lạ nh ngƣời, câu nói tự nhiên thốt ra . “Mẹ làm sao hả bố ?” Đáp : “Cấp cứu. Bác sĩ bảo nhồi máu cơ tim” . Toby không tin cái chết dám đến với mẹ . “Mẹ đỡ nhiều rồi chứ ? Nhấ t định mẹ sẽ khỏi, đúng khô ng bố ?” A nh quát tƣớng lên trong máy. Đáp lại anh là tiếng khóc , và nhữ ng tiếng ng hẹn ngào , r ời rạc. “Mẹ... con... vừa mất... vài giờ... trƣớc”. Bố nói dối. Hay chỉ đ ùa ? Mẹ không đợi đƣợc đến khi anh nổi tiếng ƣ ? Rồi còn bao dự định a nh dà nh cho mẹ ? Ngôi nhà , xe hơi đắt tiền, kim cƣơng , kẻ hầ u ngƣời hạ ...? Anh ng he tiếng bố gọi tên mính nhƣ từ địa ngục vẳ ng lại . “Toby, con có sao không ?”. “Con sẽ về dự tang lễ mẹ . Bao giờ hả bố ?” “Hai ngày nữa . Nhƣ ng con đừng về . Ngƣời ta đang rính bắt co n đấy. Cô gái kia sắp sinh con rồi. Và họ sẽ bỏ tù con ngay lập tức”. Mấy ngày anh khô ng ra khỏi nhà , bỏ mặc cả đám súc vật. Tại sao anh khô ng đƣợc vĩnh biệ t ngƣời mẹ mà anh yêu thƣơng và kình trọng nhất trên đời này? Anh nhớ những lúc mẹ cƣời nghiêng ngả khi anh bắt chƣớc điệu bộ ngƣời khác, nhớ lúc mẹ nhét quần áo vào valy a nh trốn đi . Hôm na y, 14 tháng Tám nă m 1939, s ẽ là ngày quan trọng nhất của con. Sẽ khô ng bao giờ con quên ngày này, thề với mẹ. Ngày quan trọng nhất của Toby? Đúng vậy. Song không phải ví cái chết của mẹ anh, mà là ví sự ra đời của một bé gái, cách cái căn buồng hôi rính của anh cả ngàn rƣỡi cây số : thị trấn Odessa , bang Texas . Đó là một toà nhà bốn tầng , gọi là bệnh viện nhƣng no m có vẻ nhƣ một nhà thƣơng là m phúc bởi nhữ ng thứ xoàng xĩnh nó chứa trong đó , từ con ngƣời đến đồ đạc . Nhƣng nó vẫn làm đƣợc cái việc trị bệnh cứu ngƣời , tất nhiên, với bệnh nào còn trị đƣợc và ngƣời nào còn cứu đƣợc. Trời đang về sáng . Tại khoa sản, một nhóm đỡ đẻ đang gặp khó khăn. Sản phụ Czinski, dân lao động , to lớn, mạnh khỏe, hông rộng và vữ ng chãi, trong ngoài không có gí đáng lo ngại cả , và mọi việc đang d iễn ra bính thƣờng đúng nhƣ dự tình thí bỗng Wils on, bác sĩ phụ sản kêu lên:”Đẻ ngƣợc!”. Thoạt đầu, tiếng kêu của ông khô ng khiến ai lo lắng . Mặc dù đây là tính huống hiếm khi xẩ y ra nhƣng nói chung họ đều dễ dàng xử lý , dù ở dạng khó nhất là p hải mổ sản p hụ để lấ y đứa co n ra . Trƣờng hợp này q uá dễ , c hỉ cần một trợ giúp nhỏ là xo ng . Bác sĩ Wilson thở phào khi thấy đôi bàn chân rồi đôi cẳng chân đứa trẻ nhô dần ra . Bà Czinski móm môi rặn, và đây, đã thấy đôi đùi... Bác sĩ động viên ngƣời mẹ . “Sắp đƣợc bế con rồi. Hãy rặn thêm lần nữa . Và mạnh lên”. K hông thấy gí hơn. Bác sĩ Wilson rón rén kéo đôi chân đứa trẻ . Thấy nó khô ng nhúc nhìch, ông luồ n ta y qua mính nó , t hăm dò tử cung sản p hụ. Cô y tá đứng bên lấyk hă n lau mồ hôi bỗ ng lấm tấm xuất hiện trên vầ ng trán rộng rãi của ông . “Chắc chắn có chuyện rồi” . Ô ng lẩ m bẩm, nhƣ ng khô ng lọt qua đôi tai sản phụ. “Chuyện gí với cháu, thƣa ô ng ?”. Bà hỏi, c hợt giậ t nhẹ ngƣời. “Không đâu. Tôi tƣởng vậ y”. Ông nói dối, r ồi đƣa tay vào sâu hơn, ép nhẹ cái thai xuống . Vẫn khô ng động tĩnh gí hết. Tay ông lần theo cuống nhau, thấy nó kẹt giữa cái thai với khung xƣơng chậ u, chẹn vào ống dẫn khì khiến đứa trẻ không thở đƣợc .
  9. “Máy nghe tim thai” . Ông lệnh. Chiếc máy đƣợc áp sát vào bụng ngƣời mẹ . “ Ba mƣơi”. Cô y tá hô , r ồi nói thêm, “và có triệu chứng loạn nhịp” . Mồ hôi túa ra khắp mặ t, khắp cả ngƣời bác sĩ Wilson. Ông đƣa ta y vào sâu hơn, n hững ngón tay tím kiếm kỹ càng hơn. Giọng cô y tá trở nên hãi sợ . “Tim thai đập rất yếu... tim thai ngừng đập rồi...” Nghĩa là cái thai đã chết trong b ụng mẹ . C hỉ cò n cơ may d uy nhất là đƣa đƣợc nó ra ngoài, trong bốn phút, để thông phổi và làm tim đập trở lại. Quá một phút, não bộ đứa trẻ sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn. “Bấm giờ !” Bác sĩ Wilson hô to . Ai nấy trong phòng bỗng cùng nhín lên chiếc đồng hồ to tƣớng treo trên tƣờng , ba chiếc kim đều đƣợc đƣa về con số 12 và kim giây bắt đầu tìch tắc . Ngoài hành lang phò ng sản, K arl Czinski bồn chồn đi lại, chiếc mũ nhƣ bị vò ná t trong đôi bàn tay to bè . Anh là thợ mộc, s ống với những qua n niệm đơn giản nhất: phải làm việc, phải lấy vợ, phải có con, t hậm ch ì nhiều co n. Đây là đứa con đầu lòng hỏi làm sao anh khô ng hồi hộp , s ung sƣớng ? Trong phòng sản, một cô sinh viên lần đầ u thực tập đỡ đẻ , bống oẹ lên một tiếng rồi ôm miệng chạy ra ngoài , xô cả vào Karl. “Xong chƣa ? Trai hay gái hả cô ?” K arl hỏi. Cô sinh viên đầu óc vẫn đang hỗn loạn về chuyện tim thai nhi ngừng đập , về đôi cẳng chân thò ra ngoài cửa mính ngƣời mẹ , tái tìm và bất động , la toáng lên. “Chết rồi! Chết mấ t rồi!”. Mặt Karl nhợt ra , hơi thở đứt quãng , hai ta y ốm lấy ngực, chỗ trái tim, r ồi từ từ đổ gục xuống . Ngƣời ta đƣa anh vào phòng cấp cứu, nhƣng đã quá muộn. Trong phòng sản, bà Czinski đang lâm vào trạng thái hôn mê , k hông phản ứ ng gí trƣớc những lời động viên giục giã của bác sĩ. “Rặn nữa đi, mạnh lên nào”. Bác sĩ Wilson nhín đồ ng hồ . Một nử a thời gian q uý báu đã trôi q ua – hai phút. So ng sẽ ra sao , cho dù ông cứu đƣợc đứa bé , s au bốn phút? Nó sẽ sống với một cái đầu ngớ ngẩn ƣ ? Hay nhâ n đạo hơn, cứ để nó chết? K hô ng , lƣơng tâm nghề nghiệp bắt ô ng phải tát đến g iọt nƣớc cuối cùng . Ô ng liều lĩnh sử dụng các phƣơng pháp chỉ đƣợc áp dụng trong nhữ ng trƣờng hợp một mất mộ t còn , bao gồm hàng loạt các động tác p hức tạp để đƣa bằng đƣợc đứa trẻ ra . Và cuối cùng nó đã chịu nghe ô ng , một đứa bé gái, mặt mũi tìm tái, câ m lạng hoàn toàn. Nhƣ ng dù sao nó cũng đã lọt lòng . Chỉ cò n hơn mộ t phút nữa . Đờm rãi trong họ ng đứa bé đã đƣợc móc ra , ống thông khì quả n đã đƣợc đặt vào . Tiếng máy thông khì ro ro chạy... Chỉ còn hai mƣơi giấy. Chƣa thấ y tiếng tim đứa bé đập . Dƣờng nhƣ không còn gí có thể ngă n đƣợc sự tổn thƣơng của bộ não . Bác sĩ Wilson đã làm việc, hoặc tham quan, ở n hiều bệnh viện vùng đã thấ y không ìt những ngƣời – s inh vậ t, nhữ ng đàn ông đàn bà với bộ não trẻ em , thậm chì còn tồi tệ hơn thế nữa . Nhƣng vẫn còn mộ t hai giọt nƣớc cuối cùng , và ông còn phải tát. Mƣời giây nữa trôi qua . Nghĩa là ông chỉ còn mƣời giâ y cuối cùng . Tim đứa trẻ vẫn không chịu đập . Vẫn khô ng có gí để ông có thể hy vọng . Năm giây! Ông sờ tay vào phìch cắm đ iện của máy thở . Chúa sẽ tha thứ cho ông . V í Chúa thấu hiểu tấ t cả . Rồi ông bỗng rụt tay về , đặt lên da thịt đứa bé . Nó lạnh ngắt, và nhớp nháp . Một giây! Ông cúi sát đứa trẻ , và chỉ muố n khóc. K hô ng ai có thể tiên đoán cuộc đời sau này của nó sẽ ra sao , nếu lúc này đây, n hờ phép màu, nó sống lại đƣợc. Hết thời gian! Đúng lúc ông cả q uyết đặt tay lên phìch điện thí tim đứa trẻ bắt đầu đập , từ ng tiếng một, r ồi đều đặn, và liên tục. Cả phòng nhẩy lên, ôm nhau, r eo hò và tất cả xúm lại chúc mừ ng ông . Ông thí cứ dán mắt vào chiếc đồng hồ trên tƣờng . Đứa trẻ mang tên Josephine , t heo tên bà ngoại hiện sống ở Krakow, và khô ng có tên đệm gí hết, bởi mẹ nó chỉ là bà thợ may ngƣời gốc Ba Lan sống ở Odessa , Texas . K hông nói lý do nhƣng bác sĩ Wilson bắt buộc bà Czinski cứ cách hơn thá ng lại phải ma ng Josephine đến bệnh viện cho ông kiểm tr a , để rồi lần nào cũng vậy, bà lại mang nó về mà khô ng có thuốc men hay lời dặn dò kèm theo nào của bác sĩ. Nó là đứa trẻ bính thƣờng mà , bà thắc mắc nhƣ ng khô ng dám hỏi . Chỉ có Chúa mới biết con gái bà có bính thƣờng hay không .
  10. Mùa hè kết thúc thí nhà ảo t huậ t cũng hết việc, kéo theo Toby thất nghiệp , tất nhiên. A nh lại tự do , t heo đúng nghĩa của nó . Đi đâu và làm gí bây giờ , khi a nh không nhà cửa , k hông xu dính túi? Rồi anh gặp may khi có một bà chịu trả 20 đôla nếu a nh lái xe đƣa ba mẹ co n bà ta tới Chic ago . A nh bỏ đ i, k hông một lời tạm b iệt nhà ảo thuật cùng đám thú hôi hám. Thời gian này, Chicago cũng tƣơng tự nhƣ Detroit, vô vàn công ăn việc làm chờ đợi những ai muốn làm việc . Nơi đây, cái gí cũng bán đƣợc và mua đƣợc , từ xe hơi, nhà cửa , thuốc độc bảng A, đàn bà co n gái tới các thƣợng hạ nghị sĩ. Hộp đêm nhiều hơn nhà ở và mọi nhu cầu của khách đều đƣợc thoả mãn . Toby khô ng bỏ sót hộp đêm nào , từ lớn đến nhỏ , từ sang đến hèn. So ng ở đâu cũng chỉ một câu trả lời nhƣ nhau : K hông b iết sử d ụng ra sao với một ngƣời chƣa hề có danh tiếng mà lại chỉ biết diễn hài . Làm gí để không phụ lò ng tin của mẹ đây ? Anh lớn rồi, đã sắp bƣớc sang tuổi mƣời chìn. K nee Hit là nơi Toby nă ng qua lại nhất. Việc mua vui cho khách ở đây cũng y hệt các hộp đêm khác , s ong “đội hính” thật thảm hại. Mấy gã chơi đàn thí luô n miệng ngáp , tay diễn viên hài thí nhƣ đang cai nghiện, còn cặp múa thoát y, Meri và Jeri, vẫn đƣợc gọi chung là chị em nhà Perry, mà cũng có thể là chị em thậ t, thí tuy đều mới xấp xỉ hai mƣơi, và cũng khá hấp d ẫn, nhƣng nom đều rẻ tiền và rạc rài nhƣ đã quá bốn mƣơi . Một đêm, ngồi cạnh Jeri ở quầy bar , Toby thăm dò “Tôi khoái màn trính diễn của chị lắm” . Jeri đánh mắt sang , chỉ thấy một gƣơng mặt no n choẹt, dáng vẻ ngơ ngác, ăn mặc tồi tàn, k hông có gí đáng để cô ta “kha i thác”, vừa định quay đi thí thấy cậ u ta đứng dậy, và nhƣ cố tính phô ra cái vật to sù nổ i cộm trong đáy quần mính cho cô nhín thấ y, thí cô sững sờ thốt hỏi: “Của thật ƣ ?” “Chỉ mỗi mộ t cách trả lời câu chị hỏi” , Toby đáp , mặt hơi vênh lên. Quá nử a đêm, trong căn phòng của hai chị em nhà Perry, Toby nằm giữa , không biết hai chị em, cô nào bên nào , nhƣng chắc chắn mỗi cô một bên. Có ăn có trả , Toby “phục vụ” hai chị em nhà Perry một thời gian , cũng đƣợc họ tận tính đáp lại, s au khi biết ƣớc muốn của anh. Vả lại, họ cũng sợ anh sẽ bỏ đi nếu kiếm đƣợc việc làm ở nơi khác . Và cả ba đã tình toán kỹ lƣỡng để đêm đó , một tiếng trƣớc giờ ra sân khấu, Jeri dẫn tay diễn viên hài của tiệm, một đệ tử ruột của thần đổ bác tới một sòng bài xoàng xĩnh với nhữ ng cử a đặt cò con hợp với túi tiền cò m của gã . “Chúng mính không ở đây lâu đƣợc. Sắp đến giờ diễn của tôi rồi” . Gã thở dài tiếc rẻ . Một lúc sau, Jeri lẻn đi, trong khi gã hài nọ đang trong cơn say máu nhấ t. Còn ở Knee High, Toby đã sẵn sàng . Tất nhiên, gã hài nọ khô ng thể có mặt đ úng giờ diễn. Lão chủ tiệm lồ ng lộn. “Cái thằng con hoang bất tài ấy kể nhƣ xong rồi. Lạy trời đừng để nó vác mặt tới đây nữa” . “Thật rủi cho gã đó , nhƣng lại thật ma y cho ông , và cho Knee Hig h. Tính cờ có một cây hài đang ngồi trong quán chúng ta . A nh ta mới từ New York đến” . Meri làm nhƣ vô tính nói. “Cái gí? Đâ u?” Lão nhín theo cái hấ t hà m của Meri , r ồi bĩu môi. “Thằng nhóc đó ? Thế vú nuôi của nó đâu” , lão giễu cợt, “để tôi còn bàn chuyện giá cả ?”. Tất nhiên Meri hiểu, n hƣng cô vẫn thậ t lòng bênh vực Toby. “Nhiều trò lắm đấy. Ông cứ thử xem, có mấ t gí đâu.” “Mất khách chƣa đủ sao hay còn phải mấ t thêm gí nữa ?” Lão lẩm bẩm rồi tới bên Toby. “Nghe nói cậu từ ng diễn hài?” “Tôi vừa qua đợt diễn ở New York. Đang trên đƣờng đi nghỉ” . Toby nhún vai nhƣng tinh mắt lắm mới thấ y. “Bao nhiêu tuổi?” Toby lại kìn đáo nhún vai. “Hai hai”. Suýt nữa lão chủ văng tục , n hƣng rồi lão chỉ nói nhƣ doạ . “Hai hai cái cục cứt. Thôi, lên đi. Nếu làm trò khô ng ra gí thí đừng mong mà sống tới hai hai năm với ta o”. Cơ hội đây rồi. Giấc mơ có thành sự thật hay khô ng cũng là từ đây thôi . Toby tự động viên mính rồi quả q uyết bƣớc ra sân khấu sáng trắng ánh đèn. K hi chờ ban nhạc chơi khúc dạo đầu cho tiết mục của mính , anh nhín xuố ng đám khán giả cả đàn ông lẫn đàn b à, hoặc đang say sƣa hoặc đang mải hôn hìt sờ mó nhau . Họ sẽ ngƣỡng mộ hay sẽ la ó xua đ uổi anh? Sao lúc này mẹ lại không bên a nh, hoặc ngồi lẫ n vào họ nhỉ? Nhạc ngừng lại. A nh hiểu, thời khắc của anh bắt đầu. “Chào các quý ông quý bà , t hật hạnh phúc khi đ ƣợc là các vị. N hƣng tôi chỉ là Toby, Toby Temple . Tôi ca m đoan rằng quý ông quý bà đều biết tên của mính” .
  11. Chả ai cƣời, hoặc nói gí. “Có ai nghe tin gí về ông trùm mới của Chicago khô ng ? Một kẻ q uái dị đấy. Từ khi ông ta lên ngôi, da nh sách nụ hô n tử thầ n có thêm cả bữa tối và vũ hội” . Đám khán giả lặ ng lẽ nhín anh, dửng dƣng và xa lánh. Mồ hôi bỗ ng vã khắp ngƣời, trong khi nỗi hoảng sợ chẹn ngang họng Toby. A nh gặp phải đám khán giả không biết cƣời , t hậm chì không biết nghe rồi. Nhƣng anh khô ng thể ngƣ ng lại đƣợc. “Tôi mới diễn tại một nhà hát nằm sâu mãi trong rừng ở Maine , và chủ rạp là một con gấu” . Chẳng có gí thay đổi. A nh là kẻ thù của đám đông này ƣ ? “Chẳng ai báo trƣớc cho tôi đây là hội thảo của nhữ ng ngƣời câ m điếc . Tôi bỗng thấ y đau xót khi khô ng đƣợc cùng mắc că n bệnh với quý ông quý bà . Bởi thế tôi sẽ chỉ nói đƣợc bằng tay, và chắc chắ n chúng ta đã ôm nhau r ồi”. Họ bèn la hét ầm lên. Lão chủ tiệm cuống quýt ra hiệu cho ban nhạc chơi to hết cỡ , cốt sao át đƣợc tiếng Toby. Anh đứng đó , ngây ngô , nụ cƣời vẫn nở toác trong khi nƣớc mắ t giàn giụa . Hết cả rồi ƣ ? Czinski chợt tỉnh giấc, khô ng biết ví sao . Mãi rồi bà mới nghe tiếng Josephine đang khóc . Vội vã đến bên cũi nằm của con gái, bà thấy nó đang giẫy giụa , mặt tìm ngắt ví ngạt thở . Bà gọi cho bá c sĩ Wilson và đƣợc lệnh ma ng Josephine tới bệnh viện nga y. Nó đƣợc tiêm thuốc an thầ n vào mạch và lại ngủ ngon lập tức . Bác sĩ Wilson khám cho Josephine rất kỹ, s o ng không tím ra đƣợc dấ u hiệu bệnh tật gí . Ông không yên tâ m đƣợc . Mãi mãi, kim giây của chiếc đồng hồ treo tƣờng trong phòng sản bệnh viện ám ảnh ông . * * * Sân khấu hài kịch từng đã rất phát triển ở Mỹ , đến vài chục năm trời, trƣớc khi rạp Palace đóng cửa vào năm 1932. Đây là nơi vào nghề , cũng là nơi tập dƣợt, thử thách của các diễn viên hài trẻ tuổi mo ng muốn nhanh chó ng khẳ ng định mính trƣớc đám khá n giả thƣởng thức thí ìt mà chọc phá thí nhiều . K hông ìt diễn viên đã đạt đƣợc mục đìch từ “lò” đào tạo ấy, trở nên nổi tiếng cả về tài lẫn về tiền, t hì dụ nhƣ Eddie Ca ntor , Jolson, Benny, Abbott, Burns và anh em nhà Marx , c ùng nhiều ngƣời khác nữa . Họ biểu diễn trên sân khấ u trong các chƣơng trính riêng , biểu diễn cả trong các câu lạc bộ hoặc khách sạn , hộp đêm mà tên tuổi của nó cũng nổi không kém họ . Toby chƣa đƣợc cái vinh q uang đó . Anh cũng diễn hài trong các câ u lạc bộ , các hộp đêm nhƣ ng nếu gọi cho sát hơn cá i thực tế của nó thí p hải gọi là hệ thống nhà vệ sinh, tức là các q uán rƣợu nhỏ và tồi tàn, bẩ n thỉu mọc nhan nhản khắp nƣớc Mỹ. K hách khứa vào đây toàn dân lao động chân tay , ăn cho kỳ no , uống cho tới say, nôn oẹ thí cũng cho bằng hết. Ngoài ra , họ vào quán để ngắm các cô gái múa thoát y , và để đƣợc cƣời. Gái xấ u, hoặc chuyện hài mà khô ng cƣời nổi, là họ chửi rủa , la hét, và ném vỏ chai vào diễn viên. Nơi đây, chỗ hoá trang thƣờng là mộ t góc, xó nào đó , nếu khô ng sặc mùi thức ă n thiu thối thí cũng nồng mùi nƣớc tiểu trộn nƣớc hoa rẻ tiền pha lẫn mùi mồ hôi chua loét. Nhà vệ sinh thí bẩn tới mức chỉ kẻ say mới dám bƣớc vào , còn các diễn viên thí cứ thả n nhiên đái vào chậu rửa mặt. Thù lao ƣ ? Vô giá . Tức giá nào cũng là có thể . Một bữa ă n, thậm chì một chiếc bánh mí. So ng cũng có khi lại là năm, bảy, thậm chì mƣời lăm đôla . Nó tuỳ thuộc hoàn toàn vào thái độ của ngƣời xem . Cái hệ thống nhà vệ sinh đó chình là trƣờng học của Toby Temple . K hổ sở và cả gai góc đấy nhƣng nó dạy cho anh bao nhiêu là mƣu mẹo , mánh khoé dể sống , để thực hiện giấc mơ . Toby biết cách p hân biệt sự la hét vô thức của đám say với cái chọc phá cố tính của lũ mất dạ y . K hô ng bao giờ a nh lầm lẫn hai loại này với nha u , và nó rất quan trọng để giúp anh tím ra cách xử lý với mỗi loại . Anh tự lên chƣơng trính biểu diễn, gồm những bài hát dân gian đã bị xuyên tạc lời ; bắt chƣớc điệu bộ và giọng nói của các ngôi sao ca nhạc , s ân khấu, điện ảnh; các trò học lỏ m đƣợc từ các danh hài, là những ngƣời có khả năng thuê ngƣời khác viết kịch bản cho riêng mính . A nh không sợ mang tiếng , ví hầ u hết đám diễn viên có cảnh ngộ tƣơng tự anh đều làm vậy, và họ đâu có thèm giấ u giếm gí. “Tôi sẽ sắm vai Jerry Lester” . Ngƣời nào nói vậy là ngầm k hoe mính đã “thuổ ng” vở của Lester đấy. Rồi lại còn tuyên bố “Và tôi diễn còn hơn chình cả Lester . Hãy đến xem”. Hoặc anh khác thí “Giá mọi ngƣời đƣợc xem tôi sắm vai Red Skelton” . Toby diễn đủ trò , chẳng chừa gí, chẳng kiêng gí cả . Giƣơng đôi mắt xanh biế c và ngâ y thơ lên, anh nhìn vào đám đông , ngơ ngác hỏi “Các vị đã thấy ngƣời Eskimo đái chƣa ?”. A nh đặt tay vào cửa quần, và ngƣời ta thấy từ ng cục băng nhỏ rơi xuống . Tuy nhiên, anh cũng luôn sắn trò thay thế khi cảm thấy vỏ chai chuẩ n bị bay tới chỗ mính . Và luôn luô n Toby nghe thấy tiếng xả nƣớc ở nhà vệ sinh khi đang biểu diễn .
  12. Toby di chuyển chủ yếu bằng xe buýt, từ hộp đêm này đến quá n rƣợu kia , và thuê những nhà trọ rẻ tiền nhấ t để ở, ăn uống thí kha m khổ , vừa nhai vừa thèm thuồ ng nhín nhữ ng món ă n ngon trên bà n kế bên. A nh đệm bía vào giầy che lỗ thủng , lấy phấn xoa trắng cổ áo để đỡ tốn tiền giặt. K hổ cực anh chịu nổi nhƣng sự cô đơn đã huỷ hoại anh biết bao . Dƣờng nhƣ trên cả trái đất mênh mông với hà ng tỷ con ngƣời sinh sống này , khô ng một ai qua n tâ m đến anh, t hậm chì nghĩ tới anh, còn sống hay đã chết? Lâ u lâu a nh cũng gọi về cho cha , n hƣng chủ yếu ví ng hĩa vụ co n cái chứ không ví thƣơng yêu. Mỗi ngày anh mỗi bị dày vò hơn bởi thiếu ngƣời thổ lộ nỗi lòng và chia sẻ ƣớc mơ . Anh nhín một cách thèm thuồng và ghen ghét với nhữ ng kẻ làm cùng công việc nhƣ anh nhƣ ng nổi danh và già u có hơn a nh gấp vạn lần. Sau mỗi b uổi diễn, họ ra về trên những chiếc xe hơi đắt tiền, k hoác vai những co gái lộng lẫy hẳn cũng đắt tiền chẳng kém chiếc xe . Bao giờ anh sẽ nhƣ họ ? Bây giờ, a nh còn đa ng phải chố ng chọi với nỗi khiếp sợ mỗi khi thấ t bại , bị ngƣời xem la ó hoặc ném vỏ chai , hoặc bị đuổi xuống trƣớc khi bắt đầu. Thất bại trong biểu diễn, với anh, là rơi xuống đáy, là không còn gí tồi tệ hơn, là tậ n cùng của sự thả m hại. L úc đó , a nh chỉ muốn giết hết đám đô ng ngu muội và tàn nhẫn kia , r ồi sau đó giết chình mính. L úc đó anh chỉ mong sao mính căm thù đƣợc sân khấu , ghét bỏ đƣợc ƣớc mơ , để mãi mãi khô ng phải đứng trên đó mua vui cho thiên hạ . T hà anh làm thợ mộc, phu khuân vác, hoặc chọc tiết bò , pha thịt lợn nhƣ bố mẹ còn hơn. Anh thực lò ng mong vậy đó , để rồi ngay tối hôm sau lại đứng dƣới ánh đèn sân khấu , lại nhă n nhó ha y cƣời cợt để rồi có thể lại nhận những lời la ó kèm hay không kèm vỏ chai . Có một chuyện a nh ha y ma ng ra kể, với vẻ mặt ngâ y thơ và cái nhín trong trẻo . “Có anh nọ phải lòng con vịt mà mình nuôi, đi xem phim cũng mang theo và nhét nó vào trong quầ n để đƣa đƣợc nó vào rạp . Phim chiếu đƣợc một lúc, chú vịt ngọ nguậy, anh nọ bèn cởi cúc quầ n cho nó thò đầu ra . Ngồi cạnh anh nọ là một cặp vợ chồng trẻ, chị vợ bảo anh chồng “Chim cái anh ngồi cạ nh em thò cả ra ngoài” . A nh chồ ng mắt không rời màn ảnh, hỏi: “Nó có làm phiền em không ?” Chị vợ lắc đầu. Anh chồng bảo : “Vậy kệ nó . Mính mất tiền để vào đây xem phim chứ có vào xem chim ông khách ngồi bên đâu” . Mộ t lúc sau chị vợ lại huých chồ ng . “Này, chim anh ta ...”. Anh chô ng s ẵng giọng “Anh đã bảo kệ nó ...”. Chị vợ nũng nịu “Khô ng kệ đƣợc , chim anh ta đang nhai ngô của em” . Dần dần, do chịu khó học hỏi, công việc của Toby cũng ngày một khấm khá hơn. A nh bắt đầu biểu diễn đƣợc ở những nơi, t uy chƣa gọi là danh tiếng , nhƣ ng ìt nhiều cũng có tiếng , nhƣ Twenty- One ở San Francisco , Rud y‟s Rail ở New York hay mộ t vài nơi khác nữa . A nh cò n biểu diễn trong đại hội nhữ ng ngƣời thợ làm ống nƣớc , trong cuộc vui gặp gỡ của dân Do Thái, trong đêm chiêu đãi một đội vô địch bóng chày . A nh vẫ n không ngừng học hỏi. Rồi một bất ngờ xảy ra . Tháng Mƣời hai năm 1941 . Buổi chiều chủ nhật lạnh lẽo ấy. Toby đang trính diễn tại một rạp trên đƣờng Mƣời Bốn, New York. Đây là b uổi thứ năm trong ngà y, mỗi b uổi có tám tiết mục và một p hần công việc của anh còn là giới thiệu các tiết mục đó . Buổi diễn đầu bính thƣờng . Đến buổi thứ hai, k hi Toby giới thiệu tốp diễn viên nhào lộn ngƣời Nhật, khá n giả bỗng vung tay la hét ầm lên. Anh lui vào , ngơ ngác. “Chuyện chó chết gí ấy nhỉ?”. Ng he anh hỏi, ngƣời chủ rạp bực dọc . “Không biết gí à ? Mấy giờ trƣớc bọn Nhật đã tấn công Trân Châu cảng” . Toby càng ngơ ngác hơn. Chiến tranh là việc của hai quốc gia , của nƣớc ngƣời cầm đầu. Còn đây là các nghệ sĩ, những tay nhào lộn nổi tiếng thế giới cơ mà . Buổi diễn tiếp theo , khi đến tiết mục của nhó m ngƣời Nhật này , anh giới thiệu họ là ngƣời Phi, buổi sau nữa , họ là ngƣời nƣớc Hawaii hạ nh phúc , r ồi ngƣời Trung Hoa may mắn... Nhƣng anh không cứu đƣợc , họ vẫn cứ bị xua đuổi nhƣ thƣờng . Rồi a nh không cứ u đƣợc cả anh nữa . Có mộ t pho ng thƣ đang chờ anh, mở đầu bằng câ u Chúc mừng anh và kết thúc là chữ ký của Tống thống Mỹ . Hơn thá ng sau, Toby nhập ngũ. Những cơn đau đ ầu vẫn tiếp tục xuấ t hiện và khi đó , Josephine cảm thấy thái dƣơng nó nhƣ bị ép trong chiếc kẹp sắt to tƣớng . Nó khô ng dám khóc, ví sợ mẹ cá u. Độ nà y mẹ nó rất năng đi lễ nhà thờ , v í thấy không nhiều thí ìt hai mẹ co n cũng gián tiếp gây ra cái chết của chồ ng bà . Đó là kết quả của mộ t lần bà tính cờ ng he mục sƣ hùng hồn rao giảng . “Các ngƣơi đầy tội lỗi. C húa ghê tởm và sẽ trừng phạt các ngƣơi , nếu các ngƣơi khô ng chịu hối cải...”. Bà bỗng thấy nhẹ nhõ m nhƣ đang đƣợc nghe tậ n tai những lời Chúa nói với riêng bà . “Mẹ con mính bị Chúa trừng phạt ví đã giết chết ba con” . Bà ha y nói vậy với con gái, và đầu óc non dại của Josephine hiểu rằng mính đã làm một cái gí đó không nên làm. Nó rất mong đƣợc biết đó là cái gí để có thể xin mẹ tha thứ . * * * Thoạt tiên, c hiến tranh thực sự là niềm kinh hoàng với Toby Temp le . A nh đƣợc huấ n luyện ở trại lình thuộc vùng Georgia rồi ngồi tàu thuỷ qua nƣớc Anh và cuối cùng đóng quân ở Sussex . Anh xin đƣợc gặp vị tƣớng chỉ
  13. huy nhƣ ng ngƣời mang cấp bậc to nhất chịu gặp anh chỉ l à đại uý. “Thế là có phúc lắm rồi” . Đồng đội Toby bàn tán vậy. Đại uý Winters trạc ngoài ba mƣơi , da rám nắng , mặt mũi nom vẻ thông minh và dễ gần. “Binh nhí Temp le , có chuyện gí cần nói?” Sam hỏi. “Tôi là diễn viên sân khấ u” , Toby khô ng vòng vo . “Đó là công việc của tôi trƣớc khi đăng lình” . “Nói chình xác thí anh làm gí?”. Sam hỏi lại, mỉm cƣời trƣớc vẻ ngây thơ của Toby. “Nhiều lắ m, kể không hết, biểu diễn mọi trò cho ngƣời xem cƣời . Nào bắt chƣớc ai đó , nào xuyên tạc lời bài hát, nào bịa chuyện vui... Đại khái vậ y”. “Anh biểu diễn ở nhà hát nào ?” Toby ngập ngừng . Đại uý chắc chỉ qua n tâm đến nhữ ng sân khấu lớn , còn hệ thố ng nhà vệ sinh ƣ ?. “Những nơi mà ngài chƣa bao giờ đƣợc nghe nói đến” . Cuối cùng anh chán nản đáp , biết là mính chỉ p hì công thôi. Nhƣng đại uý không mắng , c ũng không xua a nh đ i, chỉ nói với vẻ ng hiêm túc, anh hy vọng là vậ y. “Tôi khô ng có quyền quyết định nhƣng tôi sẽ nhớ và sẽ cố gắng xem có thể làm gí cho anh” . “Cảm ơn đại uý”. A nh đứng ng hiêm chào rồi quay ngƣời bƣớc đi . Toby khô ng ngờ đã để lại ấn tƣợng trong Sam Winters , khiến a nh bần thầ n ng hĩ ngợi rất lâu. Sam nhập ng ũ ví thấy mính cần p hải nhƣ thế , phải góp phần làm cho cuộc chiến nà y sớm chấ m dứt , và hơn nữa , ngăn chặn các cuộc chiến tiếp theo , để ìt nhấ t, nhữ ng chà ng trai nhƣ binh nhí Temple đây đƣợc đứng trên sân khấu nhƣ anh ta mơ ƣớc. Sam thô ng cảm ngay đƣợc với tâm hồ n ng hệ sĩ của Toby ví trƣớc khi đăng lình a nh là mộ t chủ nhiệm phim ở hƣớng Ho llywood , còn có kiểu nghệ sĩ nào mà anh chƣa gặp gỡ , chƣa tiếp xúc, thậ m chì đã chứng kiến khô ng ìt nhữ ng chà ng trai say ng hề nhƣ Temple đến rồi đi , s ong khô ng chịu nản lò ng , vẫn muốn thử vận may lần nữa , r ồi lại thêm lầ n nữa ... Anh nói lại với đại tá Beech về Toby, giọng hào hứng , yêu cầu ô ng xem có cách nào tạo cho Toby một cơ hội. Đại tá nghe, gật g ù, hứa xem xét nhƣng trong đầu đã lập tức gạt phă ng . Với ông , lính, trƣớc tiên phải là lình đã . Đồng đội nhớ bố mẹ , n hớ vợ, nhớ ngƣời yêu... r iêng Toby nhớ khán giả , n hớ đến q uay q uắt, tƣởng đến khô ng chịu nổi. A nh diễn trò ở mọi nơi mọi lúc, dù ngƣời xem chỉ là hai tay binh nhí cùng ca gác nơi xó rừng hoặc gã trông nom kho thực phẩ m. K hông sao hết, anh vẫ n diễn hăng say nhƣ trƣớc ngàn khá n giả . Có lần, đại uý Winters đứng lẫn trong đám ngƣời xem, s au đó bảo riêng với Toby. “Tiếc là không g iúp đƣợc anh, Temple. Tôi ng hĩ anh có tài đấy. Chiến tranh kết thúc, nếu có dịp ghé ngang Hollywood , hãy nhớ đến tím tôi” . Rồi nhƣ nhớ ra , anh cƣời, nói thêm “Tất nhiên, tôi phải còn sống và còn làm việc ở đó” . Mấy hôm sau, đơn vị Toby đƣợc điều ra mặt trậ n. Chiến tranh kết thúc, đọng lại trong ký ức Toby không phải là cảnh đổ nát hay chết chóc , cũng không p hải những thà nh p hố bị chiếm đóng hay giải phó ng , mà đơn giản a nh nhớ nhấ t chỉ là anh ở đâu, với ai và đã diễn trò gì. Anh nhớ ở Saint- Lo mính đã thành cô ng rực rỡ thế nào trƣớc đám đô ng tụ tập ở quả ng trƣờng khi bắt chƣớc điệu bộ Bing Grossby. Tại Aachen, anh kể chuyện vui, làm nhiều điệu bộ lố bịch hà ng mấy tiếng liền trƣớc các thƣơng bệnh binh, có ngƣời cƣời đến nỗi vết khâ u bật cả chỉ ra . Còn tại Metz, ngƣời ta lao xuống hầm trú ẩ n khi máy bay Đức ập đến, n hƣng bắt cả Toby theo , và anh phải diễn dƣới á nh đèn leo lét trong hầm . Cò n ở Cherbourg trên đất Pháp mới hay; Toby cùng đám bạn đi chơi điếm, và trong khi bạn anh đã lên gác hành sự thí anh vẫn loay hoay diễn trò cho ba mẹ con bà chủ xem . Họ cƣời lă n lộ n và kết q uả anh đƣợc dành cho cô đ iếm đẹp nhất , k hoé cả tay lẫn miệng nhất, mà lại không phải trả đồng nào . Thế chiến thứ Hai với Toby là vậy đó . Anh ra khỏi nó khi vừa bƣớc vào tuổi hai nhăm , n hƣng vẻ ngoài chẳ ng thay đổi là bao , k huô n mặt vẫn ng uyên vẻ ngây thơ dễ thƣơng còn đôi mắt vẫ n ánh màu xa nh biếc ấ y . Ai nấy đều hồi hƣơng với bao hy vọng tràn trề , bao đợi chờ khắc khoải. Anh thí chẳ ng gí hết ngoài Tiếng Tăm . Toby khô ng ngần ngại chọ n Hollywood . Đến bao giờ Chúa mới thực hiện lời hứa với anh ? Mẹ đã chắc chắn rồi mà. “Chúa khinh ghét nhữ ng kẻ gây tội lỗi mà khô ng biết sám hối . C húa đã giận thí hệt nhƣ cây cung đã giƣơng và mũi tên lửa nằm trên đó đang hƣớng vào con tim đen tối của các ngƣơi và đang sẵn sàng lao tới theo ý Chúa . Hãy ngƣớc cầu xin Ngài trƣớc khi quá muộn” . Lời mục sƣ nhƣ những nhát búa nện thẳng vào đầu đứa bé sáu tuổi Josephine . Nó ngƣớc lên, hoảng sợ nhƣ nhín thấ y mũi tên lửa đang vùn vụt lao tới , và bám chặt lấy tay mẹ . K hô ng hề để ý tới con, bà Czinski đa ng phấn khìch gào lên theo đám đông , “Lạy Chúa lòng lành!”. Mặt mũi bà đỏ bừng , mắt sáng quắc, long lanh.
  14. Căn lều lớn ở bên ngoài Odessa là nơi thƣờng d iễn ra những b uổi rao giảng của các mục sƣ thuộc đủ các loại đạo giáo , từ chình thống tới Do thái, Tân g iáo , Tin lành... n hƣng thảy đều giống nha u về ngày Phục sinh của Chúa và về kiếp đọa đầy nơi địa ng ục với nhữ ng kẻ tội lỗi mà khô ng chịu sám hối , không chịu theo chình bỏ tà . Mẹ con nhà Czinski dự khô ng sót buổi nào . “Những kẻ tội đồ đáng thƣơng kia , hãy q uỳ và sợ hãi trƣớc đấng Jeho vah chì tôn chì thánh . Trái tim Ngƣời vỡ nát ví tội lỗi của các ngƣơi. Chỉ cần nhín ánh mắ t lũ trẻ trong căn lều này đã thấy biết bao là dục vọng tội lỗi” . Josephine cúi đầ u nhắm nghiền mắ t lại , tƣởng nhƣ mọi ánh mắt đều đang hƣớng về mính . Bây giờ thí nó biết, khi đau đầu chình là nó đang bị Chúa trừng p hạt . Nó chăm chỉ cầu nguyện, để đầ u không đau nữa , và nhất là để biết đã đƣợc Chúa tha thứ . Nó cũng cầ u mong Chúa hãy cho biết nó đã phạ m p hải điều t ồi tệ gí để đầu nó đau ghê gớm nhƣ vậy. “Rƣợu và má u, t huốc thú là hơi thở và gia n dâm là khoái lạc ... cả ba thứ trên đều là sự hƣởng thụ của loài quỷ dữ. Dình lìu tới nhữ ng thứ đó chình là các ngƣơi đã giao du với sa tăng , để rồi sẽ bị đày đoạ muôn đời nơ i địa ngục”. Josephine nép sát hơn vào mẹ , ghí chặt mính hơn xuống ghế . Cô bé sợ quỷ dữ bắt đi, s ợ bị thả vào vạc dầu. Đám đông ngân nga .”Co n muốn đƣợc tới Thiên đàng , nơi yên nghỉ con hằ ng mong ƣớc” . Vậy mà Josephine đầu óc thế nào lại hát nhầm thành “Con m uốn đến Thiên đàng trong chiếc vá y đẹp của con” . Một năm sau khi Thế chiến thứ Hai chấm dứt, t hị trấn khô ng mấy tên tuổi Odessa bang Texas bỗng sực lên mùi vị mới. T hay cho mùi gió cát sa mạc ngự trị trƣớc cả khi Odessa ra đời , nay là mùi dầu. Cái mùi cả loài ngƣời thèm khát. Cái mùi này rất nhanh chia xã hội con ngƣời ra thành các giai tầng khác nhau . Odessa cũng khô ng ngoại lệ , s ong ở đây đơn giản chỉ là hai loại : n hững ngƣời có dầu và nhữ ng ngƣời cò n lại . Mới nghe đã thấy sự xa cách lớn dƣờng nào rồi. Nhữ ng ngƣời còn lại thua kém những ngƣời có dầ u về mọi mặt , từ tiền bạc, c ủa cải, s ự học hành đến địa vị xã hội... bù lại, họ nhận đƣợc vô vàn lòng thƣơng hại ở lớp ngƣời mà họ thua kém . Josephine Czinski còn quá nhỏ để không biết là mính thuộc về nhóm n hững ngƣời còn lại. Cô bé sung sƣớng ví luôn nhận đƣợc lời khen của ngƣời lớn khi họ nhín vao gƣơng mặt trái xoan xinh xắ n , đôi mắ t nâ u thăm thẳm và mái tóc đen của cô . Czinski rất khéo ta y, giỏi nghề là khác. Và rất nhiều các bà các cô của tầng lớp những ngƣời có dầu vẫn thìch váy áo của họ do bà may cắt chứ không phải do những tiệm may sang trọng , đắt tiền. Có thể đó là tìn nhiệm song cũng có thể do thói quen từ nhữ ng ngày họ chƣa có dầu lửa . K hi đem trả váy áo , Czinski thƣờng ma ng con gái theo và cô bé r ất đƣợc ác bà vợ , cô con ông chủ tán thƣởng bởi ví cô thật dễ coi và cũng thật dễ thƣơng , và cũng bởi ví các bà vợ cũng nhƣ cô con ông chủ đều thìch thiên hạ nghĩ về mính nhƣ một gƣơng mặt dân chủ , bác ái, độ lƣợng . Họ cho phép Josephine , một cô gái gốc lai, nhà lại nghèo , đƣợc phép nô ng hịch, đƣợc phép chơi chung đồ chơi, s ử dụng chung đồ tập luyện với co n cái họ . Vậy là bỗng dƣng Josephine sống cuộc sống hai mặ t , một là nghèo khổ và đơn điệu, một là xa hoa và phong phú. Nếu đƣợc phép ở qua đêm tại nhà Ci ssy Topping hay Lundy Ferguson, cô sẽ có riêng một p hòng ngủ thênh thang , m ùa hè mát rƣợi và mùa đông , tất nhiên, ấm áp . Bữa sáng của cô sẽ do ngƣời hầu mang tới tận giƣờng . Nhƣ ng ở những nơi đó , thƣờng cô không ng ủ đƣợc trọn giấc , bởi cô thìch thức dậy lúc nửa đêm, khi tất cả đã say ngủ, và đƣợc một mính thơ thẩn xuống nhà , s ay sƣa ngắm các đồ vật lộng lẫy bày biện ở đó , những bức tranh quý treo trên tƣờng . Cô chạm tay vào chúng , v uốt ve chúng , thậ m chì ôm vào lòng , tự nhủ rồi sẽ có ngày ngôi nhà và các đồ vật tƣơng tự thế này sẽ thuộc về cô . Nhƣng với cả hai cuộc sống ấy, Josephine vẫn thấy cô đơn. Cô bé không dám tỏ bày với ai về những cơn đa u đầu của mính. Mẹ thí đã sùng đạo tới mức cuồ ng tìn, s ẵn sàng và thậm chì vui mừng nhận sự trừng phạ t của Chúa . Còn với bạn bè , kể cả giàu lẫn nghèo , cô đều sợ chúng chế giễu hoặc lảng tránh. Ví vậy cô càng thêm đau đầu, càng thêm khiếp sợ Chúa . Năm Josephine bảy tuổi, một cửa hàng lớn của thị trấn bỗng tổ chức ra cuộc thi Bé gái xinh nhấ t Odesa , em nào tham dự thí đƣợc chụp ảnh tại cửa hàng , còn giải thƣởng sẽ là chiếc cúp vàng có khắc tên thì sinh đoạt giải nhất. Hàng ngày Josephine đều lƣợn qua cửa hàng để ngắm nghìa chiếc cúp bày trong tủ kình một cách thèm thuồng . Bà Czinski không cho co n gái tha m gia với lý do đó là trò chơi của quỷ dữ . Nhƣ ng một bà chủ không có con gái lâu na y vẫn yêu quý Josephine đã đứng ra bảo trợ cho cô , và sau khi chụp ảnh, k hông hiểu sao cô cứ đinh ninh mính sẽ đoạt giải, tức là chiếc cúp đẹp đẽ kia sẽ thuộc về mính. Nhƣng rồi cúp vàng lạ i rơi vào ta y Tina . Nó là m sao xinh xắ n bằng Josephine , mọi ngƣời đều biết thế , và chính Josephine cũng biết thế ; nhƣng bố Tina là ông chủ dầu và cái nhất, ông lại nằm trong Ba n giám đốc của chình cái cửa hàng tổ chức ra cuộc thi.
  15. Chƣa bao giờ Josephine lạ i đau đầu đến vậy. Vài ngày sau, T ina mời Josephine đến nhà chơi cuối tuầ n. Cô bé ngồi lỳ trong phò ng Tina ngắ m nghìa rất lâ u chiếc cúp , và khi ra về, giấu béng nó trong túi quần áo mang theo . Bị bà Czinski cho một trận đòn nhớ đời song Josephine không hề giận mẹ. Cô đã đạt nguyện vọng sở hữƣ chiếc cúp , dù chỉ trong vài ba chục phút. * * * Vào năm 1946, kinh kỳ điện ảnh thế giới có tên là HOLLYWOOD thuộc bang California , nƣớc M ỹ. Nó khô ng chỉ làm ra nhiều phim nhất, có nhiều bộ phim hay nhất mà cò n nhƣ cái rốn của vũ trụ, h út vào mính đủ các loại ngƣời; có tài và không có tài, t ham la m và độ lƣợng , cầu ma y và buông xuôi, n hững cô gái đẹp và khô ng đẹp , lành mạnh và bệnh hoạn, t ính dục khác giới và đồ ng giới... Nó là mảnh đất của sự đâm chồi nẩy lộc , s ong c ũng thui chột khô ng biết bao mầm xanh. Nó vừa là đất thánh vừa là nơi quỷ dữ hoành hành . Temple hăm hở Hollywood nhƣ đến với mả nh đấ t Chúa dành sẵn cho mính , trong túi vỏn vẹn ba trăm đôla và biết, nếu không tận dụng mọi cơ hội có thể thí sẽ nhanh chó ng t rắng tay là cái chắc. A nh biết đây là nơi mà vẻ ngoài đôi khi dẫn ngƣời ta tới thà nh cô ng nha nh hơn là thực lực nên ng hiến răng mua vài bộ đồ nom cũng ra mẽ , mặc vào , r ồi nhẩn nha tới mộ t nhà hàng mà anh biết các diễn viên điện ả nh thƣờng tụ tập dùng bữa t ối ở đó . Qua cách bài trí, qua một vài gƣơng mặt và không khì nơi đây , anh mƣờng tƣợng ra khá nhiều điều thú vị . Mộ t cô hầu bàn bƣớc tới, no m thật khêu gợi với bộ ngực không áo lót đ ung đƣa . “Tôi có thể ma ng tới cho anh thứ gí ?” Cô ta hỏi. A nh khô ng đáp mà đƣa cả hai bàn tay ôm lấy đôi vú cô ta . K hô ng la hét nhƣng ánh mắt cô gái lộ vẻ bất bính . Toby nhín cô ta bằng đôi mắt đờ đẫn, không hồn, nói bằng giọng ân hận. “Tôi mong cô tha thứ cho con ngƣời bất hạnh về thị giác”. “Ô, tôi hiểu, k hông có gì. A nh khô ng có lỗi gí đâu”. Cô dẫn Toby tới bàn, đỡ anh ngồi xuống g hế . Lúc mang đồ ăn tới cho anh, cô trợn mắt khi thấ y anh đang ngắm các bức tranh treo trên tƣờng . Anh tƣơi cƣời nhín cô . “Ơn Chúa , mắt tôi tinh tƣờng trở lại rồi” . Anh nói với vẻ thực thà đến ngây ng ô khiến cô không thể không cƣời . Cô còn đƣợc cƣời, cƣời mãi, khi nằm bên anh, s uốt đêm, cƣời cả khi anh đƣa cô lên đỉnh cao khoái lạc . Toby tận d ụng mọi cơ hội để đƣợc tiếp xúc với nghệ thuật biểu diễn , ví vậy, a nh nhận là m mọi việc, k hông nề hà gì, miễn s ao vừa có tiền sinh nhai lại vừa đƣợc gặp gỡ với các ngôi sao sân khấu , điện ảnh... Mỗi khi có dịp phục vụ họ , anh thƣờng không quên tự thể hiện mính bằng nhữ ng mẩu chuyện hài hƣớc , n hững câu đ ùa hóm hỉnh và bằng cả vè mặt là m ra ngây ngô của mính . Vô ích. Họ nhoẻn cƣời đấy, nhƣ ng chả ai thèm hỏi một câu r ằng tại sao , r ằng nhờ cái gí mà a nh tài đến nhƣ vậy, cứ nhƣ là không hề biết a nh đa ng phục vụ họ . A nh nhìn những ngƣời phụ nữ quyến rũ trong những bộ đồ khêu gợi đi lƣớt qua mà không thèm ngoái nhín anh m à tự nhủ, s ẽ có ngày họ quỳ dƣới chân ta cầu xin ta ban cho họ tiếng cƣời , và cả lạc thú. Toby cũng không quên tím tới các đại lý diễn viên , dù đó là hã ng ha y chỉ là một cá nhân, để rồi biết chỉ cô ng toi. K hông ai nhậ n ra anh có tài năng tiềm ẩn, không ai t hèm tiếp chuyện một kẻ vô da nh tiểu tố t. Họ chỉ săn tím những tên tuổi, nhữ ng ngôi sao sẽ mang lại cho họ những con số phần trăm lợi nhuận béo bở . Qua nhữ ng cuộc tiếp xúc , cái tên Toby đƣợc nghe nhiều nhấ t là Clifto n Lawrence , một đại lý sáng chói, một co n mắt phát hiện tinh tƣờng , một kẻ luôn gặt hái đƣợc nhữ ng hợp đồng béo bở ... Đƣợc, r ồi sẽ đến ngày Clifton Lawrence là đại lý của ta ... Anh cay cú ng hĩ. Anh đặt mua các tạp chì Daily Variety và Hollywood Reporter mà các diễn viên đều gối đầu giƣờng . Mỗi khi đọc chúng , anh có cảm giác mính là ngƣời trong cuộc . K ịch bản Màu hổ phách còn mãi đã đƣợc hãng phim Century- Fox mua trong khi hãng Warner Brother giành đƣợc kịch bản Số ng cùng cha . Ngôi sao Ava Gardner vừa ký hợp đồng đóng vai chình trong phim Ga váng ... Nhữ ng tin tức làm Toby bồn chồ n, s ong một dòng tìt thí đã khiến anh bật dậy. Chủ nhiệm phim Sam Winter đã nhận cƣơng vị Phó Chủ tịch phụ trách sản xuấ t của Hã ng phim Pan- Pacific. * * * Dứt chiến, từ châ u Âu trở về , Sam Winters thấy mọi việc ở hã ng Pan -Pacific nhƣ khô ng có gí thay đổi. Anh vẫ n ngồi ở vị trì cũ, vẫ n làm những công việc cũ. Song chỉ sáu tháng sau, một cuộc cải tổ lớn đã diễn ra . Và Sam đã trở thành một nhân vậ t quan trọng của Hãng , nhƣ báo chì đã đƣa tin, dù anh khô ng mƣu mẹo và cũng chẳng mƣu toan gì. Ngƣời ta thấy anh ham làm việc , và đƣợc việc, vậy thôi.
  16. Nếu vì vo n mộ t cách bóng bẩy, Hollywood khi thí từa tựa khoa tâ m thần trong nhà thƣơng điên , đầy những kẻ mắc chứ ng hoang tƣởng tự huyễn hoặc mính, khi lại giống trại giáo dƣỡng nhâ n phẩ m nhốt giữ nƣớc kẻ ăn cháo đá bát hoặc ăn tàn phá hại. Sam chấp nhận hết, miễn là họ có tài. C hỉ tố t không thôi, anh chẳ ng biết dùng họ làm gí cả . Có tiếng gõ khẽ , r ồi Lucille Elkins , t hƣ ký của Sam mang vào một xấp giấy tờ , t hƣ từ , và thông báo . “Cli fto n Lawrence muốn gặp ông , đang chờ ngoài kia !”. Lucille là mộ t thƣ ký đầy nă ng lực và có lẽ ngoài thƣ ký khô ng thể làm đƣợc nghề gí khác. Sam vốn thìch Lawrence , gạt hết giấy tờ sang bên, đứng dậy. “Mời ông ta vào , Lucille!”. Ở Hollywood , Lawrence là một h uyền thoại sống , vừa do tài năng vừa bởi tấm lòng . Tài năng của ông nằm ở sự phát hiện, đào tạo và phƣơng p háp tạo ra danh tiếng còn tấm lòng thí biểu hiện lớn nhất là ở sự chân thành . K hách hàng của Lawrence đều là những tài năng lớn của nghệ thuật biểu diễn, hoặc chắc chắ n sẽ trở thành nhƣ thế. Nhân viên vă n phòng của ông ìt đến mức khô ng thể ìt hơn , lại phải luôn sẵn sàng khăn gói lên đƣờng phục vụ khách hàng biểu diễn; gầ n thí New York, Bosto n, xa thì Lo ndon, Ro me, Paris và nhiều thủ đô khác nữa . Lawrence giao du thân mật với hầ u hết các bậc tai mắ t của Hollywood , đặc biệt với những ngƣời phụ trách sản xuất của các Hãng phim lớn. Năm nào ông cũng thuê hẳn một con tà u biển và “tuyển” vài cô ngƣời mẫu - hoặc mơ làm ngƣời mẫu - r ồi mời mấy vị đứng đầ u các Hã ng phim đó đi “câu cá” vài ngày. Ô ng còn có một nhà nghỉ sang trọng trên bãi biển Malibu luô n sẵn sàng cho bạn bè sử dụng . Ông và Hollywood , hai bên đều có lợi khi q uan hệ tố t với nhau. Lawrence bƣớc vào , bộ đồ lớn sang trọng và vừa khìt, bàn tay với nhữ ng chiếc móng tỉa tót chía ra , thân mậ t. “Tôi chỉ định g hé qua chào anh. Mọi việc vẫn ổn chứ ?”. “Đoạn đầu dài quá , đoạn kết vội vã quá” , Lawrence ý tứ , là “theo tô i, nếu bớt đầu và làm lại đuôi thí sẽ có mộ t phim đáng xem”. Sam hớn hở . “Thí chúng tôi đang làm vậy. Hô m nay ông mang tặ ng tôi ngôi sao nào vậy ?” “Rất tiếc, họ đều đang bận” . Sam biết Lawrence khô ng “làm giá” . K hách hàng của ông chẳ ng bao giờ phải ngồi khô ng . Lawrence nói tiếp . “Sam này, thứ sáu gặp nhé . Chào !”. Tiếng Lucille vẳng ra từ đƣờng liên lạc nội bộ , “Dallas Burke đang chờ” . “Xin mời!”. “Và Mel Foss cũng muốn gặp nga y, bảo là có chuyện cầ n gấp .” Đó là Giám đốc phim tr uyền hính của Hã ng Pan– Pacific. Sam liếc nha nh lịch công việc đặt trên bàn. “Nói Mel sáng mai, tám giờ, tại Plo Luonge”. Chuô ng reo ở phòng thƣ ký, Lucille nhấc ống nghe . “Văn phò ng Sam Winters” . Một giọng lạ lẫm vang lên. “Xin chào . Con ngƣời khổng lồ ấy đang ở văn phòng chứ ?” “Xin lỗi, ai đầu dây?” “Bảo Sam rằng có Toby Temple gọi . C húng tôi là bạn từ thời lình tr áng và Sam bảo nếu tới Hollywood hãy gọi máy cho Sam”. “Thƣa ông Temple , ông Winters đang tiếp khách. Tôi có thể bảo ông ấy gọi lại cho ông đƣợc không ạ ?”. “Tất nhiên!”. Toby đọc lên số máy và Lucille khô ng thèm ghi lại . Cô lạ gí cái trò núp dƣới danh nghĩ a bạn bè thời lình tráng này. Dallas Burke thuộc lớp đạo diễn tiền bối của điện ảnh Hollywood . P him của ông hầu hết đƣợc chiếu ở các trƣờng điện ảnh, đƣợc soạn thành giáo trính. Đó là những p him đƣợc cô ng chúng và các nhà phê bính đá nh giá cao bởi tình thẩ m mỹ và sự sáng tạo , trong đó , có tới gần chục bộ đƣợc xếp vào hàng kinh điển . B urke đã ngót tám mƣơi, t hân hính vốn to béo nay nhƣ xọp đi mỗi ngày , gày gò , nhăn nheo . “Vui mừ ng đƣợc gặp ông , Burke. Ông vẫn khoẻ ?” Sam vồn vã . “Rất vui đƣợc gặp anh bạn trẻ” . B urke nắ m lấy bàn ta y Sam chía ra rồi hất hàm về ngƣời đi cùng ông . “Anh biết ngƣời đại lý của tôi chứ ?” “Tôi biết. K hoẻ không , Peter ?” Vừa ngồi xuống , Sam hỏi ngay ông già . “Nghe nói ông có kịch bản dành cho Hãng ?” “Câu chuyện này thí khỏi còn chỗ chê” , ông già khẳng định.
  17. “Tôi rất muốn đƣợc nghe . Ông kể ngay đi”. Sam giục. Burke nhô ngƣời về trƣớc , giọng đầy phấn khìch. “Tính yêu là một mặt của đời sống đƣợc con ngƣời qua n tâ m hơn cả . Bộ phim này nói về thứ tính cảm cao q uý nhất: tính mẹ con. Bối cảnh mở đầu là Lo ng Isla nd , mộ t cô gái mƣời chìn tuổi giúp việc cho mộ t gia đính khá giả . Ông chủ đã có vợ , c ũng môn đăng hộ đối, nhƣ ng chƣa con cái gì, mà lỗi lại do vợ , anh hiểu khô ng ? Ông ta ƣa cô giúp việc và cô ta cũng thìch ông , dù tuổi tác chênh lệch khá nhiều...” Hờ hững ng he , Sam băn khoăn thầm hỏi sao mà cứ thấy nó nha ng nhác Phố vắ ng hay Theo dòng đời đến vậ y ? Giống hay khác, t hực ra , đâu q uan trọng gí, bởi đằng nào Sam chả phải mua cái kịch bản này . Tất nhiên, mua để đấy chứ đâu để dựng p him. Hàng chục nă m nay, còn Hãng nào dám để Dallas Burke đạo diễn nữa . Mà chẳng thể trách họ . Bởi chình anh cũng không dám nữa là , d ù rất quý, r ất thô ng cảm với ông giá . Mấy phim cuối cùng của Burke quá cổ , quá tốn kém và thua lỗ nặ ng . Sự nghiệp đ iện ả nh của ông giá kể nhƣ chấ m dứt chục năm na y rồi . Nhƣng ô ng đâu đã chết, về mặt con ngƣời, nên Hollywood nói chung , các Hã ng từng q uan hệ với ô ng cùng bạn bè thân hữu nói riêng , vẫn p hải chăm sóc ông , bởi ô ng chẳ ng dành d ụm đƣợc chút tiền no ng của nả nào cho mình. Nhƣ ng B urke từ chối tấ t cả những gí cho khô ng , t hậm chì dành tặng . “Tôi thèm vào cái của bố thì nhục nhã ấy”, ông nổi khùng lên, “tôi đã từ ng là đạo diễn của Fairbanks , Barrymore, Sill, r ồi Bill Farnum, các ngƣơi dám coi ngƣời khổ ng lồ này là kẻ ăn mày ƣ ?” “... Và đứa trẻ lớn lên, học hành, yêu đƣơng mà không hề biết mặt mẹ mính” , ông già vẫn mải mê kể , “cò n ngƣời mẹ thí không bỏ sót biến động nào trong đời con gái mính . Rồi cô con gái lấy chồng , một bác sĩ giàu có , và tất nhiên, s ẽ là một đám cƣới linh đính, a nh h iểu chứ ? Còn cái kết ƣ ? Tuyệt, Sam! Ngƣời ta cấm bà mẹ vào dự đám cƣới con gái khiến bà phải lẻn cửa sau nhƣ ăn trộm , chỉ để nhín trộm cô dâu. Ngƣời xem sẽ không thể cầm nổi nƣớc mắt, Sam. A nh tin vậy chứ ?” Thí ra nó khô ng nhƣ Phố vắng hoặc Theo dò ng đời mà a nh tƣởng , n hƣng nó lại giố ng cái gí thí anh cũng đã biết. Peter ngồi bên ông già , bối rối lảng tránh cái nhín của Sam. “Mới nghe đã muốn khóc rồi” , Sam nói, “đúng là loại phim mà Hãng đang muốn thực hiện . “Peter , anh hã y gọi cho Phò ng sản xuất và thoả t huận ký hợp đồng luô n” . Peter gật vội đầu. Dallas Bur ke nói thêm. “Bảo họ là p hải trả cho xứ ng đáng , nếu không tôi sẽ bán cho Warner Brothers” . Ông quay sang Sam. “Tôi kể anh nghe đầu tiên ví quý mến anh nhất, anh hiểu khô ng ?” “Tôi hiểu, và rất trân trọng ”. Anh mở cửa , tiễn họ ra , và bỗng buồn. Thực tế là anh khô ng đƣợc tuỳ tiện dùng tiền của Hãng để làm từ thiện nhƣ vậy. Nhƣ ng biết làm sao đƣợc . K hông có Dallas Burke và những ngƣời nhƣ ông thí đã không có Hollywood , và có thể, khô ng có cả điện ảnh nữa . Sá ng hôm sau, dừng xe trƣớc Beverly Hills , đúng tá m giờ , Sam bƣớc vào Polo Lounge nhƣ đã hẹn với Mel Foss . Anh ta đã giữ đƣợc chiếc bàn ở góc cuối , cạnh chỗ cửa sổ mà họ quen ngồi . Đi ngang qua phòng , Sam liên tục phải chào hỏi, bắt tay bạn bè , ngƣời quen biết, và cả các đối thủ cạnh tranh của các Hãng khác . Một thông tin khô ng chình thức nhƣng khá chình xác nói rằng số hợp đồng đƣợc ký trong phòng ăn này vào cả ba bữa sáng , trƣa , và tối còn nhiều hơn ở văn phò ng cả ba hãng cộng lại . Mel Foss đứng dậy khi Sam bƣớc tới. “Vui ví đƣợc gặp anh, Sam”. Họ bắt ta y rồi cùng ngồi xuống , đối d iện nha u. Gần một năm trƣớc, Sam nhậ n Mel về trông nom Xƣởng p him truyền hính của Hãng Pa - Pacific. Đó là mộ t đứa bé mới sinh ra trong ngành thông tin giải trì , s ong nó lớn đến chóng mặt, khiến những Hãng phim thoạt đầu coi thƣờng nhƣ ng đã sớm nhận ra sai lầm của mính và lập tức xông vào . “Cho nghe những điều tốt đẹp , Mel?” Sam nói ngay. “Sợ khô ng nhƣ a nh hy vọ ng , Sam. Chúng ta có rắc rối đấy.” Mel cũng chẳng cần vòng vo . “Họ khô ng chịu phá t s óng Những kẻ trấn lột” . “Họ khô ng biết đó là phim đang ăn khách ƣ ? Dễ gí mà có đƣợc nó . Để tôi bảo họ”. Sam không ngạc nhiên nhƣ Mel tƣởng . “Vấn đề là ở Jack Nola n chứ không ở phim !”. Mel giải thìch. Nolan là vai nam chình của p him và ngay từ ng à y đầu công chiếu đã đƣợc ngƣời xem cùng giới phê bính khen ngợi . “Anh ta đã làm chuyện gí?” Sam nôn nóng . Cái bọn nghệ sĩ, hễ có tiếng là có chuyện ngay” . “Anh đọc tờ Peek tuần nà y chƣa ?”
  18. “Tôi chẳng đọc tuần nào cả , toàn những chuyện ngồi lê đôi mách. Sao , nó cho Nolan lên thớt à ?” “Thằng lại cái đã đánh cả bộ váy đăng tên đi dự tiệc , và bị chụp ảnh, r ồi bị đƣa lên Peek” . “Dƣ luận phản ứng sao ?” Sam hỏi nhƣ thói quen chứ anh lạ gí cái phản ứng này . “Hết nổi. C hẳng ai còn muốn dình tới cái thằng đồ ng tình khô ng khảo mà xƣng ấ y, kể cả nhữ ng phim có mặ t hắn, dù là tuyệt tác đi nữa” . Lại cái, đồng cô đúng hơn là đồng tình. Sam nhậ n định, chứ không phải bênh gí Nolan. Nhữ ng kẻ trấn lột bị tẩ y chay thực sự là một đòn chì tử đối với anh. Nếu nhƣ anh cứu đƣợc nó ? Lucille đón anh ở cửa văn phò ng , tay chía ra tờ điện tìn, lại còn nó i thêm. “Nhiều ngƣời đợi ông . Nhiều việc gấp”. Sam xua tay. “Để lại hết. C ho tôi gặp William Bill Hunt đã” . Giây lát sau Sa m đã trò chuyện với giám đốc Hãng tr uyền hính IBC . Họ q uen nhau từ vài năm trƣớc, hoàn toà n tính cờ, và cứ cho bởi cả m tình, Sam thấy q uý ngay ngƣời bạn tính cờ ấy. Hunt xuất thân là một luật sƣ cố vấ n để bây giờ là ngƣời nắm q uyền cao nhất Hãng truyền hính IBC . Họ ìt liên hệ chuyện là m ăn ví Sam không dình dá ng nhiều đ ến truyền hính, để lúc nà y anh mới thấy tiếc . Biết là Sam gọi, H unt không giấu vẻ mừ ng rỡ . “Lâu rồi nhỉ, Sam. Anh gọi thật ha y quá” . “Lâu thật rồi, B ill. Ta r ủi ro lao vào cái nghiệp này, chẳ ng mấ y khi đƣợc rảnh rỗi chuyện trò với ngƣời mính ƣa thìch”. “Biết vậ y, nhƣ ng đã là nghiệp rồi, bỏ sao nổi”. Hunt thực lò ng . Sam làm nhƣ tính cờ . “Này, ngó qua bài báo đơm đặt trên tờ Peek chƣa ?” Sam nhẹ nhàng . “Chẳng cần trả lời anh cũng biết là tôi đã đọc nên mới ngƣng vụ Nhữ ng kẻ trấn lột lại . Bỏ nó đi”. Hunt nói bằng giọng khô ng thể bàn cãi. “Bill, anh nghĩ sao nếu tôi khẳ ng định Nolan bị gài bẫy ?” “Tôi sẽ nghĩ anh đang nhâ n vụ đó viết mộ t kịch bản phim . Tôi xin mua liền”. Hunt cƣời to . “Tôi biết chắc”, Sam vẫn giữ vẻ nghiêm ng hị, “bởi tôi hiểu Nolan. K hông bệnh hoạn gí đâu, bính thƣờng nhƣ tô i và anh vậy. Đó là bức ảnh chụp tại vũ hội hoá trang . Nolan mặc váy nhâ n ngà y sinh nhật cô bồ để cô ta cƣời vui” . Vừa nói dối Sam vừa tự mắ ng mính. “Tôi tin Nolan, và vẫ n quyết định dành vai chình trong phim cao bồi Laredo cho anh ấy”. Nghe rõ tiếng thở mạ nh bên kia đầu dây . “Không đùa chứ ? A nh biết là giữa chúng ta chƣa bao giờ phải thủ đoạn với nhau, Sam”. “Tôi dám đùa với một bộ p him tiêu tốn vào triệu đôla ƣ ? Nếu thực sự Nola n đồng tình luyến ái anh ta có cò n dám nhận, tô i có còn dám mời, và bộ phim có còn khán giả nào xem khô ng ?” Hunt lộ rõ vẻ lƣỡng lự . “Vậy thí...” “Bill này, chúng ta sẽ không để một tờ chuyên đăng chuyện bậy bạ nhƣ Peek là m tan vỡ sự nghiệp của mộ t diễn viên tài năng chứ . Riêng anh có thìch Nhữ ng kẻ trấ n lột không ?” “Phim hay. Tôi rất thìch. Nhƣ ng còn các nhà tài trợ ...” “IBC là của a nh cơ mà , và tôi đoán số lƣợng nhà tài trợ cho nó cò n nhiều hơn cả số giờ phát sóng của nó nữa . Chúng tôi đã giới thiệu với anh một series phim ăn khách , đừng dại dột bỏ qua cơ hội này. Mà Mel Foss đã khoe anh về kế hoạch làm tiếp phần hai phim Những kẻ trấn lộ t của Hãng chƣa nhỉ ?” “Chƣa . Mà vẫn với Nolan vai chình hả ?” “Tất nhiên. Còn Mel chƣa nói, t heo tôi, là muố n dành cho anh một bất ngờ . Bởi vẫn nói Nolan, s ong cò n thêm nhiều cái tuyệt vời nữa , s o với phần một. Nếu Những kẻ trấn lột không đứng vị trì số một của năm nay thí có lẽ tôi đã làm sai nghề”. Im lặng giây lâu, r òi Hunt nó i. “Bảo Mel gọi cho tôi. Có lẽ cũng cần xem xét lại tờ Peek” . “Chắc chắn Mel sẽ gọi cho anh” . Sam khẳng định, r ồi thêm. “Tuầ n tới hai ta ăn trƣa nhé ?” “Rất vui. Đầu tuần tôi sẽ gọi lại cho anh. Chào !”. “Chào !”. Họ cùng gác máy.
  19. Sam buông mính xuống ghế , r ã rời. Gã Nolan chết tiệt lắm trò ma mãnh quá . Vậy mà cái bọn dở điên dở khùng đó lại hầu nhƣ nắm giữ tƣơng lai, s ự nghiệp của anh. T hí ai bảo anh đã chọn cái ng hề quản lý đám điên khùng đó . Mà giờ có cho tiền anh cũng dám chắc sẽ bỏ nó không . đã gọi là nghiệp rồi mà ... Anh uể oải nhấc máy gọi cho Mel. “Những kẻ trấn lột vẫn đƣợc phá t sóng” , r ồi bỏ mặc tiếng kêu kinh ngạc của Mel mà không giải thìch , nói tiếp . “Hãy gọi ngay cho Nolan, bảo hắn nếu còn tái diễn nhữ ng trò tƣơng tự , tôi sẽ đìch thân lôi hắn ra khỏi Hollywood , áp tải đến tận Fire Island quê hắ n. Bảo hắn rằng , chính tôi nói, nếu thèm mút m iếc cái gí đó thí hãy kiếm lấy q uả chuối, càng xanh càng tốt” . Đặt máy xuố ng anh mới nhớ là chƣa nói Mel biết câu chuyện a nh bịa ra với Bill Hunt về bộ p him mang cái tựa là Larendo . Vừa định nhấc máy gọi lại Mel thí cánh cửa bật mở , gƣơng mặt thất sắc của L ucille thò vào , giọng hốt hoảng . “Ông hãy đến trƣờng quay số 10 . Ai đó đã đốt cháy nó” . * * * Toby Temple gọi cho Sam Winters vài bận nữa song không lần nào vƣợt qua đƣợc cô thƣ ký cáo già Lucille nên đành chịu thua . A nh còn tự tiếp thị ở vài câu lạc bộ, ở cả hã ng phim song đều thất bại . Và anh p hải là m đủ việc, chỉ để kiếm miếng ăn, trả tiền chỗ ngủ. Đ ủ việc, đúng , nhƣ ng khô ng việc nào dình dáng đến việc làm phim . “Anh đang tiến hành việc đó theo chiều ngƣợc” , một hôm có ngƣời bạn bảo , “hãy tím cách b ắt họ phải tím đến anh”. “Song bằng cách nào ?” Toby ngán ngẩm hỏi lại. “Tự vác mặt đi còn chẳng ăn thua nữa là ...” “ Đã thử với Actors West chƣa ?” “Trƣờng đào tạo diễn viên sân khấ u?” “ Hơn thế. Họ còn diễn kịch, và luôn đƣợc các Hãng phim quan tâ m đến” . Vừa đặt chân vào Actors West anh đã cảm nhận ngay đƣợc mùi vị sân khấu của nó . Bốn bức tƣờng treo đầy ảnh những ngƣời đã tốt ng hiệp ở đây, và Toby nhận ra rất nhiều ngƣời trong số họ đã và đang là những ngôi sao của nghệ thuậ t biểu diễn. Cô tiếp tân với cá i nhìn xét nét, hấ t đầu. “Tôi giúp gí đƣợc anh không ?” “Chắc là đƣợc. Tôi là Toby Temple , muốn ghi tên nhập học” . “Anh đã hoạt động sân khấu ở đâu, và bao năm rồi?” “Chƣa ... n hƣng tôi...” Toby giậ n mính bỗng thực thà vào đ úng lúc cần g iảo hoạt nhất . Cô tiếp tân lắc đầu. “Tô i r ất hiểu, s ong bà Tanner không nhận kèm cặp từ đầu , mà chỉ nhận...” Toby bỗng trợn mắt ngắt lời. “Cô đừng đ ùa nữa . T hời gia n của tôi rất ìt” . Cô gái lúng túng . “Tôi đâu dám đ ùa chuyện nà y. Bà ấy chỉ nhận những ai đã qua nghề diễn” . “Không , ý tôi là cô thực sự không nhận ra tôi ƣ ?” Toby vuốt đám tóc loà xoà xuống mặt. Cô gái nhín anh rồi quầy quậy lắc. “Tôi nói thực là không nhận ra” . Toby làm bộ ngán ngẩm. “ thí ra họ nói đúng . A nh có diễn ở sân khấ u, dù nổi tiếng nhất thế giới đi nữa , nhƣ ng ở ngoài nƣớc Mỹ, thí Hollywood vẫn thậ m chì không thèm biết anh là ai . Tôi xin lỗi, lúc nãy chỉ muố n đùa vui tý chút ví cứ nghĩ là cô đã biết tôi” . Cô gái giấu vẻ bối rối. “Nghĩa là anh có nghề diễn?” “Tất nhiên, thƣa cô”. Tờ khai nhập học xuất hiện trên ta y cô gái nhƣ có phép lạ . “Đó là những vai gí, và ở đâu?” “Hai năm rồi tôi chỉ biểu diễn ở Nhà hát kịch bên nƣớc Anh” . “Tôi hiểu. Anh chờ tôi vào gặp bà Tanner” . Rồi cô khuất vào cánh cửa p hìa sau lƣng . K hi q uay ra , cô nói. “Mời anh vào . Chúc anh t hành công”. Alice Tanner nom đã vào khoảng giữa của tuổi bốn mƣơi song vẫn đầy hấp dẫn , từ gƣơng mặt đến bộ ngực , vòng eo , lại còn dáng dấp q uý phái nữa . Toby bỗ ng thấy hào hứng hẳn lên. A nh cƣời giả lả , tự giới thiệu. “Tôi là Toby Temple . Và tôi muốn...” “... xin vào trƣờng nà y?”. Bà Tanner nói chen vào rồi rời bàn làm việc , đi về p hìa anh. Toby may mà không tỏ vẻ s ửng sốt khi thấy bà bƣớc đi tập tễnh, tuy thuầ n thục, bởi một chân bị bó trong nẹp sắt. Bại liệt đã lâu. Anh thoáng ng hĩ. “Tại sao anh lại chọ n trƣờng này?” Bà hỏi tiếp .
  20. Toby làm ra vẻ thậ t thà . “ Bởi tôi đƣợc nghe q uá nhiều ngƣời nổi tiếng nói về nơi đây , thƣa bà Tanner . Dám cá là bà không biết tiếng tăm của nó lớn tới mức nào đâu” . Anh chịu đựng cái nhín xét nét của bà trƣớc khi nghe bà nói . “Chình ví biết nên tôi phải cẩn trọng để khỏi bị bọn dẻo mỏ lừa bịp” . Toby không ngờ bị phang thẳng cánh nhƣ vậy song vẫn cố giữ vẻ mặ t không đổi , nói với giọng thô ng cảm. “Vâng , cẩn thậ n vẫn là hơn. C hắc là cái bọn dẻo mỏ đó tím mọi cách để lọt vào học ở đâ y?” “Tất nhiên!” Bà thả n nhiên đáp , r ồi hỏi. “Anh vừa tự giới thiệu là Toby Temple ?” Anh vội vã . “Chắc chắ n bà chƣa nghe tên tôi, bởi...” Bà ngắt lời ngay. “... mấy năm rồi anh biểu diễn ở nhà hát kich của Anh ?” Bà ung dung chờ cái gật đầu của anh, r ồi nói. “Thƣa ông Temple , ngƣời Mỹ không đƣợc tuyển vào Nhà hát kịch Anh . Nghiệp đoàn diễn viên Anh khô ng chấp nhậ n việc đó” . Ngực Toby thắ t lại, n hất là khi nghe bà nói thêm. “Nếu ông hiểu biết thêm chút nữa , chúng ta đã không tố n thí giờ , ở đây chúng tôi có thể nhận nhữ ng ngƣời đã có nghề diễn, và có tài diễn”. Nói xong , bà quay lại bàn làm việc, một lời chào cũng không . “Dừng lại!” Toby rìt giọng . Bà quay đầu lại, vẻ kinh ngạc. Toby cũng không biết mính đã , đang và sắp làm gí nữa , nhƣng anh biết chắc, lúc này hoặc không còn lúc nào khác , là cơ hội duy nhấ t, để thực hiện giấc mơ của mẹ , của anh. Ngƣời đàn bà này khô ng thể là vật ngá ng đƣờng anh đƣợc . “Chỉ bọn kém cỏi mới dựa vào các nội quy để bảo rằng mính có tài . Đ úng là tôi chƣa qua nghề diễn, nhƣ ng cũng chỉ ví những quy định và những con ngƣời nhƣ bà đã không cho tôi cơ hội nào , n hỏ nhấ t cũng khô ng . Bà hiểu chứ ?” Đó là giọng nói và cách biểu cảm của ngôi sao đang ăn khách Baker . Tanner , theo thói quen, lại định ngắt lời, s ong Toby đã không cho bà cơ hội . Anh biến thành mọi ngôi sao sân khấu, và cả điện ảnh, liên tục và gần nhƣ bất tậ n. Đây là Jimmy Cagney mong bà thấ u hiểu mơ ƣớc của Tob y để cho anh ta mộ t hy vọng ; đây là Clark Gable hùng hồn bảo đang rất sốt ruột chờ đó ng cặp với anh chàng nà y ; r ồi James Steward cũng bảo vậy; r ồi Cary Grant khằng định chàng ta có tài ... Trong cơn tuyệt vọng , mọi lời lẽ của các ngôi sao ào ạt tuô n ra từ miệng Toby , mỗi lúc ngộ nghĩnh tức cƣời hơn, s ong mỗi lúc cà ng hay hơn, cuố n hút hơn, tất nhiên. A nh lồ ng lộn qua nh phò ng , ngƣ ời đầm mồ hôi, khô ng bỏ sót bất cứ giọng nói, điệu bộ nào của các diễn viên đã khiến họ trở thà nh nhữ ng ngôi sao . “Đủ rồi! Toby, tôi bảo đủ rồi. Thôi đi!” Chỉ đến khi nghe Ta nner hét lên Toby mới ng he thấ y và dừng lại . Bà đang hổ n hển, giàn giụa nƣớc mắt v í cƣời. “Anh... anh điên thật rồi”. Toby tỉnh dần lại, cả m giác lâng lâ ng xâm chiếm a nh. Niềm hy vọ ng nhƣ nâng anh lên, bay lƣợn. “Tôi mong bà hài lòng ?” Tanner lau nƣớc mắt, vẫ n chƣa hết cƣời, lắc lắc đầu. “Không thấ y thìch lắm” . Toby nổi giận. Thì ra bà ta cƣời mính làm trò vô duyên chứ đâu phải cƣời vui ví cái trò của mính . “Vậy sao bà có thể cƣời đƣợc nhƣ thế ?” Bà vẫn cƣời, nhƣ ng là nụ cƣời gần gũi và hiểu biết. “Đâ y là buổi diễn độc đáo nhất mà tôi đƣợc xem . Và tôi cảm đƣợc cái tài của a nh. A nh không cầ n p hải bắt chƣớc ai cả . Anh có cá i hài hƣớc trời cho . Hãy cứ là anh thôi. Và sẽ nhiều ngƣời p hải bắt chƣớc anh đấy” . Toby kình cẩn ng he bà nói tiếp . “Tôi tin một ngày nào đó anh sẽ nga ng hàng với những ngôi sao mà hôm nay anh phải làm giống họ , n hƣng phả i b iết nghe, biết học. Anh đồng ý khô ng ?” “Vâng , tôi muố n đƣợc nghe ngay, học ngay bây giờ” . Toby nói. Bà Czinski nhín theo Josephine ngồi lẫn với đám co n gái các ô ng chủ trong chiếc ôtô sang trọng lƣớt xa dầ n . K hông nên để nó chơi bời với đám ấy, bà nghĩ, bởi chúng là sự dụ dỗ của quỷ dữ . * * * Actors West đào tạo theo hính thức chia làm hai lớp : Diễn và Tập . Lớp Diễn gồm các diễn viên đã ìt nhiều có tên tuổi và kinh nghiệm, và chình họ trính diễn các vở kịch để nhữ ng ngƣời tuyển chọn của các nhà hát h oặc các hãng phim tới đánh giá tài nă ng . Toby đƣợc xếp vào lớp Tập và bà Tanner đã nói nhƣ đinh đóng cột rằng anh phải cần ìt nhất là sáu tháng , n hiều là một năm để đƣợc xếp vào lớp Diễn. Anh khô ng tin là lâu đến vậy, kể cả ở cái mức ìt nhất, tức là sáu tháng .
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2